Tháng chín là mùa khai giảng, trời cao trong xanh, mặt trời rực rỡ như lửa.
Chu Dĩ và Đàm Tùng ăn cơm xong ra khỏi nhà ăn, trên đường nhìn thấy từng tốp nam nữ kéo va li hành lý, đầu toàn mồ hôi nhưng không giấu được sức sống thanh xuân tràn trề.
“Sinh viên mới năm nay thảm rồi.” Đàm Tùng nói “Không cho phép phụ huynh vào, bao nhiêu hành lý như vậy chuyển mệt chết.”
Chu Dĩ dùng ánh mắt ra hiệu cho cô nhìn sang phía bên trái: “Don’t worry đàn anh nhiệt tình always on call.”
Ba bốn chàng trai dẫn theo một nhóm đàn em đi về phía tòa nhà kí túc xá nữ, người nào người nấy mang theo gương mặt tràn đầy gió xuân, hai tay treo đầy túi xách.
“Đó hình như là sinh viên lớp tôi.” Đàm Tùng nhận ra một người trong số đó, chậc thở dài lắc đầu, “Cậu ta học tiếng Nhật mà có nửa phần tích cực như thế này thì tốt rồi.”
Chu Dĩ cười cười: “Học tập nào có vui như bắt chuyện với các em gái.”
Đàm Tùng cũng nhận rõ hiện thực: “Nói vậy cũng không sai.”
Nước trong kí túc đã uống hết, khi đi ngang qua siêu thị, hai người đi vào mua nước.
Đàm Tùng cầm một chai nước suối 1.5 lít ôm trong ngực, quay người đã thấy một tay Chu Dĩ cầm hai chai, còn đang muốn lấy thêm từ trên giá.
Cô trợn tròn mắt, kinh ngạc nói: “Nhiều như vậy? Cô có cầm nổi không?”
“Tôi có thể.” Chu Dị nhẹ nhàng giơ bốn chai nước lên, “Trước kia kí túc của tôi ở tầng sáu, loại thùng nước to kia đều là tôi vác lên.”
Đàm Tùng “Oa” một tiếng từ tận đáy lòng, hình tượng Chu Dĩ trong lòng cô lại vọt lên cao thêm.
Nói thế nào bốn chai nước cũng phải mấy kg, Chu Dĩ cầm thẳng về kí túc, cánh tay không run không mỏi.
Đàm Tùng âm thầm thở dài đúng là nhặt được báu vật, sau này chuyển phát nhanh không cần lo không vác được rồi.
Ngày mai chính thức dạy học bình thường,hai tuần đầu của sinh viên năm nhất là huấn luyện quân sự, Chu Dĩ chỉ có một tiết tự chọn hôm thứ năm.
Đàm Tùng vô cùng hâm mộ đối với lịch dạy của Chu Dĩ, còn cô thì một tuần có ba hôm dạy từ tám giờ sáng.
Buổi chiều ngủ bù một chút, Chu Dĩ từ trong phòng ngủ ra ngoài, thấy Đàm Tùng đang dặm lại lớp trang điểm.
“Sắp ra ngoài à?”
“Ừ.” Đàm Tùng thở dài một tiếng, “Giáo viên trong khoa tiếng Nhật nói trước khi khai giảng phải ăn một bữa, An Tang của chúng tôi hôm nay lại muốn mở cuộc tọa đàm rồi.”
An Tang là chủ nhiệm khoa tiếng Nhật, một ông già béo múp dễ gần.
Chu Dĩ cười cười: “Khá tốt đấy chứ, tôi chẳng quen biết mấy với đồng nghiệp mới.”
“Ngày mai tới viện là gặp được rồi, nhưng mà có một người có lẽ cô không muốn gặp.”
Chu Dĩ hỏi: “Ai?”
Đàm Tùng nhắm một mắt lại tô phấn mắt, đầu cọ gõ lên viền hộp vang lên cạch cạch. Cô thần bí cười cười, vẻ mặt biểu cảm như “Ai hiểu đều hiểu cả.”
Chu Dĩ lờ mờ hiểu ra, lấy một chai sữa chua từ trong tủ lạnh ra, ngồi bên cạnh cô ấy, nhún vai nói: “Whatever.”
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Đàm Tùng vẽ đường kẻ mắt được nửa, bực mình chậc một tiếng, vừa nhìn tên người gọi đến lập tức hoảng loạn nhận máy.
“A lô, thầy Thịnh.” Cô ấy nặn ra một nụ cười chuyên nghiệp giả tạo.
“Tôi đang đi vệ sinh, xong ngay lập tức.”
“Vâng, mọi người đợi tôi ở cổng nam trường học là được.”
Chu Dĩ thấy biểu cảm đặc sắc trên khuôn mặt của cô ấy, nhịn không được cười ra tiếng: “Tại sao cô không trực tiếp nói là đang trang điểm?”
Đàm Tùng tăng nhanh động tác trên tau: “Nếu như tôi bảo tôi đang trang điểm, đàn ông sẽ cảm thấy, nhìn đi, phụ nữ chính là phiền phức như thế này, nếu tôi nói tôi đang trong nhà vệ sinh, bọn họ chỉ cảm thấy, à, bản năng của con người, có thể châm chước.”
Chu Dĩ đồng tình gật đầu, chợt nghĩ tới điều gì đó, hỏi: “Cho nên buổi sáng hôm cô tới đón tôi muộn, cũng đang trang điểm đúng không.”
Đàm Tùng ngây người một lát, giả vờ như không nghe thấy gì.
“Cô có biết hôm đó tôi sắp bị phơi cháy đen rồi không?”
Đàm Tùng nhanh chóng tô xong son, dùng sức bặm môi hai cái, chu miệng hôn gió về phía Chu Dĩ: “….Đi đây em yêu, cô muốn ăn gì thì bảo tôi mang về giúp cô.”
Chu Dĩ vẫn luôn có lòng bao dung vô hạn với những cô gái xinh đẹp, cô chẳng hề tức giận: “Mua giúp tôi một hộp cổ vịt.”
“Được nha.”
Một mình ăn tối nên Chu Dĩ lười ra ngoài, ăn tạm bánh mì và một hộp sữa là xong chuyện.
Cô định tối nay sẽ đi ngủ sớm, đón chào ngày nhậm chức đầu tiên với trạng thái tràn đầy sức sống.
Tắm gội xong, Chu Dĩ dùng khăn bông lau nước đọng trên người, trong vô tình phát hiện cánh tay đỏ một mảng.
Cô giơ cánh tay cao lên, híp mắt gần lại nhìn kĩ.
Vách trong cánh tay đỏ bừng, cô là người không có hội chứng sợ lỗ tròn (Trypophobia) mà nhìn còn thấy khiếp, Chu Dĩ sờ nắn không đau cũng không ngứa, cũng không lồi lên, không giống như bị rôm sẩy.
Lúc nhỏ Chu Nhiên mê mẩn phim võ hiệp, Chu Dĩ cũng xem cùng anh ta vài bộ, bên trong là các loại độc này tán này, triệu chứng phát bệnh hình như cũng giống thế này, đợi những nốt đỏ này lan ra toàn thân sẽ thối rữa mà chết.
Một hơi nghẹn ở trong lồng ngực, Chu Dĩ vội vã mặc chiếc áo thun vào, chạy tới bồn rửa tay cầm lấy điện thoại, mở khung chat với Lý Chí Thành ra, gửi ảnh qua đó.
[Chu Dĩ: Cứu mạng với!!! Anh xem!!! Một mảng toàn nốt đỏ!!! Có phải em trúng độc rồi không!]
Đối phương trả lời ngay lập tức: Xảy ra chuyện gì vậy, bị dị ứng?
Chu Dĩ nói: Hình như không phải, không ngứa cũng không đau.
Cô mở ứng dụng tìm kiếm nào đó, vừa gõ chữ “Trên cánh tay” xuống, hàng chữ tự động nhảy ra một mục là “Trên cánh tay có nốt đỏ không đau không ngứa là bị bệnh gì”
Chu Dĩ nhấn vào đọc.
“Nốt đỏ trên cánh tay không đau không ngứa, có khả năng là mao mạch dị dạng, lại có tên gọi là u mạch máu hình anh đào….”
U.
Hai mắt Chu Dĩ tối đen, bên tai vang lên ong ong.
Cô chụp màn hình gửi cho Lý Chí Thành: Xong đời, hình như em có u.
Lý Chí Thành cực kì máu lạnh trả lời: Đồ ngốc, tra bệnh trên công cụ tìm kiếm nào đấy, em phải xem não trước.
Chu Dĩ gửi một icon chiếc đầu nhỏ của chim cánh cụt qua.
Một giây sau, cuộc gọi hiện lên màn hình.
Chu Dĩ bị dọa giật nảy mình, nhấn vào nút nghe đặt sát bên tai.
“A lô.” Nghe giọng của cô ấm ức cực kì.
Lý Chí Thành hỏi: “Gần đây có mang vác vật nặng gì không, hoặc là cọ sát vào đâu đó rồi? Anh thấy giống như đốm nghẽn xuất huyết máu dưới da.”
Chu Dĩ nghĩ ngợi một lát: “À! Em vừa xách nước ấy mà, có phải do quai túi nilon cọ vào không?”
Lý Chí Thành nói: “Có lẽ là vậy, vài ngày sau là tan đi rồi, vấn đề nhỏ thôi.”
Sợ bóng sợ gió một hồi, Chu Dĩ thở phào một hơi, lúc này nghĩ lại phản ứng ban nãy của mình có hơi buồn cười: “He he, dọa chết em rồi.”
Lý Chí Thành hừ nhẹ một tiếng, thầm trào phúng nói: “Dựa vào chút năng lực chăm sóc bản thân này của em làm sao mà ngây ngốc ở nước ngoài tận sáu năm thế?”
Gương mặt Chu Dĩ nóng lên, không nói nữa.
Trong ống nghe, tiếng hô hấp lúc nặng lúc nhẹ, Chu Dĩ còn để chân trần giẫm lên gạch men trong nhà tắm, giọt nước đọng trên tóc rớt xuống áo thun.
Cô hít mũi, do dự có nên hỏi sang vấn đề khác hay là kết thúc cuộc trò chuyện ở đây.
“Chu Dĩ.” Lý Chí Thành gọi cô.
“Vâng?”
Âm sắc của người đàn ông nặng nề, giọng điệu mang theo cảm giác ra lệnh: “Mau mặc quần vào.”
Chu Dĩ giật mình, vàng tai bỗng nóng lên, hai đùi không tự giác kẹp chặt lại, rõ ràng chỉ có một mình cô, nhưng hình như xung quanh nhất cử nhất động đều bị ngó chừng, đột nhiên không biết nên làm thế nào.
Lý Chí Thành tiếp tục nói: “Nhớ sấy khô tóc, mỗi khi đổi mùa là em dễ bị cảm cúm, điều chỉnh nhiệt độ điều hòa lên cao một chút.”
Trong phòng tắm bí bách ẩm ướt, Chu Dĩ cảm thấy sắp không thở nổi nữa, cô trả lời bằng giọng nhỏ như muỗi kêu: “Biết rồi, em cúp đây.”
Kết thúc cuộc trò chuyện, Chu Dĩ mở to bức ảnh ban nãy chụp vừa gửi cho Lý Chí Thành ra.
Vì muốn chụp rõ một chút, Chu Dĩ giơ điện thoại cao hơn cánh tay, bắt được góc sáng rồi chụp.
Cũng vì như vậy, bản thân cô bại lộ hoàn toàn dưới ông kính.
Tuy được phủ lên một lớp hơi nước, chỉ là một tấm ảnh mờ, nhưng cũng nhìn thấy cô mặc một chiếc áo thun rộng rãi chỉ trùm qua mông một chút, lộ ra đôi chân thon gầy trắng nõn, mái tóc ướt nhẹp, được cô tùy ý gạt ra sau đầu.
Không cần biết Lý Chí Thành có biết dưới lớp áo thun cô có mặc gì hay không, Chu Dĩ cũng đủ tắt thở.
Vạt áo bị cô cào nhăn, Chu Dĩ cắn môi, đột nhiên cảm thấy xấu hổ nhục nhã.
Đã qua thời gian hai phút thu hồi tin nhắn, mà anh cũng đã nhìn thất hết rồi.
Chu Dĩ chậm chạp mặc nốt quần áo còn lại, quấn một chiếc khăn lông đi ra khỏi phòng tắm.
Cuộn người thành một đống trên ghế sô pha, Chu Dĩ bắt đầu lo lắng không biết Lý Chí Thành có nghĩ rằng cô cố ý hay không.
Cô buồn bực dùng khăn lông lau tóc, lại nghe lời điều chỉnh nhiệt độ điều hòa cao lên.
Cố ý thì cố ý đi!
Những việc làm đáng xấu hổ trước mặt Lý Chí Thành cũng chẳng thiếu một việc này.
*
Tám giờ sáng, Chu Dĩ tới nhà ăn của giáo viên gói mang đi một cốc sữa đậu nành và vai cái bánh bao thịt, vừa ăn vừa đi tới viện ngoại ngữ.
Tiếng chuông vào học vang lên, đây là ngày đầu tiên các sinh viên quay lại trường sau khi bệnh dịch xảy ra.
Dưới mái hiên tòa nhà dạy học thấp thoáng tiếng chim hót líu lo, trời xanh mât trắng, vạn vận trong suốt rõ ràng, Chu Dĩ móc điện thoại ra, chụp một bức ảnh làm kỉ niệm.
Văn phòng của cô ở tầng hai, tổng cộng có ba giáo viên, bàn làm việc của Chu Dĩ dựa sát vào cửa sổ, vị trí đằng trước là Hoắc Kiêu.
____Hoắc Kiêu chính là người đồng nghiệp mà Chu Dĩ không quá muốn gặp kia trong miệng Đàm Tùng.
Tháng tư vướng phải dịch bệnh, thủ tục phê duyệt cho giáo viên bên ngoài tới không qua, những giáo viên khác lại không thể gánh vác được tất cả chương trình học, vậy nên viện ngoại ngữ mới tuyển giáo viên mới.
Hoắc Kiêu chính là người đàn ông sáng chói, trên phương diện học lực hoàn toàn đánh bại Chu Dĩ, tuổi trẻ đã đạt được thành tựu nhất định trong giới học thuật, nghe nói trình độ tiếng Pháp của hắn cũng thuộc hạng đỉnh chóp.
CHu Dĩ từng đọc luận văn của hắn ta, phương hướng chủ công của Hoắc Kiêu là ngữ dụng học.
Khi còn đi học Chu Dĩ không quá thích những tiết học như thế, cô cảm thấy nhàm chán khô khan, nhưng rất nhiều cách lý giải của Hoắc Kiêu rất thú vị, hắn ta có thể nói từ văn hóa trà chiều của Châu Âu sang ý thức thẩm mỹ của ngôn ngữ, mà câu chữ rất tinh lọc, ngôn ngữ sinh động, không lan man kéo dài, những bài luận văn báo cáo thuần túy như thế này, xem hết cả bài cũng không khiến người ta cảm thấy mệt mỏi.
Chu Dĩ bộ phục, tán thưởng hắn, khi cô cảm thấy tò mò với con người này đồng thời cũng lờ mờ lo lắng, hắn ta phải chăng rất khó tiếp xúc.
Cho dù là người bình thường cũng sẽ có tự tin, hống chi loại người này sẽ vô cùng khinh thường chúng sinh tầm thường.
Tuy trường học không cạnh tranh kịch liệt như ở công ty, nhưng dù sao cũng là nghề nghiệp, cô và Hoắc Kiêu cùng nhau nhậm chức, khó tránh bị đem ra so sánh, huống hồ cô còn từng thua một lần.
Haiz, Chu Dĩ thở dài một hơi, mong mọi thứ thuận lợi.
Dường như buổi sảng Hoắc Kiêu có tiết, không ở trong văn phòng, vị trí làm việc của hắn ta gọn gàng sạch sẽ, trừ văn phòng phẩn thường dùng, thứ duy nhất toát ra hơi thở sức sống chính là một chậu cây xương rồng.
Chu Dĩ nghĩ ngời linh tinh một lát, kéo ghế ngồi xuống, lấy máy tính ra chăm chú chuẩn bị tiết học.
Lúc sắp tới trưa cô Vương quay lại, bàn làm việc của bà là bàn đầu tiên gần cửa, hiện giờ không chỉ phụ trách khóa học chuyên sâu của sinh viên năm hai, còn phải dẫn dắt nghiên cứu sinh nữa.
“Tiểu Chu, cô ăn cơm chưa?”
Chu Dĩ lắc đầu: “Bây giờ tôi không đói.”
Cô Vương nói: “Lát nữa có lẽ Tiểu Hoắc sẽ quay lại, hai người cùng nhau đi ăn đi.”
Chu Dĩ đọc được ý nghĩ hóng hớt từ trong nụ cười của bà, nghe Đàm Tùng nói giáo viên trong viện sớm thảo luận về hai người họ rồi, được xưng tụng là “Kim đồng ngọc nữ, yêu nhau lắm cắn nhau đau.”
Bốn chữ đằng trước Chu Dĩ có thể chấp nhận, nhưng bốn chữ phía sau khiến da ga da vịt rơi xuống đất.
Yêu nhau lắm cắn nhau đau cái beep, cô chỉ cầu mong đối phương hạ thủ lưu tình.
Màn hình điện thoại sáng lên, Lý Chí Thành hỏi cô ngày đầu tiên cảm thấy thế nào.
Chu Dĩ ôm lấy gối ôm, co rụt người sau màn hình máy tính, gõ chữ trả lời: Không sao cả, có một đồng nghiệp mới lai giả bất thiện. (Người tới không lương thiện)
Lý Chí Thành hỏi: Tên Yale kia?
Chu Dĩ kinh ngạc: Sao anh biết!
Lý Chí Thành nói: Từng nghe Trương Viễn Chí nhắc tới.
À, Chu Dĩ nằm bò trên mặt bàn, câu chuyện giữa hai người họ đã lan tới khoa công nghệ thông tin rồi.
Lý Chí Thành luôn đọc hiểu những tâm tư cong vẹo của cô: Sợ cái rắm à, hắn ta và em hiện tại ngang vai ngang vế, còn có thể làm khó được em sao?
Chu Dĩ mím môi cười cười, nhưng lo lắng trong lòng không hề tiêu tan, cô nói thật với Lý Chí Thành: Nhưng em sợ hắn không coi trọng em, sợ hắn ta rất mean, sợ hắn ta mở miệng là hỏi em phát biểu được mấy bài luận văn, từng tham gia những hạng mục nào, có tới đại sứ quán bao giờ chưa, vào bộ ngoại giao chưa?
Lý Chí Thành trả lời bằng tin nhắn thoại: “Vậy em hỏi hắn ta trong thẻ có mấy con số, lái xe gì, mua nhà ở đâu, nhà có mấy mẫu đất.”
Chu Dĩ nói: Anh nói như kiểu em có nhà có xe có tiền tiết kiệm mấy cón số vậy, em chẳng có tự tin này đâu.
Lý Chí Thành nói như điều đương nhiên: “Anh có, anh cho em tự tin, chúng ta không sợ hắn.”
Độ con nơi khóe miệng vô thức mở rộng, tâm trạng nhấp nhô, tin nhắn thoại dài bốn giây đồng hồ mở xong, Chu Dĩ buông điện thoại xuống, xoa hai má mình.
Chim khách ngoài cửa sổ kêu chiêm chiếp, tán cây đại thụ xanh cao chót vót, ánh nắng vàng chiếu rọi xuống mặt đất.
Chu Dĩ vuốt ve đồng xu trước ngực, ưỡn thẳng lưng lên, dường như sau khi được tăng thêm dũng khí, không còn lo lắng nữa, chỉ việc một đường xông thẳng về phía trước.
Khoảnh khắc nào đó, cô sinh ra ảo giác, giống như cô và Lý Chí Thành thực ra chưa từng tách ra.
Người này luôn dõi theo cô, tin tưởng cô, giang rộng hai tay đỡ lấy cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT