Edited by Bà Còm in Wattpad

Mấy cung nhân cũng chỉ là nô tỳ, nếu thật sự nhìn không vừa mắt, đường đường là Quận vương phi lôi ra xử trí còn không dễ dàng? Nhưng Chương Hàm lại biết, chưa nói hiện giờ thế cục không tầm thường, đám cung nhân này mới vừa đưa tới liền tùy ý xử lý, chỉ nhìn cách mấy ngày nay Vương Lăng quản gia rất gọn gàng ngăn nắp thì sẽ biết cô nàng không để người bắt được nhược điểm trong những chuyện nhỏ như vậy.

Vương Lăng thấy Chương Hàm hiểu ý bình lui người trong phòng, cô nàng hơi suy nghĩ một chút rồi trình bày: "Đại tẩu, hôm trước Quận vương gia tiến cung rồi mang về mấy cung nhân, muội đưa hết những người dung mạo xuất sắc tới chỗ của tẩu, nghĩ đến tất nhiên sẽ có dị luận. Muội cũng không sợ nói thật, Đại ca đối xử với Đại tẩu toàn tâm toàn ý mọi người đều biết, Đại tẩu lại là người huệ chất lan tâm, sẽ không thèm nhìn đám người dung chi tục phấn kia chứ đừng nói lại gần. Nhưng Quận vương gia đối với loại người này lại không cố kỵ, nghe nói khi trong quân tổ chức tiệc mừng, phụ vương cũng thường ban cho ca cơ để giúp vui, xong việc sẽ chuyển giao cho thuộc cấp dưới trướng để giải tỏa nỗi nhớ nhà. Nhưng hiện giờ không thể so lúc trước, không thể không đề phòng vụ 'nếu lỡ' có thể xảy ra. Muội không sợ bọn cung nhân có ý tưởng không an phận, nhưng muội phải đề phòng những thủ đoạn xấu xa của bọn chúng!"

Nghe Vương Lăng nói một cách thẳng thắn thành khẩn như vậy, Chương Hàm không khỏi nhướng mày, nàng vốn đang ngồi dựa vào đệm mềm phía sau cũng bất giác thẳng lưng, giọng nói toát ra vài phần trịnh trọng: "Ý của Tứ đệ muội là..."

"Chỗ của muội giữ lại bốn đứa trông có vẻ thành thật giữ bổn phận nhất, nhưng ngay buổi tối hôm qua Quận vương gia theo thường lệ luyện bắn tên ở Diễn Võ Trường trở về, lại có một đứa 'ôm cây đợi thỏ' lén lút chờ trên đường, thiếu chút nữa bị Quận vương gia đâm cho một kiếm vì tưởng là thích khách. Quận vương gia vô cùng bực bội, trói người lại giao cho muội thẩm vấn. Hỏi không ra được gì, chỉ nói là vừa đến vương phủ nên đi lạc đường, nhưng muội sai người kiểm tra hành lý của nó, trong hộp kim chỉ tìm ra mấy cây châm không thích hợp!" . ngôn tình sủng

Nói tới đây, Vương Lăng trịnh trọng lấy trong lòng ngực ra một cái hộp nho nhỏ, thấy Chương Hàm vẫn trấn định tự nhiên, tức khắc thầm khen vị Đại tẩu này không hổ danh là người xông thẳng đến ngự tiền trần tình trong lời đồn. Chẳng những không hề khiếp sợ thất sắc vì khám phá ra chuyện này, hơn nữa còn không lộ ra mảy may lo lắng bị mình làm ảnh hưởng cảm xúc. Vương Lăng thật cẩn thận mở nắp hộp rồi đặt lên bàn vuông nhỏ giữa trường kỷ ngăn cách hai người. Thấy Chương Hàm chỉ nhìn lướt qua thứ bên trong rồi trầm ngâm ngẩng đầu lên, Vương Lăng không khỏi châm chước một lát.

