Cho dù thời trẻ không quá tin thần Phật, nhưng tuổi dần dần lớn thì Thái phu nhân cũng giống như các vị công hầu bá phu nhân của kinh thành, đi chùa thỉnh về một tượng Quan Âm, ở sau chính phòng thiết lập một căn viện nhỏ chuyên môn thờ phụng. Hôm nay sau giờ Ngọ nghỉ trưa xong, Thái phu nhân rửa tay dâng hương trước bàn thờ Phật, sau đó quỳ trên đệm hương bồ niệm kinh một lúc lâu, cuối cùng mới để Lại mụ mụ và Sở mụ mụ nâng đỡ đứng dậy, tới ngồi xuống giường La Hán, sai Lại mụ mụ canh giữ ngoài cửa.
“Thật là tổ tông tích đức, cuối cùng thoát được ải này!”
Thái phu nhân lần Phật châu trong tay, nhớ tới tin tức nhận được lúc sáng, trong lòng không khỏi sợ hãi nhìn Sở mụ mụ cảm thán, “Cũng may hôm qua ta cảm thấy Lưu công công mang theo hai người lạ mặt mà nói chuyện như có ám chỉ gì, nên ta mới bảo ngươi đi nhắc nhở Hàm nha đầu, không thể tưởng tượng được hóa ra là chuyện động trời như vậy. Một ngày mà có đến sáu phần sổ con buộc tội, nhớ trước đây Hàn Quốc công bị lật đổ cũng chính là trận thế như vậy. Nếu vì cha của Du nhi mà khiến lão Nhị liên lụy, ta thật hận không thể moi đôi mắt này ra. Lúc trước cũng do ta nhìn trúng hắn là tế tử!”
“Đều đã qua rồi, nếu ngài cứ oán trách bản thân thì Nhị cô thái thái dưới chín suối sẽ thương tâm.” Sở mụ mụ nghe Thái phu nhân càng nói càng khích động, vội ở bên cạnh khuyên giải vài câu. Thấy sắc mặt Thái phu nhân hơi hòa hoãn, Sở mụ mụ nhớ tới trong cung truyền đạt tin tức, vội thấp giọng nói, “Nương nương vừa phái người mang tin, nói rằng tối qua khi Hoàng Thượng đến cung của nương nương có đề cập đến vụ Hầu gia lĩnh quân đánh thắng bao nhiêu trận. Hoàng Thượng thật sự vô cùng cao hứng, còn uống mấy chung, ban đêm cũng ở lại chỗ nương nương. Chuyện này đủ có thể thấy Hoàng Thượng vẫn chiếu cố nhà chúng ta, rốt cuộc chúng ta không giống với những nhà bị lật đổ kia. Hầu gia đã làm thân vệ cho Hoàng Thượng bao nhiêu năm, nhất định sẽ không bị...”
Bốn chữ kế tiếp của câu trên Sở mụ mụ không dám nói ra, mà Thái phu nhân làm sao lại không thầm hiểu, đấy chính là bốn chữ "qua cầu rút ván" mà thôi. Nghĩ đến những Hoàng tử Hoàng tôn hiện giờ bị giữ trong kinh, Thái phu nhân lại thở dài một hơi thật mạnh.
“Nương của Du nhi rốt cuộc là một đứa hiểu chuyện, thật không uổng công ta thương yêu nàng. Nếu không nhờ Hàm nha đầu vạch trần, ta vẫn luôn cho rằng nàng cảm thấy mẫu gia không xuất lực để mặc kệ mẫu nữ nó chịu khổ ở Quy Đức. Hóa ra nàng cũng hiểu để thông cảm với nỗi khó xử của chúng ta.”
Sở mụ mụ biết rõ tính tình của Cố phu nhân, có chút hoài nghi lúc ấy Chương Hàm chỉ dựa theo giọng điệu của Cố Thục Phi mà nói như vậy. Nhưng nếu Thái phu nhân đã tin tưởng đến thế thì Sở mụ mụ sẽ không bóc trần vụ này, vội vàng cười tủm tỉm liên thanh hô vâng. Thấy thần sắc của Thái phu nhân đã nhẹ nhàng hơn, Sở mụ mụ nhớ tới vừa rồi Vương phu nhân lại đây nhắc tới một vấn đề, tuy không muốn đề cập đến nhưng ngẫm lại hiện giờ Cố gia cũng đang đứng nơi 'đầu sóng ngọn gió', không thể không thấp giọng bẩm báo: “Vừa rồi lúc ngài nghỉ trưa Nhị phu nhân đã tới, nói là bên ngoài mới đến báo tin, Tam thiếu gia trong Đông phủ lại lặng lẽ trốn ra ngoài, khi ở tửu lầu uống rượu suýt đánh nhau với người khác vì một nữ lang hát rong...”
“Cái thằng nghiệp chướng này!”
Tâm tình thoáng chuyển tốt của Thái phu nhân lập tức hoàn toàn hủy hoại, một tay siết chặt Phật châu, khó khăn mới nhịn được xúc động không ném Phật châu xuống đất. Qua một hồi lâu bà mới suy sụp thở dài một hơi: “Nếu biết sớm, cho dù lão Đại ở cửu tuyền trách móc thì ta cũng liều mạng không thể để cho thằng nghiệp chướng kia kế tục tước vị này. Bất kỳ đứa nhỏ nào của Tây phủ mà phẩm cách không tốt gấp mấy lần tên nghiệp chướng kia? Ta thật sự không nên mềm lòng, dung túng dưỡng ra một tai họa như vậy...”
Nói tới đây, Thái phu nhân đột nhiên chém đinh chặt sắt nói: “Truyền lời cho hạ nhân bên Đông phủ, bảo là thể theo mệnh lệnh của ta, nếu lại có kẻ dám lén thả chủ tử bọn họ ra ngoài, lập tức đuổi đến điền trang làm khổ sai! Thêm nữa, nhốt hắn lại ở trong thư phòng đọc sách cho ta, khi nào ăn năn thì thả ra. Cầm gia pháp bản tử giao cho Trừ nhi, bảo nàng thay ta và mẫu thân nàng quản giáo ca ca không nên thân kia!”
Thái phu nhân đang lên cơn thịnh nộ nên Sở mụ mụ cũng không dám nói thêm, chỉ liên thanh thưa vâng. Cho đến khi ra cửa thấy Lại mụ mụ tiến vào, Sở mụ mụ bèn nhỏ giọng phân phó mệnh lệnh của Thái phu nhân. Vừa nghe nói lại là Tam thiếu gia Đông phủ gặp rắc rối, đôi mày Lại mụ mụ tức khắc nhíu lại thành một đường, 'hận rèn sắt không thành thép' nghiến răng: “Đại phu nhân cũng thật đáng thương, nhi tử ruột thịt dưỡng đến mười hai tuổi đột nhiên không còn, chỉ có thể trơ mắt nhìn một thứ tử được thừa tước, chính mình lại bệnh đến bảy chết tám sống. Đại tiểu thư cho dù mạnh mẽ cách mấy nhưng có một ca ca như vậy thì thanh danh liền... Trời ơi, đã vậy vị Lý di nương kia còn không bớt lo, ỷ vào có Tam thiếu gia nên chỉ biết xúi giục Nhị tiểu thư tranh đoạt với Đại tiểu thư!”
Hai người đều là lão nhân bên người Thái phu nhân, hiện giờ hầu hạ Thái phu nhân ở Tây phủ, thường xuyên bất bình than vãn vài câu đối với sự tình của Đông phủ. Lúc này hai lão tỷ muội liếc nhau, đồng thời thở dài một hơi thật sâu. Sở mụ mụ thì thầm: “Cho nên lão thái thái chỉ muốn tìm cho Tam thiếu gia cuộc hôn nhân nào có thể trấn áp được vị này. Nhưng toàn bộ quan gia trong kinh thành, nếu nhà nào được nữ nhi có khả năng thì ai lại không biết nhân phẩm của Tam thiếu gia?”
“Khụ!”
Ngoài cửa có tiếng ho khan cắt ngang lời thở ngắn than dài của hai người. Sở mụ mụ bất động thanh sắc vén mành ra ngoài, thấy Triệu mụ mụ ôm một cái hộp, trong lòng thở ra nhẹ nhõm, mỉm cười gật đầu hỏi: “Triệu mụ mụ tới gặp Lão thái thái?”
“Tam tiểu thư hái chút cánh hoa hồng làm bánh hoa hồng hạnh nhân. Lúc trước Thái phu nhân có nói thích món này, vì thế Tam tiểu thư khiến ta cầm lại đây, thứ nhất là để hiếu kính Thái phu nhân, thứ hai cũng cho biểu tiểu thư và Hàm cô nương nếm lấy thảo. Vốn dĩ Tam tiểu thư muốn đích thân đưa tới, kết quả vô ý làm phỏng một vết trên tay khiến phu nhân lo lắng cuống cuồng, từ trên xuống dưới náo loạn tìm dược tiêu sưng trừ thẹo, băng bó kín mít bàn tay của Tam tiểu thư. Tam tiểu thư không dám tới đây, mong nhị vị giấu Thái phu nhân dùm.”
Vừa nghe vụ này, Sở mụ mụ và Triệu mụ mụ vội vàng truy vấn, biết cũng không phải thương tích trầm trọng gì nên hai người mới cười nhận lấy hộp bánh. Chờ Triệu mụ mụ rời đi, Sở mụ mụ giao đồ cho Lại mụ mụ, còn mình thì cầm gia pháp bản tử đi đến Đông phủ.
Mời vào w.at.tp.ad cho người đăng vui
Uy Ninh Hầu Cố Trường Hưng và Võ Ninh Hầu Cố Trường Phong là huynh đệ ruột, lúc xưa hai phủ ngoại trừ có cửa hậu thông nhau còn có trổ thêm mấy cửa hông để dễ qua lại. Hiện giờ Cố Trường Hưng qua đời, thứ tử duy nhất Cố Chấn tập tước, mà Võ Ninh Hầu Cố Trường Phong lại lãnh binh chiến đấu hàng năm, Thái phu nhân bèn phân phó khóa hết mấy cửa hông, hiện giờ Sở mụ mụ chỉ có thể đi qua từ cửa sau.
Vào tới Đông phủ, Sở mụ mụ cũng không đi gặp Cố Chấn mà lập tức đi đến viện của Uy Ninh Hầu phu nhân Hồ thị -- -- bởi vì bà mẫu còn trên đời, thứ tử thừa tước vẫn chưa thành hôn, cho nên Hồ thị dĩ nhiên chưa được gọi là thái phu nhân. Tiến vào sân viện, Sở mụ mụ nghe được bên trong truyền ra một trận ho khan kịch liệt, tức khắc dừng lại bước chân vẫy một nha đầu lại hỏi: “Tại sao không nghe các ngươi bẩm báo Đại phu nhân bị ho nặng như vậy?”
“Sở mụ mụ, phu nhân không phải bị ho đâu ạ, là vì uống dược quá nhiều nên hiện giờ vừa thấy chén dược liền ghê tởm buồn nôn, thậm chí ngay cả thuốc tễ cũng nuốt không được.”
Vừa nghe lời này, Sở mụ mụ ngẩn ra, lập tức lắc lắc đầu, sau đó liền phân phó người thông báo một tiếng. Đợi vào phòng trong, thấy Hồ phu nhân đang được Cố Trừ nâng dậy, Sở mụ mụ vội vàng uốn gối hành lễ thật sâu, sau đó tiến lên hỗ trợ đỡ người, xong xuôi mới nói: “Thái phu nhân phân phó nô tỳ đến thăm phu nhân, ngài cứ nghỉ ngơi dưỡng bệnh thật tốt quan trọng hơn.”
“Đa tạ nương vẫn luôn nhớ thương, bệnh của ta chính là kéo được một ngày thì tính một ngày.” Gương mặt Hồ phu nhân gầy ốm, hơn nữa mang bệnh triền miên trong người nên chẳng thèm ăn diện, nhìn qua càng có vẻ tiều tụy già nua, thậm chí còn không có tinh thần bằng Thái phu nhân. Mời Sở mụ mụ ngồi xuống, ánh mắt Hồ phu nhân lập tức dừng trên gia pháp bản tử trong tay Sở mụ mụ, đôi mày tức khắc cau lại, gấp gáp hỏi: “Sao thế, lại là tên nghiệp chướng trong nhà gây họa à?”
Sở mụ mụ biết việc này cũng phải đưa ra, hơi gật đầu rồi thấp giọng thuật lại nguyên do sự tình. Lúc này, đừng nói Hồ phu nhân tức giận đến suýt ngất đi, ngay cả Cố Trừ cũng nghiến răng nghiến lợi. Sau khi tiếp nhận bản tử do Sở mụ mụ truyền đạt, Cố Trừ dậm chân nói: “Để ta đi giáo huấn hắn ngay, còn có những nô tài đáng chết kia nữa. Nếu còn có lần sau, lão tổ tông không phạt thì ta cũng phải đánh gãy chân bọn chúng!”
Mắt thấy Cố Trừ phóng ra ngoài như một trận gió, còn Hồ phu nhân thì dựa vào đầu giường mặt mày mỏi mệt, Sở mụ mụ không muốn ngồi lâu, chỉ hỏi thăm thêm vài lời rồi lấy cớ để Hồ phu nhân nghỉ ngơi cáo lui ra ngoài. Sở mụ mụ mới vừa đi, Hồ phu nhân ra hiệu cho nha đầu bên người đến gần rồi phân phó đi kêu Cố Trừ. Thấy người bước nhanh ra cửa, Hồ phu nhân mới rút bớt ra một gối đầu hạ người nằm xuống thấp một chút. Sau một hồi rèm cửa lay động, Cố Trừ đã quay lại.
“Nương, con mới giáo huấn bọn chúng vài câu. Ngài cảm thấy chỗ nào không khỏe hay sao?”
“Con lại đây ngồi xuống, ta có vài lời muốn nói với con.”
Thấy Cố Trừ theo lời ngồi trên cẩm đôn cạnh giường, Hồ phu nhân xua tay ra hiệu cho mọi người lui ra, lúc này mới nhàn nhạt nói: “Tam ca của con là hạng người nào thì đâu phải con mới vừa biết, chỉ bằng gia pháp bản tử của Thái phu nhân mà con cho rằng có thể áp đảo được hắn hay sao? Loại chuyện này chỉ cần làm cho có lệ là được. Thay vì bỏ công vào chuyện vô bổ này, không bằng con nên chú tâm biểu lộ nhiều hơn trước mặt Thái phu nhân, trước mặt Thục Phi nương nương. Ta không biết ngày nào đó ta sẽ phải buông tay rời đi, nếu hiện giờ con không thừa dịp mau chóng tìm một mối hôn nhân tốt, sau này phải chịu ba năm hiếu kỳ, đến khi xả tang thì chuyện gì cũng đã chậm rồi. Cố thị tuy cường thịnh, nhưng trong tương lai sự thịnh vượng này cũng chỉ dành cho nhà Nhị thúc mà thôi. Bản tính của Tam tiểu tử kia nếu không kéo chân sau của con thì đã cám ơn Trời Phật.”
Thấy Hồ phu nhân nói xong một tràng sắc mặt có chút trắng bệch, Cố Trừ cuống quít rót trà tới hầu hạ bà uống. Chờ sắc mặt Hồ phu nhân chuyển biến tốt đẹp hơn một ít, Cố Trừ vội mở miệng nói: “Nương, ngài nghỉ ngơi chút đi, đừng nói nữa, những chuyện này con đều minh bạch...”
“Con chưa hiểu! Ta biết con tâm cao khí ngạo, thấy chướng mắt Nhị nha đầu lại càng không muốn đi tranh với Tam nha đầu, đúng hay không? Con cho rằng ta thật sự nhìn trúng cái hư danh Vương phi kia à? Cái ta muốn chính là Thục Phi nương nương nể tình con là nữ nhi của đại ca nhà mình, nếu ta không còn nữa thì nương nương tất nhiên sẽ giúp đỡ con. Hơn nữa, Tri Vương xưa nay là người khoan dung, nhất định sẽ không bởi vì con có tên Tam ca như vậy mà vắng vẻ con!”
“Nương!” Cố Trừ chỉ cảm thấy tim như bị dao cắt, nắm tay Hồ phu nhân run rẩy nói, “Ngài đừng nói những lời xui xẻo như thế, chúng ta đâu phải là nhà nghèo hèn không lo nổi thuốc thang. Hôm qua lão tổ tông còn nói, cho dù mấy chục cân nhân sâm tổ yến cũng ăn được...”
“Sinh tử có mệnh phú quý tại trời, cứ nhìn tiểu cô cô của con cường ngạch như vậy, kết quả thế nào?” Hồ phu nhân nhếch khóe miệng, nhớ tới khi mình và Vương phu nhân trước sau vào cửa gặp vị tiểu cô kia không để ai trong mắt, nhịn không được hơi mỉm cười, “Nữ nhân có sống tốt hay không đều tùy thuộc vào nam nhân, mẫu gia có hiển hách bao nhiêu thì cũng là khác họ, không còn liên quan gì đến nữ nhi đã xuất giá. Con hãy nhìn toàn bộ kinh thành đều nói Nhị thẩm của con hiền huệ, nàng xác thật thông minh hơn so với ta, dạy dỗ nhi tử rất tốt, đối với thứ xuất cũng xử sự công bằng, ai cũng có tiền đồ, vì thế Tam nha đầu cũng học được không ít. Nhưng nếu Nhị thẩm con hiền huệ thì không để cho Tam nha đầu tranh giành với con! Còn biểu muội kia lại thêm nha đầu Chương Hàm, con không cần để ý đến hai người họ; các nàng không có năng lực để tranh với con... Cho dù các nàng thực sự có tâm tranh giành, ta sẽ tìm cách bóp chết bất kỳ manh mối gì!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT