Trong Đông Noãn các của Càn Thanh Cung, Hoàng đế nhìn lướt qua mấy phần tấu chương trên bàn, sắc mặt căng chặt, một hồi vẫn không hề có dấu hiệu thả lỏng. Thật lâu sau, ánh mắt ngài dừng lại trên tờ tấu chương đang nắm chặt, tay kia siết lấy tay vịn mạnh đến nỗi gân tay như muốn co rút, hít một hơi thật sâu.
Hoàng đế vốn tưởng rằng đã giết Hàn Quốc công Thư Toàn thì sẽ không bao giờ còn ai vạch trần vết thương máu chảy đầm đìa chôn sâu tận đáy lòng ngài. Thế nhưng ngài thật sự không ngờ, trên đời này vẫn có kẻ muốn đâm vào huyệt đạo này, lại còn có thể viết thành tấu chương xen lẫn với các tấu chương khác trình lên cho ngài xem duyệt! Ngài sống một đời anh hùng, đuổi đám giặc Mông ra khỏi Trung Nguyên thống nhất quốc gia, mang lại cuộc sống thái bình cho bá tánh, vậy mà vẫn có người muốn lôi ra sai lầm từ xửa từ xưa khi ngài còn trẻ bị giận quá mất khôn, muốn dùng khuyết điểm này để ngồi lên đầu ngài?
Hoàng đế mở ra tấu chương trong tay một lần nữa, trên trang giấy trắng tinh chỉ có một hàng chữ rồng bay phượng múa thật bắt mắt! Ngài càng nhìn càng cảm thấy choáng váng, nhắm mắt lại trầm mặc hồi lâu, cuối cùng buông lỏng tay. Tờ tấu chương kia rơi vào chậu than nóng hừng hực bên cạnh, bị ngọn lửa sáng rực từng chút từng chút nuốt chửng. Cuối cùng, ngay cả bốn chữ "Thiên lí bất dung" khiến cho Hoàng đế bạo nộ cũng bị ngọn lửa bùng lên thiêu cháy thành tro.
Hoàng đế dùng một thẻ tre khẩy khẩy chậu than, kiểm lại cho chắc chắn tấu chương kia xác thật đã bị thiêu sạch sẽ, lúc này ngài mới duỗi lưng ngồi thẳng dậy, sắc mặt giận dữ đã được thu lại, thay bằng sự trầm tĩnh và trấn định. Khi bên ngoài vang lên tiếng xin cầu kiến, ngài thản nhiên phân phó cho tiến vào. Một lúc sau liền thấy Lý Trung khoanh tay rón ra rón rén vô phòng.
"Hoàng Thượng, Thái Tử cùng Anh Vương, Sở Vương, Tương Vương, Việt Vương, Tri Vương, Hàn vương đã chờ bên ngoài."
Hoàng đế cau mày, cuối cùng nhàn nhạt phân phó: "Ngày mai là lễ Vạn Thọ, hôm nay hãy kêu bọn họ đến Phụng Tiên điện hành lễ cho mẫu hậu của bọn hắn."
Nói xong lời này, thấy Lý Trung bị sững sờ, Hoàng đế không khỏi nhướng mày. Lý Trung cuống quít đáp ứng lui xuống đi an bài, ánh mắt ngài lại dừng trên mấy bản tấu chương đang bày trước mặt một lần nữa. Tiện tay mở ra một tờ tấu chương trên cùng, thấy nội dung được viết bằng những câu văn hoa mỹ, ngài không khỏi cười lạnh, đập thật mạnh tấu chương xuống bàn.
Cái đám tiểu nhân 'gió chiều nào theo chiều đấy', cho rằng ngài bảy tám chục tuổi là tiêu đời? Thừa dịp Tết Đoan Ngọ cũng là ngày kỵ của quá cố Chiêu Liệt Ngô Quý Phi bèn cố ý thỉnh truy phong thành Hoàng Hậu, bọn chúng cho rằng đây là danh chính ngôn thuận? Từ bao nhiêu thời đại trước, cho dù là Hoàng Hậu sở sinh đích trưởng tử là Thái Tử mà cũng có khi bị phế nữa đấy, loại 'danh chính ngôn thuận' này có ích lợi gì, cùng lắm chỉ có thể dùng để an ủi chính mình mà thôi! Thời điểm ngài lập Thái Tử đã không nghĩ tới vấn đề 'danh chính ngôn thuận', nếu không ngài đâu ngại gì truy phong Ngô Quý Phi trước rồi mới sắc lập Thái Tử!
Hoàng đế tiện tay lấy một tờ giấy, dùng bút chấm chu sa viết xuống mấy hàng chữ đỏ tươi. Mãi đến khi Lý Trung tiến vào, ngài mới gấp lại tờ giấy vừa khô mực, đích thân dùng sáp dán lại rồi ấn lên ngọc tỷ, sau đó giao cho Lý Trung: "Vạn Thọ Tiết ngày mai sau khi hạ triều, giao cho phòng sao chép rồi đưa đến Lại Bộ!"
Được bà còm biên tập đăng tại wattpad
Mùng sáu tháng năm là đại lễ Vạn Thọ, đúng vào ngày bầu trời quang đãng thời tiết rất đẹp. Sáng sớm tinh mơ, hằng trăm quan viên mặc lễ phục đã chờ ở Ngọ môn cũng như Khuyết Tả môn và Khuyết Hữu môn. Khi tiếng trống đầu tiên vang lên, quan viên chấp hành nghi lễ và Cấm vệ quân bước vào trước. Theo sau là hoàng thân phò mã và công hầu bá, tiếp theo là văn võ quan trong kinh thành, sau đó là ngoại quan ngoài kinh thành, kế tiếp là những người chức vị tạp nhạp trong ngoài, những người được may mắn chọn làm đại biểu cho nho sinh, còn những đại điện ngoại bang phục sức khác nhau thì vào cuối cùng. Sau khi tất cả mọi người dần dần tiến vào chia ra làm hai bên đứng trang nghiêm từ Kim Thủy Kiều đến thềm son của Phụng Thiên Điện, chỉ nghe ba tiếng roi vun vút rồi âm nhạc lập tức rền vang.
Nào là tiếng tiêu, sanh, sáo, tỳ bà, trống không dưới mười loại nhạc cụ được hơn trăm người từ ban nhạc của Giáo Phường Tư đồng loạt diễn tấu, kế tiếp là thanh nhạc công trải qua huấn luyện nghiêm khắc đồng thanh xướng lên bài ca chúc thọ ca ngợi công đức của Thiên Tử đã được trời xanh chứng giám và bá tánh thiên hạ ghi ơn.
Sau khúc hát vang vang này, chờ đến khi Hoàng đế tiến vào Phụng Thiên Điện bước lên ngai vàng, tiếng nhạc đột nhiên im bặt, lúc này Hồng Lư Tự quan tuyên triệu đủ loại quan viên nhập điện. Sau khi mọi người đứng vào vị trí của mình, dưới sự hô xướng điều khiển nghi lễ của Hồng Lư Tự quan, trong tiếng nhạc làm nền, đủ loại quan viên đồng loạt dập đầu hành lễ. Toàn bộ hoàng cung gần như rung chuyển bởi thanh âm vang vọng.
"Cung chúc Hoàng đế bệ hạ vạn thọ vô cương!"
Đợi khi hạ triều thì Hoàng đế ban yến cho quần thần và sứ thần phiên bang, bầu không khí lúc này nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với khi lâm triều. Mặc dù đương kim Hoàng đế không thích xa hoa, nhưng hôm này vì là tiệc mừng thọ, các phiên bang Nam Hải đều tiến lên hiến lễ vật trân quý nhất của bổn quốc, thật sự 'tranh kỳ khoe sắc', thậm chí còn có đảo quốc dâng lên mỹ nhân đã được chọn lựa kỹ càng. Hoàng đế vui lòng nhận lễ vật rồi ban thưởng. Đợi ngồi xuống một lần nữa là thời điểm tất cả mọi người nâng chén chúc mừng, Thái Tử là người đầu tiên đứng dậy.
"Phụ hoàng thánh thọ, nhi thần nghĩ tới nghĩ lui vẫn nghĩ không ra lễ vật gì tốt nhất để tiến hiến. Hôm nay nhi thần được hậu nhân của đại nho Chu thị nổi danh bậc nhất thời tiền triều hiến tặng bộ Luận Ngữ Tập Chú tổng cộng bốn trăm bảy mươi chín quyển do năm xưa tổ tiên biên soạn, được coi là bộ kinh sử văn hiến trân quý. Nay nhi thần xin 'mượn hoa hiến Phật' kính dâng lên phụ hoàng, chúc ngài vạn thọ vô cương!"
Từ bên dưới có đoàn người phân thành bốn đội tiến lên, đôi tay nâng sách đến trước ngai vàng quỳ xuống, ngay lập tức từng đợt trầm trồ kinh ngạc lan truyền khắp đại điện. Đặc biệt là Triệu Vương Thế tử Trần Thiện Chiêu đã được Hoàng đế ngự chuẩn ngồi chung bàn tiệc với Tri Vương Trần Dung, đôi mắt nhìn chằm chằm những quyển sách kia dường như đang phát sáng rạng rỡ. Ngay cả Trần Dung người có cùng sở thích với hắn cũng không chịu nổi khi thấy bộ dạng thèm nhỏ dãi của chất nhi, nhẹ nhàng ho khan một tiếng nhắc nhở nhưng thấy không hiệu quả, đơn giản bèn cầm lấy chiếc đũa nhẹ nhàng đập vào mu bàn tay Trần Thiện Chiêu.
"Sau khi đưa vào kho Cổ kim thông tập, sớm muộn gì ngươi đều có thể xem, gấp gáp cái gì!"
Trần Thiện Chiêu nhìn chằm chằm những quyển thư tịch được dùng lụa đỏ bọc lại từng cuốn, ánh mắt lập loè: "Cháu chỉ đang kinh ngạc cảm thán, Thái Tử Cửu thúc quả nhiên có bản lĩnh, hậu nhân của một đại nho như vậy mà cũng có thể tìm được, sách quý như vậy mà cũng có thể tới tay!"
Cùng chung phản ứng với chúng quan viên, đối với một phần lễ vật mừng thọ tuy không xa hoa nhưng lại có giá trị cực cao như vậy, Hoàng đế dĩ nhiên thật sự cao hứng. Khi Thái Tử kính rượu, ngài nâng chén uống một hơi cạn sạch rồi nói: "Tốt, rất tốt! Đây đúng là thành tựu trọng đại về văn hoá và giáo dục. Có được bộ kinh sử này, tương lai trẫm sẽ có thêm tài liệu tham khảo khi cho người biên soạn đại điển!"
Thấy Hoàng đế vô cùng thích thú, trong lòng Thái Tử thở phào nhẹ nhõm một hơi, sự bất an phát sinh vào ngày hôm qua khi Hoàng đế muốn hắn và các hoàng tử tiến đến bái tế Hiếu Từ Hoàng Hậu dần dần biến mất. Khi Thái Tử ngồi xuống thì tới phiên các hoàng tử còn lại kính dâng lễ vật, sau khi Ngụy Vương được phong làm Thái Tử thì thứ tự đương nhiên xếp cao hơn Tần Vương. Hiện giờ Tần Vương đang ở Tây An phủ, dĩ nhiên không có khả năng chắp cánh bay đến nơi này dâng lễ vật vạn thọ, do đó người làm đại biểu là Tần Vương Thế tử Trần Thiện Diệp, còn Trần Thiện Thông thì đứng cách vài bước phía sau. Dưới cái nhìn của bao người, vị Tần Vương Thế tử trông có vẻ gầy yếu tái nhợt, ngay cả giọng nói cũng như người hết hơi.
"Tôn nhi thay mặt phụ thân và các huynh đệ chúc Hoàng gia gia vạn thọ vô cương! Kính hiến một con hãn huyết bảo mã Tây Vực, một bản nhạc diễn tấu vạn thọ tôn nhi mới sáng tác, và một bộ kinh Phật cũng do tôn nhi tự tay sao chép."
Nếu không có lễ vật trân quý của Thái Tử phía trước, phần lễ vật này mặc dù không xuất sắc nhưng cũng đã hết sức khó tìm, ai cũng biết hiện giờ không thể so với thời Hán, hãn huyết bảo mã gần như đã tuyệt tích. Khi Trần Thiện Diệp khom người lui sang bên cạnh một bước để dàn nhạc tấu lên khúc ca Vạn Thọ do hắn sáng tác, đại đa số người trong điện đều chẳng cảm thấy có gì hứng thú.
Mặc dù khúc hát ca ngợi công đức của Hoàng đế giữ cho non sông gấm vóc mưa thuận gió hòa, đồng thời là những lời chúc tụng vạn tuế, nhưng nghe vào tai đông đảo quan văn thơ từ ca phú xuất chúng, đương nhiên khúc nhạc thanh bình này không được coi là quá xuất sắc, Trần Thiện Chiêu và Trần Dung lại càng không cần phải nói. Liếc mắt một cái về phía Lạc Xuyên Quận vương Trần Thiện Thông mặt mày khinh thường đứng bên cạnh Tần Vương Thế tử, Trần Thiện Chiêu đột nhiên cười tủm tỉm hỏi Trần Dung: "Hôm nay Thập thất thúc dâng lên lễ vật quý giá gì thế?"
"Ta là một thân vương chưa được phong đất phiên, làm gì có được thứ quý giá để dâng lên? Còn ngươi thì sao? Trước đó hỏi tới ngươi ấp úng không chịu trả lời, lúc này đã sắp sửa tới phiên ngươi rồi, ngươi còn không chịu hé lộ?"
"Thái Tử điện hạ dâng tặng chính là thành tựu về văn hoá giáo dục, đương nhiên phụ thân chỉ có thể dâng lên thành tựu về võ công." Trần Thiện Chiêu nhìn Trần Dung lặng lẽ cười. Thấy Tần Vương Thế tử lúng ta lúng túng kính rượu Hoàng đế, mà Hoàng đế cũng chỉ nhấp một ngụm tượng trưng, Trần Thiện Chiêu tính đứng dậy tiến lên hoàn thành phần chúc thọ cho gia đình mình. Ai ngờ đúng lúc này, hắn lại thấy Lạc Xuyên Quận vương Trần Thiện Thông không theo Trần Thiện Diệp về chỗ, trái lại tiến lên một bước rồi quỳ xuống dập đầu thật sâu.
"Hoàng gia gia, Đại ca đại diện phụ vương đưa lên quà lễ Vạn Thọ, tôn nhi lại có một phần tâm ý kính hiến. Tôn nhi tìm được một thợ thủ công có sở trường về kiến trúc, vị này đặc biệt giỏi về xây dựng thành lũy, tổ tiên đã từng nhậm chức trong Công Bộ của tiền triều, xây dựng mấy thành lũy không hề bị sụp đổ dưới gót sắt Mông cổ. Tôn nhi biết Hoàng gia gia quyết chí giữ vững lời cam kết muôn năm thái bình, cho nên hôm nay cả gan tiến cử vị này cho Hoàng gia gia, nguyện triều đại giang sơn gấm vóc luôn mãi trường tồn!"
Mặc dù người tiến lên đột ngột, lễ vật đưa đến càng đột ngột hơn, nhưng khi tên béo ú Trần Thiện Thông nói xong, toàn thể đại điện lại lâm vào một mảnh yên tĩnh. Lễ vật dâng lên không phải kim châu bảo bối hay tranh chữ của danh gia mà là đồ thiết thực... à không, là người thiết thực mới đúng. Trên Ngự tòa, lúc ban đầu Hoàng đế nhíu mày nhưng sau đó lại ôn hòa gật gật đầu.
"Tốt, ngươi có tâm."
Cho dù chỉ là vài chữ ít ỏi nhưng Trần Thiện Thông tự biết chính mình có địa vị gì ở trong cảm nhận của tổ phụ, chỉ cần như vậy đã đủ để hắn thở phào nhẹ nhõm. Dĩ nhiên hắn sẽ không làm ra chuyện chẳng biết tự lượng sức nói cái gì mà nâng chén chúc thọ, chỉ dập đầu lần nữa rồi cao giọng bẩm: "Tôn nhi vốn nên để người này sớm chờ ngoài cửa Trường An, nhưng buổi sáng hôm nay lại không ngờ người này bị sai dịch Công Bộ bắt hắn sung dịch xây dựng tường phía Nam của hồ Mạc Sầu Tây Uyển. Tôn nhi cho người đi kiểm tra một chút, mới biết được lần này Công Bộ kêu gọi chừng bảy tám trăm phu dịch, vì thế hôm nay không thể không trình báo cho Hoàng gia gia biết."
Nếu nói lúc nãy Trần Thiện Thông đột nhiên đơn độc đứng ra mừng thọ đã khiến toàn bộ đại điện yên tĩnh, hiện giờ hắn vừa dứt lời thì trong đại điện càng thêm yên tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được. Tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, biểu cảm lạnh lùng của Hoàng đế đã lên tới cực điểm.
Khi làm chương này bà còm đã khóc một dòng sông. Trong một chương có đến hai bài hát chúc thọ toàn là văn cổ nên bà còm bó tay chẳng biết làm thế nào để edit. Vì khả năng có hạn nên bà còm đành phải bỏ qua phần lời chi tiết của hai bài hát này, mong mọi người thông cảm tiếp tục vào ω∆ttp∆∂ ủng hộ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT