Phủ Triệu Vương ở kinh thành quy mô kém xa so với phủ Triệu Vương ở Bảo Định, từng viện không gọi là "điện" mà dùng "đường, trai, lầu, các" đi kèm với tên. Sảnh chính được gọi là Bạch Hổ đường, do chính Triệu Vương đặt tên, bởi vì Bạch Hổ trấn trụ phía Tây tượng trưng cho sự sát phạt. Nơi này xưa nay vương phủ dùng để tiếp kiến quan quân cấp dưới thì không thành vấn đề, nhưng trong ngày tân hôn bái kiến cữu cô ở một nơi xung quanh treo đầy binh khí để trang trí thì hơi có vẻ lạc điệu.
(Tứ tượng là bốn linh thú biểu tượng cho bốn phương: Thanh Long của phương Đông, Bạch Hổ của phương Tây, Huyền Vũ của phương Bắc và Chu Tước của phương Nam)
Thế nhưng Triệu Vương Trần Vĩnh bình thản ngồi đó thì những người khác đương nhiên không dám hó hé. Hai bên là Đông An Quận vương Trần Thiện Gia và Uyển Bình Quận vương Trần Thiện Duệ khoanh tay đứng nghiêm, vành mắt cả hai đều thâm quầng. Trần Thiện Gia là vì đứng bên ngoài canh giữ cho Đại ca tới hơn nửa đêm, mãi đến khi Đan ma ma chết sống khuyên nhủ mới rốt cuộc an tâm đi ngủ; còn Trần Thiện Duệ thì lăn qua lộn lại suốt cả một đêm, sáng sớm tinh mơ bèn dậy luôn đi luyện kiếm, nhưng rốt cuộc vẫn không thấy thoải mái hơn.
“Thế tử gia Thế tử phi đến.”
Dựa theo lễ chế, phu thê Thế tử sau đêm tân hôn sẽ bái kiến Vương gia và Vương phi trước, sau đó mới thay lễ phục vào cung bái kiến Đế Hậu và Đông Cung, ngày hôm sau sẽ yết tông miếu. Thời khắc này, Chương Hàm và Trần Thiện Chiêu đều mặc một thân quan phục yến cư, sau khi vượt qua ngạch cửa, Chương Hàm liền thấy Triệu Vương ngồi ghế chủ vị. Mặc dù trước đây ở lúc đưa tiễn cha huynh có trông thấy Triệu Vương xa xa một lần, chỉ thoáng nhìn đã cảm thấy khí thế uy vũ hùng tráng bất phàm, hiện tại thật sự đối mặt với vị thân vương quân công hiển hách, theo sau Trần Thiện Chiêu từng bước một tiến lên, nàng gần như có thể cảm giác rành mạch một cỗ khí thế 'không giận tự uy' ập thẳng vào mặt, ngay cả ánh mắt cũng mang theo vài phần uy áp.
Khi đến gần, sớm có nha hoàn đã chuẩn bị sẵn đệm quỳ. Chương Hàm quỳ sát bên cạnh Trần Thiện Chiêu cùng lạy bốn bái, sau đó cả hai đều đồng thanh hô: “Bái kiến phụ vương.”
Một lúc im lặng trôi qua, nàng nghe giọng Triệu Vương nhàn nhạt vang lên trên đỉnh đầu: “Đều ngẩng lên đi.”
Vừa ngẩng đầu, Chương Hàm thấy Triệu Vương nhìn thẳng vào mắt mình trầm tư. Mặc dù trong lòng nàng vô cùng khẩn trương, nàng cứ cố tự trấn an -- Sau khi mình vào kinh cũng đã gặp qua không biết bao nhiêu quan to hiển quý, ngay cả Hoàng đế cũng đã từng được diện kiến, hiện giờ vị này mặc dù ở bên ngoài uy danh hiển hách sát danh lan xa, nhưng bất luận thế nào cũng là công công của mình -- chốc lát liền trấn định lại.
Triệu Vương thấy ánh mắt Chương Hàm trong sáng vẻ mặt bình tĩnh, quan sát một hồi liền vừa lòng gật đầu khen: “Tốt lắm, không giống đám 'dung chi tục phấn' luôn ngượng ngùng xoắn xít nơm nớp lo sợ. Rốt cuộc là nữ nhi nhà tướng có khác, hai đứa đứng lên đi!”
Một câu đánh giá khiến Chương Hàm cảm thấy nhẹ nhõm, lập tức theo Trần Thiện Chiêu đứng dậy thối lui đến bên tay trái khoanh tay đứng hầu. Nàng nghe Triệu Vương từ tốn răn dạy: “Thiện Chiêu, trước đó ngươi ở trước mặt Hoàng gia gia nói ẩu nói tả, tuy Hoàng gia gia chưa từng nghiêm trách giáng tội, nhưng ngươi đã phạm thượng nên không thể không phạt. Hôm nay ngươi mới kết hôn ta cũng không phạt ngươi. Chờ nghỉ ngơi mấy ngày xong hãy sao chép trăm lần Hiếu kinh, ngươi phục rồi chứ?”
“Vâng, nhi tử nhận phạt.”
Thấy Trần Thiện Chiêu cúi đầu đáp ứng, Triệu Vương gật nhẹ rồi nhìn qua Chương Hàm: “Chương thị, nếu ngươi đã vào cửa, sau này này nội vụ nhân sự trong vương phủ sẽ giao toàn bộ cho ngươi lo liệu, tất cả tiền bạc chi thu cũng giao vào tay ngươi. Nhớ phải nhất quyết không thể để hắn tùy ý vung tiền như rác mua những đống giấy lộn, ngày thường cũng cần luôn luôn khuyên nhủ quản thúc để hắn nhớ rõ trách nhiệm của một thế tử.”
Về việc Triệu Vương lập tức giao cho mình tất cả nhân sự và tài khoản trong phủ, Chương Hàm tuy có chút kinh ngạc nhưng vẫn cúi người tuân mệnh. Nhưng kế tiếp Triệu Vương trao trọng trách khuyên nhủ và nhắc nhở Thế tử, nàng thực sự cảm thấy có chút vớ vẩn buồn cười, nếu không thể kết luận Triệu Vương thật sự có ý này hay đang diễn kịch, nàng đương nhiên sẽ không mù quáng lộ ra sơ hở, bèn liên thanh thưa vâng.
Chờ đến khi lời răn dạy của Triệu Vương kết thúc, nàng và Trần Thiện Chiêu hướng về phía ghế trống của Triệu Vương Phi hành lễ lần nữa, sau đó là chào hỏi Trần Thiện Gia và Trần Thiện Duệ. Người trước nàng đã quá quen thuộc; người sau là gặp lần đầu tiên, chỉ thấy gương mặt trẻ hơn so với Trần Thiện Chiêu và Trần Thiện Gia, đồng thời mang theo vài phần kiêu ngạo hiếm khi bắt gặp trên mặt hai vị ca ca, hơn nữa cũng không biết có phải nàng bị ảo giác hay không, một tiếng 'Đại tẩu' nghe vào tai lại có chút châm chọc.
Sau một phen chào hỏi là phần tân nương kính hiến lễ vật cho cữu cô. Chương Hàm lại quỳ xuống hành lễ với Triệu Vương, bà còm ở ɯαttραd biên tập Thẩm cô cô đứng hầu phía sau đưa đến một khay sơn mài. Nàng dùng hai tay nâng khay lên khỏi đầu đưa đến trước người Triệu Vương: “Phụ vương, thiếp thân biết ngài là danh tướng Nam chinh Bắc chiến, mà vùng Bắc địa khi vào đông lại rất lạnh, cho nên chuẩn bị một đôi che tay để bắn tên dùng trong mùa đông, cùng với một đôi bảo vệ đùi ấm đầu gối.”
Triệu Vương nghe vậy nhướng mày trầm ngâm. Ông vươn tay nhấc lên một chiếc che tay ướm thử, thấy kích cỡ rất vừa vặn không khỏi có chút thất thần. Ông vẫn nhớ rõ ràng, lúc xưa khi thê tử mới vào cửa đã tặng cho mình một bộ nhuyễn giáp ngàn châm vạn tuyến tỉ mỉ khâu thành, đúng là rất hợp tâm ý của ông, sau khi tân hôn hai người cầm sắt hài hòa. Triệu Vương Phi săn sóc tỉ mỉ, bất cứ vấn đề gì đều có thể suy xét trước thay ông, từ quân bào đến y phục mặc trong người chẳng cần nhờ tay người ngoài. Không nghĩ tới hôm nay tức phụ nhi vừa qua cửa, lại không đưa giày vớ mà tặng ông món quà hợp ý này.
“Sao ngươi có thể biết đúng kích cỡ?”
Triệu Vương buông đồ xuống vẻ mặt vẫn bình thản hỏi một câu, Chương Hàm ngẩng đầu đáp: “Hồi bẩm phụ vương, gia phụ đã từng được phụ vương ban thưởng một đôi che tay dùng qua, cho nên thiếp thân dựa theo kích cỡ mà làm. Còn miếng bảo vệ đùi ấm đầu gối là có thể điều chỉnh rộng hẹp nên không cần lo kích cỡ không đúng. Vào đông quá lạnh, nếu dùng da thường dễ dàng rạn nứt, thiếp thân đều dùng da thuộc mềm mại, hy vọng những món này có thể giúp ích cho phụ vương.”
“Ngươi thực dụng tâm.”
Mặc dù chỉ có bốn chữ nhưng Chương Hàm cảm thấy an tâm. Được cho phép đứng dậy, nàng lui về phía sau đứng qua một bên, từ trong tay Thẩm cô cô tiếp nhận một khay sơn mài khác rồi lại quỳ xuống dâng lên trước mặt Triệu Vương: “Thiếp thân nghe nói mẫu thân có bệnh lạnh dạ dày bèn khâu một áo ấm mặc trong người. Cũng không phải dùng nguyên liệu gì quý báu mà chỉ chú trọng thiết thực, hy vọng có thể kính hiến mẫu thân biểu lộ tâm ý.”
Triệu Vương thấy trên khay đặt một áo trong màu vàng nâu mộc mạc, duỗi tay sờ một cái liền biết là dùng vải Tùng Giang, tuy không quý trọng bằng gấm lụa nhưng hợp với thói quen tiết kiệm xưa nay của thê tử, lập tức gật đầu nói: “Tốt, chờ ta về lại phương Bắc sẽ tiện thể mang theo thay ngươi tặng Vương phi.”
Lễ vật cho cữu cô đều được dâng lên hoàn hảo, Chương Hàm thầm thở phào nhẹ nhõm, vào ɯαttραd ủng hộ bαcοm vừa quay người lại thấy Trần Thiện Chiêu cũng đang mỉm cười nhìn mình, ánh mắt tràn đầy tán thưởng. Nàng tức khắc rũ mi thầm nghĩ -- Thẩm cô cô có quan hệ biểu tỷ muội với Đan ma ma nên đã lén báo cho mình tất cả thói quen của cữu cô, nếu còn chuẩn bị không ra lễ vật vừa lòng đẹp ý, vậy thì nàng thật quá vụng về.
Sau đó là đến phần tặng quà gặp mặt cho Trần Thiện Gia và Trần Thiện Duệ, nàng tặng một người đôi ủng rắn chắc và người kia thắt lưng da để đeo kiếm. Hai người đều đồng thanh cảm tạ.
Buổi lễ ra mắt mất một khoảng thời gian không lâu. Đợi Triệu Vương phân phó hai người trở về phòng mau chóng dùng cơm sáng thay y phục tiến cung thì cũng mới qua hai khắc. Khi về phòng mình thì thấy nến hỉ đã cháy hết nhưng màn lưới đỏ thẫm vẫn còn giăng. Dùng xong cơm sáng, Trần Thiện Chiêu cố ý vịn lý do trọng thương mới khỏi muốn Chương Hàm thay y phục cho mình. Thừa dịp nàng cúi đầu thắt đai ngọc, chàng ra lại đột nhiên cúi thấp đầu nhẹ giọng nói.
“Nàng vừa mới đả động được phụ vương, đến lúc diện kiến Hoàng gia gia, ngàn vạn lần cũng phải để phụ vương và ta nở mặt nở mày. Nhớ trước đây lần đầu tiên Tần Vương Thế tử phi diện thánh, nơm nớp lo sợ suýt nữa làm lật khay khi dâng lễ vật, mất mặt đến nỗi cho tới hôm nay vẫn không ngóc đầu lên được trong đám tông thất, thế nên người khác mới có ý tưởng không an phận đối với vị trí thế tử.”
Trần Thiện Chiêu nói một cách tùy tiện, nhưng khi Chương Hàm mặc một thân lễ phục thế tử phi theo Triệu Vương và Trần Thiện Chiêu bước vào Càn Thanh Cung, dưới ánh nhìn chăm chú của đông đảo cung nữ thái giám quỳ xuống bái kiến Hoàng đế, mặc dù trước đây nàng cũng từng gặp Hoàng đế một lần ở Trường Ninh Cung nhưng trong hoàn cảnh khác, sự khẩn trương căng thẳng cũng hoàn toàn khác nhau. Tuy nàng chưa hề bị xấu mặt vì nghiêng khay khi dâng lễ vật, truyện do bà còm biên tập nhưng lúc Hoàng đế không hỏi chính Hoàng tôn mà lại hướng về phía nàng hỏi tình hình tối hôm qua của Trần Thiện Chiêu, nàng vẫn nhịn không được lập tức khẩn trương. Biết Hoàng đế tất nhiên không phải hỏi chuyện nam nữ, nàng tức khắc âm thầm hít một hơi thật sâu.
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, sau khi Thế tử đã an giấc, thiếp đề phòng có chuyện xảy ra nên tự mình bắt mạch cho Thế tử. Tin tưởng mạch tượng bình yên không có gì không ổn nên vẫn luôn ở bên cạnh canh chừng Thế tử, nhưng cuối cùng... vẫn không cẩn thận mà ngủ mê đi mất.” Chương Hàm trái lo phải nghĩ, cuối cùng quyết định bẩm báo nửa thật nửa giả, giấu nhẹm chuyện Đan ma ma bắt mạch, lúc này ngừng lại một chút rồi cúi đầu thỉnh tội, “Là thiếp sơ xuất thất trách.”
Đêm qua Triệu Vương Thế tử và Thế tử phi rốt cuộc viên phòng, Hoàng đế đã được bẩm báo. Hiện giờ nghe Chương Hàm có chút thẹn đỏ mặt trần tình, ngài nhịn không được liếc Trần Thiện Chiêu một cái, thấy con mọt sách kia cũng ngượng ngùng cúi đầu, ngài tức khắc lắc lắc đầu rồi cười nói: “Thôi, cái thằng thư ngốc này mà bướng bỉnh lên, muốn áp đảo hắn cũng khó. Chỉ là Chương thị, trẫm giao cho ngươi Hoàng tôn trẫm coi trọng nhất, từ nay về sau ngươi phải chặt chẽ quản thúc hắn, đừng để hắn lại làm chuyện khác người, nếu không trẫm sẽ hỏi tội ngươi!”
“Vâng, thiếp cẩn tuân thánh mệnh!”
Chương Hàm mới đáp ứng xong, bên cạnh Trần Thiện Chiêu liền nhịn không được đứng dậy, hành lễ thật sâu rồi mặt mày xấu hổ phản bác: “Hoàng gia gia, ngài đã biết tính tình tôn nhi, nếu lỡ tôn nhi phạm phải ngu xuẩn, nàng thật sự vô can đấy ạ...”
“Phu thê vốn là nhất thể, làm gì có chuyện vô can? Nếu ngươi biết săn sóc Thế tử phi thì thu liễm một ít cho trẫm, như vậy phụ thân ngươi đi lên phương Bắc cũng có thể yên lòng!” Hoàng đế tức giận ngắt lời Trần Thiện Chiêu, xụ mặt nói, “Trước mắt đưa Thế tử phi đến Đông Cung gặp Thái tử đi, ta giữ phụ thân ngươi lại nói chuyện!”
Sau khi Trần Thiện Chiêu và Chương Hàm hành lễ xong rời đi, Hoàng đế mới nhìn về phía Triệu Vương mặt mày vui vẻ nói: “Thấy thằng ngốc tỉnh lại, hôm qua thành hôn cũng mỹ mãn, rốt cuộc trẫm có thể thở phào. Đã được con giỏi dâu hiền, chuyến này Bắc thượng ngươi có thể yên tâm.”
Hoàng đế chỉ cần nhìn lễ vật Chương Hàm dâng lên không phải là áo choàng giày vớ linh tinh ngài nhận mà không dùng, trái lại là chiếc roi ngựa, vậy cũng đủ có thể chứng tỏ tâm tư con bé rất chu đáo.
“Vâng, đều do phụ hoàng 'tuệ nhãn như đuốc', lựa chọn cho Thiện Chiêu một hiền phụ.” Triệu Vương lên tiếng, nghĩ nghĩ rồi lại bổ sung, “Nhi thần đã phân phó, giao hết tất cả nhân sự, tiền bạc và nội vụ trong phủ cho Chương thị xử lý.”
Hoàng đế nghe vậy hơi gật đầu nói: “Con bé tính tình cương liệt, không biết có khả năng và hiền huệ được như thê tử của ngươi? Thôi thì cứ xem coi con bé có kiềm được thằng mọt sách kia không nhé!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT