Edited by Bà Còm in Wattpad Source convert from Wikidich Tin vui đầu tiên được đưa tới sau giờ cơm chiều. Chương Hàm Trương Kỳ cùng Vương phu nhân và Cố Ngọc đều ở chính phòng Ninh An Các. Khỏi nói cũng biết Thái phu nhân Vương phu nhân và Cố Ngọc dĩ nhiên vui mừng khôn xiết, trên dưới trong phủ đều đắm chìm trong bầu không khí hân hoan. Chương Hàm tuy vẫn cười vui, nhưng trong lòng rất lo lắng cho cha huynh trong quân đội của Triệu Vương lần này hoàn toàn không có tin tức gì.
Đột nhiên Sở mụ mụ vẻ mặt ngưng trọng vào phòng, nhún gối hành lễ xong liền mau chóng đi tới ghé tai Thái phu nhân nhỏ giọng bẩm báo. Cho dù giọng cực thấp nhưng Chương Hàm và Trương Kỳ ngồi trên nhuyễn tháp bên cạnh Thái phu nhân tất nhiên nghe được loáng thoáng mấy câu, sau khi ghép lại với nhau thì đại khái đoán ra được tin tức thứ hai. Vì thế khi Thái phu nhân dặn dò Vương phu nhân không cần rêu rao tứ phía vì tin chiến thắng, đừng khiến cho người ngoài cảm thấy vì việc nhỏ mà khinh cuồng lên, Chương Hàm nhận thấy vẻ mặt hưng phấn lúc đầu của Thái phu nhân đã giảm xuống một chút. Khi nàng trở lại trong phòng không khỏi âm thầm cân nhắc.
Cảm ơn nếu vào nhà bacom2 ở
[email protected],
[email protected]Ngày hôm trước giông bão kéo tới, hôm qua chỉ còn lại chút mưa phùn, hôm nay sáng sớm tinh mơ mặt trời đã lên cao là một ngày nắng đẹp. Cho dù Thái phu nhân dặn dò không cần phô trương, nhưng tin chiến thắng như vậy không thể coi như không có, theo lẽ thường thì trên dưới phải nên ăn mừng một phen. Sáng sớm Vương phu nhân đã phân phó ban thưởng từ trên xuống dưới, từ quản sự bậc một được mười lượng bạc đến bà tử thô sử được năm trăm văn tiền, mọi người đều vô cùng cao hứng. Thế nhưng quản sự thu mua còn chưa ra cửa thì bên ngoài Cố Tuyền đã đưa một tiểu nội thị vội vàng vào trong, nhắn lại một câu dự bị tiếp chỉ liền đi ngay. Mọi người vừa hứng khởi tức khắc biến thành sợ hãi, chỉ có Thái phu nhân đã trải qua mưa gió vẫn trấn định thản nhiên, tự mình ra phân công nhiệm vụ xong rồi cùng Vương phu nhân đi đến chính sảnh chuẩn bị.
Mặc dù tiền viện bận rộn nhốn nháo, nhưng Chương Hàm và Trương Kỳ đều là ngoại quyến nên không thể theo người Cố gia ra phía trước tiếp chỉ, hai tỷ muội bèn chờ trong dãy phòng phía Đông. Trương Kỳ tuy ngồi ở án thư viết chữ nhưng không thể nào tĩnh tâm, viết được vài chữ liền tâm phiền ý loạn xé bỏ vứt vào sọt rác. Thấy Chương Hàm ngồi trên trường kỷ sát cửa sổ cúi đầu thêu thùa, cô nàng rốt cuộc nhịn không được đứng dậy thắc mắc: “Thiên sứ đã tới lâu như vậy, chẳng biết có xảy ra chuyện gì hay không? Sao một chút tin tức cũng không có, thật là sốt ruột chết người!”
“Nếu là tin tức xấu thì không thể nào đến ngay vào thời điểm Võ Ninh Hầu truyền tin chiến thắng, ta đoán hơn phân nửa là tin tức tốt. Tỷ cứ an tâm ngồi xuống chờ người tới báo tin vui là được.”
Thấy Chương Hàm đầu cũng không ngẩng lên, Trương Kỳ cảm thấy an tâm hơn một chút nhưng vẫn không khỏi oán giận: “Báo tin vui cái gì đây chứ! Dù sao cũng chẳng có quan hệ gì với chúng ta, cùng lắm là bồi mọi người cười vui một chút mà thôi!”
“Biết thì tốt rồi, quay lại tiếp tục viết chữ tốt hơn!”
Ánh mắt Chương Hàm khiến Trương Kỳ trở về án thư ngồi xuống. Thế nhưng khi Chương Hàm lấy lại tinh thần tiếp tục thêu thùa, nàng đột nhiên cảm thấy ngón tay nhói lên. Hít hà một hơi, nàng tùy tiện cắm kim lên vải rồi ném xuống khung thêu, đưa ngón tay lên miệng mút vài cái, trong lòng không khỏi nghĩ đến sự kiện thứ hai kia. Bất chợt bên ngoài truyền vào thanh âm ồn ào của Phương Thảo.
“Đại tiểu thư, Hàm cô nương!” Phương Thảo ba bước cũng thành hai bước vọt vào nhà, không chút nào để ý tới tóc mai của mình bị rèm cửa làm cho tán loạn, thậm chí không kịp lấy hơi liền vội vàng nói, “Trong cung truyền chỉ, sính Đại tiểu thư Đông phủ... sính Đại tiểu thư Đông phủ làm Hàn Vương phi, chọn ngày lành hạ định sính lễ!”
Đối mặt với một tin tức như vậy, Chương Hàm tức khắc quên mất ngón tay đau đớn, đôi mắt trừng to như hai cái chén. Còn Trương Kỳ thì càng không cần phải nói, lập tức quăng xuống bút lông đứng dậy vội vàng đi đến trước người Phương Thảo liên thanh hỏi: “Tin tức này là thật sao? Bao nhiêu người tới truyền chỉ? Từ trên xuống dưới trong phủ phản ứng thế nào... À, đúng rồi, Hàn Vương điện hạ đứng hàng thứ mấy?”
Chương Hàm không nghe rõ Phương Thảo trả lời, nàng đang nghĩ đến ngày đó trong cung chỉ có Huệ phi giúp mình nói chuyện, sau đó nhờ Trần Thiện Chiêu truyền tin mà nàng mới biết được, Huệ phi đã có lần muốn xin ý chỉ để mình làm Hàn Vương phi. Hiện giờ đã là Cố Trừ được sách phong, vậy thì nàng sẽ không bao giờ phải lo lắng về vấn đề này. Cố Trừ tuy không được như ý nguyện gả cho Tri Vương, nhưng rốt cuộc vẫn được làm Vương phi!
Truyện được nhà bacom2 ở w,A,t,
[email protected] edit
Mặc dù hiện giờ chỉ là tới trước truyền chỉ, khoảng cách đến lúc chân chính hạ sính lễ vẫn còn xa, nhưng Thiên Tử dĩ nhiên là miệng vàng lời ngọc, hôm nay tới truyền chỉ ngoại trừ trung quan còn có quan viên Lễ Bộ, việc này coi như là triệt để định xong. Sau khi Thái phu nhân đích thân đưa tiễn đoàn người ra cổng lớn, nhất thời nhịn không được thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, sau đó nhìn về phía Cố Trừ còn đang kinh ngạc chưa kịp hoàn hồn rồi bảo Lại mụ mụ đang đứng bên trái: “Ngươi đi Đông phủ báo tin vui cho Đại phu nhân!”
“Sớm đã có người đi báo rồi ạ.” Lại mụ mụ vui vẻ nhún gối hành lễ, thấy Thái phu nhân đầy mặt tươi cười, Lại mụ mụ liền hướng về phía Cố Trừ hành lễ, “Lão nô xin chúc mừng Đại tiểu thư!”
Lại mụ mụ đã đi tiên phong, dĩ nhiên đám người hầu hạ cũng đồng loạt hành lễ chúc mừng Cố Trừ. Cho dù trước đây chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ trở thành Hàn Vương phi, nhưng ý chỉ đều đã ban xuống, cuối cùng đã có thể an ủi mẫu thân. Cố Trừ hơi đỏ mặt nói với Thái phu nhân: “Lão tổ tông, sáng sớm nay nương có chút ho khan, con xin phép về trước nhìn xem.”
“Đi thôi đi thôi!” Thái phu nhân cười vui đuổi đi Cố Trừ.
Vương phu nhân nghiêng đầu nhìn thoáng qua Cố Ngọc, thấy trên mặt nữ nhi lúc xanh lúc trắng, trong lòng bà không khỏi than thầm. Lấy lại tinh thần nịnh hót Thái phu nhân xong, chờ đưa người về chính phòng Ninh An Các, ra tới hành lang Vương phu nhân mới dừng lại bước chân liếc xéo nữ nhi một cái, cuối cùng bèn mở miệng nói: “Ngọc nhi, về Duyệt Tâm Trai trước, nương có chuyện muốn nói với con."
Triệu mụ mụ thấy Vương phu nhân không vội an bài tiệc mừng cho hỉ sự thình lình xảy ra mà lại vội vàng nói chuyện với nữ nhi, trong lòng cảm thấy lo âu một chút. Đợi đưa hai mẫu nữ về tới chính phòng Duyệt Tâm Trai, Triệu mụ mụ liền tự mình canh giữ ở bên ngoài, không bao lâu liền nghe bên trong truyền ra một trận tiếng khóc nức nở, tức khắc càng xác định suy đoán trong lòng.
“Nương, vì sao lại không có khả năng, cho dù Đại tỷ thành Hàn Vương phi, nhà chúng ta lại thêm một vị Vương phi thì sao không có khả năng? Năm xưa tiền Ninh Quốc công không phải cho ra hai vị Triệu Vương phi và Anh Vương phi hay sao? Dòng dõi nhà chúng ta cũng đâu phải không bằng...”
Cố Ngọc khóc nức nở gào thét vài câu, thấy mẫu thân mặt như sương lạnh, vừa không an ủi mình cũng không có hành động gì khác, tiếng khóc của cô nàng cứ tự động nhỏ lại. Hồi lâu, Cố Ngọc mới cảm thấy một bàn tay nhẹ nhàng đặt trên vai mình.
“Chính con hẳn cũng đã hiểu rồi!” Vương phu nhân thấy Cố Ngọc muốn lên tiếng bèn nhấn mạnh bàn tay trên vai cô nàng rồi mới từng câu từng chữ nói, “Hàn Vương đứng hàng mười tám, Tri Vương lại là mười bảy, nếu muốn truyền chỉ thì Tri Vương đâu thể nào đứng sau Hàn Vương? Nói cách khác, nếu con thật sự có thể trở thành Tri Vương phi, ý chỉ sính con thành Vương phi hẳn phải tới trước Đại tỷ tỷ! Huống hồ con đừng quên, Đại tỷ tỷ và con là tỷ muội, lớn nhỏ có thứ tự; cho dù con thực sự thành Vương phi, chỉ sợ cũng là sính cho một trong hai vị thân vương đứng sau Hàn Vương mà thôi.”
“Vì sao... Vì sao cố tình lại thành như thế?” Cố Ngọc nhịn không được uất ức trong lòng, nhào lên giường khóc rống. Mặc dù cảm thấy sau lưng mẫu thân nhẹ nhàng vuốt ve đầu tóc mình, cô nàng vẫn khóc không ngừng, nước mắt chốc lát liền thấm ướt một tảng lớn khăn trải giường và đệm chăn. Cũng không biết qua bao lâu, Cố Ngọc mới nghe sau lưng truyền đến tiếng mẫu thân dịu dàng nhưng dứt khoát.
“Trước mắt con muốn khóc thì cứ khóc cho thoải mái một hồi. Nhưng đã khóc xong ra tới bên ngoài, nếu con vẫn còn giữ bộ dáng như vậy, ta đành phải nói rõ với lão tổ tông đưa con về quê làm bạn với Tam ca và Nhị tỷ của con!” Vương phu nhân nhạy bén nhận thấy tiếng khóc của Cố Ngọc chựng lại, ngay sau đó liền biến thành tiếng khụt khịt, bà mới nói từng câu từng chữ, “Con và Tri Vương thứ nhất chưa từng hứa hôn, thứ hai cũng chẳng phải thanh mai trúc mã, thứ ba lại là biểu huynh muội chí thân, làm gì đến nỗi khiến con khóc thành bộ dáng này? Ta thấy con năm phần là khóc vì thất vọng, còn năm phần là khóc vì Đại tỷ tỷ lướt qua mặt con chứ gì?”
"Không phải!”
Nghe Cố Ngọc đột nhiên hét lên một tiếng, mặt mày toát ra vẻ hoảng hốt, lúc này Vương phu nhân mới nhàn nhạt nói: “Hiện giờ gả cao cũng không có nghĩa tương lai sẽ hạnh phúc, mà hiện giờ thời vận tốt cũng không có nghĩa cả đời đều được may mắn, lời này con hãy nhớ thật kỹ cho ta! Hàn Vương tuy là ấu tử của Huệ phi nương nương cũng tương đối được Thánh sủng, tính tình nghe nói hơi nhút nhát nhưng thật ra lại là người cao ngạo, Vương phi này cũng không phải dễ làm vậy đâu. Huống chi sau này còn phải ra đất phong, người nhà xa khỏi tầm tay với, cuộc hôn nhân nhìn như tốt đẹp nhưng chân chính có hạnh phúc hay không lại chỉ có bản thân tự biết mà thôi."
Vương phu nhân ngừng một chút rồi phân tích tiếp, "Hơn nữa Đại tỷ tỷ của con phụ thân thì đã quá cố, mẫu thân chỉ đang cố kéo dài hơi tàn, đệ đệ khác mẫu không thân cận lại không đáng tin cậy, muội muội khác mẫu cũng thuộc loại 'bùn nhão không thể trét tường', so ra thì về bất cứ mặt nào cũng đều thua kém hơn con. Cho dù hôn sự có mạnh hơn con đi nữa thì cũng là ông trời rốt cuộc chiếu cố nàng, con là một đứa có phụ mẫu song toàn huynh đệ thương yêu, vậy còn muốn đi tranh đua với nàng một điểm này sao?”
“Con... con...” Tâm tình Cố Ngọc tràn đầy không cam lòng và oán trách đều bị mẫu thân vừa mắng vừa khuyên bảo một trận dần dần hóa thành hư ảo, cô nàng mấp máy môi lại không biết nên nói gì. Một hồi lâu, Cố Ngọc rốt cuộc nhịn không được nhào vào lòng mẫu thân, nước mắt vừa dừng thì hiện giờ lại rơi xuống như mưa. Lúc này Vương phu nhân không nói gì nữa, một hồi lâu sau mới thở dài một tiếng.
“Nha đầu ngốc, đừng mơ tưởng những thứ không nên mơ tưởng. Chờ cha con chiến thắng trở về, nương nhất định chọn cho con một thiếu niên xuất sắc nhất trong số toàn bộ thiếu niên anh kiệt trong kinh thành. Chỉ được thân phận cao bề ngoài thì có ích lợi gì, làm phu thê chính là phải hòa hợp sống với nhau cả đời!”
Truyện được bà còm biên tập ở wattpad
Trong không khí hoan hỉ của trên dưới Cố gia bởi vì hai tin tức tốt, vụ Cố Ngọc khóc thảm biến thành bé nhỏ không đáng kể. Ngay cả Vương phu nhân trấn an nữ nhi xong rồi cũng cười tủm tỉm đích thân đến Đông phủ chúc mừng Hồ phu nhân, ngay sau đó lại tỉ mỉ đặt mua rượu và thức ăn, cơm trưa ở Ninh An Các mở một tiệc mừng nho nhỏ bồi Thái phu nhân.
Sau giờ cơm trưa, Thái phu nhân đang định theo lệ ngủ trưa, một đám người đang tính cáo lui thì Sở mụ mụ lại bước nhanh vào phòng.
“Thái phu nhân, phủ Long Bình Hầu phái người tặng lễ.” Thấy Thái phu nhân đầy mặt kinh ngạc, Sở mụ mụ liền cười giải thích, “Phủ Long Bình Hầu vừa mới tiếp chỉ, Long Bình Hầu Đại tiểu thư được sính làm Tri Vương phi.”
Nghe lời này, Thái phu nhân và Vương phu nhân đều chấn động, Chương Hàm và Trương Kỳ liếc nhau, đều từ trong ánh mắt đối phương nhìn ra sự ngạc nhiên và kinh hỉ. Chờ đến khi Sở mụ mụ đưa vị mụ mụ tặng lễ tiến vào, vị mụ mụ kia cung kính hành lễ xong, đôi tay trình lên danh mục quà tặng, cúi đầu nói: “Phu nhân nói vốn phải tự mình đến tạ ơn ngài đề điểm, nhưng bởi vì trong nhà có không ít chuyện cần phải lo liệu, cho nên đành phải phái nô tỳ tới đây. Phu nhân nói, Đại tiểu thư có thể được phúc phận như vậy, ít nhiều gì cũng nhờ trước đó Thái phu nhân nhắc nhở.”
Nói tới đây, vị mụ mụ kia hướng về phía vài vị tiểu thư trẻ tuổi nhìn lướt qua, thấy trong đó có một người sắc mặt tái nhợt, có thể thấy được sức khỏe không tốt, bà ra cũng không để bụng mà kính cẩn nói: “Đại tiểu thư nhờ nô tỳ nhắn lời, qua vài ngày nữa trong cung sẽ phái cô cô tới dạy dỗ lễ nghi, chỉ sợ không thể nào rảnh rỗi. Nếu Trương Đại tiểu thư và Chương cô nương có thể bớt ra chút thời gian, ngày mai Đại tiểu thư muốn thỉnh hai vị tới cửa làm khách để đáp tạ tình cảm ngày đó.”