Nơi WC hẻo lánh, hai nam nhân đối diện không tiếng động.

Tần Thu tựa lưng vào cửa gian, thân thể cứng ngắc, hai tay không tự giác nắm chặt ván cửa. Nam Viên tựa vào bồn rửa mặt, ngón tay cầm điếu thuốc, vẻ mặt không chân thật dưới màn khói.

Lần gặp lại này, cũng không tốt lắm.

Tần Thu cố gắng chống đỡ thân thể, làm bộ như không sao đến bên cạnh Nam Viên, rửa tay trước bồn rửa mặt.

Cả quá trình, chỉ có tiếng nước đang chảy. Nam Viên im lặng nhìn nam nhân bên cạnh, theo góc nhìn của hắn có thể thấy rõ chiếc cổ thon dài trắng nõn của đối phương, còn có khuôn mặt đẹp đẽ.

Dường như cùng ba năm trước không có gì khác nhau.

Chóp mũi Nam Viên hơi ngứa, trong không khí lẫn mùi thơm quen thuộc lẫn vào mùi khói thuốc của hắn.

"Cậu vẫn thích xịt nước hoa hương bạch lan như vậy."

Bàn tay đang chà rửa dừng lại.

Tần Thu không nghĩ tới ba năm sau cùng Nam Viên gặp lại, câu đầu tiên Nam Viên nói với cậu sẽ là như vậy, một tia bi ai theo đáy lòng tràn ra, cũng không chờ nảy mầm, đã bị cậu gạt bỏ.

Cái gì mà nước hoa bạch lan.

Trong không khí rõ ràng là tin tức tố dù đã tiêm thuốc ức chế vẫn không thể khắc chế mà tràn ra.

Tắt vòi nước, Tần Thu rút ra khăn tay, lau khô tay. Sau đó, từ trong túi lấy ra một chiếc bình nhỏ, xịt vào chính mình.

Hương bạch lan, bay đầy cả WC.

Tần Thu nghiêng đầu, đối với Nam Viên lộ ra một nụ cười liêu nhân: "Đúng vậy, tôi chính là thích mùi hương này đấy."

- Khẩu thị tâm phi, từ khi nào bắt đầu nói lưu loát như thế?

Tần Thu đầu cũng không quay ly khai WC.

Nam Viên nghe WC đầy mùi nước hoa hương bạch lan, nhăn mi, thuốc lá trên tay bị hắn tàn nhẫn ấn trên gạch men sứ, sau đó tiện tay vứt vào thùng rác.

Vẫn là không giống với ba năm trước. Nam Viên nghĩ thầm.

Ngay cả khi có giống ba năm trước, tình cảm của bọn ngay một khắc người nọ nói lời chia tay, liền đã kết thúc.

_______

Thời điểm Tần Thu trở lại phòng khách, một số diễn viên khác đều đã tới, trong đó là vị "Nhị tỷ" Kha Dĩnh đang nổi tiếng gần đây.

Cái gọi là Nhị tỷ, kỳ thật là trào phúng.

Kha Dĩnh sau khi xuất đạo liền thuận buồm xuôi gió. Thân là một nữ Omega, Kha Dĩnh có vẻ ngoài xinh đẹp, dáng người nóng bỏng, diễn xuất cũng khá. Tuy rằng tính cách cho chút gai góc, nhưng ảnh hưởng không lớn. Đại khái nguyên nhân là Kha Dĩnh quá mức thuận lợi, khiến Kha Dĩnh đắc tội với vị đại tỷ chân chính trong giới, sau đó ra nhất chiêu"Phủng sát", đem Kha Dĩnh phủng thành "Nhị tỷ", thanh danh cũng liền thối như vậy.

Tần Thu cùng Kha Dĩnh từng hợp tác một lần, có chút ấn tượng với nữ nhân này, có điểm tâm cơ. Bị vị đại tỷ kia thu nhập một lần chẳng sợ mà thu liễm,vẫn như cũ không làm người thích.

Đương nhiên, đây là ý kiến cá nhân của Tần Thu. Trên thực tế, nữ nhân tâm cơ này vẫn thật biết lấy lòng người.

"Đây không phải Thu Thu sao?" Kha Dĩnh cười hì hì tiến đến bên cạnh Tần Thu, "Từ lần từ biệt đoàn phim, chúng ta đã lâu chưa gặp."

"Dĩnh tỷ!" Kha Dĩnh đến chào hỏi trước, cậu cũng không thể làm bộ như không thấy được.

Kha Dĩnh vén vén tóc dài, cổ trắng như tuyết thoắt ẩn thoắt hiện. Nếu là Alpha hoặc là Beta xác định sẽ bị mê hoặc, nhưng cố tình Tần Thu là Omega giả trang Beta, cho nên cậu đối với một màn này không hề có cảm giác.

Kha Dĩnh trêu chọc bị Tần Thu phớt lờ, làm cho ả có chút xấu hổ.

Lần trước hợp tác với Tần Thu cũng là như thế, vô luận ả trêu chọc thế nào, ám chỉ thế nào, đối phương đều là một bộ dáng không hề hay biết, khiến cho Kha Dĩnh suy nghĩ có phải người nọ bị bất lực hay không!

[Bánh bao: Vị tỷ tỷ này thật tiếc quá =)) Em nó chỉ "lên" được với chồng ẻm thôi nha]

Bất quá lần này Kha Dĩnh không để ý đến phản ứng của Tần Thu, dù sao mục tiêu lần này không phải hắn, lại đây cùng Tần Thu chào hỏi một chút là đủ rồi.

Nghĩ đến đây, Kha Dĩnh không tự giác nói: "Nghe nói ảnh đế Nam Viên cũng đã đến đây, như thế nào lại không thấy bóng người?"

Tâm tư Kha Dĩnh quá mức dễ đoán, căn bản đã lộ ra bên ngoài. Loại yêu thương nhung nhớ này trong giới, Tần Thu đã sớm nhìn rõ, ngay cả bản thân cậu cũng bị ám chỉ nhiều lần.

Nhưng nhìn Kha Dĩnh muốn dụ dỗ Nam Viên, trong lòng Tần Thu vẫn nổi lên một trận không thoải mái.

"Hắn ra ngoài hút thuốc."

"Hả?"

"Tôi vừa gặp hắn ở WC."

"Như vậy à."

Cửa lớn lần thứ hai bị đẩy ra, Nam Viên nhẹ bước tiến vào, ngồi xuống vị trí của mình. Một đường đi không chớp mắt, ngay cả dư quang cũng không lưu lại cho Tần Thu. Giống như tiếp xúc ngắn ngủi của bọn họ ở WC chỉ là một ảo tưởng.

Trong ba năm qua, hắn đã dần học cách thích ứng với việc bọn họ chia tay là thật.

Cho nên còn có thể cười bưng ly rượu lên cùng Vương đạo kính rượu.

Kha Dĩnh nhìn thấy Nam Viên, liền không còn hứng thú với Tần Thu. Cầm lên ly rượu vang đỏ, nhẹ nhàng đi đến chỗ Nam Viên.

Nam Viên đột nhiên ngửi thấy hương hoa hồng, nhìn nữ nhân mang vẻ mặt quyến rũ đang đến gần mình, trong mắt hiện lên một tia chán ghét.

Một Omega đối với một Alpha phóng ra tin tức tố, ý tức mời mọc không cần nói cũng biết.

Các AO khác có mặt ở đây đều ngửi được cổ hương vị này, nhìn về phía Nam Viên cùng Kha Dĩnh, sắc mặt khẽ biến. Hành động của Kha Dĩnh quá mức lớn mật, ngay cả các Beta không ngửi thấy tin tức tố cũng đều có thể nhìn ra ý tứ trong đó. Vương đạo cười ha hả mang theo chút trêu tức nhìn thần sắc của Nam Viên. Nghĩ đến thân phận của Nam Viên, mọi người không khó lý giải hành động của Kha Dĩnh.

Tần Thu cũng ngửi thấy hương hoa hồng từ Kha Dĩnh.

Thân là Omega, động dạng cũng bị dễ dàng ảnh hưởng bởi tin tức tố của Omega khác, nhưng Tần Thu vừa mới tiêm một ống thuốc ức chế, cho nên ngoài cảm giác khó chịu, lý trí vẫn thanh tỉnh vô cùng.

Cậu cũng nhìn về phía hai người đó.

Như khán giả xem trò vui.

Nam Viên lạnh lùng nhìn lướt qua Kha Dĩnh, nữ nhân còn một bộ không biết muốn dựa vào người hắn.

Nam Viên cầm ly rượu, ngắm nghía vài cái. Đột nhiên tay run lên, rượu bị văng ra, đổ lên chiếc váy lễ phục màu đỏ của Kha Dĩnh. Trên chiếc váy xinh đẹp hiện lên một vết sẫm màu.

"Xin lỗi, tay trơn." Nam Viên lạnh nhạt mở miệng nói, trên mặt nhìn không ra một tia xin lỗi. [Bánh bao: =)) ]

Tuy Nam Viên nói xin lỗi, nhưng Kha Dĩnh từ trên mặt hắn nhìn ra một tia trào phúng cùng chán ghét rõ ràng, ánh mắt tràn ngập ý tứ cảnh cáo dọa Kha Dĩnh run lên một cái, ham muốn biến mất vô hình.

Kha Dĩnh có khi nào chịu sự vô lễ quá mức như vậy, vừa định sinh khí, lại nhớ đến thân phận của Nam Viên. Lấy danh tiếng của Nam Viên, chỉ cần một câu nói, fan của hắn mỗi người chỉ cần nhổ một ngụm nước bọt cũng có thể dìm chết ả. Mà bối cảnh gia đình của Nam Viên càng thêm đáng sợ, muốn phong sát ả cũng chỉ cần dùng công phu để giết một con kiến.

Kha Dĩnh bình tĩnh lại.

"Không sao." Kha Dĩnh gượng cười nói, "Tôi đi thay bộ quần áo khác, xin cáo từ trước một lát."

Nói xong, Kha Dĩnh sắc mặt khó coi rời khỏi phòng.

Về phần cái gọi là đi thay quần áo sẽ trở lại, không ai biết đến tột cùng còn có thể trở lại không.

Thấy một màn như vậy, Tần Thu khó kìm nén muốn cười ra tiếng, nhưng cũng biết là không hợp hoàn cảnh, cho nên cố gắng nhịn lại.

Tâm tình Nam Viên đang kém, đem toàn bộ vẻ mặt cách không xa của người nào đó đều thu về đáy mắt.

Không nghi ngờ, tâm tình càng trở nên kém hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play