Nam Viên không còn lời nào để nói.

Khóe môi Tần Thu nhếch lên tia khinh thường, ánh mắt lại giống như muốn khóc.

- Chúng ta đã sớm chia tay! Anh có bạch nguyệt quang của anh, tôi có thuốc ức chế của tôi. Anh còn trêu chọc tôi làm gì?

Tần Thu xoay người liền rời đi.

Nam Viên nhìn phương hướng cậu đi, nhướng mày: "Cậu còn quay lại để làm gì?"

Tần Thu dừng lại cước bộ, mặt không chút thay đổi quay đầu lại...: "Tôi cần đi WC gấp, được chưa?"

Nam Viên mặt tối sầm, đi theo. Thời điểm nhìn thấy nữ nhân kia đứng ở cửa WC, Nam Viên chỉ còn kém viết bốn chữ "Tôi biết ngay mà" trên mặt.

"Tần ca! Nam ca!" Vương Minh mím môi, thật cẩn thận kêu lên.

Nam Viên nhìn chằm chằm Vương Minh, sắc mặt không tốt.

Tần Thu không nhìn phản ứng của hai người kia, lập tức đi vào WC, mở ra cửa gian WC nam.

Đại khái là sắc mặt của Tần Thu và Nam Viên đều khó nhìn, Vương Minh cũng bị hoảng sợ, nhưng cô vẫn cố lấy dũng khí, đối Nam Viên giải thích: "Nam ca, tôi và Tần ca không có chuyện gì đâu, hôm nay tôi rời nhà vội, đã quên đem......"

Nghe Vương Minh giải thích, Nam Viên rốt cuộc ý thức được mình đã hiểu lầm Tần Thu.

"Nam ca, có thể xin anh giúp đỡ giữ bí mật chuyện này được không? Tôi không muốn người khác biết mình là Omega." Vương Minh thật cẩn thận hỏi han.

Sắc mặt lúc này của Nam Viên đã dịu xuống, nhưng với việc bản thân chán ghét Omega, cũng thật sự không thể làm ra biểu tình hòa nhã, chỉ hơi hơi gật đầu.

Vương Minh vốn muốn chờ Tần Thu ra rồi cùng trở về, nhưng cô thật sự sợ hãi Nam Viên. Nam Viên đứng ở cửa WC, hoàn toàn không có ý tứ rời khỏi, Vương Minh rối rắm một chút, vẫn là mở miệng trước nói tiếng cáo từ.

Chờ Tần Thu từ WC đi ra, cũng chỉ nhìn thấy một mình Nam Viên.

"Vương Minh đâu?"

"Không biết." Nam Viên đen mặt, "Cậu mang theo thuốc ức chế Omega bên mình làm gì?"

Thân thể Tần Thu cứng đờ, thiếu chút nữa nghĩ là Nam Viên hoài nghi cậu.

Lại chợt nghe Nam Viên nói tiếp: "Mang theo thuốc ức chế bên người, là muốn chuẩn bị tùy thời xum xoe sao? Tần Thu, trước kia sao tôi không biết cậu lại thích trêu ghẹo như vậy?"

Tần Thu vừa nghe, nháy mắt liền hiểu được, hẳn là nha đầu Vương Minh kia đã giải thích cho Nam Viên.

- Chỉ cần mình không bị bại lộ là tốt rồi!

Tần Thu ngẳng mặt lên, hướng Nam Viên cười trêu chọc: "Nếu không làm sao trước kia ảnh đế đại nhân lại coi trọng tôi chứ?"

Tâm Nam Viên nóng lên, thật muốn đem tiểu yêu tinh này nhấn lên tường, sau đó......

Sau đó, Tần Thu ngay cả ánh mắt cũng không lưu cho hắn, xoay người bước đi.

Lửa trong mắt bị dập tắt, Nam Viên nhấc chân đuổi theo.

Hai người một trước một sau, trở lại đoàn phim.

Phân diễn của Kha Dĩnh vừa mới quay xong, chuẩn bị rời đi, vựa vặn đụng phải hai người.

"Các anh đi đâu vậy? Đạo diễn vừa mới tìm hai người đó!" Kha Dĩnh cười trêu ghẹo nói.

"WC!"

"Hút thuốc!"

Hai người đồng thanh trả lời.

Khuôn mặt tươi cười của Kha Dĩnh cứng đờ.

"Tôi đi WC, anh ấy đến WC hút thuốc." Tần Thu mí mắt cũng không nâng giải thích nói, "Vương đạo tìm tôi sao? Tôi đi trước."

Nam Viên ngay cả ý tứ giải thích cũng không có, liền theo sát bước chân của Tần Thu.

Thẳng đến khi hai người đi xa, tươi cười trên mặt Kha Dĩnh hoàn toàn biến mất.

Từ lúc CP Nam Tần xuất hiện, liền đem CP Nam Kha giẫm dưới lòng bàn chân. Kha Dĩnh liền chú ý đến hai người này, chú ý một chút, ngay cả ả cũng thấy được bầu không khí quỷ dị giữa hai người họ.

"Ha, tưởng rằng mình thanh cao lắm sao! Còn không phải kỹ nữ!" Kha Dĩnh phun một ngụm nước bọt, giẫm giày cao gót.

Kha Dĩnh cẩn thận suy nghĩ lại, bản thân mang tiền mới được vào đoàn, bồi kim chủ ngủ vài đêm mới đổi được vai nữ chính, mà Tần Thu thì? Tần Thu là một diễn viên tuyến ba, xuất thân diễn phim thần tượng, dựa vào cái gì có thể vào cùng một đoàn phim với ả? Hiện tại ả rốt cuộc hiểu được, còn không phải cùng một mặt hàng như ả sao?