"Bởi vì là người trong cung đưa tới, lúc đó muội không kiểm tra hành lý bọn họ vì lo lắng lan truyền ra ngoài không dễ nghe. Nhưng nếu lục soát ra được thứ này, muội sợ bỏ sót những đồ khác có thể gây hại đến tánh mạng, bèn phân phó kiểm tra toàn bộ hành lý của ba đứa còn lại. Tuy không lục soát ra đồ vật cùng loại, nhưng mỗi người đều mang không ít vàng bạc vụn, giá trị lên tới năm sáu trăm lượng bạc, vượt xa số tiền một cung nhân hẳn có. Còn kim thêu này muội cũng sai người lặng lẽ tìm đại phu nghiệm xem, tuy không phải là độc dược lấy mạng nhưng lại có thể khiến gân cốt mềm nhũn, thời gian bất động tùy thuộc vào thể chất của từng người."

Nghe đến đó, Chương Hàm thấy ánh mắt Vương Lăng lộ ra sự phẫn nộ và lo sợ khó có thể che giấu, nàng hít một hơi thật sâu rồi lên tiếng: "Cũng may nhờ Tứ đệ muội cẩn thận. Những vàng bạc vụn kia tạm thời không đề cập tới, nhưng hộp châm này lại không thể bỏ qua. Như vậy đi, đệ muội hãy canh chừng người kỹ càng, đề phòng chạy trốn hoặc tự sát, hộp châm này để lại cho ta, ta sẽ tiến cung ngay!"

Vương Lăng lập tức tới tìm Chương Hàm, thứ nhất là vì nghĩ mà sợ, thứ hai cũng vì cần phải thông báo cho Chương Hàm một tiếng, miễn cho bốn đứa kia cũng gây ra chuyện náo loạn. Nhưng khi Chương Hàm biểu đạt thái độ một cách dứt khoát như vậy, cô nàng tức khắc sửng sốt, ngay sau đó một tay cầm hộp về cất lại trong ngực.

"Đại tẩu, hiện giờ tẩu đang mang thai, vì việc này mà tiến cung, bất luận là gặp Hoàng Thượng, các nương nương, Thái Tử hoặc Thái tử phi, cố nhiên mỗi người đều sẽ không cho qua việc này, nhưng nếu lỡ bị mệt nhọc hay tức giận thì đối với sức khỏe của tẩu đều không tốt. Muội thân là trục lý, loại chuyện này đương nhiên nên san sẻ gánh nặng cho tẩu. Hơn nữa sự tình là muội tra ra, trước đó lỗi do muội sơ sẩy, muốn tiến cung thì nên để muội đi một chuyến trần tình mới đúng."

Thấy vẻ mặt Vương Lăng bình tĩnh và khẩu khí cũng chém đinh chặt sắt, Chương Hàm tức khắc mỉm cười gật đầu: "Nếu Tứ đệ muội nói như vậy, đương nhiên ta tin tưởng đệ muội, chuyện này liền làm phiền đệ muội. Còn phần bốn cung nhân ở chỗ ta, lập tức sẽ sai người đi tra hỏi cẩn thận. Chỉ là, nhìn việc không nhìn người, chỉ cần 'giết gà dọa khỉ' kẻ làm sai cũng đã đủ rồi."

"Đại tẩu thật tốt bụng!" Vương Lăng mỉm cười, cũng chưa nói đồng ý hay không, chỉ lập tức đứng lên nhún người thi lễ: "Nếu đã như thế, muội không làm phiền Đại tẩu tĩnh dưỡng, đi trước chuẩn bị."

"Tứ đệ muội đi thong thả."

Chương Hàm biết Vương Lăng không phải loại người để ý lễ tiết, lúc này trong phòng không có ai nên nàng cũng không đứng dậy đưa tiễn. Đợi cho rèm cửa buông xuống, bên ngoài truyền vào tiếng mọi người thỉnh an Uyển Bình Quận Vương phi, nàng mới dựa người vào đệm phía sau, trong lòng suy tư sự tình xảy ra thình lình này rốt cuộc ẩn chứa mưu tính gì sau lưng. Tuy nhiên, cho dù nàng và Trần Thiện Chiêu đều cảm thấy Đông Cung tuyệt đối không phải vì lòng tốt mà tặng cung nhân khắp nơi thế này, nhưng lại không cho rằng Thái Tử và Thái tử phi sẽ bày ra chủ ý ngu xuẩn như vậy. Hãy vào ɯattραd để ủng hộ nhà bà còm.

