Khi phát hiện tay Hoàng đế hơi động đậy, Lý Trung tức khắc vui mừng khôn xiết, vội vàng ghé sát vào kêu vài tiếng. Cuối cùng, ông nhìn thấy mí mắt Hoàng đế run rẩy vài cái rồi chậm rãi mở ra. Lý Trung biết Hoàng đế đã tỉnh lại sau cơn ngất, cuống quít kêu một tiểu thái giám liên thanh nói: “Mau, mau đi bẩm báo Thái tử điện hạ và chư vị điện hạ, Hoàng Thượng tỉnh rồi!”
Nghe được những tiếng ồn ào bên tai, Hoàng đế nhìn chăm chú chóp màn mộc mạc quen thuộc hồi lâu rồi mới hỏi: “Giờ nào?”
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, sắp đến giờ Tý. Cảm ơn trời đất, rốt cuộc cũng kịp đón năm mới, đúng là ông trời ban cho dấu hiệu tốt!” Lý Trung thấy sắc mặt Hoàng đế tối sầm, vội vàng cười nói tránh đi: “Chư vị điện hạ đều không yên lòng, nhất định muốn đợi. Vốn dĩ mọi người đều chờ bên ngoài, nhưng chen chúc ở Càn Thanh cung rốt cuộc không hợp lễ nghĩa, đã vậy đột nhiên tuyết rơi nên Thái tử điện hạ dời mọi người tới Đông Cung, đích thân điện hạ cũng ngồi chờ chung đàng kia, lúc này hẳn là lập tức sẽ lại đây.”
“Ừ.”
Ánh mắt Hoàng đế lóe lên, lập tức hiểu rõ dụng ý trong hành động này của Thái Tử, đáy lòng cũng thầm khen ngợi cách xử lý của hắn. Ngài nhàn nhạt đồng ý một tiếng rồi trầm ngâm hỏi: “Thê tử của Thiện Chiêu hiện giờ thế nào?”
Lý Trung thấy Hoàng Thượng vừa mới tỉnh lại không bao lâu mà đã hỏi về Triệu Vương Thế tử phi Chương Hàm, tức khắc mỉm cười rạng rỡ nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, Triệu Vương Thế tử phi không có gì đáng lo ngại. Hơn nữa... Chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng Hoàng Thượng!”
Hoàng đế thấy Lý Trung đột nhiên đứng dậy, lui về phía sau vài bước rồi trịnh trọng quỳ xuống dập đầu hành đại lễ, đầu tiên ngài bị sửng sốt, sau đó bỗng dưng một tay chống người nửa ngồi dậy, giọng run run hỏi: “Chẳng lẽ là con bé... chẳng lẽ là con bé...”
Thấy Hoàng đế kích động đến nỗi không nói nên lời, Lý Trung làm sao không biết Hoàng đế đang cao hứng đến tột đỉnh, vội vàng lăn long lóc bò dậy tiến lên nâng Hoàng đế ngồi xong, kê thêm chiếc gối sau lưng rồi mới cười toe toét nói: “Đúng như Hoàng Thượng nghĩ đấy ạ. Triệu Vương Thế tử còn chưa thể tin, nhưng mấy ngự y của Thái Y Viện thay phiên khám mạch, đều nói đích xác là hỉ mạch!”
“Tốt, tốt!”
Hoàng đế thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, sự kinh hoảng khi nghe tin tức về vụ đánh trống Đăng Văn ngay lúc này biến mất hơn phân nửa, tự lẩm bẩm một mình: “Một đứa đổi một đứa, đây là số trời, chân chính là số trời!”
Lý Trung không giống bất kỳ nội thị nào trong cung cho dù là những người già nhất hầu hạ Hoàng đế từ khi xưng vương, Lý Trung đã đi theo Hoàng đế còn lâu hơn như vậy. Vì thế, ông cũng loáng thoáng biết được khối u trong lòng vị chủ tử này, lập tức đâu dám để Hoàng đế hồi tưởng lại chuyện cũ. Ông đưa tay ra hiệu cho những người khác đều lui ra, vội vàng ân cần sửa lại chăn, cười ha hả huyên thuyên: “Hoàng Thượng còn chưa biết đâu, khi Triệu Vương Thế tử biết có hỉ mạch đã cao hứng đến mức choáng váng, trì hoãn trong Cẩn Thân Điện thêm một chút để chờ ngự y sở trường về hỉ mạch tới xác định. Lúc Thế tử gia lại đây báo tin vui vẫn cười đến nỗi không khép miệng được. Chờ đứa bé sinh hạ, đấy chính là tằng tôn đầu tiên của Hoàng Thượng, những lời Hoàng Thượng mong muốn trong bữa tiệc trừ tịch quả nhiên lập tức biến thành sự thật!”
