Sau khi tắm xong, Chu Dĩ lấy một chai sữa chua từ trong tủ lạnh ra, ngồi khoanh chân trước màn hình máy tính.
Thời gian cách ly sợ nhàm chán, cô tự mua cho mình một chiếc máy game, nhưng luôn bận rộn với công việc chưa có thời gian để nghiên cứu.
Chu Dĩ xoa tay, không nén nổi có chút nóng lòng muốn thử.
Mở phần mềm VPN, kích chuột vào biểu tượng trò pubg, đợi tải hoàn tất xong, cô gửi tin nhắn cho Lý Chí Thành.
[Chu Dĩ: Em xong rồi.]
Đối phương nhìn thấy, lập tức gọi tới.
Chu Dĩ đeo tai nghe, bấm nút nhận.
“Em vào rồi, anh đăng nhập vào chưa?”
“Còn chưa nữa.” Giọng nói của Lý Chí Thành lười nhác, “Vẫn đang tải.”
Chu Dĩ hỏi: “Mai anh không phải đi làm à? Muộn thế này còn chơi game.”
“Đi chứ, nhưng anh là ông chủ thì sợ gì.” Lý Chí Thành ngừng lại mấy giây, đổi thành giọng điệu khác, “Ngoài cổng khu nhà anh dạo này mới mở quán net mới.”
Chu Dĩ đang dùng chuột thao tác, ừ một tiếng.
Lý Chí Thành nở nụ cười ý vị không rõ, nói: “Lúc đi ngang qua, lại nghĩ tới tư thế hiên ngang của em năm đó.”
Âm thanh kích chuột cạch một tiếng ngừng lại, Chu Dĩ rũ mắt, trước mắt lóe ra khung cảnh nào đó.
Cô pha trò nói: “Ôi dào, chút lịch sử đen đó của em mau quên đi.”
Lý Chí Thành cười một tiếng.
Sở thích của Chu Dĩ đột ngột xảy ra biến đổi trong thời thanh xuân, múa ba lê biến thành taekwondo, tiểu thuyết ngôn tình biến thành trò chơi điện tử, về mặt ý nghĩa truyền thống những việc con gái không nên làm những chuyện của con trai trừ bỏ hút thuốc, uống rượu, xăm mình còn lại cô đều làm hết một lượt.
Trong tiết thể dục những bạn học nữ khác hoặc là tìm bóng râm tụm lại nói chuyện hoặc là làm bài tập, còn cô thì ôm quả bóng tùy ý chạy ngược chạy xuôi dưới ánh mặt trời.
Có lẽ cũng vì vậy, mười lăm mười sáu tuổi, chiều cao của con gái bình thường đều định hình rồi, nhưng Chu Dĩ lại vọt lên 4cm, trực tiếp đạt tới 1m73.
Điều này có thể quy kết cho sự phản loạn ngây thơ nào đó, dù sao cô cũng lớn lên trong một gia đình thời thời khắc khắc luôn nhấn mạnh rằng “Con gái nên thế nào thế nào”
Chu Nhiên có thể điên cuồng đùa ngịch trong sân, còn cô bắt buộc phải ngồi yên một chỗ, Chu Nhiên có thể và từng miếng cơm to, còn cô bắt buộc phải ăn từng miếng nhỏ; Lúc Chu Nhiên làm sai bị mắng sẽ có bà nội bảo vệ, nói “Nghịch ngợm là thiên tính của con trai”, lúc cô bị đánh, nhưng lại nghe thấy “Con gái con lứa, như vậy thì sau này sao mà gả ra ngoài được.”
Lúc nhỏ nhiều nhất là ấm ức, lời người lớn nói đều phải nghe.
Sau đó có một ngày, Chu Dĩ giác ngộ, càng không cho cô làm, cô càng muốn làm.
Năm nhất đại học cô bùng tiết tư tưởng, oan gia ngõ hẹp gặp gỡ Lý Chí Thành trong quán net, khi đó cô đang bưng cốc mì ăn ngon lành.
Cho tới bây giờ cô vẫn còn nhớ vẻ mặt của đối phương, ngượng ngùng kinh ngạc sau đó cố gắng giấu giếm đi sự thất thố của mình, cuối cùng còn ngốc nghếch rút một điếu thuốc từ trong túi ra, hỏi cô có muốn làm một điếu không?
Xã hội thời đó không bao dung giống như hiện tại, trong ấn tượng cứng nhắc rập khuôn, khoa tiếng anh viện ngoại ngữ, thậm chí là cô gái khoa xã hội điển hình đại diện sinh viên mới từng lên phát biểu, nên mặc những chiếc váy xinh đẹp, tóc dài bay bay, vừa dịu ngoan vừa yên tĩnh, cuối tuần sẽ hẹn bạn bè đi dạo phố uống trà sữa gì đó.
Mà không phải ngồi trong một đám đàn ông con trai, ấn bàn phím máy tính lạch cà lạch cạch, câu chửi tục treo bên miệng, nụ cười bừa bãi tùy tiện.
Chu Dĩ thấy tam quan của đối phương chấn động như vậy, vốn định vờ vịt rằng mình tới đây mượn dùng máy tính để tra tài liệu, thì nghe thấy học sinh cấp ba bên cạnh lải nhải: “Chị, chị nhanh ăn đi, đường quân dưới của chúng ta kém quá, mau cứu em với.”
“Biết rồi biết rồi.” Chu Dĩ buông cốc mì xuống, híp mắt cười với Lý Chí Thành một cái, sau đó thu lại trạng thái thả lỏng, hai tay đặt lên chuột và bàn phím, _____Cô rong ruổi trên vũ khí và chiến kì trong thế giới trò chơi.
“Lúc đó em quả thực đã dọa anh chết khiếp.” Trong tai nghe, Lý Chí Thành nhớ lại, “Lúc đó trên tieba còn phong em là nữ thần của trạch nam*, có quỷ mới biết đàn em xinh đẹp mới đến chỉ đúng được hai chữ.”
*Trạch nam: tương tự như trạch nữ, những tràng trai không muốn ra khỏi nhà.
Anh lại bổ sung thêm một câu: “Anh nói là trạch và nữ.”
Chu Dĩ không vui hừ một tiếng: “Em cũng đâu tự tạo dựng hình tượng cho mình. Nhảy xuống đâu?”
Hai người chơi dao diện nền tuyết, Lý Chí Thành đánh dấu một nơi trên bản đồ, nói ngắn gọn: “Tòa thành.”
Nhân vật trong pubg có thể tự thiết lập màu da và kiểu tóc, ban nãy không nhìn kĩ, Chu Dĩ mới phát hiện ra anh đã thay đổi vẻ ngoài, là một chàng trai mắt xanh tóc vàng.
“…..Lý Chí Thành có những lúc anh thực sự rất trẻ con.”
Lý Chí Thành sớm nghe quen tai rồi, cũng lười phản bác.
“Tới đây.” Giọng nói của Lý Chí Thành vô cùng cợt nhả, giống hệt như một tên công tử quần là áo lụa, “Anh đây đưa em đi tàu lượn siêu tốc trong công viên khủng long, nhặt khẩu súng trong thành Hàng Thiên, tới hồ băng xem cực quang, lãng mạn không?”
Chu Dĩ phụt cười, đáp lại anh nội dung máu chó y hệt: “Sau đó làm mới vòng độc Scourge, hai chúng ta tự tử vì tình ở dưới chân núi lửa, thật đúng là lãng mạn muốn chết.”
“Vẫn nên thôi đi.” Đầu bên Lý Chí Thành vang lên tiếng bật lửa tạch tạch, “Anh còn muốn ôm bà xã bạc đầu tới già cơ.”
Chu Dĩ không tiếp lời nữa, dường như đang chăm chú tới trò chơi trong tay.
Qua một hồi lâu, cô lại tự mình lẩm bẩm một câu: “Bà xã của anh có biết ngày nào anh cũng chơi game với bạn gái cũ không?”
Chu Dĩ chơi ăn gà không thích tùy tiện, tìm kiếm tư trang ghép đôi xong lập tức muốn tìm người đánh một trận.
Bình thường đều là cô đảm đương đột kích của đội cảm tử, Lý Chí Thành thu đuôi.
Vòng đầu tiên bọn họ khá may mắn, làm mới hai lần đều không trong phạm vi vòng độc.
Trong công viên khủng long là nơi dễ xảy ra chiến tranh nhất, Lý Chí Thành tìm thấy một nơi ẩn nấp, dự định tìm cơ hội ra ngoài đánh úp.
Chu Dĩ thấy trong túi vẫn còn súng, muốn trực tiếp xông vào.
“Ấy?” Lý Chí Thành đột nhiên mở miệng, nghi hoặc nói: “Mạng của Luân Đôn hôm nay sao đột nhiên lại mạnh thế?”
Yên lặng như tờ được nửa phút, cuối cùng Lý Chí Thành cũng mở miệng: “Không phải là em cố ý chứ?”
Chu Dĩ xoa cằm, dùng lý do rập khuôn máy móc nói: “Vừa rồi lỗi mạng.”
Lý Chí Thành lại thở dài một tiếng: “Hiện giờ mới biết mẹ tổ quốc tốt rồi chứ?”
“Biết rồi biết rồi.”
“Biết rồi thì mau quay về,….hiện giờ nước ngoài khống chế bệnh dịch không đủ an toàn, tự em phải chú ý một chút.”
“Ồ”
Lý Chí Thành hỏi: “Chơi nữa không?”
Chu Dĩ nhìn thời gian: “Không chơi.”
“Vậy được thôi, cúp đây.”
“Bai bai.”
Cuộc trò chuyện kết thúc, Chu Dĩ tắt máy tính, đứng dậy khỏi ghế, sau khi đánh răng xong chui tọt vào trong ổ chăn.
Cô ngẩn người nhìn trần nhà, Chu Dĩ lật người một cái, ấn sáng màn hình điện thoại, mở khung chát với Lý Chí Thành ra.
[Chu Dĩ: Công ty bọn anh có thiếu người không? Hay là em làm công cho anh nhé./đáng yêu/đáng yêu]
[Đại ngốc nghếch: Còn thiếu một vị trí nữa, gửi lý lịch sơ lược qua đây xem nào.]
Chu Dĩ lật tìm thấy lý lịch sơ lược trong tệp văn kiện, gửi qua cho anh thật.
[Chu Dĩ: Thế nào, có đủ tư cách không?]
[Đại ngốc nghếch: Còn phải suy nghĩ đã.]
[Chu Dĩ: /khinh bỉ/khinh bỉ]
Một giây sau, trên màn hình nhiều thêm một giao dịch chuyển khoản, tròn hai vạn tệ.
*Hai vạn tệ: tương đương với khoảng 72 triệu VND
[Chu Dĩ:???]
[Đại ngốc nghếch: Tới đây phỏng vấn, bao vé máy bay.]
Chu Dĩ trợn to mắt, không hiểu người đàn ông này đang nghĩ gì.
Cô nhấn vào nút trả lại, gõ chữ hỏi: Chức vụ gì thế, đãi ngộ tốt thế này?
Lý Chí Thành nói: Công việc nhẹ nhàng, chỉ việc hàng ngày giúp ông chủ tiêu tiền là được.
Vừa nhìn là biết mở miệng nói càn, Chu Dĩ khẽ cong môi lên: Hiện giờ anh trông rất giống tội phạm lừa đảo.
Lý Chí Thành nói: Anh chưa từng lừa ai.
“Thực ra em đã quay về từ lâu rồi, ha ha, không ngờ chứ gì!” Chu Dĩ nhanh chóng gõ một hàng chữ, rồi lại lần lượt xóa đi, cuối cùng cô chỉ nói: Không còn sớm nữa, anh đi ngủ sớm đi.
Đợi đối phương trả lời một tiếng “Ừ”, cuộc trò chuyện kết thúc tại đây.
Chu Dĩ buông điện thoại xuống, thở hắt một hơi thật dài.
Cho dù trước khi đi cô đã làm tốt công tác tâm lý, nhưng vừa tới nước Anh được một tháng, cô vẫn cảm thấy sụp đổ.
Càng cô độc, càng cảm thấy không hề có cảm giác hòa nhập được với xung quanh, càng cảm thấy bản thân mình không làm gì nên hồn, cô càng thấy nhớ Lý Chí Thành, cái gì người đó cũng nghe theo cô, đối xử tốt với cô tới mức muốn lên trời.
Lúc hối hận nhất nhung nhớ nhất, Chu Dĩ tìm người nghe ngóng tiếng gió từ anh, muốn biết khả năng làm hòa lớn đến mức nào.
Đáp án mà cô nhận được là, Lý Chis Thành nói: “Quên đi.”
____Quên đi.
Quên đi chính là không cần thiết nữa, quên đi chính là như hiện tại là tốt rồi, quên đi chính là, không muốn gánh vác những mạo hiểm kia nữa, buộc phải đem toàn bộ tình nghĩa hao mòn sạch sẽ.
Quên đi chính là, hãy nhìn về phía trước.
Hiện giờ bọn họ có thể thoải mái trò chuyện như thế này, thậm chí còn nói đùa với nhau, đều là Chu Dĩ dùng gần sáu năm trời không ngừng giằng co hòa giải với chính mình, đổi lại bình yên vô sự.
Bọn họ đứng ở hai đầu cán cân yếu ớt nhất, không dám tùy tiện xê dịch dù chỉ là một bước, chỉ sợ không cẩn thận đập tan sự cân bằng không dễ gì có được này.
Chu Dĩ có thể chạy tới Thân thành, có thể thản nhiên nói với người khác rằng cô có một người mà cô không thể buông bỏ được, nhưng không có dũng khí nói với Lý Chí Thành một câu: Hiện tại em không giống như trước nữa, anh có cần thử lại không? Đừng cứ như vậy quên đi được không.
Tiếng ve kêu đêm hè phiền người ta tỉnh mộng, Chu Dĩ đeo tai nghe lên, mở video trợ giúp giấc ngủ đã lưu giữ từ lâu.
Trong tiếng gõ tích tắc, tiếng cọ sát, cô nhắm mắt lại, thần kinh dần dần được thả lỏng.
Trong bóng tối, màn hình điện thoại để bên gói sáng lên, một tin nhắn từ wechat hiện ra.
Chu Dĩ cảm nhận được ánh sáng, cầm lên nhìn một cái.
Lý Chí Thành hỏi cô: Hôm nay Luân Đôn có mưa không?
Sau khi chia tay, ba tháng trời bọn họ không liên lạc với đối phương.
Sau đó Lý Chí Thành tìm tới cô câu đầu tiên chính là___Hôm nay Luân Đôn có mưa không?
Chu Dĩ không thể hiểu nổi sao anh lại quan tâm đến thời tiết của nước ngoài đến vậy?
Cô mở một con mắt ra trả lời: Mưa rồi, rất lớn.
Đối phương không hề trả lời nữa, giống như thực sự chỉ tò mò có mưa hay không mà thôi, chẳng hiểu ra sao cả.
____
Mùa hè ở Thân thành ấm ướt oi bức, ngày thứ bảy lại rơi một trận mưa, thời tiết không tốt càng trở nên tắc đường hơn, Chu Dĩ đã ra khỏi cửa trước nửa tiếng, vẫn bị đến muộn.
Trương Viễn Chí đặt chỗ ở một nhà hàng riêng tư, bên trang trang trí theo phong cách sông nước vùng Giang Nam, nhân viên phục vụ đều mặc đồng phục kiểu Trung, ngoài cửa được trang trí bằng hai bồn trúc phú quý, trong sảnh lớn còn bày đống lớn hòn non bộ.
Chu Dĩ vỗ cánh tay bị ướt mưa, được dẫn tới phòng bao trên tầng hai.
Khi đi tới ngoài cửa nghe thấy giọng người đang trò chuyện, không không nghĩ nhiều, đẩy cửa đi vào.
“Ngại quá tôi đến ___” Một cẳng chân của Chu Dĩ sải vào trong, chiếc còn lại cứng ngắc ở chỗ cũ, cô máy móc phun nốt hai chữ cuối cùng: “muộn rồi.”
Hình như Lý Chí Thành còn ngạc nhiên hơn cô, giơ tay vỗ lên người Trương Viễn Chí, gương mặt nghiêm túc hỏi: “Cậu cho tôi uống trà gì vậy, có độc không, sao hình như tôi vừa nhìn thấy Chu Dĩ?”
Trương Viễn Chí đứng lên, đón Chu Dĩ vào trong phòng: “Còn đợi cậu thôi đấy, mau vào đi.” Cậu ta lại vẫy tay với nhân viên phục vụ: “Chúng tôi đã đến đủ rồi, dọn đồ ăn lên đi.”
Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm không chớp của Lý Chí Thành, Chu Dĩ như bị gai đâm vào lưng kéo ghế ngồi xuống, uống ngụm nước như ngồi trên thảm gai, như nghẹn trong cổ họng cười khổ một tiếng: “Đàn anh đã lâu không gặp.”
Trương Chí Viễn chớp mắt, gương mặt tràn đầy vô tội: “Hai người đều hẹn tôi, tôi nghĩ mọi người đều quen biết, dứt khoát cùng nhau luôn đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT