*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lái xe tới khu nghỉ dưỡng mất gần một tiếng đồng hồ, cộng thêm cuối tuần bị kẹt xe, đã trôi qua hai mươi phút mới nhích được vài mét.
Lý Chí Thành lòng như lửa đốt, bực bội đập lên bàn điều khiển, hai người bên cạnh vô cùng điềm tĩnh, vừa tám chuyện, vừa chia nhau đồ ăn, Khương Nghênh lấy ô mai đào từ trong túi ra.
*Ô mai đào
Cuối cùng Lý Chí Thành không nhịn nổi nữa ho khụ khụ hai tiếng, tư thế cực kì giống một ông lão luyện quyền buổi sớm hắng giọng.
Vân Hiện ngừng lại, liếc anh một cái, sau đó ngầm hiểu gật đầu, móc một miếng ô mai đào từ trong túi ra nhét vào miệng Lý Chí Thành, quở trách nói: “Sao cậu không nói sớm là cậu cũng muốn ăn.”
Lý Chí Thành: “…..”
Ô mai đào thiên về chua mặn, Lý Chí Thành nhai hai ba lần, vẻ mặt đau khổ vô cùng chán ghét: “Đây là thứ gì?”
Khương Nghênh thò đầu ra: “Ngon không? Đúng là khiến người ta chảy nước miếng.”
Lý Chí Thành miễn cưỡng nhai nuốt xuống, anh không thích ăn chua, lạnh lùng trả lời: “Ngon cái rắm ấy.”
Khương Nghênh sụ mặt, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không ngon sau này đừng mò trộm đồ ăn vặt trong ngăn tủ của tôi nữa.”
Lý Chí Thành nghe rõ mồn một, đáp trả: “Tôi còn chưa nói cô đấy, làm gì có ai dùng giá cất tài liệu để đựng đồ ăn vặt hả? Chính là cô dẫn dắt, cô xem phòng làm việc của chúng ta thành cái gì rồi.”
Khương Nghênh đáp trả: “Mẹ kiếp, anh xem phòng làm việc của anh bày cả tường mô hình là tác phong tốt đẹp rồi hả?”
Vân Hiện nghe hai người cãi nhau thì to cả đầu, một tay dỗ dành một người nói: “Được rồi được rồi, không cãi nhau nữa, hòa hợp phát tài hòa hợp phát tài.”
Khương Nghênh tức giận nghiêng đầu đi hừ một tiếng.
Lý Chí Thành cũng học theo cô hừ một tiếng.
Vân Hiện thở dài lắc đầu, con trai con gái không đứa nào bớt lo.
Chẳng bao lâu sau, Vân Hiện hỏi Lý Chí Thành: “Cậu nói với Chu Dĩ chưa? Cậu muốn qua đó ấy.”
Lý Chí Thành lắc đầu: “Chưa nói.”
“Cậu không nói với cô ấy một tiếng?”
Lý Chí Thành vò tai: “Tôi không muốn tỏ vẻ bản thân quá vội vàng.”
Khương Nghênh chế giễu: “Anh còn không vội vàng sao?”
Bị ánh mắt trợn trừng hung ác của Lý Chí Thành nhìn một cái, Khương Nghênh co đầu rụt cổ nấp sau ghế của Vân Hiện, vô cùng chân chó thức thời nói: “Tôi cảm thấy ông chủ nói đúng lắm, không thể tỏ ra mình quá vội vàng được.”
Cách khu nghỉ dưỡng ngày càng gần, ban đầu là cuống cuồng lên sau đó cảm giác khẩn trương không biết từ đâu đến.
Lý Chí Thành hít sâu một hơi, lòng bàn tay nắm bàn điều khiển chảy mồ hồi ròng ròng.
“Quan hệ hiện giờ giữa tôi và cô ấy, giống như làm gì cũng được, rồi lại giống như đều không ổn.”
Anh hiếm khi cầu xin sự giúp đỡ của người khác, không cần cũng không muốn, tất cả những vấn đề cần cầu giải (nhờ giải đáp), đều phải tự mình suy nghĩ rõ ràng, tự mình đưa ra lựa chọn và quyết định mới coi như hoàn thành.
Nhưng hiện giờ Lý Chí Thành thực sự không có cách nào, anh bị nhốt trong một mê cung, có những lúc ánh nắng xuyên qua tầng mây, trước mắt sáng rõ, con đường trước mặt cũng nhìn thấy rõ ràng, nhưng nhiều lúc, sương mù dày đặc quấn chặt lấy tầm mắt của anh, khiến anh không biết nên đi về phía nào, đi mấy bước, phía trước là vách tường hay lối ra.
Đề bài này quá khó khăn.
Khương Nghênh không hiểu khốn đốn của anh, nói như lẽ đương nhiên: “Vậy sao anh không trực tiếp nói rõ với cô ấy đây? Chẳng phải hai người đều muốn tái hợp à? Có lẽ cô ấy đang đợi anh thì sao?”
Lý Chí Thành vuốt ve khóe môi, thời gián tắc đường quá lâu, anh lại lên cơn thèm thuốc.
Anh nói: “Là cô ấy đá tôi.”
Khương Nghênh cho rằng anh đang lo lắng vấn đề thể diện đàn ông: “Ôi dào, theo đuổi bà xã mà, thẻ diện gì đó cứ đặt xuống đã.”
“Khương Nghênh.” Lý Chí Thành không nói trắng ra, “Cởi chuông cần tìm người buộc chuông.”
Khương Nghênh không hiểu: “Có ý gì?”
Lý Chí Thành vô cùng tỉnh táo vô cùng hiện thực: “Nếu như vấn đề trước kia chưa giải quyết được, ở bên nhau lần nữa cũng vậy thôi.”
____Chỉ có thể đợi khúc mắc trước kia được hóa giải, bọn họ mới có thể vui sướng bàn tới sau này. Khúc mắc đó không nơi anh mà là ở Chu Dĩ.
Khương Nghênh tỏ ra thấu hiểu gật đầu, lại hỏi tiếp: “Vậy ban đầu hai người vì sao lại chia tay?”
Lý Chí Thành cười khẽ một tiếng, bây giờ nghĩ lại anh vẫn thấy vô cùng hoang đường: “Vì vứt một chiếc chìa khóa.”
Lý Chí Thành không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, mặc kệ khát vọng muốn tiếp tục tìm hiểu của Khương Nghênh: “Không nói cái này nữa, nói đến lại bực bội.”
Khi tới khu nghỉ dưỡng đã là một giờ chiều, bãi đậu xe đầy ắp, cuối tuần có khá nhiều đoàn khách tới đây nghỉ ngơi.
Lý Chí Thành gửi tin nhắn cho Chu Dĩ, hỏi cô đang làm gì.
Vừa rút chìa khóa cất điện thoại liền nhìn thấy thông báo có cuộc gọi hiện trên màn hình, anh nhận máy: “A lô, mẹ.”
“Ra ngoài rồi sao?”
Lý Chí Thành khựng lại, hỏi: “Sao mẹ biết?”
“Mẹ thấy số bước đi bộ trên wechat của con có thay đổi.”
“….Con và Vân Hiện có chút việc, sao thế ạ?”
“Hai đứa đi đâu đấy?”
Lý Chí Thành bịa bừa ra một lý do: “Cậu ta muốn đổi hai chậu hoa trong tiệm, n, bọn con đang ở ngoài chợ.”
Nhưng không ngờ Thẩm Mộc Tâm liếc mắt đã nhìn thấu, lạnh giọng cảnh cáo: “Lý Chí Thành, lúc con ba tuổi mẹ đã từng nói với con dối trá là hành vi cực kì xấu xa.”
Lý Chí Thành đột nhiên thẳng người, mạnh mẽ phản ứng lại: “….Có phải mẹ nhìn thấy con rồi không?”
Thẩm Mộc Tâm nói xong câu “quay đầu” lập tức cúp điện thoại.
Lý Chí Thành như người máy được thuần hóa, cứng ngắc xoay cổ lại, nhìn thấy mẹ mình dẫn đầu một đám đàn bà con gái đứng cách đó mấy chục mét, người nào người nấy ăn mặc nhã nhặn, hoặc thì thầm gì đó với nhau.
Đều là người quen, Lý Chí Thành lập tức treo nụ cười xã giao lên khóe miệng, tới chào hỏi mọi người.
Tụ họp cuối tuần, các bà đều dẫn theo con gái đi cùng, bọn họ vừa ăn cơm xong, lúc này đang ra ngoài tản bộ tiêu thực, muốn tới nhà hoa mới xây trên sườn núi ngắm nhìn.
Hàn huyên xong với mấy người bạn già của Thẩm Mộc Tâm, Lý Chí Thành bị mẹ mình đẩy sang bên nhóm thiếu nữ, và nhận được mệnh lệnh: “Đưa các em đi chơi đi, lúc nãy ăn cơm còn nhắc đến con đấy.”
Lý Chí Thành chỉ có thể căng da đầu đồng ý, quay lại định cầu cứu Vân Hiện và Khương Nghênh, nhưng hai người đó đã chạy mất hút từ lâu.
Thẩm Mộc Tâm nhìn thấu tâm tư của anh lần nữa, giọng nói sau lưng văng vẳng tới: “Con bị mẹ tóm được thì đừng mong chạy, ngoan ngoãn chơi cùng các em đi.”
Lý Chí Thành mưu đồ thoát thân, nói: “Thực sự con đến đây có việc.”
“Việc gì?”
Đương nhiên Lý Chí Thành không thể nói sự thật, nếu để mẹ anh biết Chu Dĩ ở chỗ này, vậy thì càng chết người hơn.
Anh lấy điện thoại ra liếc một cái, Chu Dĩ vẫn chưa trả lời tin nhắn.
“Được thôi.” Lý Chí Thành thỏa hiệp, “Con chỉ đi cùng 1 tiếng, có thu phí đấy.”
Thẩm Mộc Tâm cười khà khà nói: “Được, bây giờ mẹ chuyển cho con.”
Nhìn thấy con số không nhỏ trên thông báo chuyển tiền, Lý Chí Thành hài lòng ho một tiếng, làm động tác mời bắt đầu làm việc.
Chẳng phải chỉ một đám con gái thôi sao, anh ứng phó cũng đâu có ít?
Một tay Lý Chí Thành nhét vào trong túi, hôm nay anh mặc áo sơ mi không thắt cà vạt khiến cả người thêm mấy phần tri thức, mày kiếm mắt sao như quý công tử nhà giàu phong lưu phóng khoáng.
Anh sở hữu cả khu nghỉ dưỡng, nơi này có vô số báu vật, giống như một vị quốc vương trẻ tuổi, tay trái nâng lên, tự nhiên phóng khoáng nói: “Gần đây hoa hồng trong nhà kính nở rộ cực kì đẹp, đi, anh đưa các em đi ngắm hoa.”
*
Teambuilding đối với hành trình của mọi người không có quy định đặc biệt nào, trên cơ bản thầy Tiểu Trần đều mặc kệ bọn họ tự do hoạt động.
Ăn xong cơm trưa, mấy giáo viên đi về phía cảng Niêm Hoa, ngay lúc này Chu Dĩ nhận được điện thoại của Nhạc Phỉ, nói là có một phân cảnh vì suy nghĩ đến vấn đề thời tiết nên thay đổi thông cáo.
Tạm thời mở lớp học online trong phòng, gấp rút giúp Nhạc Phỉ cải thiện lời thoại, Chu Dĩ vươn vai, xót thương kiếp cu li mệnh khổ của mình.
Cô đứng dậy rót nước, cầm điện thoại lên mới nhìn thấy tin nhắn của Lý Chí Thành, cô trả lời nói: “Bây giờ đang ở trong phòng, chuẩn bị ra ngoài đi dạo.”
Thấy đối phương không trả lời ngay, Chu Dĩ thu dọn đồ đạc rồi ra ngoài.
Ban nãy cô nghe cô Vương nói nơi này có nhà hoa rất đẹp, còn có một tiệm cà phê nghe nói là có thể sánh ngang với Cafe de Flore..
*Cafe de Flore
Chu Dĩ chẳng hề hứng thú gì với những thắng cảnh này, cô ném Kindle vào trong túi, định ở tiệm cà phê giết thời gian buổi chiều.
Đi tới sảnh lớn lầu một, cô thấy Hoắc Kiêu đang ngồi trên ghế sô pha, Chu Dĩ đang định giả vờ như không nhìn thấy lặng lẽ đi khỏi, đối phương giống như nhận được cảm ứng, ngẩng đầu nhìn qua.
“Chu Dĩ?”
Chu Dĩ nhắm mắt lại, cong môi lên cười đáp: “Ơi.”
“Cô không đi ra ngoài cùng họ à?” Hoắc Kiêu hơi ngạc nhiên.
“Ừ.” Chu Dĩ gật đầu, “Tôi có chút việc.”
Hoắc Kiêu buông tạp chí trong tay xuống rồi đứng dậy, tầm mắt của Chu Dĩ cũng theo đó mà nâng lên cao.
Hắn hỏi: “Vậy bây giờ cô định đi đâu?”
Chu Dĩ đáp: “Đi lung tung thôi.”
Hoắc Kiêu nhân cơ hội mời mọc: “Muốn tới nhà hoa ngắm một chút không? Nghe nói khá đẹp đấy.”
Nội tâm Chu Dĩ lộp bộp một tiếng, chỉ có thể nói: “Được đó.”
Ngoài ý muốn thu hoạch được một người đồng hành, Chu Dĩ hơi không thoải mái, chỉ lo cắm đầu đi về phía trước.
Đường lên núi có thiết kế một đoạn cầu thủy tinh lộ thiên, dưới chân toàn bộ trong suốt, có thể nhìn thấy tán cây rậm rạp phía dưới, giống như đang đạp trên mây vậy.
“Cô Chu.”
Không biết từ khi nào Hoắc Kiêu đã chậm hơn cô nửa bước, Chu Dĩ quay đầu lại: “Hử?”
Ánh mặt trời chói chang, nhiệt độ hôm nay lên tới 30 độ, từng phiến lá sáng lên, tiếng ve sầu không nghỉ, có mấy con khổng tước đã ngừng xòe đuôi đứng bên lan can.
Trên trán Hoắc Kiêu đã lấm tấm mồ hôi, nhưng không hề nhếch nhác chút nào, mặt hắn hơi đỏ ửng, nói: “Có thể đi chậm lại chút không?”
“Hả?”
Hoắc Kiêu bẽn lẽn cười: “Tôi có chứng sợ độ cao.”
Hắn nói tới nhược điểm của bản thân nhưng không hề quẫn bách chút nào.
Ngược lại là Chu Dĩ có chút xấu hổ: “Tôi đi nhanh quá đúng không? Xin lỗi nhé.”
Cô lùi về sau, sau đó vô thức đưa khuỷu tay mình ra.
Hoắc Kiêu giơ tay lên, bắt lấy cổ tay cô: “Không sao, đi chậm một chút là được.”
Chu Dĩ thả chậm bước chân dìu hắn lên: “Anh đừng nhìn xuống dưới, đi về phía trước.”
Hoắc Kiêu gật đầu, núm đồng tiền xuất hiện hai bên má: “Được, đi về phía trước.”
Đi qua cầu kính lộ thiên, Hoắc Kiêu lập tức buông tay ra, nhét vào túi quần, thở dài một hơi, cảm giác sợ hãi không hề dễ chịu chút nào, may mà có Chu Dĩ.
Nghĩ như vậy, ánh mắt hắn nhìn qua lại có chút biến hóa nho nhỏ.
Chu Dĩ cũng toát mồ hôi, cô chia cho Hoắc Kiêu một tờ giấy.
Hoắc Kiêu nhận lấy, cứ nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, nói: “Cảm ơn.”
“Không cần.” Chu Dĩ dùng cánh tay làm quạt, chỉ vào một tấm biển chỉ thị hỏi, “Phía trước có phải là tiệm cà phê không?”
Hoắc Kiêu nhìn theo phương hướng cô chỉ: “Ừ, hình như vậy. Đi thôi, tôi mời cô uống cà phê.”
Bên ngoài tiệm cà phê đặt mấy chiếc bàn và ghế đan kẻ sọc, phong cách Pháp cổ điển, trên cửa kính cây xanh mọc thành bụi, có thể thấy rất nhiều bông hồng màu nhạt, chê đi tấm biển gỗ viết tên tiếng Anh của loài hoa, ____Misty Rose
“Misty Rose, là một loài hoa sao?” Hoắc Kiêu tò mò.
*Hồng misty
“Không phải, là một loại màu sắc, hoa hồng sương mù (Hay còn gọi là hồng bụi).” Chu Dĩ ngừng lại rồi sải bước vào trong, “Đi thôi.”
Tiệm cà phê này lấy tông trắng là màu chủ đạo, điểm xuyết thêm màu xám hồng, vật trang trí vô cùng cổ diển độc đáo. Chiếc tủ nhiều ngăn ngoài cửa được phủ một chiếc khăn hoa nhí, bên trên bày các loại đồ vật nhỏ xinh, giống như bước vào bảo tàng đồ cổ vậy. Trên mỗi chiếc bàn đều được bày một lọ hoa hồng màu nhạt, ánh sáng hơi u ám, so với thi ý nhăn nheo, nó càng khiến cho con người ta có một loại cảm giác như lạc vào thế giới tranh sơn dầu.
Nhân viên phục vụ ở quầy lễ tân nhìn thấy bọn họ, mỉm cười nói: “Hoan nghênh quý khách.”
Tấm bảng đen bằng gỗ dùng bút màu hồng viết thực đơn, Hoắc Kiêu đọc xong, gọi cho mình một cốc Latte hạt dẻ nướng.
“Chu Dĩ, cô uống gì?”
Không nghe thấy câu trả lời, Hoắc Kiêu dùng ánh mắt tìm kiếm Chu Dĩ, nhìn thấy cô nhìn chằm chằm vào một bàn nào đó bên trong.
Trên bàn đó có bốn năm cô gái trẻ tuổi, nói cười vui vẻ, đang giơ điện thoại lên chụp ảnh.
Nhưng kì lạ ở chỗ, trên bàn đó chỉ có duy nhất một người đàn ông.
Anh ta mặc áo sơ mi trắng và quân tây màu đen, ngồi xoay lưng lại không nhìn thấy mặt mũi, nhưng chỉ nhìn khí chất xuất chúng kia, ngay cả động tác tùy nâng cốc trà lên nhấp một ngụm cũng rất quý phái, giống như anh ta không phải khách của nơi này mà là người sở hữu của tiệm này.
Có cô gái đưa điện thoại cho người đàn ông đó, dường như muốn nhờ anh chụp ảnh giúp.
Cánh tay thon dài của người đàn ông nhận lấy, quay ngang điện thoại nhắm chuẩn vào bọn họ, dáng vẻ không quá nghiêm túc, nhưng vẫn coi như có chút nhẫn nại.
Cuối cùng Chu Dĩ cũng có động tác, cô lấy điện thoại ra, mở khóa màn hình bấm bấm vài cái, sau đó gọi một cú điện thoại.
Hoắc Kiêu thấy chuông điện thoại của người đàn ông kia vang lên, anh ta móc điện thoại ra nhìn thấy người gọi điện lập tức buông việc trong tay xuống, nhanh chóng ấn nhận cuộc gọi.
Chu Dĩ hỏi: “Anh đang ở đâu đấy?”
Người trong điện thoại nói: “Anh, anh với Vân Hiện…..”
Chưa nói xong một câu, Chu Dĩ cúp điện thoại, động tác vô cùng nhanh nhẹn dứt khoát.
Vốn dáng vẻ của cô đã rất khảng khái, lúc này trầm mặt xuống, trông càng lạnh lùng khó chọc, ngay cả nhân viên phục vụ ở quầy cũng lắp bắp, không dám giục cô nhanh chóng gọi đồ.
Đứng giữa mịt mù khói lửa, Hoắc Kiêu bừng tỉnh ngộ, hóa ra đây là một cuộc bắt gian không mấy vui vẻ.
Nhưng rõ ràng hắn ta nghe nói, Chu Dĩ còn độc thân mà?
Khóe miệng Hoắc Kiêu lộ ra một nụ cười sâu xa, dáng vẻ đó hoàn toàn không giống như vẻ vô hại bình thường của hắn.
Hắn nghiền ngẫm lại có chút hưng phấn nghĩ, chuyện này càng ngày càng trở nên thú vị.
Một loại trực giác nào đó nói với hắn, tiếp theo đây, chính là thời khắc hắn ta lên sân khấu biểu diễn rồi.