“Ngươi thật biết nịnh bợ.” Hoàng đế hơi mỉm cười mắng yêu, nhưng trong lòng thực sự nhẹ nhõm, bèn cứ để tùy Lý Trung tiếp tục xu nịnh, câu được câu không nói chuyện một lát đột nhiên đổi đề tài hỏi: “Ngươi đi theo trẫm đã bao nhiêu năm?”
Lý Trung đang thật cẩn thận dẫn dắt Hoàng đế nói về đề tài vui vẻ, không ngờ Hoàng đế đột nhiên hỏi câu này, sửng sốt rồi cười trả lời: “Hoàng Thượng, nô tài đã theo ngài sáu bảy năm trước khi ngài được phong Tề Vương. Sau đó theo Hoàng Thượng bình Liêu, được U Yến, tiện đà lấy Tây Bắc định Giang Nam. Nô tài chứng kiến Hoàng Thượng anh hùng tái thế giành về thiên hạ. Hiện giờ bấm đốt ngón tay tính toán, coi bộ đã bốn mươi năm rồi ạ.”
“Hóa ra là lâu như vậy.” Hoàng đế nhàn nhạt cười, mặt mày ngơ ngẩn nói: “Nếu đứa bé kia còn sống, hiện giờ cũng đã bốn mươi. Có lẽ nhi tử của hắn đã cưới tức phụ...”
“Hoàng Thượng!”
Thấy Lý Trung sắc mặt trắng bệch môi run rẩy, ngài chỉ thản nhiên cười, sắc mặt dần dần lạnh lẽo: “Trẫm bình sinh đã làm một chuyện sai như vậy. Mặc dù năm đó tin tức nhận được đều nói nàng đã chết, nhưng bỗng nhiên nàng ôm đứa bé khó khăn tìm đến trẫm thì khi đó trẫm đã cưới nữ nhi duy nhất của Bành nguyên soái. Cho dù trẫm không thể cho nàng danh phận nguyên phối, trẫm cũng không nên sai người tạm thời an bài cho nàng đến nơi khác cư ngụ! Đúng là phụ nữ luôn để tâm nghi ngờ quá nặng, vài lần không thể gặp trẫm bèn trộm ôm đứa bé chạy đến soái phủ, tính toán gây náo loạn một trận...”
“Hoàng Thượng, đều là chuyện cũ năm xưa, ngài đừng nhắc lại, đừng mãi nhớ thương vấn đề này!” Lý Trung chỉ cảm thấy lạnh căm căm, mặc dù xác thật ông có mơ hồ hiểu được chuyện năm đó, nhưng biết chuyện so với lúc này được nghe kể lại rõ ràng là hai việc khác nhau. Lý Trung căng da đầu khuyên một câu, thấy Hoàng đế quả nhiên không tiếp tục nói nữa, ông mới nhỏ giọng thì thầm: “Hơn nữa, cuối cùng ngài cũng đã tìm về muội muội của nàng ở quê hương, đăng cơ xong liền lập thành Quý phi, hiện giờ không phải lại sách phong Thái Tử gia là trữ quân Đông Cung sao?”
“Phải, trẫm xác thật đã nghĩ cách đền bù... chỉ tiếc giấy không thể gói được lửa. Nhớ trước đây Thư Toàn không biết mò từ chỗ nào mà biết được vụ này, khi trẫm muốn trị hắn tội chuyên quyền lạm sát, hắn lại dám lôi vụ này ra để làm điều kiện trao đổi với trẫm!” Hoàng đế đột nhiên nắm chặt góc chăn, giương mặt đỏ lên vì phẫn nộ, “Chưa một ai có thể uy hiếp trẫm, mặc kệ là nàng cũng vậy, Thư Toàn cũng thế, hoặc là bất luận kẻ nào...”
Cho dù là vị tiền Thái Tử, còn không phải bởi vì trong lúc vô ý chỉ trích một vị đại thần chậm chạp cưới thê, kết quả bị Hoàng đế khiển trách nặng nề, trở lại Đông Cung hồi hộp đan xen phát bệnh qua đời sao?
Lý Trung cảm thấy lưng áo hoàn toàn ướt đẫm, da đầu càng tê dại từng đợt. Mặc dù ông là Đại tổng quản của Càn Thanh Cung, toàn bộ nội thị trong cung không ai được sủng tín cao hơn ông, nhưng hôm nay nghe được chuyện này ý nghĩa lại hoàn toàn bất đồng. Nhưng Lý Trung lại càng không thể tị hiềm rời khỏi ngay bây giờ, chỉ có thể căng da đầu chống đỡ. Mãi đến gian ngoài truyền đến giọng thông báo, rốt cuộc ông mới có thể thả lỏng.
“Hoàng Thượng, Thái tử điện hạ và chư vị điện hạ tới!”
“Trẫm mệt mỏi, lười gặp nhiều người như vậy!” Hoàng đế không thấy vẻ mặt căng thẳng của Lý Trung, trầm ngâm một lát mới phân phó: “Cho Thái Tử tiến vào, còn nữa, kêu Triệu Vương Thế tử cùng vào, trẫm muốn nghe thằng bé báo tin vui!”
Rất vui nếu vào ɯattραd thăm nhà bαcοm2
Nhóm long tử phượng tôn đông đảo chờ ở gian ngoài nghe được ý chỉ của Hoàng đế, Thái Tử sớm đoán ước chừng sẽ là như thế, tức khắc quay đầu nhìn thoáng qua Trần Thiện Chiêu vẫn lặng lẽ ngây ngô cười. Sau khi bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Thái tử quay sang nói với đám huynh đệ và vài chất nhi: “Phụ hoàng đã nói như thế, mọi người hãy đi về trước, ngày mai đến thăm vẫn không muộn.”
Vừa dứt lời, Tri Vương Trần Dung thắc mắc: “Thái Tử Cửu ca, ngày mai là đại triều đầu năm, sức khỏe của phụ hoàng...”
Thái Tử quên mất vụ đại triều, hiện giờ nghe nhắc mới sực nhớ ra, hơi trầm ngâm rồi nói: “Nếu như thế, ta và Thiện Chiêu đi gặp phụ hoàng trước xem sao, các ngươi hãy ở đây chờ tin tức.”
Ngay lúc này, mọi người quan tâm nhất chính là sức khỏe Hoàng đế như thế nào. Đừng nói đứng chờ trong chốc lát, cho dù chờ cả đêm cũng không có bất luận người nào oán hận. Thấy Thái Tử và Trần Thiện Chiêu một trước một sau đi vào Tây Noãn Các, Tần Vương Thế tử Trần Thiện Văn lưu lại bên ngoài nghĩ đến họa lớn Trần Thiện Thông gây ra lúc nãy không khỏi nghiến răng nghiến lợi, đồng thời lại nhịn không được nghĩ tới Trần Thiện Chiêu đang được nổi tiếng.
Nhóm thân vương đều phải chờ bên ngoài trong khi Trần Thiện Chiêu là một thế tử mà có thể được phép đi vào, đương nhiên bởi vì Triệu Vương Thế tử phi có hỉ mạch! Nếu Thế tử phi Ngô thị cũng có thể được tin vui như vậy, Hoàng đế tổ phụ tất nhiên sẽ đối đãi hắn khác ngay! Xem ra lúc trước con mọt sách Trần Thiện Chiêu khuyên hắn không sai, thay vì tự than tự oán chi bằng đối tốt với Ngô thị một chút, như thế cho dù con nối nõi chưa chắc có ngay, nhưng ít nhất quyền quản vương phủ sẽ không rơi vào tay Quận vương phi xuất thân phủ An Quốc Công sau khi Trần Thiện Thông đón vào cửa.
Mời vào ɯattραd ủng hộ bà còm
Hoàng đế ngồi trên giường thấy Thái Tử và Trần Thiện Chiêu tiến vào hành lễ vấn an, gật đầu nói: “Hãy bình thân.”
Chờ hai thúc chất đứng dậy, nhìn gương mặt hai người có vài phần tương tự, Hoàng đế hướng về phía Trần Thiện Chiêu hỏi: “Thiện Chiêu, Thế tử phi của ngươi hiện giờ thế nào?”
“Còn tốt còn tốt ạ, may mắn là thanh kiếm cùn, vai lưng chỉ bị chút ngoại thương vì va chạm. Trở về chỉ cần bôi thuốc mỡ là ổn.” Trần Thiện Chiêu lòng còn sợ hãi thở hắt ra một hơi, sau đó vui mừng ra mặt nói: “Tuy nhiên cũng đúng là trời xui đất khiến, nếu không phải được thái y khám ra hỉ mạch, có lẽ lại trì hoãn hồi lâu, nếu lỡ gặp phải chuyện gì thì chưa chắc được may mắn như vậy! Hoàng gia gia, chỉ hơn tám tháng nữa là tôn nhi đã làm cha rồi!”
Thấy Trần Thiện Chiêu mặt mày tươi cười tràn đầy hạnh phúc, ngay cả tâm trạng Hoàng đế cũng bất giác vui lên, nhưng lập tức nghiêm mặt trách mắng: “Nếu biết đã sắp làm phụ thân thì nên ổn trọng hơn, đừng suốt ngày chỉ vùi đầu vào đống sách! Thôi vậy đi, ngày mai sau buổi đại triều đầu năm, ngươi phải dành thời gian ở nhà chăm sóc thê tử ngươi, đi lại thăm hỏi các nhà ngày tết đều miễn, để con bé chuyên tâm an thai quan trọng hơn. Chẳng những ngươi đang chờ làm cha, trẫm cũng đang chờ ôm tằng tôn của trẫm đấy!”
“Vâng vâng vâng.”
Thái tử không thể chen miệng rốt cuộc bắt được một chút tạm dừng, không khỏi cân nhắc từng câu từng chữ lên tiếng: “Phụ hoàng, ngày mai buổi đại triều đầu năm không thể so với bình thường, kéo dài rất lâu. Sức khỏe của ngài...”
“Trẫm còn chưa đến mức vô dụng như vậy. Chỉ là bị Trần Thiện Thông chọc tức, hơn nữa chợt nghe phía trước xảy ra chuyện không thể tưởng tượng, trẫm bị kinh ngạc mà thôi.” Hoàng đế lạnh lùng ngắt lời Thái Tử, sau đó bắt đầu giao việc: “Vụ đánh trống Đăng Văn, ngươi kêu người chuyển giao toàn bộ cho Lý Trung chứ không qua Hình Bộ. Còn phần Trần Thiện Thông, tiệc giao thừa vui vẻ như vậy mà suýt bị hắn phá không còn gì, phạt hắn sao chép một trăm lần Hiếu kinh, trước khi thành hôn không được ra cửa! Ngoài ra, thưởng Uyển Bình Quận vương Trần Thiện Duệ tuấn mã của Ngự Mã Giám và một bộ dây cương, để chính hắn đi chọn!”
Hai mệnh lệnh đưa ra khiến Thái Tử biến sắc nhưng vẫn cúi đầu đáp: “Vâng, nhi thần tuân chỉ.”
Nói xong lời này, Hoàng đế mới nhìn lại Trần Thiện Chiêu vẫn đang đắm chìm trong hạnh phúc, ôn hòa phân phó: “Mặt khác, thưởng Triệu Vương Thế tử phi một tấm vải nhung dệt kim mới tiến cống, mười cuộn gấm hoa, một cây đèn lưu li, một thanh ngọc như ý trăm con. Hãy để con bé an thai thật tốt, đứa bé trong bụng nó là tằng tôn đầu tiên của trẫm, trẫm chờ tin vui!”
Đêm giao thừa chẳng những nghe được tin tức kinh ngạc đến mức nghiến răng nghiến lợi nhưng đồng thời lại thu hoạch tin tức tốt như thế, đủ có thể chứng minh ông trời vẫn luôn chiếu cố ngài!
Chương này đã kết thúc quyển ba. Mời các bạn tiếp tục vào nhà bαcοm2 ở ɯattραd để đọc quyển bốn về những phong ba đôi Trần Thiện Chiêu và Chương Hàm cùng nhau trải qua khi đón chào đứa con của họ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT