DỊCH: MIN

Giữa hè tháng tám, lá cây được ánh mặt trời chiếu rọi sáng lấp lánh, tiếng ve sầu vang lên khắp nơi không biếtmệt, cành cây nho uốn lượn vươn lên, vạn vận trong cái nắng oi bức này có sức sống bừng bừng.

Một trận mưa to rơi xuống, ánh mắt trời không quá chói chang, không khí càng trở nên ẩm ướt, gió vừa thổi giống như bị nước biển ngấm vào.

Chu Dĩ ngồi xổm bên cạnh va li kéo, lật tìm một miếng khăn ướt trong túi ra gập đôi lại đắp lên trên trán.

Cô ghét cay ghét đắng cái ướt dính của mùa hè.

Cách cuộc điện thoại kia đã hai mươi phút, quả nhiên, trên thế giới này không có câu “Nhanh lắm sắp tới rồi”nào là đáng tin.

Chu Dĩ do dự có nên sang siêu thị phía đối diện mua một que kem giải khát hay không, tránh cho trạm đầu tiên mình tới trường học là vào phòng y tế, cuối cùng cô cũng nhìn thấy cô gái mặc chiếc quần đùi và áo dây, tóc dài dùng kẹp càng cua tùy ý kẹp ra sau, tay cầm một chiếc ô chống nắng, cô gái có cơ thể đầy đặn nhỏ nhắn nhiệt tình vẫy tay với cô.

“Cô Chu!” giọng nói của người phụ nữ kia ngọt ngào, âm cuối cao giọng lên, hệt như ly đá bào bạch đào mát lạnh giải khát.

Tất cả oán hận lẫn bất mãn đều được quét sạch, Chu Dĩ nở một nụ cười phát ra từ trong nội tâm: “Cô Đàm.”

Đàm Tùng đi tới gần hơn, góc ngửa đầu càng lớn hơn, câu đầu tiên cô mở miệng chính là: “Ôi, cô cao quá!”

Chu Dĩ cười cười, tự nhiên nhận lấy ô trong tay cô: “Để tôi cầm cho.”

Đàm Tùng cầm giúp cô chiếc vali nhỏ nhắn, cào tóc ngượng ngùng nói: “Đợi lâu lắm rồi đúng không? Xin lỗi xin lỗi nhé, tôi mới đi nặng trong toilet về.”

*Chính xác là đi i* nha, nhưng tớ nói giảm đấy.

Ấn tượng em gái ngọt ngào bị hủy diệt trong phút chốc, Chu Dĩ rũ mắt nhìn cô một cái, làn da trong suốt không một vết khuyết điểm, lông mi vừa dài vừa dày, hai má hồng hào non mềm, xương gò má đánh phấn highligt, bờ môi đỏ nhạt bóng bẩy.

……Vừa đi nặng vừa make-up toàn khuôn mặt sao?

Từ cổng nam đi vào chính là kí túc của giáo viên, Đàm Tùng là bạn cùng phòng mới của cô, là giáo viên khoa tiếng nhật của viện ngoại ngữ, năm nay 31 tuổi, nhưng sở hữu khuôn mặt búp bê vô vô địch, lẫn lộn trong đám sinh viên đại học hoàn toàn không có cảm giác không hài hòa.

“Ấy cô Chu này, sao mấy tháng trước cô không thể quay về vậy?” Đàm Tùng hỏi Chu Dĩ.

Chu Dĩ gật đầu: “Vốn nửa năm trước tôi cũng từng phỏng vẫn online, nhưng không qua, lần này là có giáo viên nào đó ra ngoài học thạc sỹ, vừa đúng lúc thiếu giáo viên giảng văn học.”

Vì tình hình dịch bệnh phải nán lại nước Anh, bị lo âu mê mang bao vây lấy suốt bốn tháng trời, đến nay chỉ dùng một câu nói là có thể nhẹ nhàng cho qua, Chu Dĩ vừa xách vali lên lầu, vừa cảm thán nói: “Là tôi may mắn.”

Đàm Tùng đang lẩm bẩm hây dô hây dô trong miệng, cách khoảng không trả lời cô: “Rõ ràng là cô ưu tú!”

May mà tòa nhà kí túc có thang máy, hai người nặng nề thở dốc một hơi, mồ hôi sau lưng ướt một mảng lớn.

“Trong tủ lạnh có kem.” Đàm Tùng thở hồng hộc, “Đi, chúng ta, quay về ăn.”

Mở cửa ra, không khí lạnh đập vào mặt, Chu Dĩ nhắm mắt thoải mái thở dài một hơi: “Sướng!”

Đàm Tùng lấy khăn giấy lau mồ hôi, lớp trang điểm trên gương mặt vẫn còn nguyên.

Tòa nhà ký túc dành cho giáo viên điều kiện khá tốt, hai người một phòng, còn có phòng khách nhỏ, chẳng biết có phải là vì có bạn cùng phòng mới đến, nên cố ý thu dọn phòng một lượt hay không, mà cả căn phòng trông khá sạch sẽ thông thoáng.

Đàm Tùng lấy hai hộp kem trong tủ lạnh ra, ném cho Chu Dĩ một hộp: “Buổi trưa gọi thức ăn ngoài không?”

“Được.” Chu Dĩ bóc nắp hộp ra, là vị sô cô la.

Đàm Tùng mở ứng dụng đặt đồ ăn, chọn trúng một nhà hỏi Chu Dĩ: “Cơm cà ri được không?”

Không nghe thấy tiếng trả lời, Đàm Tùng ngẩng đầu, thấy Chu Dĩ đang giơ điện thoại lên ngắm chuẩn hộp kem chụp ảnh, như chốn không người, vô cùng nghiêm túc.

“Chu Dĩ?” Cô nàng cao giọng lên.

“Hả? Sao vậy?”

“Bữa trưa ăn cơm cà ri được không?”

“Được được.”

Cả buổi sáng Chu Dĩ đều đang thu dọn hành lý, dém ga giường chăn gối, rồi tắm qua một lượt.

Tuần sau trường học sẽ khai giảng, các giáo viên đều đã quay lại trường. Chút nữa Đàm Tùng sẽ phải về khoa để họp, hỏi Chu Dĩ có sắp xếp gì không.

Chu Dĩ đang lau tóc, đáp: “Tôi có việc làm thêm, buổi chiều phải ra ngoài.”

Đàm Tùng không hỏi nhiều, nghĩ là mấy việc liên quan tới phiên dịch này nọ.

“Vậy tối nay cô có về ăn cơm không?”

Chu Dĩ lắc đầu: “Bên kia cũng không biết khi nào kết thúc.”

Đàm Tùng đưa chìa khóa cho cô: “Vậy được, chìa khóa cô cầm lấy đi.”

Sau bữa trưa, Đàm Tùng ngáp một cái muốn quay về phòng đi ngủ.

Chu Dĩ còn đang đếm thời gian, pha một cốc ca phê nâng cao tinh thần.

Đợi tiếng sập cửa trong phòng vang lên, cô mới lấy một quyển kịch bản bên trong túi ra, mở ra đọc kỹ, chuẩn bị tiết học buổi chiều.

Công việc làm giáo viên tiếng anh riêng cho Nhạc Phỉ, cũng là vận may của cô.

Nhạc Phỉ là tiểu hoa sau 95 có độ nổi tiếng nhất định, vì hai năm trước kết thúc hợp đồng với công ty đại diện cũ xảy ra tranh chấp tạm thời rút khỏi giới, tới nước Mĩ học biểu diễn, trong thời gian ở đây cô ta tranh thủ một vai diễn trong bộ phim điện ảnh cho mình, diễn vai một nữ hacker Châu Á, vì khẩu âm Anh-Anh được đề ra, người đại diện của Nhạc Phỉ muốn mời một giáo viên dạy tư cho cô ta.

Kì thực nói tới việc kiêm chức(làm bán thời gian), không bằng nói Chu Dĩ muốn chuẩn bị một đường lui cho mình.

Nếu như phỏng vấn lại thất bại lần nữa, cô vẫn có lý do tạm thời ở lại Thân thành.

Lời thoại của nữ hacker không nhiều, nhưng mỗi khi mở miệng là một chuỗi từ ngữ chuyên ngành.

Instruction device, instruction cycle, resolution, trackball….

Trackball?

Chu Dĩ gạch một đường mực vàng dưới chân từ đơn này, quả cầu theo dõi? Làm gì đó?

Cô vò đầu, cảm giác như quay về thời học đại học, thi thoảng cô buồn chán lật xem sách chuyên ngành của Lý Chí Thành, bên trên chi chít những danh từ xa lạ khiến cô hoa mắt đau đầu.

Đối thoại trong biểu diễn và giao tiếp hàng ngày không giống nhau, logic trùng âm của mỗi từ, nên ngắt quãng dừng ở chỗ nào, câu nào không cần nói quá rõ ràng, Chu Dĩ đều phân tích ra, giúp Nhạc Phỉ dễ phát âm hơn, khiến khẩu âm của cô ta nghe càng giống giọng bản địa.

Nhưng mà quả thực cô không hề tinh thông công nghệ thông tin, Chu Dĩ đã từ bỏ suy nghĩ không có hiệu quả của mình, cầm điện thoại chụp quyển kịch bản, cắt đoạn đối thoại kia ra, chột dạ cầu xin sự giúp đỡ của sinh viên xuất sắc khoa công nghệ thông tin nào đó.

[Chu Dĩ: Giúp em nhìn xem, mấy từ đơn này có nghĩa là gì vậy?]

Lý Chí Thành trả lời ba dấu hỏi chấm khiến người ta bối rối không biết làm sao.

Chu Dĩ cũng trả lời:???

[Lý Chí Thành: Em con mẹ nó]

[Lý Chí Thành: Em con mẹ nó không tìm được việc thì cũng không cần đi làm gián điệp chứ?]

Chu Dĩ trợn trắng mắt với mà hình điện thoại, nội dung chính của cuộc đối thoại là đánh cắp thông tin tình báo quốc tế, cũng là lần đầu nữ hacker xuất hiện.

[Chu Dĩ: Ai làm gián điệp chứ, đây con mẹ nó là kịch bản.]

[Chu Dĩ: Hỏi anh thế nào là trackball? Cái gì gọi là cluster?]

Màn hình điện thoại luôn yên lặng, Chu Dĩ tưởng rằng Lý Chí Thành đang nghiêm túc trả lời, buông điện thoại xuống tiếp tục nhìn kịch bản.

Qua một lúc lâu, cuối cùng Lý Chí Thành bên kia cũng gửi tin nhắn tới.

Một chữ cũng không có, chỉ có một cái icon.

Ảnh cắt của giao diện tìm kiểm baidu, dòng chữ đỏ chót đập vào mắt: Bước thứ 1: nhập vấn đề mà bạn muốn tìm kiếp, bước thứ 2: kích vào “baidu một cái”.

Chu Dĩ: …..Đi ăn shit đi!

[Chu Dĩ: Cảm ơn đàn anh/đáng yêu/đáng yêu, thực dụng quá/hoa hồng/hoa hồng]

[Lý Chí Thành: Không cần cảm ơn đâu đàn em/hôn hôn/hôn hôn]

Chu Dĩ cắn chặt răng nắm tay cuộn chặt lại, thấp giọng mắng: tên chó này.

Cô cũng chẳng phải chỉ quen mình anh là sinh viên khoa công nghệ thông tin, buồn cười quá.

Chu Dĩ tìm kiếm trong danh bạ, tìm thấy người liên hệ được chú thích “Vân Hiện”, gửi vấn đề giống hệt như ban nãy qua.

Lần này, có được giải đáp nhẫn nại vừa dễ hiểu.

[Vân Hiện: Clust là cụm, dữ liệu lưu trữ trong ổ cứng đều lấy cụm làm đơn vị, nó là đơn vị nhỏ nhất và cơ bản nhất, em cũng có thể hiểu nó là “Một nhóm”. Cluster là tập hợp nhóm, để giải thích tập hợp nhóm thì khá là phức tạp, em chỉ cần hiểu nó là một loại hệ thống thông tin, có thể chia sẻ tài nguyên. Trackball, anh xem một chút, ở chỗ này nó chỉ chính là viên bi quỹ tích của chuột, nó tinh chuẩn hơn chuột định vị bình thường, mà nó còn có thể giảm thiểu nhức mỏi cho cổ tay, ví dụ như những người làm công việc thiết kế sẽ dùng tới loại chuột này.]

Chu Dĩ cầm lấy điện thoại, cảm thán một tiếng khoảng cách giữa người với người, cảm thán vạn phần gõ: Cảm ơn đàn anh, em hiểu rồi ạ!

Nhưng Vân Hiện lại đáp: Không cần cảm ơn anh, đây đều là ban nãy Lý Chí Thành lấy điện thoại anh nhắn đó.

Giống như uống một cốc nước chanh có ga, Chu Dĩ hít mũi, đổi một tư thế khác, ôm lấy đầu gối cuộn thành một đống: Anh ấy ở bên cạnh anh sao?

Vân Hiện: Ừ, đang cầm một thùng kem vừa ăn vừa đoán xem em tìm công việc gì.

Chu Dĩ: anh ấy đoán là cái gì ạ?

Vân Hiện: Nói là phải chăng ở nước ngoài em được người săn lùng ngôi sao phát hiện ra, sau đó đi quay phim rồi.

Chu Dĩ phụt cười một tiếng: Có phải đầu óc anh ấy có vấn đề hay không?

Vân Hiện: giờ em mới biết à?

Vân Hiện: Cậu ta đang thở dài, lo lắng sau này phải chăng em sẽ không quay về nữa không.

Chu Dĩ mím môi cười: Bảo anh ấy bớt lo đi.

Lần trước cô giương cờ đánh trống thông báo với thiên hạ rằng mình sắp về nước, kết quả công việc không đâu vào đâu, lại thêm tình hình dịch bệnh vô cùng nghiêm trọng nữa, Chu Dĩ đành phải tiếp tục ở lại nước Anh thêm nửa năm.

Lần này cô chọn cách bảo mật, quyết định đợi mọi thứ xong xuôi rồi mới nói cho mọi người biết.

Bàn sách đối diện với khung cửa sổ, bên ngoài là một cái cây cao vút, tán cây màu xanh lục, có thể nhìn thấy chút xanh lam của bầu trờ qua kẽ lá.

Chu Dĩ vươn vai, tuy cô không thích mùa hè, nhưng cô thích ánh nắng rực rỡ, bên Luân Đôn quanh năm ngày tháng bao phủ bởi sương mù khiến cong người ta ngộp thở.

Thấy thời gian không còn sớm nữa, cô đứng dậy thu dọn đồ chuẩn bị ra ngoài.

Dáng người Chu Dĩ cao, chân tay mảnh khảnh, cô thay một chiếc váy hai dây màu đen, bên ngoài khoác một chiếc áo sơ mi trắng, đơn giản lại sạch sẽ gọn gàng.

Cô hiếm khi đeo giày cao gót, nhưng giày vải buồm đủ mọi sắc màu chiếm đầy trong tủ giày, Chu Dĩ chọn một đôi giày vải buồm màu mận, buộc tóc thành búi nhỏ ra sau đầu.

Trước khi ra ngoài cô nhìn vào gương một cái, cảm giác như trên cổ còn thiếu chút gì đó, cô lại nhón chân đi vào trong phòng, vớ tạm lấy một sợi dây chuyền trong hộp nữ trang.

Đợi tới khi ngồi lên xe taxi, Chu Dĩ đang định đeo dây chuyền lên cổ, mới phát hiện ra cô đang cầm sợ dây kia, ở giữa có một mặt dây chuyền hình đồng xu.

Hầu hết mọi người đều tin vào chủ nghĩa duy vật khoa học, nhưng thi thoảng lại mê tín, con người chọn cho mình con số và màu sắc may mắn, và kiên định tin tưởng rằng thứ này có thể mang tới may mắn.

Đồng xu này là vật may mắn của Lý Chí Thành, mặt sau trang trí bằng bông hoa hồng đội vương miện, đã từng được đánh bóng, sửa thành dây chuyền.

Lần đầu tiên anh đeo nó lên cổ cô, son sắt đảm bảo, ___ “Đàn anh của em biết phép thuật, bây giờ tiếp thêm vận may cho em, chỉ việc xông về phía trước.”

Giờ khắc đó Chu Dĩ lo lắng bất an cuối cùng được giải cứu, cô cười hì hì hỏi Lý Chí Thành: “Cho nên anh là bà tiên đỡ đầu sao?”

Lý Chí Thành búng lên trán cô một cái, đính chính: “Anh là vua cha của em.”

Chu Dĩ càng cười to hơn.

Hoàng tử của cô luôn không giống bình thường, kiêu ngạo điên cuồng, nhưng thực sự là không gì không làm được.

Anh tặng may mắn cho cô, tặng cô tình yêu lẫn sự bảo vệ, tặng cho cô dũng khí tiến lên phía trước.

Chu Dĩ sờ lên đồng xu, cẩn thận đặt nó lên trước ngực.

Máy lạnh trong xe mở vừa đủ độ, quang cảnh đường phố xẹt qua cửa sổ, cô nhìn thấy những gương mặt người Hoa thân thuộc, nhìn thấy hoa cẩm tủ cầu thi nhau khoe sắc, nhìn thấy từng tòa nhà cao tầng san sát nhau, nhìn thấy cô gái đang ăn kem và chàng trai cấp ba đang ôm bóng rổ.

Thân thành mùa này tràn đầy sức sống, náo nhiệt mà rực rỡ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play