Edited by Bà Còm in Wattpad Cửa sau của phủ Triệu Vương, Vạn Phúc mặc bộ y phục ngắn màu xám đang bất an đứng chờ. Sau giờ Ngọ, ánh mặt trời chiếu xuống mãnh liệt, hơn nữa lòng hắn đang nóng như lửa đốt, trên trán chảy ra từng giọt từng giọt mồ hôi thật lớn, phía sau lưng áo cũng thấm mồ hôi ướt đẫm.
Tín vật hắn đã nhờ người đưa vào thật lâu, nhưng chờ đến bây giờ vẫn không có động tĩnh, lâu đến độ hắn gần như cho rằng Chương Hàm kêu Vãn Thu đưa tới tín vật chỉ để lừa gạt mình cho vui, kết quả cuối cùng là mình sẽ bị phủ Triệu Vương coi như điêu dân muốn trêu đùa vương phủ mà bắt lại. Miên man suy nghĩ, hắn tùy tiện dùng tay áo quẹt đi những giọt mồ hôi đọng dưới cằm, khóe mắt rốt cuộc thoáng thấy bên trong có người ra tới, lập tức xoay người bước nhanh đến đón.
Triệu Phá Quân cầm nửa cây trâm ngọc, thấy người tìm tới là một thiếu niên khoảng mười sáu, xem bộ dạng cung kính khúm núm giống là thư đồng của gia đình giàu có, chợt nhíu mày. Lúc trước Chương Hàm đưa hắn nửa cây trâm ngọc để sai người mang đến cho Lưu thị làm bằng chứng tương nhận, sau khi Lưu thị trở về chắc hẳn đã đưa trả cho Chương Hàm. Hiện giờ, vật này lại một lần nữa xuất hiện, tất nhiên là có chuyện quan trọng! Nhưng nhìn một thiếu niên xa lạ trước nay chưa thấy qua khiến hắn không khỏi nghi ngờ.
"Ngươi là người phương nào?"
"Ngài là Triệu gia?" Vạn Phúc thử hỏi một câu, thấy Triệu Phá Quân khẽ gật đầu, hắn lấy hết can đảm ăn ngay nói thật, "Triệu gia, tiểu nhân là do Chương cô nương phái tới. Chương cô nương sai tiểu nhân làm một việc, sau khi thành công thì bảo tiểu nhân cầm đồ này coi như tín vật đến đây cậy nhờ Triệu gia..."
"Thế à!"
Triệu Phá Quân nghe vậy chấn động, nhìn chằm chằm Vạn Phúc một lúc rồi vẫy tay ý bảo hắn cùng tiến vào với mình. Đi đọc theo con đường hẹp bên hông hồi lâu, tới một giao lộ rộng rãi có nhiều nhánh tỏa ra, hắn đang muốn đi về hướng phòng nghỉ tạm của mình, bên kia giao lộ lại hiện ra một gã sai vặt.
"Triệu Bách hộ, Thế tử gia triệu kiến." Gã sai vặt thấy Triệu Phá Quân mặt mày kinh ngạc, nhìn Vạn Phúc phía sau càng ngây ra như phỗng, hắn bổ sung một câu, "Thế tử gia còn nói, vị khách Triệu Bách hộ mang vào, hãy cùng nhau đến gặp Thế tử!"
Trong thư phòng, Trần Thiện Chiêu không tốn bao lớn sức lực, chỉ dùng dăm ba câu đã từ trong miệng Vạn Phúc hỏi rõ chuyện hắn làm hôm nay. Trần Thiện Chiêu trầm ngâm một lát rồi phân phó gã sai vặt mang theo Vạn Phúc đang nơm nớp lo sợ tìm chỗ an trí. Đám người vừa lui thì hắn quay sang Triệu Phá Quân cười nói: "Chương cô nương làm việc như 'sấm rền gió cuốn'. Chỉ cần đến mùng bốn tháng năm là thực hiện được kế hoạch 'rút củi dưới đáy nồi' đánh Trương Xương Ung một cú trở tay không kịp. Nàng thật đúng là to gan lớn mật."
Triệu Phá Quân nghe ra trong lời nói của Trần Thiện Chiêu dường như muốn khen Chương Hàm đã ăn ý phối hợp với mình, ngạc nhiên xong lại không biết nên nói gì cho phải. Trần Thiện Chiêu hiển nhiên không có ý muốn giải thích, cho Triệu Phá Quân lui ra rồi lẩm bẩm.
"Tấu chương do phụ vương tự tay viết vốn là quà lễ tốt nhất cho lễ Vạn Thọ, nhưng lúc này chỉ sợ phải để ta đích thân dâng lên!"
Truyện do nhà bacom2 làm, đăng tại w∆,
[email protected]Tết Đoan Ngọ vào ngày mùng năm tháng năm, lễ Vạn Thọ vào ngày mùng sáu tháng năm, vì thế ngày mùng bốn tháng năm cũng là ngày không kém quan trọng đối với các quan viên. Vào Tết Đoan Ngọ, Hoàng đế sẽ theo lệ thường chủ trì cuộc bắn liễu Đoan Dương cho văn võ đại thần ở hồ Mạc Sầu trong Tây Uyển, vậy là mất gần một buổi sáng, chẳng có nhiều thời gian để nhìn xem tấu chương. Còn vào ngày lễ Vạn Thọ thì càng không cần phải nói -- chỉ khai triều vào buổi sáng, đến giữa trưa ban yến cho hoàng tử hoàng tôn và quần thần, vào buổi tối thì Hoàng đế tham dự yến tiệc với hậu cung. Không những Hoàng đế buông bỏ toàn bộ chính sự, ngay cả quan viên cũng lơi lỏng tinh thần cả ngày.
Cho nên vào ngày mùng bốn tháng năm, đại đa số quan viên đều bận rộn nắm chặt thời cơ cuối cùng để dâng tấu chương và giải quyết chính sự. So sánh với các quan viên khác, Trương Xương Ung là Phủ thừa của Ứng Thiên Phủ không có nhiều sự vụ, chỉ lộ mặt ở Ứng Thiên Phủ học, đi gặp Vãn Thu một chuyến, sau đó khua chiêng gõ mõ tụ họp với mấy bạn học cùng năm, cuối cùng buổi tối còn đi dự tiệc chiêu đãi với đám người Cảnh Khoan. Đêm nay Cảnh Khoan thiết tiệc ngay tại nhà, khách và chủ vui vẻ ăn uống linh đình. Khi nhắc tới những tấu chương ngày mai mọi người đồng loạt muốn trình lên, Cảnh Khoan càng cười đắc ý hơn.
"Tết Đoan Ngọ lúc đầu vốn là ngày kị của Quý Phi nương nương. Nương nương mất sớm, lại là thân thích của Hoàng Hậu nương nương, là người được Hoàng Thượng sủng ái nhất, hiện giờ rõ ràng là 'mẫu bằng tử quý'. Chỉ cần Hoàng Thượng chuẩn tấu, từ nay về sau con đường làm quan của chúng ta sẽ ổn định vững chắc!"
Trương Xương Ung thấy những người khác đều gật gù đồng ý, hắn chỉ cúi đầu che giấu sự kiêu ngạo tràn ngập trong ánh mắt khi nghĩ đến bản tấu chương văn vẻ hoa mỹ của mình. Hắn là một Thám Hoa lang, nhưng từ sau cuộc thi Đình thì không còn cơ hội nào để khoe khả năng văn chương. Lần này hắn dốc hết sức lực để kiếm từ đặt câu, khi hạ bút càng phát huy nhuần nhuyễn bản lĩnh viết chữ bay bướm đã từng được sư trưởng khen ngợi nhiệt liệt. Chờ đến khi tàn tiệc, Cảnh Khoan đích thân đưa hắn ra cửa, cố ý dặn riêng hắn về chuyện sáng mai dâng lên tấu chương, hắn cười chắp tay.
"Hoành Khoát huynh còn không yên tâm sao? Đệ đã sớm chuẩn bị tốt, chỉ chờ đến Tết Đoan Ngọ ngày mai thôi."
"Tốt tốt, ta mong tin lành của Trương lão đệ!"
Trương Xương Ung thỏa thuê đắc ý trở lại hậu nha, không về phòng ngủ mà lập tức đi tới thư phòng. Phát hiện bên trong tối lửa tắt đèn, hắn cau mày thật sâu, kêu Vạn Phúc vài tiếng lại không thấy có người đáp ứng, hắn càng thêm tức giận. Sau một lúc lâu, rốt cuộc có gã sai vặt hoang mang bấn loạn chạy tới.
"Vạn Phúc đâu?"
Thấy Trương Xương Ung đầy mặt giận dữ, gã sai vặt tức khắc mềm nhũn đầu gối quỳ xuống, sợ tới mức nói chuyện cũng lắp bắp: "Hồi bẩm lão gia, tiểu nhân... tiểu nhân không biết!"
"Phế vật!" Trương Xương Ung giận dữ rống một tiếng rồi lạnh giọng quát, "Phái người đi tìm! Tìm được rồi bắt hắn quỳ gối ngoài sân! Lão gia chỉ thoáng buông thả các ngươi vài phần là đã dung túng các ngươi vô pháp vô thiên!"
"Vâng vâng!"
Thấy gã sai vặt dập đầu xong đứng dậy muốn chạy, Trương Xương Ung nhìn thư phòng tối đen như mực, vội vàng kêu hắn lại: "Trước tiên vào nhà đốt đèn lên đã!"
Chờ đến khi thư phòng đã sáng đèn, Trương Xương Ung đuổi đi gã sai vặt, mang theo vài phần men say lảo đảo xiêu vẹo đi tới án thư. Nhưng khi hắn trước sau như một quen tay mở ra hộp gỗ sơn son trên bàn, duỗi tay mò vào trong hộp, lập tức biến sắc mặt cúi đầu nhìn lại. Thấy bên trong rỗng tuếch, hắn không thể tin tưởng nhìn lại lần nữa, thậm chí còn dụi dụi đôi mắt, cuống quít cầm đế đèn bên cạnh chiếu vào. Khi xác nhận phần tấu chương chính mình bỏ ra bao nhiêu công phu soạn từ đặt câu rồi lại tỉ mỉ sao chép quả thực không còn thấy bóng dáng, hắn sửng sốt ngã ngồi thật mạnh xuống ghế.
Sao có thể?!
Hắn cầm đế đèn ngồi ngây ngốc một hồi lâu, mãi đến khi đế đèn bị hắn cầm nghiêng qua một bên khiến một giọt sáp nung chảy rơi xuống tay hắn, nóng đến nỗi hắn phải hít hà một hơi, lúc này mới giật mình hồi thần. Hắn vội vàng đặt giá nến xuống, lục lọi trên kệ sách hồi lâu, cuối cùng xác nhận mình không nhớ lầm chỗ để, sắc mặt trở nên cực kỳ âm trầm. Vừa lúc này, bên ngoài truyền vào giọng kinh sợ của gã sai vặt.
"Lão gia, đã tìm khắp nơi, không thấy bóng dáng Vạn Phúc!"
Là thằng nhãi kia, khẳng định là thằng nhãi theo hắn đã nhiều năm lấy trộm tấu chương hắn đang viết! Chỉ là, vì sao nó muốn trộm...
Trương Xương Ung bất thình lình quay người bước nhanh tới bên cạnh giường trúc trong góc thư phòng mà mình thường dùng để ngả lưng, duỗi tay muốn mở ra một cái rương mây, nhưng đập vào mắt là ổ khóa đã bị nạy ra. Cho dù trong lòng hắn đã có chút dự cảm nhưng lúc này vẫn biến sắc, mở tung nắp rương và cảnh tượng lọt vào trong tầm mắt tức khắc khiến hắn ngây ra như phỗng. Bên trong giống như bị cướp bóc, trống huơ trống hoắc không còn một thứ gì, bất luận là y phục hay túi tiền của Chương Hàm hoặc một ít văn chương bút mực của hắn đều biến mất sạch sẽ!
"Súc sinh, chó má, nô tài đê tiện phản chủ!"
Hắn liên tiếp rống lên vài câu, càng mắng càng tức giận hơn, nâng lên cái rương rỗng tuếch rồi tùy ý nện xuống đất rầm một tiếng thật mạnh, sau đó ngồi bệt xuống giường thở hổn hển. Không biết qua bao lâu, hắn mới ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa hung hăng hét lên.
"Người đâu, người đâu!"
Tiếng hô bạo nộ lập tức đưa người tới. Lúc này lại không phải gã sai vặt mà là quản gia. Quản gia tiến vào phòng, nhìn thấy bên trong hỗn loạn, lại nghĩ đến gã sai vặt vừa bẩm báo không tìm thấy Vạn Phúc, hắn giật nảy mình cúi đầu thật thấp không dám nhìn sắc mặt phẫn nộ của Trương Xương Ung.
Trương Xương Ung hung tợn nhìn chằm chằm tên quản gia hồi lâu, lời hạ lệnh tìm về kẻ trộm công văn của hắn đã đến bên miệng cuối cùng lại nuốt vào bụng. Người một nhà Anh Thảo đột nhiên mất tích đã làm hắn đủ bị động, khó khăn lắm mới tìm được mấy thi thể tạm thời lừa dối quan trên, lần này nếu lại gióng trống khua chiêng đi tìm Vạn Phúc, vậy thì lời đồn đãi về nề nếp gia đình truyền ra ngoài thì Trương gia của hắn hoàn toàn tiêu rồi! Hơn nữa, chẳng lẽ hắn còn có thể nói Vạn Phúc trộm tấu chương hắn tỉ mỉ thảo ra hay sao?
Sau khi hít một hơi thật sâu, hắn trầm giọng bảo quản gia: "Không có chuyện của ngươi, đi ra ngoài!"
Trương Xương Ung rõ ràng vừa mới giận không thể át, lúc này lại đột nhiên hạ giọng nói như vậy, quản gia có chút không thể tin được vào tai của mình, thậm chí hoài nghi Trương Xương Ung đang nói mát, ngẩng đầu định hỏi: "Lão gia..."
"Cút đi!"
Quản gia hốt hoảng rời phòng, Trương Xương Ung nhịn không được lại ném loảng xoảng toàn bộ đồ vật trong tầm tay đầy đất, đợi cho sự phẫn nộ trong lòng bị những tiếng rơi vỡ khiến giảm đi vài phần, rốt cuộc hắn mới dần dần hồi phục. Trương Xương Ung suy sụp ngồi trên giường tre, nhớ tới tối nay Cảnh Khoan đã dặn dò, hắn chống tay lên giường tre muốn đứng dậy đến bên án thư viết lại tấu chương kia. Nhưng vừa đứng lên, hắn lại cảm thấy đầu óc choáng váng không nghe sai sử, tức khắc minh bạch vừa rồi mình uống quá nhiều rượu.
Hắn nhịn không được lại mắng tên Vạn Phúc phản chủ kia. Nhưng không bao lâu, hắn nhớ tới sáng nay Vãn Thu tới đưa cặp vớ, còn thay Trương Kỳ lấy về một số đồ dùng cá nhân. Ban ngày hắn chỉ cảm thấy tức giận, nhưng thời khắc này tỉ mỉ xét lại, hắn không tự chủ được liên kết hai việc này với nhau, tưởng tượng tấu chương của mình có lẽ đã tới phủ Võ Ninh Hầu, hắn nhịn không được rùng mình ớn lạnh.
Thái phu nhân lão bà tử kia không phải người bình thường, sự tình nếu đã tiết lộ thì tấu chương kia hắn không thể viết lại! Đúng rồi, ngày mai phải giả bệnh, ngày mai nhất định hắn phải giả bệnh!