Thu Vận đã trải nghiệm khả năng diễn xuất của Thế tử Trần Thiện Chiêu, cho nên ôm mũ phượng nặng trĩu tuy dở khóc dở cười nhưng lắc đầu xong bèn thật cẩn thận tìm chỗ cất đi, còn Phương Thảo và Bích Nhân thì ngây người nhìn trân trối. Vừa thấy Hoàng đế sai người tới ban thưởng, trong lòng bọn họ vốn tràn đầy vui mừng, nhưng đột nhiên Trần Thiện Chiêu than đau đầu khiến hai người sợ tới mức cuống quít, không ngờ vị Thế tử vừa về lại tân phòng là đã 'sinh long hoạt hổ', đâu thấy một xíu dấu hiệu nào không ổn?
Mũ phượng bảy nhánh được cố định trên búi tóc bằng đủ các loại kẹp, bảo đảm trong mọi tình huống đều không dễ dàng rơi xuống, cho nên lúc này khi mũ phượng được tháo ra, búi tóc Chương Hàm dĩ nhiên xổ tung. Mái tóc đen nhánh bóng mượt xõa dài trên áo lụa đỏ thêu hoa văn chỉ vàng rực rỡ lấp lánh dưới ánh đèn, hơn nữa trước đó nàng vừa uống rượu lại vừa đi về trong cơn gió lạnh, vào tới căn phòng ấm áp rửa hết son phấn trên mặt khiến đôi má càng thêm đỏ ửng, so với gương mặt trang điểm kiểu tân nương lúc nãy càng thêm quyến rũ động lòng người.
Trần Thiện Chiêu cũng không để ý mấy nha hoàn dùng ánh mắt gì nhìn mình, chỉ lo cười tủm tỉm ngắm thê tử mà hôm nay mình đích thân đón về chung sống cả đời, hồi lâu mới bật thốt lên câu tán thưởng:
"Dục bả Tây Hồ tỉ Tây Tử,
Đạm trang nùng mạt tổng tương nghi."
(Câu này trích trong bài thơ do Tô Đông Pha sáng tác lúc đang cùng bạn uống rượu ở Tây Hồ.
Dịch nghĩa:
Muốn so sánh Tây Hồ với Tây Thi,
Trang điểm đậm hay nhạt đều thích hợp)
Mặc dù Phương Thảo và Bích Nhân chẳng biết mấy chữ to nhưng cũng hiểu vị Triệu Vương Thế tử đang khen ngợi cô nương nhà mình dù trang điểm kiểu tân nương thật đậm hay để mặt trơn đều diễm lệ động lòng người, nhịn không được mím môi cười trộm, khỏi nói trong lòng đang cao hứng cỡ nào. Còn Chương Hàm thì lại nhướng mày nhàn nhạt nói: "Trong đầu Thế tử gia đúng là chứa một bồ sách dùng không hết, thanh danh yêu sách thành si của Thế tử toàn bộ kinh thành đều biết! Thiếp chỉ là một giới dân nữ thân bồ liễu, nếu không nhờ Thế tử nâng đỡ cũng đâu đến mức có được phong quang như hôm nay!"
"Nếu nàng không thích ta khoe chữ, vậy ta sẽ theo đúng tình hình thực tế mà nhận xét: trang điểm theo kiểu tân nương dùng trên mặt người khác thì thảm không nỡ nhìn, nhưng nàng trang điểm như vậy lại đẹp thật sự. Hiện giờ tẩy lớp phấn son trông càng động lòng người."
Trần Thiện Chiêu chưa cởi áo ngoài trực tiếp ngồi xuống mép giường sát cạnh Chương Hàm, thấy thê tử cúi đầu không nhìn mình hai vai hơi rung động, hắn trầm ngâm một chút liền biết vì sao Chương Hàm có thái độ như vậy, lập tức ngẩng đầu đưa mắt ra hiệu cho Đan ma ma và Thẩm cô cô. Đôi biểu tỷ muội quả nhiên có thể lĩnh hội tiếng lòng của hắn, quay sang vẫy tay kêu Thu Vận Phương Thảo và Bích Nhân, lặng lẽ mang ba nha hoàn vừa kinh ngạc vừa không tình nguyện ra ngoài.
