Sau khi Chương Hàm có tin vui, dựa vào một câu an thai từ miệng vàng lời ngọc của Hoàng đế lúc trước mà nàng hầu như cửa lớn không ra cửa sau không ghé, chẳng cần phải đi tham gia xã giao ở bất cứ nơi nào. Ngay cả khách tới thăm hỏi, nàng cũng chỉ chọn tiếp đãi vài người thật quen thân như Tri Vương phi Trương Như hoặc Công chúa Gia Hưng, tất cả khách khác đều xin miễn. Hiện giờ Vương Lăng quản gia, nàng đương nhiên không cần xen vào. Hôm nay dùng xong cơm trưa rồi sai người tiễn chủ tớ Trương Kỳ ra ngoài, nàng nằm nghiêng trên trường kỷ suy nghĩ về tin tức mới vừa nghe.
Cố Chấn chính là loại người bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa. Nhớ trước đây khi Võ Ninh Hầu Cố Trường Phong bị hạ ngục, Cố gia đang trong tình trạng nguy nan mà hắn lại còn nghĩ đến lợi dụng cơ hội để thu gom cả nàng và Trương Kỳ. Hành động của hắn đã khiến Thái phu nhân đau đớn đưa ra quyết định "Dùng một người đổi một người", hơn nữa nàng còn sử dụng chiêu kế, vì thế Cố gia "Một môn hai Hầu" mới có thể bảo vệ một đầu, tước vị Uy Ninh Hầu cũng chỉ tạm thời đình chỉ chứ chưa chân chính bị cách tước. Cho nên, muốn nói cái gã Cố Chấn chỉ biết ăn chơi trác táng mà lập được công lao gì, nếu nàng không tận mắt chứng kiến thì nàng nhất định không tin!
Dựa theo sự phán đoán đồng nhất của nàng và Trần Thiện Chiêu, lúc này Cố Chấn trở về thì tám chín phần mười có sự trợ giúp sau lưng của Thái Tử. Mặc dù Cố Chấn chả phải nhân tài ghê gớm gì nhưng rốt cuộc cũng có một chữ Cố trong cái họ, lại là người thừa kế danh chính ngôn thuận của đại phòng, lợi dụng gã này để lôi toàn bộ Cố thị lên cùng một thuyền cũng không phải chuyện khó.
"Mưa núi sắp sang, gió ngập lầu..."
Chương Hàm nhẹ nhàng ngâm nga một câu, trong lòng nghĩ đến tin mật Triệu Vương đặc biệt phái người đưa tới cho Trần Thiện Chiêu, vì sao lại dụng tâm nhắc tới một sự kiện đã có chút xa xăm như vậy? Chỉ vì một mình Hàn Quốc công Thư Toàn mà cả tộc họ Thư bị liên luỵ, sau đó là cuộc tẩy trừng lớn trong nhóm huân quý, tiện đà tộc nhân Thư thị ở Liêu Đông kéo cờ khởi nghĩa, lại là một đại chiến gió tanh mưa máu. Nguyên nhân bên trong có lẽ ẩn giấu bí mật gì đó, cho nên hôm bữa tiệc giao thừa, Hoàng đế nghe nói có người gõ trống Đăng Văn lưu lại huyết thư tự sát bèn phản ứng kịch liệt như vậy. Ngẫm nghĩ một hồi, nàng bất giác thiếp đi lúc nào không hay.
(Câu thơ trên trích trong bài Hàm Dương Thành Đông Lâu của nhà thơ Hứa Hồn thời Vãn Đường. Nguyên tác của câu trên:
Sơn vũ dục lai phong mãn lâu)
"Thế tử phi, Thế tử phi."
Nghe bên tai có tiếng người nhẹ nhàng gọi, Chương Hàm lập tức mở mắt. Thấy trước mặt là Thu Vận, nàng liếc một cái về phía cửa sổ. Bên ngoài ánh nắng vẫn còn chói chang, chưa đến giờ mặt trời xuống núi, Trần Thiện Chiêu cũng không có khả năng về sớm như vậy, nàng lên tiếng hỏi: "Bên ngoài có chuyện gì à?"
"Quận vương gia vừa mới quay về từ Đông Cung, mang theo tám cung nhân đấy ạ."
Lại cũng là trò này?
Chương Hàm bất giác nhớ tới màn tranh chấp của phu phụ Hàn Vương. Sau hôn lễ của hai người, mẫu thân Hồ phu nhân của Cố Trừ không biết có chịu đựng được qua mùa đông hay không? Mặc dù Cố Trừ nhớ thương mẫu thân, nhưng Hoàng đế chỉ cho phép chuyến về đất phong của Hàn Vương chậm lại một tháng, tháng hai vừa mới lên đường. Nàng chưa từng gặp lại Cố Trừ, nhưng nghe những lời tâm sự của Công chúa Gia Hưng, có vẻ tình hình giữa đôi phu thê này không có tiến triển quá lớn. Mặc dù chỉ là một cung nhân bé nhỏ không đáng kể, nhưng nhất định đã thành cây gai cắm vào mối quan hệ giữa hai phu thê.
Tuy Trần Thiện Duệ là tiểu thúc nhưng Chương Hàm lại không hiểu biết gì lắm về cậu ta, dù vậy thấy thế nào cũng không giống như Hàn vương xin người từ Đông Cung về. Chính vì nghĩ như thế, nàng nhíu mày rồi bảo: "Không cần quanh co lòng vòng, cứ nói thẳng!"
"Vâng ạ." Thu Vận vội vàng đáp ứng, lúc này mới thuật lại chi tiết hơn: "Nghe nói Thái tử điện hạ phụng chỉ kiểm tra học vấn văn chương của chư vị hoàng tôn. Bởi vì Thế tử gia ở kho Cổ kim thông tập nên được miễn, Quận vương gia được ban thưởng vì có thành tích xuất sắc nhất, vài cung nhân kia nghe nói là trong cung ban xuống cho vương phủ dùng. Trước nay khi thân vương thành hôn, trong cung đều ban cung nhân đến vương phủ hầu hạ, những người đó đều bị Triệu Vương điện hạ và Vương phi mang lên Bắc Bình. Thế tử phi cũng biết rồi, hiện giờ thị tỳ trong vương phủ đều đã lớn tuổi, những người trẻ tuổi lại thành số ít, giống như trong Ngô Đồng Uyển của chúng ta, ngoại trừ ba người chúng em thì chỉ còn hai tiểu nha đầu vẩy nước quét nhà, không còn ai trẻ tuổi hơn. Đây đều là những người được chọn tiến cung vào đợt tổng tuyển cử mấy năm trước, hiện giờ phi tần trong cung không nhiều nên không cần phải tuyển thêm người. Vì thế Thái tử phi xin chỉ thị từ ba vị nương nương, chọn ra hơn trăm cung nhân ban cho các vương phủ, ngay cả phủ công chúa cũng được mỗi phủ bốn người."
Lý do đường hoàng như vậy đương nhiên khiến người không cách gì bươi móc -- -- thứ nhất tránh cho cung nhân bị giam cầm suốt trong cung không thấy ánh mặt trời, thứ hai vì bổ sung một ít nữ tử cho các phủ để sai khiến, thứ ba chính là danh chính ngôn thuận xếp vào tai mắt. Tóm lại, nếu đã nhét người vào được thì có thể chậm rãi tìm hiểu tin tức nên tìm hiểu. Còn phần cái gì mà "sắc đẹp thay cơm", trong phủ nhà ai có chủ tử chay mặn không khiêng cứ việc thu vào làm thông phòng thị thiếp, vậy đương nhiên càng thêm viên mãn.
Chương Hàm nghe một hồi chỉ thản nhiên cười. Thu Vận ngừng lại một chút rồi nhỏ giọng kể tiếp: "Nghe nói Quận vương gia đem người về liền giao tất cả cho Quận vương phi, chính mình thì mang theo thân vệ đến Diễn Võ Trường."
Đây mới là lẽ phải, Trần Thiện Duệ thật sự không ngốc -- lúc này mới tân hôn bao lâu, đâu thể nào tùy tiện để ý đến đám nữ tử không rõ nền tảng?
"Nếu ngươi lại đây bẩm báo gấp như vậy, chắc vì Quận vương phi đã phân phối người xong rồi?"
"Vâng, Quận vương phi chia người ra làm hai, bốn người ở Bằng Dực Quán, bốn người đưa tới Ngô Đồng Uyển. Chỉ là..." Thu Vận nói đến đây bèn nhịn không được nhíu mày: "Bốn người ở Bằng Dực quán đều nhìn thành thật biết giữ bổn phận, nhưng bốn người đưa cho chúng ta mới đi gặp Thẩm cô cô và Đan ma ma, trông vừa quyến rũ vừa thanh tú, trong đó có một người nói năng văn nhã, nghe nói được học hành, vốn dĩ muốn khảo thí làm nữ quan ở Lục cung cục."
Trong Hậu cung, phi tần xuất từ tướng môn như Cố Thục Phi cũng có hai ba người, ngoài ra còn có phi tần được thu vào cung khi bình định tứ phương, sau khi Hoàng đế đăng cơ phi tần mới tiến vào cũng không ít, nhưng phi tần có địa vị cao chỉ có một mình Kính phi mà thôi. Sau nhiều năm khai chi tán diệp đã có khoàng chừng hơn ba mươi hoàng tử, hậu cung to như vậy dĩ nhiên phi tần đông đảo. Kể từ đó, cung nữ để sai khiến đương nhiên càng không ít, trước đó có ba lần tổng tuyển cử, mỗi lần đều chọn ước chừng mấy trăm người. Lần tổng tuyển cử gần nhất là ba năm trước, nếu cung nhân được giữ lại trong lần đó thì bây giờ người trẻ nhất chắc cũng đã mười tám.
Bên ngoài đã có Thẩm cô cô và Đan ma ma phân công nên Chương Hàm cũng không có tâm tình triệu kiến bọn họ, chỉ trầm ngâm hỏi: "Tên gọi là gì?"
"Có ba người chưa từng hầu hạ quý nhân, một tên Ngân Bình, một tên Kim Châu, còn một tên Thụy Hỉ. Phần người có học thì hình như tên là Hi nhi?"
"Cái này nô tỳ thật ra không rõ lắm, để nô tỳ đi hỏi một chút ạ."
Thấy Chương Hàm không ngăn cản, Thu Vận lập tức bước nhanh ra ngoài. Còn Chương Hàm tuy vẫn dựa vào một chỗ không động, trong đầu lại nhịn không được tuôn ra một đám giả thiết. Thực mau, Thu Vận vào phòng một lần nữa, uốn gối hành lễ xong liền tiến lại gần nhỏ giọng: "Nô tỳ hỏi qua, Thẩm cô cô nói 'Hi' là rộn ràng náo nhiệt. Do lúc nãy cô cô còn đặc biệt hỏi về tên nàng ta, kết quả nàng ta trả lời một cách không kiêu ngạo không nịnh nọt: Người có tên Hi thường rất tươi sáng, cho nên Thẩm cô cô có ấn tượng sâu. Thấy mười ngón tay nàng ta suông đuột như cọng hành, rõ ràng chưa hề làm việc nặng, bèn hỏi nàng ta đã từng làm việc ở đâu, nàng ta nói làm ở Văn Hoa Điện. Viện này của chúng ta không cần nhiều người, nên Thẩm cô cô và Đan ma ma thương lượng xong bèn đưa hai người đến phòng kim chỉ, còn Hi nhi và một người khác thì điều đi Cảnh An đường phía Đông."
Văn Hoa Điện... Hi nhi...
Mời mọi người vào ɯattραd ủng hộ người biên tập là nhà bαcοm2
Đêm đó bầu trời sao lấp lánh, Trần Thiện Chiêu về tới nhà liền đi ngay vào thượng phòng của Ngô Đồng Uyển, vui rạo rực tiến thẳng vào Tây thứ gian muốn thể nghiệm sự sung sướng của người làm phụ thân, trông cậy đứa bé trong bụng Chương Hàm động đậy để chàng ta cảm giác được. Nhưng ai ngờ vừa vào phòng, đón chào anh chàng chỉ là một quyển sách bay thẳng vào mặt. Mặc dù chàng ta nhanh nhẹn vừa nghiêng đầu sang một bên né được vừa đưa tay chộp lấy quyển sách vững vàng ôm vào lòng, nhưng thái độ kỳ lạ hiếm thấy của Chương Hàm vẫn làm chàng ta không hiểu được, vội vàng bước nhanh lại gần.
"Sao thế, tự nhiên hôm nay phản ứng lớn vậy? Chắc tại đứa bé làm nàng khó chịu?"
"Bảo bảo nhà chúng ta thật sự rất ngoan ngoãn." Chương Hàm cười như không cười nhướng mày, chậm rì rì nói tiếp: "Xin hỏi Thế tử gia, ngài còn nhớ rõ một vị Hi nhi cô nương ở Văn Hoa Điện hay không?"
Nghe hỏi một câu bất ngờ như vậy, đầu tiên Trần Thiện Chiêu chớp chớp mắt, ngay sau đó đột nhiên phá lên cười. Anh chàng ngồi xuống cẩm đôn không phải chỉ cười mà thôi, lại còn cực kỳ khoa trương đấm tay thình thịch trên ván giường. Chương Hàm vừa tức giận vừa buồn cười nhìn ông tướng lười nhác đang cười đến mức ngã tới ngã lui, mãi đến cuối cùng Trần Thiện Chiêu dần dần ngưng cười, nàng mới hừ một tiếng thật mạnh.
"Trần Thiện Chiêu, ta biết ngay là chàng gây rắc rối! Làm thế nào mà Thái tử phi ưu ái đưa người đến đây với cái tên đọc y như đúc tên chàng đặt cho đứa bé?"
"Trời ơi, khổ quá! Chỉ vì một lần ta đi Đông Cung cầu tình cho người ta phải tá túc ở đó một đêm, kết quả trong lúc vô ý nói mớ một câu, không hiểu sao lại khiến Thái Tử Cửu thúc nhớ đến thế?" Trần Thiện Chiêu rất vô tội nhún vai nói: "Cũng thiệt làm khó Thái Tử Cửu thúc, hóa ra thật sự có thể mò được một người có tên giống vậy ở trong cung, lại còn trùng hợp ở ngay trong Văn Hoa Điện nơi ta trước đó thường xuyên ra vô học hành."
Chọc phải một ông tướng trời đánh như vậy, Thái Tử thật đúng là xui xẻo!
Chương Hàm buồn cười quá đỗi, lập tức hết ý kiến rên rỉ: "Đã là nói mớ mà chàng còn có thể nhớ rõ ràng thế sao?"
"Vi phu không có bản lĩnh gì khác, nhưng về bản lĩnh 'Kê đầu lên gối liền ngủ, ngủ say liền nói mớ' thì đi khắp thiên hạ cũng không ai sánh bằng." Trần Thiện Chiêu nhẹ nhàng nhướng mày, lúc này mới đặt tay trên bụng Chương Hàm, nhẹ giọng: "Cho nên, nếu đã nói mớ thì dĩ nhiên ta đều nhớ rõ rành mạch từng câu từng chữ. Từ sau một lần đi Đông Cung, không tính đêm giao thừa ngoài ý muốn, nàng ngẫm lại xem có phải chúng ta đã trải qua mấy tháng sống thật yên ổn hay không? Vụ nói mớ này đương nhiên là có lợi."
Hóa ra loại sự tình nói mớ này còn có thể dùng vào việc có lợi hay không!
Mặc dù lúc nãy nghe được cái tên khiến nàng không vui chút nào, hơn nữa người xuất ra từ Văn Hoa Điện lại còn có học biết lễ khiến trong lòng Chương Hàm có chút phản cảm, nhưng hiện giờ thật sự nghe được Trần Thiện Chiêu chính miệng xác nhận, ngoài phần cảm thấy buồn cười thì nàng còn thể nghiệm được sự cân nhắc khéo léo của phu quân. Nhẹ nhàng úp tay lên bàn tay Trần Thiện Chiêu đang đặt trên bụng mình, Chương Hàm trầm ngâm một lát rồi thuật lại cho chàng tin tức Cố Chấn có khả năng trở về do Ninh Hương tiết lộ. Vừa dứt lời, nàng thấy Trần Thiện Chiêu nhướng mày, vẻ mặt luôn luôn ôn hòa lộ ra một tia nghiêm nghị sắc lạnh.
"Xem ra, người khác đã muốn bắt tay hành động rồi... Chỉ cần nhìn bộ dáng cao hứng đầy hy vọng của Hoàng gia gia thì ai cũng hiểu, đứa nhỏ này nếu bình an hạ thế thì chẳng những là đệ nhất tằng tôn, hơn nữa chỉ sợ càng dính vào những quan hệ sâu xa. Không thể nghi ngờ, bọn chúng đều muốn nhắm vào nàng! Một khi đã như vậy, chuyện này nàng không cần phải xen vào, ta đương nhiên sẽ không cô phụ 'lòng tốt' của người khác!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT