“Hai cậu …” Ngay khi Vũ Tuệ ngồi vào chỗ, Mỹ Chi tiến lại gần cô, vô cùng hóng hớt nói: “Hai cậu đang hẹn hò đúng không? Hôm qua tớ có linh cảm. Nhà hai cậu rõ ràng không phải là một phương hướng và lộ trình, lại cùng nhau bắt xe điện đến trường, vừa rồi Lương Bình còn giúp cậu xách cặp đi, trời ơi!!” Nói xong Mỹ Chi lập tức cao hứng. Ngay sau khi vào lớp, Lương Bình tự nhiên đưa cặp sách của Vũ Tuệ cho cô, mặc dù Lương Bình vẫn tỏ vẻ lạnh nhạt thờ ơ, chính là trong lúc đó cảm giác giữa hai người thật khác biệt!
Vũ Tuệ cảm thấy thích thú với vẻ ngoài chọc cười của cô nàng Mỹ Tuệ, cười gian xảo: “Quan tâm vấn đề này của tớ, không bằng quan tâm đến chính cậu thì tốt hơn đó.”
“Tớ cần quan tâm điều gì?” Mỹ Chi nói, ánh mắt vô thức nhìn về phía đám người đang vây quanh Lương Bình, nam sinh Kinh Thạch rõ ràng cũng đang hỏi cùng một câu hỏi với cô ấy, Mỹ Chi nhất thời có chút buồn bực, vỗ vỗ hai má.
“Có phải Vũ Tuệ bị lớp trưởng ngày hôm qua mê hoặc không?” Một cô gái nói.
Vũ Tuệ không trả lời, có chút ngượng ngùng cười cười, như là khẳng định câu nói này. Cô đã bị mê hoặc bởi Lương Bình, cô không chỉ bị cuốn hút vào ngày hôm qua mà còn bị mê hoặc từ rất lâu trước đây, vì vậy cô mới xuất hiện ở đây.
Ở phía bên kia của lớp học, các nam sinh cũng đang túm lấy Lương Bình mà hóng chuyện.
“Đồ đê tiện, im hơi lặng tiếng như vậy mà đã quyến rũ mất nữ thần của tôi? Thật quá đáng, tôi muốn khiêu chiến với ngươi!”
“Kinh Thạch, ngay cả khi cậu thắng Lương Bình, Vũ Tuệ sẽ không thích cậu đâu.”
“Này!”
“Ha ha ha…”
Quả thật là một đám ngu ngốc, nhưng mà cho dù là một đám ngốc, hôm nay nhìn qua cũng thật thuận mắt. Lương Bình vui vẻ nghĩ, lấy sách bài tập ra khỏi cặp sách với vẻ mặt lạnh lùng, nhất thời Kinh Thạch lại cả kinh một phen.
“Trời ạ, Lương Bình, cậu vậy mà lại không làm bài tập!”
“Cái gì? Lương Bình không làm bài tập sao? Tôi còn đang muốn mượn chép lại mà!”
Thật làm cho người ta ngạc nhiên khi những học sinh xuất sắc nhất của trường Trung học Lĩnh Tây lại thực sự không làm bài tập về nhà đến trước giờ học mới làm bù. Đây là điều chưa từng xảy ra trước đây.
Không còn cách nào khác. Hôm qua, anh không thể trấn tĩnh được tâm trí của mình. Anh đã viết hai bài luận, nhưng kết quả là viết chưa tới ba trăm từ thì đã đều biến thành tên Vũ Tuệ. Nếu giao bài tập kiểu này, giáo viên chắc chắn sẽ gọi anh đến văn phòng để nói chuyện, bài tập khác cũng vậy, nên anh phải làm bù ngay.
Nhiều người cho rằng mối quan hệ của Vũ Tuệ với Lương Bình chứng tỏ Vũ Tuệ không phải là người chọc ngoáy phía sau lưng Thanh Nãi chỉ vì thích Lương Bình, nếu không thì làm sao Lương Bình có thể hẹn hò với cô? Hãy nghĩ kỹ xem có chàng trai nào sẽ hẹn hò với một cô gái như vậy chứ? Cho dù cô gái này dù có xinh đẹp đến mấy đi nữa, bởi vì càng đẹp càng đáng sợ, không phải sao?
Vì vậy, sự tập trung của họ gần như dồn vào sự tương tác giữa hai người, thế cho nên hành lang bên ngoài lớp học rất sôi động, từng đôi từng đôi mắt tò mò nhìn Vũ Tuệ và Lương Bình. Cũng có buồn, không cam lòng và nghi ngờ, nhưng có thể làm gì? Cho dù đó là Vũ Tuệ hay Lương Bình, đối thủ này quá mạnh, bọn họ thua mà không cần chiến đấu.
“Đừng buồn Tiểu Dao, có lẽ họ sẽ chia tay sớm thôi?”
“Đúng vậy, đừng buồn, có lẽ hai người họ cũng không hẹn hò đâu?”
“Làm sao có khả năng? Lúc hai người bọn họ ở cùng một chỗ, cảm giác đã thay đổi rồi!”
Hai bạn nữ của lớp số ba an ủi một bạn nữ có đôi mắt đỏ hoe. Tri Giai ngồi cách đó không xa, quay đầu nhìn cô ấy một cái, nghĩ thầm rằng cô ấy cũng là một người thích Lương Bình khác, nghe nói Lương Bình rất nổi tiếng kể từ khi còn nhỏ, có rất nhiều cô gái thích anh, và một số cô gái trông còn đẹp hơn Vũ Tuệ, thành tích cũng tốt hơn nhiều. Nhưng cố tình, Lương Bình lại thích Vũ Tuệ, có lẽ vì Vũ Tuệ mưu mô hơn những người khác, đã bày ra một số âm mưu khiến Lương Bình phải lòng cô. Không thể chấp nhận được! Phải để Lương Bình phát hiện ra bộ mặt thật của Vũ Tuệ!
“Nhìn cái gì?” Cô gái đang buồn bực đột nhiên thấy Tri Giai nhìn chằm chằm mình liền giận dữ mắng.
Sau đó Tri Giai mới định thần lại, xua tay xin lỗi rồi thu hồi tầm mắt về, nhưng đối phương cũng không tính tới chuyện muốn buông tha cô.
“Lương Bình và Vũ Tuệ không hề thích nhau một chút nào đâu. Nếu không phải chuyện xảy ra sáng hôm qua thì hôm nay bọn họ sẽ không như thế này! Nghe nói là do cô ta, do cô ta chạy tới châm ngòi ly gián đám Thanh Nãi và Vũ Tuệ, cho nên Thanh Nãi mới đến gặp Vũ Tuệ gây phiền toái! Nếu họ không đến tìm Vũ Tuệ gây phiền phức, Lương Bình sẽ không cần giúp Vũ Tuệ, và cả hai sẽ không có cơ hội trở thành như bây giờ!”
“Ừ… hình như là vậy.”
“Không phải hôm qua đàn chị Lăng Âm đã cho cô ta một bài học sau giờ học rồi sao? Nghe nói rằng đó là bởi vì cô ta cũng thích Lương Bình, còn không biết xấu hổ nói rằng cô ta và Lương Bình phù hợp hơn. Ngay cả Lương Bình cũng đã nghe được…”
Không có nơi nào để trút giận, những cô gái cảm thấy rằng họ đang thất tình, nhìn chằm chằm vào Tri Giai như thể họ đã tìm thấy một cái thùng thông hơi, và bởi vì Lương Bình cũng từng nói ghét cô ta, cho nên họ càng trở nên không kiêng nể gì.
Trước khi Tri Giai nghĩ ra cách đối phó với Vũ Tuệ và để Lương Bình nhìn thấy bộ mặt thật của cô thì lại phát hiện ra chính mình rơi vào tình thế nguy hiểm. Ngay cả lớp trưởng, vì để bảo vệ bản thân mình nên cũng xa lánh cô ta, cô ta căn bản không có thời gian và cơ hội để nghĩ về việc làm sao để Vũ Tuệ lộ ra bộ mặt thật, bởi vì cô ta phải bảo vệ bản thân đến mỏi mệt mỗi ngày, rốt cuộc cô ta không có được Lương Bình thuộc về chính mình. Nhưng mà đây là lời nói sau này rồi.
Lúc Tri Giai đang ăn trưa thì gặp phải Thanh Nãi và một nhóm người trong nhà ăn, họ cũng đã nghe nói về mối quan hệ giữa Vũ Tuệ và Lương Bình, cô ta nhìn họ với ánh mắt mỉa mai, rõ ràng sự việc này càng khiến cô ta tin tưởng vì Vũ Tuệ thích Lương Bình nên đã viết những lá thư đe dọa cho Thanh Nãi.
“Ngày hôm qua mới vừa với trở mặt với cô xong, hôm nay tôi lại không nhận được một phong thư đe dọa nào nữa, cô nói xem có kỳ quái hay không?” Thanh Nãi nói một cách mỉa mai. Bọn họ đến muộn cho nên trong nhà ăn cũng không còn nhiều chỗ trống, vì vậy nhóm nữ quỷ độc ác cố tình đi tới bàn trống của Vũ Tuệ rồi ngồi xuống.
“Đàn chị, tôi thực sự chưa viết một lá thư đe dọa nào cho chị.” Vũ Tuệ thở dài, rất là bất đắc dĩ lại giải thích.
“Vậy cô giải thích như thế nào về sợi dây chuyền kia? Cô định giải thích thế nào về bộ định vị bên trong?! Đồ biến thái! Có muốn tôi chúc mừng cô đã đạt được điều mình muốn, cuối cùng cũng hẹn hò được với Lương Bình rồi hay không?!” Thanh Nãi trở nên kích động, nhìn thấy dáng vẻ giả vờ ngây thơ của Vũ Tuệ liền tức giận. Kẻ phản bội này! Biến thái! Ngày hôm qua còn ở trên ban công nhìn lén cô, thật sự là ghê tởm!
Lương Bình lạnh lùng liếc qua.
“Này! Có thôi hay chưa, đừng có quá đáng!”
“Bỏ đi,chúng ta đổi chỗ khác ăn.”
Không muốn để những người trong nhà ăn chứng kiến sự náo nhiệt, cũng lười cùng bọn họ lãng phí nước bọt tiếp tục tranh cãi, Vũ Tuệ cùng Lương Bình và những người khác chỉ đơn giản là nhường vị trí cho nhóm phù thủy xấu xa như họ muốn, sau đó đổi sang một chỗ khác tiếp tục ăn cơm trưa.
Những người bạn này đều rất tốt, từng người từng người viện lý do để rời đi, cuối cùng chỉ còn lại Vũ Tuệ cùng Lương Bình.
Vũ Tuệ chớp mắt mấy cái, vừa dịu dàng vừa gian xảo mỉm cười với Lương Bình. Lương Bình đẩy kính, ngơ ngác nhìn đi chỗ khác, chưa đi được hai bước, cô gái bên cạnh lại đã duỗi một ngón tay ra ngoắc vào ngón trỏ của anh. Ngón tay mềm mại nhỏ hơn của anh một chút nhẹ nhàng vòng qua ngón tay anh, khiến cho Lương Bình cảm giác được trái tim mình bị đang một dải băng bao quanh, khiến anh căng cứng, da đầu tê dại.
Trên hành lang rất yên tĩnh, hầu hết học sinh đều đã đến nhà ăn ăn cơm, chỉ còn lại có một ít người, khi đi ngang qua hai người họ, họ nhìn bàn tay của hai người được nối với nhau, lộ ra ánh mắt à ra là như vậy.
Trong những ánh mắt đó, bàn tay vốn bị ngoắc lại đến mức gần như làm tê liệt toàn bộ cánh tay của Lương Bình cũng dần dần tỉnh lại, chậm rãi uốn cong ngón tay đan vào tay cô, vẻ mặt lạnh lùng, quần áo chỉnh tề, giống như một quân tử vừa ôn nhu tuấn tú lại vừa lạnh khốc, ngay thẳng, cảm giác vui vẻ từ đáy lòng truyền đến, khiến anh cảm thấy như đang bước trên mây.
Tệ hại, Thực sự tệ hại. Điều này không tốt chút nào. Trước kia Vũ Tuệ nhìn anh hai mắt lần thôi anh liền vui vẻ, nhưng bây giờ anh cảm thấy nắm tay như thế này là quá đơn giản. Anh muốn nhiều hơn và muốn hoàn toàn nắm lấy tay cô, nhưng một khi anh đã nắm được, lòng tham của anh lại ngày càng lớn thêm, con thú này chỉ càng ngày nuôi càng béo mập, căn bản không biết thỏa mãn là thứ gì. Vì vậy, anh phải kiềm chế, ngoắc, chỉ ngoắc, ừm.
Vũ Tuệ cảm thấy ngón tay mình bị ngoắc vào đang vô cùng kiềm chế, nụ cười trong đôi mắt giống như hoa đào, lại sáng hơn hoa anh đào một chút, khiến cho những người đi ngang qua nhìn thấy họ đều tăng thêm tốc độ của tim đập.
“Này, ai nói Lương Bình và Vũ Tuệ tính cách không hợp, đều không chủ động và nhiệt tình, ở cùng nhau sẽ rất nhàm chán?”
“Đúng vậy, trông rất ngọt ngào, tôi thực sự hâm mộ.”
Họ không khỏi khe khẽ nói nhỏ.
Lương Bình và Vũ Tuệ quay trở lại lớp học, trong phòng một người cũng không có. Địa điểm phổ biến nhất của học sinh trong giờ nghỉ trưa là nhà ăn và sân thượng. Ngược lại, có ít người sẵn sàng ở lại lớp, có lẽ vì ngồi trong lớp sẽ nghĩ đến bài tập, thi cử, áp lực thi vào bậc học cao hơn, tương lai,… khiến người ta cảm thấy không quá thư thái.
Một người là học sinh ưu tú toàn diện, và người kia vượt trội về khối khoa học tự nhiên, Lương Bình và Vũ Tuệ hoàn toàn không có áp lực như vậy.
Hôm nay thời tiết rất tốt, gió thoảng nhẹ, ngồi bên cửa sổ có thể nhìn thấy học sinh ra vào ở sân chơi bên dưới, có người đá bóng, có người đá cầu, có người cười đùa vui đùa, cây cối xào xạc. Có một âm thanh và một hương thơm sảng khoái.
Vũ Tuệ chống cằm nhìn Lương Bình đang ngồi đối diện, giọng nói lười biếng: “Muốn tôi đọc bài cho cậu nghe hay không?”
“Được.”
“Nhưng, coi như trả giá, cậu phải giúp tôi viết báo cáo.”
“… Tôi biết rồi.” May mắn thay, điểm số môn khoa học của cô rất xuất sắc và không ai trong trường có thể so bì được, so với việc làm thay cho cô những phần còn thiếu của khối môn xã hội, không bằng suy nghĩ giúp cô học bổ túc như thế nào.
“Chỉ mong tôi có thể níu kéo cậu cho đến khi cả hai cùng chết đi. Tôi không muốn quan tâm đến việc cậu phải chịu nỗi khổ gì, tôi cũng sẽ mặc kệ nỗi thống khổ của cậu. Tại sao cậu lại không nên chịu khổ chứ? Mà tôi sao lại phải chịu khổ vậy! Cậu sẽ quên tôi sao? Đến thời điểm khi tôi bị vùi chôn trong đất, cậu sẽ thấy vui vẻ sao? Hai mươi năm sau cậu có thể nói rằng đó là ngôi mộ của Catherine Earnshaw hay không, nói rằng trước đây cậu yêu người ấy, cảm thấy đau đớn khi mất đi người ấy. Nhưng tất cả đều đã là chuyện của quá khứ. Từ đó về sau, cậu đã yêu thêm rất nhiều người người…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT