Edited by Bà Còm

Trên con đường chính để vào Nam Kinh qua Tam Sơn Môn, phố Tam Sơn nằm ở phía Tây, phía Đông là phố Kỳ Vọng và phố Đại Trung, cả đoạn đường từ Đông sang Tây là nơi sầm uất giàu có nhất Nam Kinh và là nơi đông đúc thương lữ tụ tập. Ở loại địa phương này, một nhà bá tánh bình thường cho dù tích cóp cả đời cũng không đủ để mở một gian cửa hàng, tiền thuê cho một gian phòng ở đây phải mất ít nhất một ngàn tám trăm lượng một năm, cho nên người sở hữu sản nghiệp trên đoạn đường đắc địa này đương nhiên không phú thì quý. Vì thế, toàn bộ con phố Tam Sơn từ tiệm hương liệu tơ lụa trang sức đến tiệm vàng bạc đồ cổ hiệu cầm đồ, tất cả đều là những nơi kinh doanh béo bở nhất.

Cho nên, từ lúc cửa hàng tơ lụa Mậu Sinh  bắt đầu bốc khói, tiểu nhị của các cửa hàng xung quanh đã khẩn cấp thông báo cho chưởng quầy; khi bên kia ngọn lửa vừa bùng lên, bao nhiêu thương hộ lập tức tự giác xông vào hỗ trợ cứu hoả. Đây không liên quan lắm đến tâm địa thiện lương hay đạo đức tốt gì cả, hoàn toàn bởi vì nếu để trận hỏa hoạn này bùng lớn, rất có thể không phải chỉ thiêu hủy một cửa hàng mà có khả năng họa lây cho vô số nhà khác. Khi mọi người vội vàng hắt nước cứu hoả thì thấy trong cửa hàng tơ lụa có vài người trung niên chạy ra, ăn mặc sáng sủa nhưng mặt mũi bừng bừng sát khí, không lo nhanh chóng cứu hỏa mà đột nhiên  nhào vào nhau đấm đá thành một cục rối bời, tức khắc tất cả đều sững sờ ngây người.

Khi Chương Thịnh mang theo thân vệ vội vàng chạy tới thì thấy toàn bộ con đường đang hối hả cứu hoả, mùi khét xông lên nồng nặc. Mặc dù mấy hôm trước trời vừa đổ mưa không phải quá mức khô ráo, tuy nhiên hôm nay gió lớn, bao nhiêu thùng nước tưới lên nhưng chỉ có thể tạm thời ngăn chặn hỏa thế lan rộng, xung quanh không ngớt tiếng ồn ào nhưng lại không thấy bóng dáng sai dịch. Khi đến gần, có lẽ đồng phục của thân vệ nổi bật nên dân chúng đang cứu hỏa đều sửng sốt. Mãi tới khi Chương Thịnh hét lên ra lệnh vài câu thì mọi người mới bừng tỉnh.

“Ngươi đi Ứng Thiên phủ nha thông báo tình hình hoả hoạn! Còn ngươi, trên đường Tam Sơn không phải luôn có xe vòi rồng và thùng chữa lửa hay sao, mau tìm rồi đem tới đây!”

“Các ngươi chia làm hai đội, một đội múc nước từ giếng chuyền lên, một đội chuyền thùng không xuống. Đỡ phải chạy qua chạy lại loạn thành một đoàn!”

“Còn nữa, quản sự cửa hàng tơ lụa Mậu Sinh đâu?”

So với mấy câu trước chỉ đơn thuần là hô to ra lệnh, câu cuối cùng lại được gầm lên phẫn nộ. Chẳng những khiến đám người hỗ trợ cứu hỏa đang âm thầm suy đoán thân phận của Chương Thịnh bị hoảng sợ, mà các tiểu nhị và chưởng quầy của cửa hàng khác đang vội vàng di chuyển hàng hóa của nhà mình cũng nhịn không được nghiêng đầu nhìn nhìn thăm dò. Chờ đến một hàng hai mươi người dựa theo Chương Thịnh phân phó vội vàng chuyền nước cứu hoả, một gã trung niên hơi mập mặt xám mày tro vạt áo bị xé toạt bước nhanh tiến tới.

“Chương gia, tiểu nhân chính là quản sự Thu Lục của cửa hàng tơ lụa Mậu Sinh...”

Chương Thịnh lia mắt nhìn bộ dáng chật vật của hắn, nhất thời nhíu mày thật sâu nhưng cũng lười tìm hiểu vì sao có bộ dạng này, chỉ trực tiếp hỏi: “Đồ trong cửa hàng đều khuân ra chưa?”

“Chuyện này...”

Thấy đôi mắt Thu Lục láo liên, bộ dáng   không thành thật, Chương Thịnh chỉ cảm thấy cơn giận bùng nổ, lập tức quát lên: “Ngươi thân là quản sự, thế mà không trả lời được câu này?”

“Không không không... là vì lúc nãy lửa cháy quá nhanh, tiểu nhân đang trong tình thế cấp bách nên chưa kịp vận chuyển đồ đạc ra ngoài!” Thu Lục biết Chương Thịnh không chỉ là thủ lĩnh thân vệ của phủ Triệu Vương do Triệu Vương đích thân chỉ định lưu lại kinh thành, hơn nữa còn là huynh trưởng của vị Thế tử phi thủ đoạn sắc bén, bèn cuống quít giải thích: “Đều bởi vì hai kẻ kiểm toán kia làm chậm trễ thời gian, nếu không...”

Hắn còn chưa nói xong, phía sau liền có hai người nhanh chóng xông tới, một người vươn tay tóm chặt cổ áo Thu Lục, còn người kia tức muốn hộc máu kêu lên: “Chương gia, đừng nghe hắn nói hươu nói vượn! May mắn chúng ta đến kịp thời, nếu không tên chó má này sẽ đốt hết mọi sổ sách! Hơn nữa, nếu không phải hắn tùy tiện đốt sổ sách bên trong cửa hàng thì sẽ không có trận hỏa hoạn hôm nay!”

Thu Lục không ngờ hai tên chưởng quầy kiểm toán vừa mới bỏ chạy lại quay trở về, hơn nữa còn bóc trần điểm này trước mặt Chương Thịnh, hắn tức khắc thẹn quá hóa giận, vừa cố vùng vẫy thoát khỏi bàn tay đang nắm lấy cổ áo hắn vừa cao giọng biện giải: “Chương gia, ngàn vạn lần đừng nghe bọn chúng nói bậy! Tiểu nhân chỉ đốt mấy tờ biên lai vô dụng trong tiệm, nhưng chính bọn chúng mang theo một đám người đột nhiên xông vào cửa hàng, chẳng nghe phân trần liền vung tay đánh tiểu nhân, trong lúc hỗn loạn đã làm đổ chậu than...”

Mặc dù Chương Thịnh không biết chuyện hôm nay rốt cuộc ai đúng ai sai, nhưng nghe mấy tên kia đua nhau chỉ trích đối phương, lửa giận của hắn đã lên tới cực điểm. Hôm nay là sinh nhật Trần Thiện Chiêu, Chương Hàm đã phải tất bật lo trong lo ngoài vài ngày, nhưng vào đúng ngày vui thì lại náo loạn túi bụi như vậy, lan truyền ra ngoài còn không phải sẽ thành trò cười! Nghĩ đến đây, hắn càng cảm thấy ba tên hề nhảy nhót cực kỳ đáng ghét, hít một hơi thật sâu cố nén nỗi xúc động muốn xông tới quật ngã bọn chúng.

“Tất cả câm miệng cho ta!”

Một tiếng rống to cùng với ánh mắt đằng đằng sát khí tức khắc ngừng lại ba kẻ đang chỉ trích nhau. Thu Lục khó khăn vùng ra khỏi tay người khác nhưng cảm giác được cơn tức giận lạnh băng của Chương Thịnh ụp tới, nhịn không được bật lùi ra sau vài bước. Chương Thịnh giơ tay làm hiệu, hai thân vệ vẫn luôn kè sát sau lưng nhanh chóng tiến đến, Thu Lục giật mình nhận ra thân vệ muốn bắt mình, vừa cuống quít thụt lùi vừa kêu to: “Chương gia, tiểu nhân đi theo điện hạ nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, hơn nữa tiểu nhân không phải cố ý khóa lại tơ lụa bên trong...”

“Lấp kín miệng thối của hắn!”

Hai thân vệ y lệnh làm theo, giọng lải nhải kia rốt cuộc hạ màn, Chương Thịnh cười lạnh: “Đống tơ lụa ấy tính làm gì? Cho dù dọn ra thì tám chín phần cũng không dùng được, nhưng tất cả đồ vật đều khóa bên trong, ngươi muốn trận lửa này bùng lên càng vượng hay sao? Cai quản cửa hàng tơ lụa nhiều năm như vậy mà ngay cả vấn đề cơ bản cũng không biết, còn nói cái gì 'không có công lao cũng có khổ lao'? Nếu cháy lan sang nhà dân, ngươi nghĩ sẽ bị tội gì? Cột chặt hắn vào cọc buộc ngựa, lúc này ta không rảnh để quản tên phế vật chỉ biết bốc phét này!” Nói xong, hắn lại quét mắt về phía hai chưởng quầy khác đang nơm nớp lo sợ.

Xem ra bọn chúng là người của Thái tử phi, tạm thời để đó, lát nữa thu thập bọn chúng!

Mặc dù có hai chục thân vệ góp thêm sức lực, Chương Thịnh cũng tổ chức lại đám người cứu hỏa vô trật tự thành đội hình dây chuyền nhịp nhàng, nhưng trận lửa vẫn dần dần cháy lan tới cửa hàng bên cạnh. Thấy người đi Ứng Thiên phủ nha báo tin còn chưa trở về, người đi tìm xe vòi rồng thùng cứu hỏa lại về báo không thấy sai dịch trông coi nên không thể mở khóa lấy đồ, Chương Thịnh biết không thể tiếp tục chờ đợi, hỏi chỗ để xe vòi rồng rồi lập tức phi ngựa đến.

Tuy nhiên, sai dịch trông coi chỗ này không biết chạy tới nơi nào, chỉ còn lại ổ khóa đồng móc vào dây xích treo lủng lẳng trên cửa. Đối mặt với tình cảnh này, Chương Thịnh cảm thấy toàn bộ gân xanh trên trán đều nổi lên, không nói hai lời liền rút đao chém xuống dây xích. Có lẽ thanh đao trước đó Trần Thiện Chiêu tặng cho thực sự là một thanh bảo đao, có lẽ dây xích lâu năm thiếu tu sửa, sau ba bốn đao chém xuống, cả dây xích và khóa đồng rốt cuộc rơi xuống.

Chờ xe vòi rồng được mang tới trực tiếp nối vào giếng nước, trận lửa rốt cuộc dần dần được khống chế. Chương Thịnh vừa thở phào nhẹ nhõm thì sau lưng đột nhiên truyền đến một tin tức muốn hộc máu: “Chương gia, Thu Lục chạy rồi!”

Chương Thịnh vừa mới nghĩ không muốn lãng phí nhân lực canh giữ loại người râu ria này nên phân phó cột vào cọc buộc ngựa, nghe báo vậy bèn quay đầu nhìn, thấy cọc buộc ngựa bên kia quả nhiên chỉ còn một đoạn dây thừng, tức khắc nhướng mày. Nhưng còn chưa đợi hắn sai người đuổi theo, bỗng nghe từng đợt hô to tránh đường, thấy bên kia một hàng hai mươi kỵ mã phóng nhanh lại đây. Mà kỵ mã đầu tiên nắm một đầu dây thừng đang trói gô một người thất tha thất thểu chạy theo, không phải Thu Lục thì còn ai đây? Đợi thấy rõ ràng người trẻ tuổi được hộ vệ vây quanh, Chương Thịnh càng hoảng sợ vội vàng bước nhanh tới đón.

“Tri Vương điện hạ!”

Một tiếng tuy không lớn nhưng thấy Chương Thịnh khuỵu gối hành lễ, người xem náo nhiệt vừa mới biết Chương Thịnh chính là thống lĩnh thân vệ của vương phủ, lúc này phát hiện người tới có thân phận còn cao hơn, đại đa số người vây xem đều cuống quít lảng tránh, có người chạy vào hẻm nhỏ, có người  mau chóng về lại cửa hàng của mình, trên đường chỉ còn lại những người đang bận rộn cứu hoả.

Tri Vương Trần Dung lưu loát nhảy xuống ngựa, hô một tiếng miễn lễ rồi ngước đầu nhìn nóc nhà sớm đã cháy sạch, hàng mày gắt gao nhíu thành một đường.

“Trận hỏa này sao lại lớn như vậy?”

“Hồi bẩm điện hạ, khi vừa nổi hỏa thì mọi người trong cửa hàng tơ lụa chưa từng đồng tâm hiệp lực dập tắt, trong cửa hàng vẫn tồn đọng tất cả tơ lụa không ai vận chuyển ra ngoài, thế nên chất dẫn cháy quá nhiều.” Chương Thịnh liếc mắt về phía Thu Lục bộ dáng còn chật vật hơn so với lúc nãy, tuy không biết vì sao hắn lại rơi vào tay Tri Vương Trần Dung, nhưng ngẫm nghĩ một chút vẫn quyết định không nói ra vụ Thu Lục và hai chưởng quầy Thái tử phi tiến cử đùn đẩy trách nhiệm trước mặt mình.

Nhưng dù vậy, sắc mặt Trần Dung vẫn xanh mét, liếc mắt nhìn xung quanh không thấy nửa bóng dáng sai dịch, hắn càng thêm tức giận: “Sai dịch của Ứng Thiên phủ nha và Giang Ninh huyện nha đâu, tại sao không thấy một đứa nào?”

Lời này vừa hỏi ra, Chương Thịnh nhớ tới thân vệ mình phái đi báo tin đến giờ vẫn chưa trở về, trong lòng tất nhiên cũng thật sự bực bội. Ngay lúc này, người hầu cận phía sau Tri Vương thông minh nghĩ ra, xoay người xuống ngựa đến sau lưng Tri Vương nhỏ giọng bẩm báo: “Điện hạ, ti chức nghe nói, hôm nay là tiệc trăng tròn của Tam công tử nhà Ứng Thiên Phủ Doãn, không ít người đều đến chúc mừng...”

Nghĩ đến Trần Thiện Chiêu hiếm khi được một lần tổ chức sinh nhật náo nhiệt lại bị chuyện này quét sạch hưng phấn, đã vậy còn biết phái thân vệ lại đây nhìn một cái; trong khi Ứng Thiên Phủ Doãn là quan phụ mẫu kinh thành mà chỉ biết lo cho tiệc trăng tròn của nhi tử, Trần Dung tức khắc nổi trận lôi đình, hoàn toàn quên mất trận lửa này xảy ra trong cửa hàng sản nghiệp của Trần Thiện Chiêu, so với Ứng Thiên Phủ Doãn thì cùng lắm chỉ là thêm mấy câu mấy từ trên bản tấu chương. Trần Dung lạnh giọng phân phó người lại đi phủ nha huyện nha lôi Phủ Doãn lại đây. Thấy Chương Thịnh nhìn chằm chằm gã trung niên bị người hầu cận bắt được khi đang hốt hoảng tẩu thoát, Trần Dung bèn hỏi: “Chương Chỉ huy nhận biết hắn?”

“Điện hạ, hắn là quản sự của tiệm tơ lụa Mậu Sinh.”

Nghe vậy, Tri Vương vốn chỉ cảm thấy người này bộ dạng khả nghi tức khắc giận dữ. Nhưng còn chưa đợi hắn lại phát hỏa thì nghe bên kia truyền đến một trận hoan hô.

Lửa lớn rốt cuộc được dập tắt!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play