Vương Lăng vừa ra khỏi Ngô Đồng Uyển, Võ mụ mụ hầu hạ bên người liền tiến nhanh vài bước theo sát, nhỏ giọng nói: "Quận vương phi, cứ như vậy mà vào cung, có thể khiến người cảm thấy chuyện bé xé to hay không? Hơn nữa, trước đó không phải có dấu hiệu..."

Võ mụ mụ còn chưa nói xong, thấy vẻ mặt Vương Lăng đột nhiên chuyển lạnh bèn lập tức im như ve sầu mùa đông. Vương Lăng hít một hơi thật sâu, trong lòng tuy có chút lo lắng, nhưng sự tình đã được phát hiện, mặc kệ rốt cuộc châm kia có phải của cung nhân đó tàng trữ hay không, nàng không thể bỏ qua, tóm lại sự tình là Trần Thiện Duệ giao cho nàng xử lý. Một chuyến đi Đông Cung, Vương Lăng mãi đến lúc chạng vạng mới trở về.

Vừa về tới nơi, nàng liền triệu tập tất cả quản sự bà tử nha hoàn gã sai vặt trên dưới ngoại viện và nội viện tới sân trước Bạch Hổ đường, sai người gọi tất cả cung nhân mới vừa đưa tới phủ cho đứng ở hàng đầu, lạnh lùng nhìn mọi người một hồi lâu rồi khoát tay phân phó lôi kẻ phạm tội ra. Thấy cung nhân khoảng mười bảy mười tám tuổi diện mạo thanh tú run như cầy sấy, nàng lạnh lùng nhướng mày.

"Mấy người các ngươi tuy từ trong cung ra, nhưng tới vương phủ thì phải theo gia pháp của vương phủ. Tiện tì này nhìn trộm Quận vương gia, giấu giếm hung khí mưu đồ gây rối, vương phủ không thể giữ lại hạng rắp tâm hại người! Người đâu, thể theo gia pháp, đánh chết ả ta!"

Trước khi Vương Lăng chưa nhập môn, hạ nhân từ trên xuống dưới đều biết không thể qua mặt Thế tử phi, đều ngóng trông trong tương lai Uyển Bình Quận Vương phi dễ ứng phó một ít, khi vừa biết được Quận vương phi tiếp nhận việc quản gia đều còn âm thầm vui mừng khôn xiết. Nhưng sau khi Vương Lăng tiếp nhận lại còn cứng rắn hơn cả Chương Hàm, từ tuần tra đến thưởng phạt đều nghiêm khắc gấp đôi so với khi trước. Lúc này mọi người tụ tập trước Bạch Hổ đường đã biết khẳng định sẽ xảy ra chuyện, lại không ngờ rằng vị Quận vương phi quá lợi hại, gan lớn đến mức trực tiếp lôi người trong cung ra đánh chết!

Hiển nhiên cung nhân kia sợ tới mức sắc mặt tái nhợt liên tục dập đầu xin tha, trên trán máu tươi đầm đìa nhưng vẫn bị hai bà tử cường tráng kéo xuống cột trên ghế hành hình, lấp miệng kín mít. Khi bản tử bắt đầu đập xuống, đã có người nhát gan hàm răng đánh khanh khách, càng không cần phải nói đến đám đồng bạn cùng xuất ra từ trong cung. Tôn Niệm Hi cắn chặt môi, khăn cầm trong tay bị vo lại thành một cục, nghe tiếng trầm đục của bản tử đập xuống không khỏi rùng mình.

Mấy tháng trước, Chương Hàm cũng từng nổi trận lôi đình vận dụng gia pháp, cuối cùng ba người bị ném ngoài vương phủ đông lạnh một đêm đều đã chết, ai ngờ hôm nay cùng loại sự tình lại lần nữa được trình diễn!

Tuy nhiên, lần này cung nhân làm sao so được với đàn ông da dày thịt béo, hơn nữa gia đinh hành hình đều là người Vương Lăng mang theo từ phủ Định Viễn Hầu, xuống tay cực kỳ tàn nhẫn, chỉ cần hai mươi bản tử là cũng đã hơi thở thoi thóp. Chờ khi gia đinh hành hình tiến lên bẩm báo người đã mất mạng, Vương Lăng hài lòng nhìn lướt qua đám người im như ve sầu mùa đông, lại nhìn thoáng qua bảy cung nhân đang run bần bật, lúc này mới lạnh lùng nói: "Lấy chiếu cuốn lại ném ra bãi tha ma. Sau này nếu còn có kẻ rắp tâm hại người, hãy coi đây là bài học!"

Mời vào ɯattραd thăm nhà bà còm. Mặc dù ba đại a hoàn của Ngô Đồng Uyển cùng Đan ma ma và Thẩm cô cô đều không bị gọi đi Bạch Hổ đường, nhưng Thẩm cô cô vẫn kêu hai tiểu nha hoàn đến đó. Sau khi nghe bọn họ sắc mặt trắng bệch trở về thuật lại tất cả, Thẩm cô cô tiến vào Đông thứ gian của chính phòng, thấy Chương Hàm ngẩng đầu lên nhìn bèn báo lại tình hình thực tế: "Quận vương phi lôi cung nhân kia ra đánh chết."

"Rốt cuộc xuất thân từ tướng môn, làm việc sấm rền gió cuốn."

Ngoại trừ một câu ngắn ngủn này, Chương Hàm không nói gì thêm, những người khác đương nhiên cũng ăn ý mà tự giác không đề cập tới. Chờ đến khi trăng lên cao là thời điểm Trần Thiện Chiêu trở về, vừa cởi áo khoác liền giống như mọi ngày trực tiếp dán tai vào bụng thê tử chăm chú lắng nghe, một hồi lâu mới thất vọng thở dài một hơi.

"Hôm nay bảo bảo nhà chúng ta không thèm chào hỏi phụ thân này một chút nào!"

"Làm sao mỗi lần thai động đều để chàng gặp phải!" Chương Hàm oán trách một câu, ngay sau đó đột nhiên cảm thấy đứa bé trong bụng đá mình một cái, nhịn không được ui chao một tiếng. Thấy Trần Thiện Chiêu lập tức nhanh nhẹn lại dán đầu vào bụng mình, nàng không khỏi vừa tức giận vừa buồn cười, bỡn cợt vươn tay xoắn lấy vành tai Trần Thiện Chiêu, lôi lôi kéo kéo cảm thấy xúc cảm cực tốt, nhịn không được lại xoa bóp rồi nhéo thêm vài cái, cuối cùng nghe được một tiếng oán giận.

"Ta nói nương tử à, tai của ta sắp bị nàng kéo dài ra rồi!"

"Kéo dài không tốt hay sao? Không phải người xưa thường nói 'Trường nhĩ có phúc' à?" Chương Hàm cười nghịch ngợm nhìn Trần Thiện Chiêu, đột nhiên duỗi hai tay nâng mặt phu quân lên, ngắm từ trên xuống dưới một hồi lâu rồi chớp chớp mắt nói: "Thực tốt, cuối cùng đã nguyên lành trở về! Em còn đang sợ có người giận chó đánh mèo trên người của chàng đấy."

"Nàng muốn nói vụ Tứ đệ muội tiến cung?" Trần Thiện Chiêu hơi mỉm cười, ngay sau đó liền thở dài: "Nghe nói Tứ đệ muội lập tức đi gặp Thái tử phi, không biết có chuyện gì mà động tĩnh không nhỏ chút nào, ngay cả ta đang ở kho Cổ kim thông tập soạn sách mà cũng còn nghe nói. Thật ra cũng tốt, dù sao có thể khiến những người đó an phận hơn chút."

Tuy nhiên, trong lòng hắn đang có vấn đề khác nên không tiếp tục bình thuật chuyện này mà trầm ngâm nói: "Nhưng thật ra vụ Cố Chấn trở về hôm nay Thập thất thúc có nói với ta. Mọi người đều bình luận một lãng tử quay đầu còn quý hơn vàng, ngay cả mấy vị hàn lâm cùng ta soạn sách ở kho Cổ kim thông tập đều nói quả không hổ là người Cố gia, tốt xấu gì cũng biết sai có thể sửa, còn nói sau khi hắn về quê làm không ít việc thiện. Đúng rồi, thiếu chút nữa ta đã quên chuyện càng quan trọng hơn, Cố Minh sắp sửa trở về rồi."

Mặc dù rất vui với tin tức Cố Minh trở về, nhưng Chương Hàm vừa nghe đến Cố Chấn đang dần dần sửa chữa danh tiếng, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác thực không thích hợp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play