"Vẫn còn giận ta?"
"Thiếp nào dám!" Chương Hàm bật ra ba chữ, đôi tay nắm lấy góc áo của mình vầy vò một hồi. Thấy Trần Thiện Chiêu không hé răng, nàng bèn cắn cắn môi, mãi đến khi cắn đến mức môi đỏ ửng sắp chảy máu, nàng mới nói từng câu từng chữ, "Thiếp biết chàng tất nhiên có điều bất đắc dĩ. Tuy Triệu Vương lập nhiều công lớn, lại được ban cho binh quyền và trọng trách, nhưng trong triều không tránh khỏi có nhiều người nghi kị, dù sao cũng phải tìm cách giải tỏa. Chàng là thế tử, luôn phải gánh vác bổn phận... Chàng đã nhắc nhở ám chỉ cho thiếp, làm sao thiếp lại không biết, đâu thể nào không hiểu?"
"Mặc dù hiểu rõ ràng nhưng trong lòng nàng vẫn tức giận?"
Trần Thiện Chiêu xoay vai Chương Hàm để nàng đối mặt với mình, dùng tay mạnh mẽ nâng lên đầu nàng đang cúi gằm, thấy đôi mắt nàng đã phủ màn sương ướt đẫm nhất định không chịu nhìn mình, hắn vô cùng áy náy giải thích: "Vốn dĩ ta chỉ muốn nỗ lực thử một lần, cho dù là bị khiển trách cũng chấp nhận, dù sao cũng phải giúp phụ vương giải tỏa một phần áp lực. Chỉ là, ta không thể ngờ khi đó chẳng hiểu sao lại cương lên với Hoàng gia gia như vậy, kết quả là ăn ngay một cái... Có lẽ ta làm con mọt sách lâu quá rồi, thật sự nhiễm vài phần ngờ nghệch, có lẽ chân chính muốn cứu mấy người không nên bị chết, cũng có lẽ ta không biết tự lượng sức mình, muốn thử một chút xem có thể xoay chuyển tâm ý của Hoàng gia gia hay không... Chỉ là ngay trước lúc ngất xỉu, ta thật có chút hối hận, rốt cuộc sinh mệnh có mỗi một cái..."
"Chàng biết là tốt!"
Chương Hàm buột miệng ngắt lời Trần Thiện Chiêu, thấy chàng ta ngơ ngác nhìn mình, nàng cũng không biết nỗi xúc động phát sinh từ đâu, bèn cứ thế vươn tay ôm chặt cổ phu quân, giống như sợ chàng có thể lập tức biến mất ngay bên cạnh mình. Nỗi lo sợ bất an lo lắng quan tâm không yên mấy ngày qua đều tuôn trào vào khoảng khắc này. Nàng vùi đầu vào vai phu quân, áp sát thân hình dán vào người chàng, không muốn nói một lời, không muốn phát ra một âm thanh nào. Đây là phu quân nàng đã quyết định gắn bó bên nhau trọn đời, hiện giờ rốt cuộc đang sống sờ sờ xuất hiện trước mặt chứ không phải bộ dáng hôn mê bất tỉnh trong cơn ác mộng của nàng suốt mấy ngày qua!
Trần Thiện Chiêu rất rõ ràng, đối với việc hôn nhân này hắn đã dụng tâm hơn Chương Hàm rất nhiều. Mặc dù ở Ngọc Hư Quan sau khi hôn chỉ hai người đã trao nhau vật đính ước, hắn đã xác định trong lòng nàng cũng có chính mình, đã xác định tuy nàng bị đặt vào tình thế ngoài ý muốn nhưng đối với việc hôn nhân này vẫn chưa từng kháng cự, nhưng hiện giờ phương thức biểu đạt chân tình của Chương Hàm càng khiến hắn cảm thấy cực kỳ hạnh phúc. Mãi đến khi cổ bị thít chặt thật sự khiến hắn khó thở, hắn mới không thể không ho khan một tiếng.
"Nương tử, buông ra một ít được chứ? Thêm một chút nữa chỉ sợ nàng phải mang tiếng mưu sát phu quân..."
"Xì..."
Chương Hàm được một câu của Trần Thiện Chiêu hòa tan đầy bụng chua xót ưu phiền, phì cười buông tay đồng thời nhịn không được nguýt chàng ta một cái. Nhưng diễn tiến sau đó khiến nàng dự kiến không kịp, chính là Trần Thiện Chiêu vừa mới đáng thương hề hề lại đột nhiên sán lại. Hơi thở nóng rực phà vào mặt chẳng những khiến nàng mở miệng chưa kịp kinh hô thì đôi môi đã bị cướp lấy. Mặc dù nàng theo bản năng cưỡng lại nhưng đôi tay Trần Thiện Chiêu đã vịn chặt bả vai nàng, đôi mắt gần trong gang tấc toát ra ý cười rõ ràng, hàm răng của nàng rốt cuộc bị cạy ra một chút, theo sát là loại cảm giác hòa hợp thật kỳ diệu khiến nàng hoàn toàn chìm đắm trong sự ngọt ngào. Mơ hồ cảm thấy tay chàng duỗi về phía đai lưng của mình nhưng ngay cả một chút bản năng kháng cự cũng không thể nào nhấc lên nổi.
"Đại ca, Đại ca!"
Thình lình âm thanh ồn ào khiến cho người chủ động và người bị động đều bừng tỉnh. Chương Hàm kinh hoảng đẩy tay Trần Thiện Chiêu ra, còn Trần Thiện Chiêu bị đánh mất cơ hội "công thành đoạt đất" rất tốt, đồng thời sinh ra một cỗ tức giận thật sâu.
Loại thời điểm này mà có kẻ nào đến phá đám, quả thật đáng bị trời trừng phạt!
Mặc dù có thể mơ hồ nghe được bên ngoài Đan ma ma và Thẩm cô cô tận tình khuyên giải, nhưng hắn càng hiểu rõ Tam đệ không rành thế sự của mình tuyệt đối không phải dễ dàng bị tống khứ. Huống chi trước mặt người khác hắn dùng cớ không khỏe chuồn mất, chỉ sợ mọi người đều tin là thật. Hắn đành phải lưu luyến nhìn thoáng qua gương mặt kiều diễm không gì sánh được của Chương Hàm, sau đó mặt mày âm trầm đứng dậy bước nhanh đến cửa phòng kéo ra. Quả nhiên, Đan ma ma và Thẩm cô cô đang cố ngăn trước người Trần Thiện Gia, nhận được ánh mắt ra hiệu của hắn mới miễn cưỡng thả người lại đây.
"Đại ca, Thục phi nương nương ban thưởng một đôi gối sứ uyên ương hợp hoan, Huệ phi nương nương ban thưởng một kháng bàn gỗ tử đàn trăm tử nhiều phúc, Kính phi nương nương ban thưởng một đôi người sứ sớm sinh quý tử. Còn có Viện sử Viện phán cùng mấy ngự y của Thái Y Viện đều tới, nói là thể theo ý chỉ của Hoàng gia gia lại đây để..."
Nhưng còn không đợi Trần Thiện Gia nói xong, Trần Thiện Chiêu sắc mặt đen như đáy nồi gằn giọng: "Ai thèm để ý mấy lão thái y đó tới làm gì, nếu không phải nhờ đệ, có lẽ ta vẫn đang nằm chờ chết! Còn nữa Tam đệ, nếu sau ngày đệ muốn trong lễ thành hôn bị ta xúi giục vô số người nháo động phòng không được sống yên ổn, tốt nhất trước mắt đệ nên câm miệng cho ta!"
Trần Thiện Gia sửng sốt ngây người, thấy gương mặt Trần Thiện Chiêu khí huyết đầy đủ nói chuyện cũng rổn rảng, hắn tức khắc bừng tỉnh ngộ ra, mặt mày có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu rồi vội vàng gật như gà mổ thóc: "Đệ đã biết đã biết, lúc này bên ngoài nếu còn có người tới, đệ nhất định thay Đại ca gắt gao ngăn cản, tuyệt đối không làm hỏng chuyện của Đại ca và Đại tẩu... Đệ đi đây!"
Nhìn theo Trần Thiện Gia bước nhanh ra ngoài, Trần Thiện Chiêu thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ bị thằng nhóc ngốc này tới phá đám một phen cũng tốt, sau đó sẽ không còn kẻ nào không có mắt muốn xông tới. Nhưng hắn mới vừa đóng cửa lại, bên ngoài lại bị người cộc cộc cộc gõ vang. Đầy mặt không kiên nhẫn hắn bèn kéo ra cửa phòng, thấy đứng đó vẫn là Trần Thiện Gia, hắn tức khắc sầm mặt.
"Đại ca, chuyện này... rốt cuộc huynh vừa trọng thương mới khỏi, ngàn vạn lần... ngàn vạn lần phải kiềm chế một chút..."
Trần Thiện Gia còn chưa lắp bắp xong thì hai cánh cửa rầm một tiếng đóng kín mít ngay trước mặt mình. Hắn ngượng ngùng sờ sờ mũi, cúi đầu chán nản đi ra ngoài. Đây đâu phải lời hắn muốn dặn dò, là do chính phụ vương khi triệu hắn đến thông báo cho Đại ca đồ ban thưởng trong cung và các thái y đều chờ trong phủ, mặt mày nghiêm túc bảo hắn chuyển cáo.
Trong tân phòng, Trần Thiện Chiêu mặt mày đen thùi quay vào, đúng lúc nhìn thấy hai má Chương Hàm đỏ rực như muốn xuất huyết, biết nàng nhất định nghe được lời của Trần Thiện Gia bèn chỉ có thể đằng hắng một tiếng: "Không có chuyện gì đâu, nàng cũng biết tính tình bộp chộp của Tam đệ... Đừng nghe hắn, chúng ta tiếp tục!"
Tâm trạng ngượng ngùng bối rối của Chương Hàm rốt cuộc bùng phát sau những lời nói của Trần Thiện Chiêu. Khi Thẩm cô cô giáo tập lễ nghi cũng cho nàng xem qua những bức xuân cung đồ trân quý trong cung diễn tả tinh tế cảnh hợp hoan. Lúc ban đầu nàng còn mịt mờ, ngay cả mẫu thân dạy nàng luôn là sau khi thổi đèn buông màn xong mới đến "tiết mục" đó, ai ngờ ông tướng Trần Thiện Chiêu không hề "ngả bài" theo lẽ thường làm nàng chẳng kịp điều chỉnh tâm trạng! Nàng gần như vô thức duỗi tay sờ soạng quanh người, mặc kệ mò được cái gì liền lập tức ném ra. Kết quả một đống lớn táo tàu long nhãn chất chồng bên cạnh Trần Thiện Chiêu rồi lung tung lăn xuống đầy đất.
"Táo tàu long nhãn? Ôi chao, sớm sinh quý tử? Thật là dấu hiệu tốt!"
Chương Hàm nửa ngượng ngùng nửa giận dỗi vì hôm nay toàn bị chàng ta trêu chọc giễu cợt, đang muốn tiếp tục ném thì nghe lời này của Trần Thiện Chiêu, sực nhớ ra trong chăn chắc hẳn toàn là đậu phộng táo tàu long nhãn, ném ra cùng lắm chỉ khiến anh chàng thư ngốc này ngâm nga thêm nhiều câu chọc ghẹo. Nhưng nhìn quanh giường lớn thế này, ngoại trừ hai cái gối nặng trĩu thì không còn đồ gì có thể ném.
Đang lúc cảm thấy người nóng bừng tim đập thình thịch, trong đầu nàng chợt lóe lên tia sáng, lập tức nói từng câu từng chữ: "Vừa rồi Đông An Quận vương dặn không sai, Thế tử gia bị trọng thương mới khỏi, buổi tối hôm nay không thể khinh thường. Thiếp đi sai người tìm các thái y đem phương thuốc tới, đích thân thiếp sẽ sắc thuốc cho Thế tử!"
Phải sắc một chén thuốc thật đắng cho chàng nếm mùi đau khổ!
Thấy Chương Hàm đứng dậy không quan tâm đi ngang qua người hắn, rõ ràng muốn mở cửa ra bên ngoài, Trần Thiện Chiêu vừa tức giận vừa buồn cười, duỗi tay túm lấy cánh tay nàng kéo lại, thuận thế kéo luôn người vào lòng mình.
"Buổi tối hôm nay, không còn bất kỳ loại dược nào công hiệu hơn so với nàng!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT