Editor: Ken

Beta: Sói

“Nhưng nếu có một ngày anh phát hiện ra em bị người ta giết thì anh cũng sẽ làm như vậy thôi.” Vũ Tuệ khổ sở nói, Lương Bình rất dễ bị kích động, bởi vì anh yêu cô đến như thế, chỉ cần tưởng tượng một chút thôi cũng có thể biết được thời điểm cô nhìn thấy thi thể của anh thì sẽ điên cuồng đến mức nào. Thậm chí sau mỗi một lần nhìn thấy tên kia chết anh thì cô chỉ hận không thể hủy diệt cả thế giới.

Giả thiết như vậy so với việc biết trước tương lai sẽ bị người giết hại còn đáng sợ hơn. Anh suy nghĩ một chút cũng không biết được bản thân sẽ làm ra chuyện đáng sợ gì, đơn thuần đem hung thủ giết đi để báo thù chỉ sợ cũng không thể khiến cho hận ý của anh lắng xuống.

Nhưng dù vậy, anh cũng không thể nuốt nổi cơn giận trong lòng này. Vũ Tuệ đã thành công dọa sợ anh, cô không nói với anh điều gì, tự nhiên lại tự mình đưa ra quyết định kia, thiếu chút nữa khiến cho anh chỉ biết trơ mắt ra nhìn cô làm ra chuyện khó mà vãn hồi. Lương Bình hít sâu một hơi, không nói gì, vẫn cứng đầu không thèm nhìn cô.

Vũ Tuệ kéo mặt của anh xoay lại, cưỡng ép anh nhìn cô. Khi nhìn thấy hốc mắt ửng hồng cùng nước mắt bên trong đôi mắt kia, mặc dù đây không phải lần đầu tiên thấy anh khóc vì mình nhưng nước mắt của cậu thiếu niên Lương Bình và cả nước mắt của chàng thanh niên Lương Bình, đều thật sự khiến cho Vũ Tuệ cảm thấy chấn động và đau lòng: “Thật xin lỗi, em có kế hoạch mà, em làm vậy vốn chỉ là muốn tất cả mọi thứ thay đổi tốt hơn, tất nhiên em sẽ không vì một tên rác rưởi mà liên lụy mình.”

Cô dè dặt lau nước mắt giúp anh, từ trước đến nay Lương Bình đều không nghĩ đến sẽ có một ngày mình chật vật đến như vậy, anh cảm thấy mất mặt nên muốn xoay mặt đi chỗ khác, nhưng Vũ Tuệ đã giữ mặt anh lại, không cho anh đạt được ý nguyện.

“Lương Bình, anh có tin lời em nói không?”

Lương bình còn rất tức giận, không nói lời nào, cũng từ chối ánh mắt đang không chịu nghe lời mà cứ muốn dán lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, bằng không thì thái độ mà anh thể hiện ra cũng sẽ không quá cứng rắn, như vậy thì cô căn bản là sẽ không biết được chuyện mình làm đáng sợ lại còn quá đáng đến nhường nào. Anh tuyệt đối không thể tùy tiện bỏ qua chuyện này như vậy được.

Nhưng ánh mắt Vũ Tuệ lại không để cho anh được như ý nguyện.

Vũ Tuệ cảm thấy chàng thiếu niên này quá đáng yêu khiến cô chịu không nổi, cô nhích đến gần, hôn lên trán anh, hôn lên mắt anh, hôn lên mũi anh, hôn lên gò má… Hôn đến nỗi cơ thể lạnh như băng của anh cũng bắt đầu ấm lại, bắt đầu có cảm giác không thể khống chế, thậm chí bởi vì sợ hãi mất đi sự khống chế còn sót lại nên anh đã đứng lên.

Có tin lời cô hay không? Căn bản từ trước đến nay anh chưa bao giờ quan tâm đến việc Vũ Tuệ có thật đến từ tương lai hay không, chỉ cần cô cứ ở bên cạnh anh như thế này, thì cho dù cô có đến từ địa ngục, đối với anh cũng không thành vấn đề.

“Khụ khụ!” Tiếng ho khan nghiêm khắc của Cảnh sát Đồng Bình vang lên ngoài cửa, ngăn cản động tác đang đè Lương Bằng trên giường bệnh mà hôn của Vũ Tuệ, cau mày đi đến đóng cửa lại, không hề quấy rầy mấy thiếu niên thiếu nữ người ta mở rộng cánh cửa lòng nói lời tâm sự và hâm nóng tình cảm sau khi trải qua kiếp nạn lần này chút nào đâu: “Bây giờ không phải là thời điểm để nói chuyện yêu đương.”

Lương Bình lập tức ngồi dậy kéo Vũ Tuệ lên, kéo kéo ống tay áo của Vũ Tuệ một chút. Vũ Tuệ rất ăn ý, ngay lập tức cởi giày trèo lên giường, cùng với Lương Bình ngồi quỳ trước mặt Đồng Bình, lấy tư thái cúi đầu, ra bộ thành khẩn nhận sai mà đối mặt với anh ta.

Mà trong nháy mắt Cảnh sát Đồng Bình lại thấy Lương Bình và Vũ Tuệ giống như một đôi vợ chồng son vậy: “…”

Đồng Bình hít sâu một hơi, coi thường cái cậu em trai lừa dối anh trai kia vô số lần, sau đó lại nhìn sang Vũ Tuệ nói: “Lấy vũ khí của cô ra đây.”

Vũ Tuệ lập tức lấy viên cầu nho nhỏ kia đưa cho Đồng Bình.

Đồng Bình nhìn viên cầu trong tay, viên cầu này nhìn qua nhỏ hơn với banh golf hai số, hoa văn tương đối phức tạp, nhìn rất bắt mắt, ngoài ra thì không còn đặc thù gì. Nhưng chính thứ đồ chơi này lại khiến anh ta ngã quỵ hai lần?

“Đây là thứ gì?”

“Quả cầu điện. Ở tương lai, loại vũ khí này rất thịnh hành, chuyên dùng cho phái nữ phòng chó sói. Nhưng mà cái này đã được sửa lại một chút, là bản tăng cường.” Giọng Vũ Tuệ ôn hòa được lòng người, hết sức ngoan ngoãn, khiến cho Đồng Bình nghi ngờ rằng cô gái muốn hành hung, giết người cách đây không lâu là một người khác.

Mặc dù trong lòng Đồng Bình mơ hồ đã có dự tính tiếp nhận “Cô gái đến từ tương lai” này một chút, nhưng khi nghe cô nói xong thì anh ta vẫn có cảm giác không thể nào quen được, khó khống chế được mà xuất hiện một loại cảm giác hoang đường. Quả nhiên vẫn là… Không dễ dàng tiếp nhận hoàn toàn.

Đồng Bình cầm viên cầu kia, ngồi vào ghế cạnh cửa, nhìn Vũ Tuệ nói: “Mặc dù tôi là một người không xứng với cương vị Cảnh sát nhưng cũng sẽ không nhân nhượng và thiên vị tội phạm. Trước tiên là hành động giết người của cô, mặc dù cô đã dừng tay đúng lúc nhưng người bị hại nằm trong phòng bệnh có thể mất mấy tháng cũng chưa tỉnh lại. Coi như đã tính luôn những nhân tố khác để có thể giảm hình phạt, thì ít nhất cô vẫn phải ngồi tù mấy tháng. Mà cô hiện tại lại muốn người có thân phận Cảnh sát như tôi giúp đỡ cô che giấu tất cả tội lỗi, giúp cô tránh được tai ương ngồi tù, nếu như thất bại thì tôi cũng tự mình đi theo cô. Nhưng mà tôi vẫn giúp cô, có biết vì sao không?”

Vũ Tuệ gật đầu một cái nói: “Mặc dù em không biết cụ thể nhưng tiểu thư Lê Y bây giờ chắc còn đi làm ở Công ty điện khí lớn nhất Kinh Đô, nhưng mà có lẽ là mấy hôm nữa chị ấy sẽ chuyển đến chi nhánh của Công ty ở nước ngoài, chờ trời sáng thì anh có thể gọi điện hỏi thăm thử có chị ấy ở đấy hay không.”

Kinh Đô? Cô ấy ở Kinh Đô sao? Đồng Bình cố nén tình cảm mãnh liệt trong lòng, sắc mặt nghiêm túc, ánh mắt sắc bén nhìn cô nói: “Vậy thì chuyện tiếp theo chờ tôi xác nhận xong lại nói, bắt đầu từ bây giờ cô nhất định phải chịu sự giám sát, có vấn đề gì không?

“Vâng.”

Bởi vì điều quan trọng nhất lúc này là giải quyết người chứng kiến là Thanh Nãi, bọn họ biết Thanh Nãi là người tận mắt nhìn thấy quá trình Vũ Tuệ tấn công người đàn ông kia, nhưng không biết trước khi ngất đi cô ta đã tận mắt nhìn thấy được bao nhiêu. Cho nên ba người vẫn một mực ở lại Bệnh viện chờ đợi Thanh Nãi tỉnh lại, vốn cho rằng cửa ải này sẽ rất khó khăn nhưng kết quả lại đơn giản thuận lợi ngoài dự liệu.

Chuyện này khiến cho Thanh Nãi bị đả kích lớn, cô ta ngồi ôm chăn trên giường bệnh, trong mắt cô ta còn ánh lên tia sợ hãi, ánh mắt nhìn Vũ Tuệ lại có vài phần dựa dẫm: “Tôi biết, trước khi tôi hôn mê đã nghe được tên kia là sát nhân ở tương lai sẽ giết rất nhiều người cho nên cô mới đánh hắn ta. Có phải nếu cô không xuất hiện thì tôi cũng sẽ bị hắn giết? Cô là vì cứu tôi nên mới đưa sợi dây chuyền kia cho tôi đúng không?”

“…Chị có thể tin tưởng và hiểu tôi thì thật sự quá tốt rồi.” Vũ Tuệ có chút cảm động nắm tay Thanh Nãi.

Mặc dù cứu Thanh Nãi cũng chỉ là tiện thể nhưng nếu cô ta nguyện ý hiểu chuyện như vậy thì cũng thật tốt. Chẳng qua lại không thể ngờ là người lập tức tin tưởng Vũ Tuệ đến từ tương lai lại là Thanh Nãi. Nhưng mà suy nghĩ kỹ một chút thì cũng không khó hiểu, trải qua loại chuyện đó thì Thanh Nãi vẫn còn kinh hoàng cực độ, so với người xa lạ thì dĩ nhiên là sẽ tin tưởng người quen theo bản năng.

So với việc Vũ Tuệ tấn công tên kia thì Thanh Nãi để ý đến chuyện của mình hơn, cô ta lập tức báo án với Đồng Bình, Đồng Bình lại báo với người trong cục. Vì vậy khi Thiên Đô mới tờ mờ sáng thì những Cảnh sát còn ngủ ở trong chăn đều bị đánh thức, một bộ phận xuất cảnh bắt người, một bộ phận đến Bệnh viện lấy lời khai điều tra, một số thì lại đến hiện trường điều tra vụ án.

Vốn dĩ ba người Đồng Bình còn đang bận tâm việc Thanh Nãi giả vờ đồng ý phối hợp với bọn họ, dù sao thì cũng có thể hiểu được nhưng, nói cho cùng thì ải này của cô ta đã dễ vượt qua hơn một chút. Sau khi làm xong công tác chuẩn bị, như là ba người thống nhất nói khi đó cô ta đã hôn mê hoặc là vì bị đánh thuốc nên sinh ra ảo giác nên không thể biết hay nghe được gì cả, thêm vào đó cô ta có một vài mâu thuẫn trước đó với Vũ Tuệ khi làm văn ở trường. Bởi vì người trong cuộc hôn mê bất tỉnh nên cũng không có biện pháp đối chứng cho nên trên mặt thời gian thì có thể kéo dài hơn một chút. Mặc dù loại biện pháp này có hơi hèn hạ nhưng cũng không còn cách nào khác.

Không nghĩ tới Thanh Nãi lại vô cùng phối hợp, giúp cho bọn họ bớt được rất nhiều phiền toái.

Cứ như vậy thì chỉ cần một ngày nào đó cô ta bỗng nhiên lật mặt thay đổi lời khai thì mức độ tin tưởng cũng sẽ bị hạ thấp rất nhiều, hơn nữa cho dù cô ta giải thích như thế nào thì đối với người khác những lời nói như tương lai, quá khứ gì đó vẫn rất hoang đường. Bởi vì tự Đồng Bình cũng thấy rằng, nếu như bọn họ nói rằng, tất cả chuyện này xảy ra vì Vũ Tuệ thật sự đến từ tương lai, loại lời nói hết sức hoang đường như vậy trên thực tế sẽ không có ai tin tưởng.

Đồng Bình điều tra về tin tức gia đình của người đàn ông bị đánh thì phát hiện hắn tên Bác Văn, còn độc thân, sau khi cha mẹ ly hôn thì sinh sống cùng với mẹ. Thời điểm Vũ Tuệ nghe thấy điều này thì xác định là vết thương trên tay do mẹ ruột gây ra, cứ như vậy thì lại có một sự ăn khớp, nhưng mà vết sẹo kia là vết cắt chứ không phải bị phỏng.

Chuyện này không có cách nào tồn tại một tia may mắn nào, dù sao cũng là một tính mạng hơn nữa nếu như giết nhầm cũng sẽ gây nên hậu quả rất nghiêm trọng. Không nói đến những thứ khác, đầu tiên là Đồng Bình sẽ không giúp cô như vậy, mà một khi cô vào tù thì thật sự sẽ thất bại trong gang tấc. Đồng Bình bây giờ sẽ giúp cô, trước tiên là giúp cô không chịu trách nhiệm về tính mạng. Còn những thứ khác dù là tin mạo danh thẻ căn cước của người chết hay là sử dùng tiền trong đó thì so ra vẫn là vấn đề nhỏ vẫn còn có thể bù đắp.

Đồng Bình gọi điện cho mẹ của Bác Văn, trong điện thoại là âm thanh tràn đầy sắc bén của một phụ nữ trung niên giải thích với Đồng Bình, bà ta không kiên nhẫn nói: “Bị thương phải không? Vậy thì để cho người động thủ bồi thường ít tiền đi.”

Rất tốt, có thể sử dụng tiền để giải quyết là tốt nhất.

Trừ việc người trong cuộc còn đang hôn mê bất tỉnh ra thì những chuyện khác đại khái đã được giải quyết. Sắc trời lúc này đã sáng, thành phố đã hoàn toàn thức dậy, trên đường hàng người bận rộn vội vã đi làm, trường học đều đã đến giờ lên lớp.

Đồng Bình cầm điện thoại, đứng tại cửa phòng bệnh nặng dành cho người làm chứng, nhìn người đàn ông bị Vũ Tuệ đánh mà hôn mê bất tỉnh, hít sâu mấy hơi sau đó bấm dãy số của Công ty điện khí lớn nhất Kinh Đô anh ta vừa tìm được trên mạng.

Nếu như đến cuối cùng, Vũ Tuệ vẫn là một kẻ lừa gạt thông minh, thì trong lòng anh ta lại hy vọng rằng lời nói của cô là sự thật. Hành vi anh ta làm hôm nay đã không xứng với huy hiệu Cảnh sát trên tay mình, anh ta sẽ lập tức từ chức, tố cáo tất cả việc làm của Vũ Tuệ và sẽ chấm dứt mối tình đầu kinh thiên động địa của em trai mình.

Đồng Bình bấm dãy số kia, trong điện thoại vang lên một tràn âm thanh đường dây bận, nhịp tim anh đập cùng với âm thanh kia mà dần tăng tốc độ.

“Xin chào, đây là điện khí XX.”

“Xin chào.” Đồng Bình cúi đầu nói: “Ngày hôm tiểu thư Lê Y của công ty các người đã hẹn tôi để bàn bạc hợp tác một hạng mục quan trọng nhưng cô ta đã thất hẹn, hơn nữa cũng không thể liên lạc được khiến cho công ty chúng tôi gặp khó khăn lớn, xin hỏi chuyện này là thế nào?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play