(*): nguồn gốc của tội lỗi

Lam Tử Ngưng vẫn nhốt Đinh Tiểu Tuyên trong phòng, ngày đêm ở cùng cô. Chỉ những khi Đinh Tiểu Tuyên cực kỳ buồn ngủ mới có thể chợp mắt một chút, nhưng chốc lát sau sẽ bừng tỉnh dậy, lúc tỉnh cũng chỉ trầm mặc đứng bên cửa sổ, đó là nơi cách ánh sáng mặt trời gần nhất trong phạm vi hoạt động của cô.

"Chào buổi sáng. Hôm nay thời tiết không tệ." Lam Tử Ngưng bưng sữa và bánh mỳ đi đến.

Đinh Tiểu Tuyên không có xoay người, chỉ thản nhiên đáp: "Thời tiết có tốt đến đâu, nơi này cảm nhận được sao?"

Lam Tử Ngưng buông khay xuống, chậm rãi đi đến bên cạnh cô, dịu dàng dùng đầu ngón tay xoa bọng mắt hơi sưng lên của cô.

"Trên người ngươi, trong lòng ngươi còn có bao nhiêu vết thương, ngươi muốn tra tấn ta thế nào thì hãy nói cho ta biết. Ta chỉ cầu có thể được ngươi tha thứ."

Đinh Tiểu Tuyên ngẩn ra, khẽ tránh khỏi sự động chạm của nàng.

"Ta có tư cách khiến ngươi khép nép khẩn cầu như vậy sao?"

Tay Lam Tử Ngưng cứng đờ giữa chừng, chậm rãi rút về.

"Hãy cho ta thêm chút thời gian nữa đi. Sau đó chúng ta sẽ rời khỏi nơi này."

Đinh Tiểu Tuyên trầm mặc một hồi, thở ra một hơi dài: "Ta hận bản thân mình. Tại sao ta là đầu sỏ gây nên mọi chuyện mà ngươi lại còn đi cầu xin ta tha thứ? Tại sao ngươi dùng hết thủ đoạn, không chuyện ác nào không làm, mà ta lại vẫn đau lòng, biện minh cho ngươi, bào chữa cho ngươi? Ta là tên đao phủ(*), đảo điên thế giới của ngươi và ta."

(*) trong bản raw là '侩子手(quái tử thủ)', nhưng mình có tra thử, kết quả từ này do sai lỗi chính tả, phải là '子手(cũng là quái tử thủ)', có nghĩa là đao phủ, cũng có thể dùng để mắng chửi là người ti tiện.

Im lặng nghe Đinh Tiểu Tuyên lên án xong, Lam Tử Ngưng bá đạo kéo Đinh Tiểu Tuyên ôm vào lòng. "Đừng xen vào cái gì nữa hết, cho ta thêm hai tuần nữa là được."

Đinh Tiểu Tuyên không có giãy dụa né tránh, chỉ cười khổ: "Sao có thể... Sao có thể không quản gì nữa được chứ..."

"Ta đồng ý với ngươi, đây là một lần cuối cùng."

Đã mấy ngày không có động vào Đinh Tiểu Tuyên, nhưng hôm nay rốt cuộc Đinh Tiểu Tuyên cũng chịu mở miệng nói chuyện với mình, lại không từ chối cái ôm của mình, Lam Tử Ngưng có chút bất ngờ, thừa thắng xông lên.

"Vì Lam Tiêu Hàn, vì tất cả huynh đệ từ trên xuống dưới của Lam gia, cũng coi như là vì, trả nợ cho Lam Tiêu Tần."

Cảm giác được cơ thể Đinh Tiểu Tuyên run lên, trong lòng Lam Tử Ngưng lại bắt đầu bất an. "Ta nhận thua. Hãy để ta thực hiện việc cần làm một lần cuối cùng nữa thôi. Ta sẽ thay đổi vì ngươi. Ta thật sự muốn ở cạnh ngươi."

Chỉ mới có một giây cảm thấy được hy vọng, tương lai mờ mịt đã bị tia sáng le lói kia thắp sáng. Chẳng lẽ, thật sự có thể vì tình mà bất chấp tất cả sao...... Đinh Tiểu Tuyên chợt nở nụ cười: "Ha ha, không cần nói cho ta biết, ta không muốn nghe."

"Được được. Ta làm cái gì ngươi cũng đừng xen vào, chỉ cần an tâm đứng ở bên cạnh ta là được rồi." Đinh Tiểu Tuyên động tâm rồi sao? Nhượng bộ như vậy, là do cô đã tiếp nhận rồi sao? Mắt Lam Tử Ngưng lóe sáng, nắm tay cô ngồi vào mép giường, Đinh Tiểu Tuyên cũng có có chống đối.

Lam Tử Ngưng xé miếng bánh mỳ nhỏ đưa tới bên miệng Đinh Tiểu Tuyên, Đinh Tiểu Tuyên bình tĩnh nhìn Lam Tử Ngưng.

Không thể như vậy! Vui vẻ trong giây lát, sẽ chỉ làm tương lai vĩnh viễn không thấy mặt trời. Một bước này nếu đi nhầm, sẽ không còn đường trở lại. Thật đáng châm chọc, từng là tường đồng vách sắt, đều bởi vì từng giọt nước mắt Lam Tử Ngưng mà dần hòa tan hết. Đinh Tiểu Tuyên lắc đầu, đưa tay ngăn Lam Tử Ngưng lại, nhẹ nhàng nói: "Thả ta đi, ta muốn ngươi thả ta đi."

Lam Tử Ngưng cầm tay Đinh Tiểu Tuyên, mười ngón lồng vào nhau.

"Không được, sẽ không tha."

Đôi mắt Đinh Tiểu Tuyên hơi đỏ lên, bất lực cười rộ lên: "Ha ha ha."

Không muốn khiến Đinh Tiểu Tuyên khóc nữa, nếu còn khóc mắt sẽ mù, rõ ràng đã tìm được đường ra rồi, không còn cần phải tra tấn lẫn nhau nữa, Lam Tử Ngưng vội vàng chuyển đề tài: "Không ăn bánh mỳ thì ngươi muốn ăn cái gì? Ta làm cho ngươi."

Ngừng cười: "Cá."

Lam Tử Ngưng hớn hở nhìn cô: "Được, ta lập tức làm cho ngươi."

"Cà phê."

Cô cứ luôn quật cường như vậy, cho dù là phản kháng nhỏ xíu, cũng luôn không muốn cúi đầu. Lam Tử Ngưng không giận chỉ cười: "Đừng như vậy."

Đinh Tiểu Tuyên cau mày, đột nhiên đứng lên, hất tay Lam Tử Ngưnẩy, dùng sức vung chân lắc sợi xích khóa dưới giường. "Đây không phải là ngươi muốn sao? Dùng thân nhân của ta khống chế ta, dùng những sợi xích này giam giữ ta, không phải ngươi muốn như thế sao?! Những thứ ta không muốn tiếp xúc, những thứ ta chán ghét, ngươi đừng ép ta nhận! Có phải còn muốn ta phải chịu ngươi tiêm ma túy vào hay không?!"

Lam Tử Ngưng cố dằn xuống trái tim đập không yên, mỉm cười đáp: "Không sao cả, có nổi nóng thì ngươi đánh ta đỡ."

Khẽ giật mình, Đinh Tiểu Tuyên mệt mỏi ngồi xổm xuống, mờ mịt lắc đầu.

Lam Tử Ngưng luống cuống chân tay cũng ngồi xuống theo: "Tiểu Tuyên."

Ngồi trong chốc lát, đã bình tĩnh một ít, Đinh Tiểu Tuyên ngẩng đầu nhìn Lam Tử Ngưng. Yên lặng nhìn nàng một lát, trong mắt Đinh Tiểu Tuyên lóe qua tia vô định.

"Ha ha, ta nhìn thấy ngươi, sẽ nhớ tới bản thân ti tiện cỡ nào, xấu xa cỡ nào, tội ác tày trời cỡ nào. Ta thế mà lại biến ngươi biến thành như vậy. ta thế mà lại dao động vì ngươi. Ta thế mà lại vì ngươi hết lần này đến lần khác vi phạm pháp luật."

Lam Tử Ngưng lắc đầu, khẩn trương nắm lấy bả vai cô: "Tất cả đều sẽ ổn thôi. Ta sẽ dùng thời gian còn lại để chuộc tội."

Đinh Tiểu Tuyên nghe vậy cười khổ nói: "Ngươi có thời gian còn lại, vậy những người bị ngươi hại chết thì sao?"

Lam Tử Ngưng lại ôm Đinh Tiểu Tuyên vào lòng, ôn nhu an ủi: "Thế giới của ta trừ ngươi ra không còn ai khác hết."

"Ha ha, có thể như vậy sao." Đinh Tiểu Tuyên mờ mịt tựa lên vai Lam Tử Ngưng.

Đinh Tiểu Tuyên đang chịu thua! Lam Tử Ngưng dằn xuống sự sục sôi trong lòng, khẽ xoa vai cô, thuyết phục bản thân, cũng thuyết phục cô: "Có thể, có thể."

---

Mấy ngày tiếp theo, hai người ở chung không nóng không lạnh, chỉ có thể nói là hòa hợp, không có cãi nhau, không có chiến tranh lạnh, không có khóc lóc. Nếu không phải những sợi xích trói buộc trên chân Đinh Tiểu Tuyên đang nhắc nhở nàng, Lam Tử Ngưng lắm lúc còn tưởng rằng, dường như hai người đã quay lại khoảng thời gian bốn năm trước, khoảng thời gian tương kính như tân thăm dò lẫn nhau kia.

Cứ ba giờ sáng, Lam Tử Ngưng sẽ giật mình tỉnh giấc, là những cơn ác mộng giống nhau khiến nàng bừng tỉnh. Giương mắt nhìn Đinh Tiểu Tuyên bên cạnh, nương theo ánh trăng, có thể thoáng thấy cô cũng đang nhíu mà đổ mồ hôi đầy trán.

Cổ họng khô khốc, Lam Tử Ngưng gãi gãi mái tóc rối, đứng dậy đi đến quầy bar rót cho mình một ly rượu, động tác cực kỳ nhẹ nhàng. Mỗi đêm nàng đều uống rượu như vậy, ngã người lên sô pha, lẳng lặng nhìn Đinh Tiểu Tuyên trên giường.

Hẳn Đinh Tiểu Tuyên cũng đang gặp ác mộng. Chỉ là ác mộng của cô, có phải do mình tạo thành không, Lam Tử Ngưng không dám hỏi đến, sợ Đinh Tiểu Tuyên sẽ trả lời phải, đến lúc đó chẳng biết phải làm sao nữa.

Cúi đầu nhìn cái khăn tay cột trên cổ tay, có hơi rối, Lam Tử Ngưng khẽ đặt ly rượu xuống, cởi nó ra. Vài vết sẹo đã nhạt màu trên cổ tay cứ thế hiện ra trước mắt. Mỗi lần dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ lên đều mang lại cảm giác đau đớn sâu sắc, mà cảm giác đó luôn có thể bình ổn trái tim đập loạn sau những con ác mộng.

Chậm rãi thở dài, cúi đầu, cột chặt cái khăn lại một lần nữa. Ngẩng đầu, tầm mắt lại dừng trên người Đinh Tiểu Tuyên, đôi mày cau chặt của cô chưa hề giãn ra tí nào.

Lam Tử Ngưng có hơi buồn bực, uống cạn rượu, đứng dậy thong thả bò lại giường, nghiêng người nằm bên cạnh Đinh Tiểu Tuyên, vươn tay phác thảo từ hàng mi đến cánh mũi đến đôi môi của cô, ánh mắt lại dừng trên vết roi trên cần cổ cô, Lam Tử Ngưng rút tay về. Móng tay đâm sau vào lòng bàn tay, cố ý dùng sự đau đớn đó trừng phạt chính mình.

Ngoài dự liệu, Đinh Tiểu Tuyên chậm rãi mở mắt.

Lam Tử Ngưng bối rối nhắm chặt hai mắt, thả tay hai bên người, dựng thẳng tai nghe ngóng tình hình.

Đinh Tiểu Tuyên nghiêng đầu, nhìn nắm tay khẽ run kia, từ từ thở dài, phủ tay lên bàn tay đang nắm chặt của Lam Tử Ngưng, chỉ là đụng nhẹ, Lam Tử Ngưng đã không thể kiềm chế rung động. Đinh Tiểu Tuyên cầm tay Lam Tử Ngưng qua, dùng năm ngón tay của mình nắm chặt tay nàng, cảm nhận được lòng bàn tay đó đã lấm tấm mồ hôi, thản nhiên nói: "Ngươi thật sự không mệt sao?"

Nháy mắt tất cả cảm xúc đều dâng trào trong lòng, ẩn nhẫn nghẹn ngào rốt cuộc không thể kiềm nén được nữa, mặc cho nước mắt trào ra, Lam Tử Ngưng quay đầu đi chỗ khác. [dỗi rồi~]

Đinh Tiểu Tuyên chậm rãi đưa tay vuốt ve khuôn mặt của nàng, nhẹ nhàng xoay mặt nàng lại, trong mắt đong đầy ôn nhu, ngón tay xoa nhẹ tóc mái trên trán nàng, cực kỳ dịu dàng lau nước mắt cho nàng: "Mỗi đêm ngươi ra kia ngồi một mình, ta đều biết."

Chịu đựng đau đớn khôn cùng dằn xé nội tâm, chỉ cần một câu đó, một ánh mắt đó, tất cả ngụy trang kiên cường đều tan rã toàn bộ. Ở trước mặt Đinh Tiểu Tuyên, từ trước đến nay đều không cần ngụy trang. Lam Tử Ngưng khẩn cầu lòng thương hại của cô, cho dù là thương hại, đều là khúc gỗ cứu nàng khỏi chết đuối.

"Ôm ta một cái, được không?"

Đinh Tiểu Tuyên chỉ cảm thấy ngực lại bắt đầu ẩn ẩn đau, chống người ngồi dậy, khẽ mỉm cười vỗ vỗ bả vai của mình.

Nước mắt trào ra như vỡ đê, Lam Tử Ngưng dung túng chính mình rúc vào lòng của Đinh Tiểu Tuyên, đưa tay vòng ra sau lưng cô ôm chặt lấy. Cho dù là như thế này, cho dù chỉ là chịu cho mình mượn vai, như vậy cũng đủ rồi.

Cũng là bá đạo như thế, liều lĩnh như thế, bị ôm chặt có hơi đau, Đinh Tiểu Tuyên chỉ cười cười, xen lẫn có chút buồn bã: "Ngươi thích ta ở điểm nào?"

Nước mắt trên mặt còn chưa kịp lau, Lam Tử Ngưng mờ mịt lắc đầu: "Ta không biết, toàn bộ, chỉ cần là ngươi. Mặc kệ ngươi là Kha Hựu hay là Đinh Tiểu Tuyên. Ngươi chỉ là ngươi."

Sự cố chấp của Lam Tử Ngưng thể hiện trong tình cảm là tự mua dây buộc mình, mà sự cố chấp của mình là sùng bái sâu sắc tín ngưỡng và các nguyên tác, đều là cố chấp như nhau. Đinh Tiểu Tuyên tự giễu lắc đầu theo.

"Từng phút từng giây đều ở bên kẻ lừa gạt, đáng giá sao?"

"Còn ngươi thì sao, ngươi hối hận sao?" Còn cần trả lời sao, không cần. Lam Tử Ngưng buông tay ra, ngồi dậy, có chút khẩn trương nhìn cô chằm chằm. "Hối hận thả ta ra sao?"

Đinh Tiểu Tuyên nhìn xích sắt trên cổ chân, làm như không hề đau khổ nói: "Mọi chuyện ta đều cân nhắc kỹ lưỡng thiệt hơn xong mới ra quyết đinh. Nếu là tự mình chọn, không có cơ hội hối hận."

Đinh Tiểu Tuyên xốc chăn lên, xuống giường, xích sắt buộc ở cuối giường ma sát vào nhau, phát ra tiếng 'keng keng' nặng nề mà chói tai ngay giữa đêm. Không để ý đến thứ tạp âm đó, Đinh Tiểu Tuyên đi thẳng đến trước cửa sổ, giương mắt nhìn ánh trăng bị mây che khuất nửa vầng trên cao.

"Vì sao ngươi lại luôn lý trí đến vậy? Tại sao ta lại trở thành kẻ mất lý trí chứ? Rõ ràng ta còn già hơn ngươi hai tuổi, lại cứ như trẻ con vậy. Trước mặt ngươi, ta cứ như là con nít cố tình gây sự vậy." Trong con ngươi ai oán của Lam Tử Ngưng dần hiện lên tiếu ý.

"Trận huyên náo này của ngươi, thực quá phận."

Đinh Tiểu Tuyên không có quay đầu lại, khóe miệng cũng cong lên một nụ cười, nhưng vẫn là nụ cười tự giễu. Đâu chỉ là quá phận......

Người trước mắt như là đứng ở bên kia sơn cốc, giữa hai người chính là vực sâu vạn trượng, bước ra một bước, là chán nản, là hủy diệt, là vạn kiếp bất phục, nhưng vẫn không thể kiềm chế được. Lam Tử Ngưng cũng đứng dậy đi đến bên cạnh Đinh Tiểu Tuyên, lại không dám động vào cô lần nữa.

"Ta biết. Ta còn biết là, ta không thể không có ngươi."

Đinh Tiểu Tuyên quan sát một hồi, tối nay không có sao, toàn bộ bầu trời đêm ảm đạm không ánh sáng, chỉ có ánh trăng mờ ảo, không đủ để chiếu sáng khắp vùng trời rộng lớn. Quay đầu lại, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt còn sót lại trên mặt Lam Tử Ngưng.

"Những cơn ác mộng vào giữa đêm của ngươi, có cái nào là do oan hồn bị người giết hại tìm tới báo thù không?"

"Không có, ta giết người, chỉ giết người có lỗi với ta." Lam Tử Ngưng ngoan ngoãn khép hờ mắt, là sợ màu đỏ khát máu trong mắt lúc này sẽ dọa đến cô. Mặc dù nàng biết Đinh Tiểu Tuyên sẽ càng chán ghét, nhưng cũng không muốn dối gạt cô thêm nữa.

Không khí tựa hồ cũng vì lời nói lạnh như băng của nàng mà đọng lại, Đinh Tiểu Tuyên rút tay về. "Ngươi thật sự máu lạnh."

Cảm giác được bàn tay kia đã rời khỏi, ánh mắt Lam Tử Ngưng trống rỗng tĩnh lặng tựa như biển chết.

"Ngươi sợ ta không?"

Không phải không chú ý tới ánh mắt nóng rực như lửa cháy kia chớp mắt biến thành tĩnh lặng không gợn sóng, nhưng còn có thể làm sao được? Cố gắng lần cuối cùng, đấu tranh lần cuối cùng: "Sợ, hiện tại ta rất sợ ngươi. Ta sợ ngươi khống chế được tư tưởng của ta. Ta đã lệch khỏi quỹ đạo của mình rồi. Nếu còn như thế nữa, ta sẽ bị trật đường ray."

Lam Tử Ngưng hạ giọng, cẩn thận hỏi: "Nếu ta thả ngươi đi, có phải ngươi sẽ không hề do dự mà rời khỏi ta không?"

"Phải." Thốt ra không có chút do dự.

Lam Tử Ngưng dường như không hề thấy bất ngờ, miễn cưỡng cười cười.

"Ta không thả." Hít một hơi sâu, Lam Tử Ngưng tiếp tục nói: "Không có cầu thì sẽ không có cung. Ngươi có thể xem ta là một thương nhân." Nhìn thẳng vào hai mắt vốn trong suốt nhưng đã chuyển thành đục ngầu của Đinh Tiểu Tuyên, cắn răng, cố lấy dũng khí tiếp tục nói: "Mà ta, lúc này đây là vì cho Lam Tiêu Tần một câu trả lời, nói với hắn rằng, ta đã chiếu cô Lam Tiêu Hàn rất tốt, ta đã lo liệu ổn thỏa tương lai cho tất cả huynh đệ từ trên xuống dưới. Sau đó, ta nguyện ý thu tay lại vì ngươi. Ác mộng kia, hẳn sẽ cách xa ta ra thôi."

Lam Tử Ngưng biết mình ích kỷ, hành động như vậy sẽ càng làm nàng khó đi hơn. Nhưng mà nàng không muốn buông tay. Nước mắt chết tiệt vẫn cứ không tiền đồ mà chảy ra. Nàng sắp hỏng mất rồi, yếu đuối cầu xin: "Có thể, cho ta điên thêm một lần không."

Trên mặt Đinh Tiểu Tuyên mang theo cả quyết tuyệt, thỏa hiệp, kiên định cùng do dự, dần dần, khóe miệng gợi lên, độ cong càng lúc càng lớn.

-------

Editor có lời muốn nói: thì ra Ngưng Ngưng 'già' hơn Tiểu Tuyên 2 tuổi~~~ >,<

o

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play