Ai so với ai cao quý hơn nào?!

Kha Dĩnh ghen tỵ nghĩ: Nam nhân bên cạnh Tần Thu, chính là ông chồng quốc dân Nam Viên! Còn mình thì! Lại là cái tên trung niên hói đầu bụng phệ kia!

Bản thân ả cũng là một Omega xinh đẹp, Tần Thu đường đường là Beta, dựa vào cái gì mệnh lại tốt như vậy!

Kha Dĩnh không cam lòng nghĩ.

-

-

Trở lại phim trường, Vương đạo đứng dậy gọi Tần Thu đến.

"Tiểu Tần à, chuyện của Minh Minh thật sự cảm ơn cậu! Vương đạo kéo Tần Thu qua, thành khẩn cảm ơn.

"Việc nhỏ việc nhỏ thôi!" Tần Thu thụ sủng nhược kinh.

"Làm sao lại là chuyện nhỏ, may mắn là gặp cậu, cậu vừa lúc đem theo thuốc ức chế, bằng không Minh Minh có thể đã thảm rồi!" Vương Khôn nghĩ mà sợ. Vương Minh tuy rằng là em gái ruột của gã, nhưng hai người lại kém nhau hơn hai mươi tuổi, Vương Khôn từ nhỏ đối với Vương Minh tựa như bảo bối, nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan. Xảy ra chuyện này, quả thực dọa hắn đến phát bệnh tim.

"Tôi cũng là gặp dịp thôi, lúc trước có một người bạn Omega của tôi cũng thường xuyên quên mang thuốc ức chế, tôi liền có thói quen đem theo trên người giúp hắn một ống."

Vương Khôn vỗ vỗ lưng Tần Thu: "Minh Minh là fan của cậu! Mời cậu đến diễn vai tiểu Vương gia, là con bé đề xuất cho tôi!"

Tần Thu ngẩn ra, nguyên lai đây là nguyên nhân đoàn phim đột nhiên mời cậu đến sao?

"Nếu như vậy, tôi mới là người nên cảm ơn cô ấy. Nếu như cô ấy không đề xuất với Vương đạo, vậy tôi không có cơ hội này đâu!"

Vương Khôn cười cười: "Đều là duyên phận, lần này không phải cậu cứu con bé sao? Các cậu còn trẻ tuổi, rảnh thì trao đổi nhiều chút."

Tần Thu nghe ra hàm ý trong lời nói của Vương Khôn.

Liên tục gật đầu cười.

Trong lòng lại âm thầm buồn cười, Vương đạo nếu như biết bản thân đang tác hợp cho hai Omega, không biết sẽ nghĩ như thế nào?

Tuy rằng nói hiện tại yêu đương đã cởi mở hơn, ngoài tình yêu AO, BB, hay AA, AB, BO đôi khi cũng xảy ra, nhưng tình yêu OO vẫn là ít xảy ra. Đặc biệt Omega có kì động dục khiến bọn họ không thể không dựa vào tin tức tố: Tin tức tố của Alpha có lực hấp dẫn rất lớn đối với Omega, ở kì động dục, chỉ cần một chút tin tức tố của Alpha, có thể làm cho Omega triệt để hỏng mất; mà Beta tuy rằng không được nhạy cảm với tin tức tố, nhưng bọn họ ít nhiều vẫn sinh ra ảnh hưởng đối với Omega, kì động dục cũng có thể dựa vào việc lăn giường mà giải quyết.

Tuy rằng thuốc ức chế có thể khống chế kì động dục của Omega, nhưng chung quy không phải kế sách lâu dài.

Thời gian dài sử dụng thuốc ức chế, thân thể sẽ dần dần sinh ra kháng tính, theo thống kê của khoa học, thuốc ức chế nhiều nhất chỉ có thể sử dụng đến 50 tuổi, sau đó sẽ hoàn toàn mất đi hiệu quả. Đồng thời sử dụng thuốc ức chế trong thời gian dài sẽ tạo thành thương tổn cho thân thể, vì thế, trước 30 tuổi, Omega nhất định phải nghĩ biện pháp tìm được nửa kia của mình.

Cho nên tình yêu OO, nói dễ nghe là vì yêu mà hi sinh, nói khó nghe, là tự mình hại mình.

Tần Thu dĩ nhiên sẽ không cùng một Omega ở bên nhau.

Nhưng cậu cũng không nghĩ tới trước 30 tuổi sẽ cùng người kết hôn.

Trước không nói cậu hiện tại là một diễn viên, cho dù là một diễn viên tuyến ba, thì chuyện kết hôn cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng cho sự nghiệp. Cậu còn không nghĩ muốn bại lộ thân phận Omega của bản thân, mặc dù Omega ở trong giới giải trí cũng nổi tiếng, nhưng là nổi tiếng ở trên giường kim chủ, Tần Thu cũng không muốn loại nổi tiếng này.

Huống chi, cậu còn chưa buông được quá khứ với Nam Viên.

Tần Thu nghĩ, nhìn qua người nào đó.

Nam Viên cũng vừa lúc nhìn qua cậu.

Tần Thu bĩu môi quay đầu đi. Thời điểm khắc khẩu khi nãy, khoảng cách của bọn họ lúc đó có phải quá gần hay không? Vì cái gì cậu cảm thấy, trên người mình nhiễm đầy tin tức tố của Nam Viên?

Tần Thu cảm thấy, trà và Nam Viên kỳ thật không giống nhau. Hương trà yên tĩnh mà ngân nga, ý vị sâu xa; Nam Viên lại rất mãnh mẽ.

Nhưng bọn hắn có một thứ rất giống, đều thực đắng chát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play