Cổ Hồng, bác sĩ riêng của Lam gia, trời còn chưa hửng sáng đã bị lôi đầu dậy, đưa lên trực thăng bay thẳng tới đảo, quần quật cả buổi, mặt trời cũng lên cao.

Lam Tử Ngưng vẫn ôm Đinh Tiểu Tuyên ngồi ở trên giường, khẩn trương nhìn Cổ Hồng đâm kim tiêm vào mu bàn tay tái nhợt của cô.

"Sao rồi?"

"Ngươi không thấy sao?" Cổ Hồng điều chỉnh tốc độ bình truyền dịch, sau đó đẩy đẩy mắt kính, đưa tay nâng cằm Đinh Tiểu Tuyên lên một chút, nhìn thấy vệt dây trên cổ cô: "Còn đây là bị sao nữa?"

Lam Tử Ngưng cúi đầu cần cổ bị mình siết đến xanh tím, tự trách và đau lòng lan tràn khắp người.

"Không cần ngươi quản! Từ tối qua tới giờ vẫn luôn hôn mê! Cả người nóng hầm hập! Ngươi phải làm sao để cô ấy tỉnh lại ngay!"

Cổ Hồng ngồi trở lại bàn làm việc, bắt đầu viết đơn thuốc.

"Đại tiểu thư, vết thương của cô ấy vốn đã bị nhiễm trùng, hơn nữa, ngươi quất roi không chỉ một lần, còn gặp mưa, còn ngâm nước biển. Trời đất ơi, cô ấy không chết, thật là muốn tặng cổ một câu, người sắt cũng không cứng như vậy đó. Nhiều vấn đề dồn dập ập đến, chỉ mê man một thôi quả là không tệ."

Lam Tử Ngưng dùng hai má dán lên mặt cô thăm dò nhiệt độ, thật nóng, nóng đến nỗi khiến người ta đau nhói. Sớm phát hiện vết thương của cô đã sinh mủ rồi, nhưng vẫn tàn nhẫn tiếp tục hành hạ cô, Lam Tử Ngưng hận không thể quất mình như đã từng quất cô.

"Cần đi bệnh viện không?"

"Tiêm một liều hạ sốt trước đã." Cổ Hồng chỉ chỉ mặt của Đinh Tiểu Tuyên. "Bôi chút thuốc cho cô ấy, cứ như vậy đi."

Trước mắt như một tấm lưới lớn vây kín, nàng lại một lần nữa cảm nhận được tuyệt vọng cùng tàn nhẫn khi Đinh Tiểu Tuyên muốn bỏ mình mà đi. Nàng không thể hít thở nỗi, bị sợ hãi và lạnh lẽo vây quanh, chỉ có thể ôm chặt Đinh Tiểu Tuyên.

"Khi nào thì có thể tỉnh?"

"Lần trước sắp chết đưa đến chỗ ta thì là hai ngày, chẳng qua khi đó thân thể khỏe mạnh. Lúc này ít nhất cũng còn lại nửa cái mạng, nhưng thân thể đã nát lắm rồi. Phải quan sát thêm nữa, đến khi hạ sốt thì sẽ tỉnh. Mà dù có tỉnh lại, cũng phải nửa chết nửa sống nằm vài ngày."

"Đưa đi bệnh viện!" Mặt Lam Tử Ngưng lộ ra một tia thê lương, hai tay vô lực run rẩy.

Cổ Hồng đưa đơn thuốc cho Lam Tử Ngưng.

"Đến lúc đó ngươi còn mù quáng dày vò cô ấy nữa thì đi làm gì, tốn công."

Thế này Lam Tử Ngưng mới buông tay ra, nhìn đơn thuốc, đều là thuốc tiêm, thời gian cấp bách, Cổ Hồng chưa kịp mang đến.

"Mạng cô ấy cứng lắm, không chết được." Cổ Hồng lắc lắc đầu, chậm rãi đi ra khỏi phòng. "Ngươi có thể để cho cổ ngủ thoải mái chút xíu được không?"

Lam Tử Ngưng hiểu ý, từ từ đặt Đinh Tiểu Tuyên nằm xuống, cẩn thận đắp chăn cho cô. Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên đôi mày đang nhíu lại, rón rén bước xuống giường, lại lấy bông gòn thấm chút nước ròi bôi lên đôi môi khô nứt của cô.

Lam Tử Ngưng rời khỏi phòng, đóng cửa lại, mệt mỏi nhắm mắt tựa vào tường. Những hình ảnh của tối hôm qua tới giờ càn quét tới, khàn giọng lên tiếng: "Đừng để lại sẹo."

"Ngươi cũng thật là biết làm khó ta. Lúc đánh sao không lựa chộ? Khuôn mặt sẽ không, hai vết trên cổ sẽ nhạt bớt, còn có dấu răng của ngươi, ôi trời. Trên người ta không thấy."

Trên người cô thật sự sẽ còn lưu lại những vết sẹo ghê người kia , ngươi vui vẻ không? Lam Tử Ngưng.

Hốc mắt Lam Tử Ngưng lấp lánh ánh nước, vẻ mặt lại lãnh đạm, hơi hơi vẽ ra nụ cười nhạt.

"Ngươi ở lại lo cho cô ấy."

"Ta bề bộn nhiều việc lắm đại tiểu thư à. Mỗi ngày bên từ đường có biết bao nhiêu huynh đệ bị thương cần ta, nếu người còn muốn dày vò cô ấy, ta ở lại cũng vô ích." Cổ Hồng lấy một lọ thuộc mỡ từ trong túi xách ra đưa cho Lam Tử Ngưng."Không được để miệng vết thương dính nước, một ngày hai lần."

Cổ Hồng nói xong lắc đầu xua tay đi ra phía cổng lớn.

"Cho A Huy đưa ta về đi, buồn ngủ muốn chết."

Lam Tử Ngưng còn muốn nói cái gì đó, khóe mắt lại nhìn thấy Vương Mộc Trà và Hoàng Cần đứng cách đó không xa, dáng vẻ nhếch nhác lúc này, nàng không muốn để kẻ khác nhìn được, trầm mặc một hồi, lạnh lùng nói: "Tối nay ta sai A Huy đi đón ngươi."

"Một ngày lăn qua lăn lại một lần, muốn ta mết chết hả. Thuốc này ngươi tự tiêm cho cô ấy đi, hôm sau ta lại đến tái khám."

Hoàng Cần chậm rãi đi đến trước mặt Lam Tử Ngưng, nhẹ nhàng cười.

Lam Tử Ngưng ủ dột liếc nhìn Hoàng Cần một cái, xoay người mở cửa, cũng không có đóng lại.

Hoàng Cần quay đầu với mỉm cười Vương Mộc Trà, đi theo vào trong.

Lam Tử Ngưng ném lọ thuốc lên bàn, nhìn Đinh Tiểu Tuyên đang ngủ say trên giường, nàng ngẩng đầu lên, đi đến bên cửa sổ, dừng bước, cảm nhận từng đợt gió lạnh thấm vào thân mình.

Hoàng Cần mở lọ thuốc ra, đầu ngón tay quét một chút ở bề mặt, nhẹ nhàng thoa lên dấu hồng trên mặt cùng với hai vết roi giao nhau trên cổ Đinh Tiểu Tuyên. Vết máu kéo dài tới xuống chỗ bị chăn che mất, nàng không có xốc chăn lên, chỉ ngồi đó mỉm cười nhìn Lam Tử Ngưng bên cạnh cửa sổ.

"Ta từng nuôi một còn mèo và một con chó, đáng tiếc bởi vì ta làm sai, nên bây giờ chúng đều bỏ ta mà đi."

Lam Tử Ngưng tỉnh táo lại, ngưng một lát, không có quay đầu.

Hoàng Cần híp mắt tiếp tục nói: "Tiểu Lục Lạc nhà ta, nó là chú cún rất dính người. Lúc ta còn rất nhỏ, trong tiệm thú cưng, chỉ một cái liếc nhìn ta đã chọn nó đem về nhà nuôi. Sống với nhau mấy năm, quan hệ của ta và nó rất tốt. Mỗi ngày đều ôm nó ngủ, nuôi nó đến nỗi ú na ú nần. Nhưng từ khi ta nhặt được một con mèo bị lạc trên đường về, Tiểu Lục Lạc bắt đầu bỏ ăn bỏ uống. Ta không để ý, bởi vì lúc đó, mèo nhỏ bị thương, ta dành thời gian mỗi ngày đưa nó đi khám bác sĩ, bôi thuốc cho nó, đút nó ăn uống. Hình như vì thế mà Tiểu Lục Lạc của ta ghen tỵ, không thèm ăn đồ ăn nữa. Mỗi ngày đều vây quanh ta, sủa ăng ẳng với mèo còn trong lòng ta. Ta đuổi Tiểu Lục Lạc ra khỏi phòng, không để nó tới gần mèo con một bước.

Còn mèo con, từ đầu tới cuối không để ý đến, luôn cao ngạo ngưỡng cao đầu, thậm chí ngay cả ta là người quan tâm chăm sóc nó mà nó cũng ngó lơ. Chỉ có đến giờ ăn nó mới chậm rãi đến gần ta. Vết thương của nó dần hỏi, bắt đầu giương nanh múa vuốt, nhưng ta sợ nó ra khỏi phòng sẽ bị Tiểu Lục Lạc khi dễ, nhốt nó trong phòng, không cho nó ra ngoài. Nó tức giận, quậy banh phòng ta luôn. Ta cũng vì vậy mà đe dọa, nếu nó vẫn cứ không nghe lời như vậy sẽ nhốt nó vào lồng sắt, hoặc là đuổi nó đi. Ta không nỡ bỏ rơi nó, cho nên, ta cho nó một cái nhà khá đẹp.

Ta phạm vào một sai lầm. Ta quên mất mèo rất kiêu ngạo, ta quên mất, khi tâm tình nó tốt thì biếng nhác nằm bạch bị tùng sinh(*), khi mất hứng thì xa cách hững hờ, mặc cho ngươi dỗ thế nào, nó cũng làm như không thấy; mà hơn nữa, nhiều lúc nó sẽ dùng một loại tư thái thanh nhã cùng ánh mắt thần bí khó lường quan sát ngươi, nhìn như không chút để ý nhưng lại hiểu ngươi rất rõ.

Một ngày nọ ta muốn vệ sinh cái nhà của nó, nó lại trốn, biến mất khiến ta bất ngờ không kịp phòng. Giường cao gối mềm, thịt cá, tất cả sự quan tâm của ta dành cho nó, nó chưa từng lưu luyến. Nó muốn tự do. Ta rất đau lòng. Ta làm nhiều chuyện cho nó như vậy, chẳng lẽ nó thật sự không có một chút tình cảm nào với ta sao?"

(*): trăm vẻ đẹp toát ra

Hoàng Cần cầm lọ thuốc đi đến bên cạnh Lam Tử Ngưng, đưa cho nàng.

"Đáp án ta vĩnh viễn đều không thể hiểu nổi. Mèo, thực thần bí, không có cách nào khác để nắm bắt được."

Đinh Tiểu Tuyên là mèo, ngẩng cao đầu vĩnh viễn không khuất phục, không thèm để ý những chuyện ngươi làm cho cô ấy, chỉ khăng khăng bướng bỉnh với cố chấp của mình, càng làm gắt, cô ấy càng muốn chạy trốn.

Lam Tử Ngưng gật gật đầu, khàn giọng nói: "Anh Quốc? Tại sao tìm ta?"

"Vậy sao ngươi lại tìm ta? Sẽ không thật sự là mời chúng ta đến nghỉ phép chứ?"

Lam Tử Ngưng tự giễu cười khổ, tất cả những chuyện nàng tưởng có thể khống chế được, càng ngày càng mất kiểm soát rồi.

"Không chỉ Anh, Pháp, Italia, Thụy Sĩ, gia phụ còn muốn mượn cơ hội này đoạt về phần nằm trong tay đám người Hoa kia. Mà trong số những người Hoa đó, có khả năng nuốt trọn số lượng lớn như vậy, chỉ có ngươi." Hoàng Cần cười tủm tỉm kéo tay Lam Tử Ngưng, nhét lọ thuốc vào tay nàng.

Lam Tử Ngưng xoay người hất cằm chỉ chỉ Đinh Tiểu Tuyên.

"Thật coi trong ta, không biết ta chỉ vừa mới xoay người sao?"

Hoàng Cần gằn từng tiếng nói, chất giọng trầm thấp mà nhẹ nhàng, mang theo chút tiếc hận: "Nếu không phải như vậy, ta cũng sẽ không tìm tới cửa. Hàng chất đống bên Thái Lan không có cách nào ra tay, áp lực của ngươi không cần nói cũng biết. Hoặc là nói, ngươi muốn nuốt hàng nhưng không đủ tiền, giờ chắc là lúc ngươi đang sứt đầu mẻ trán rồi. Sự xuất hiện của ta, là lẫn nhau cùng có lợi."

Mâu quang thâm thúy của Lam Tử Ngưng đảo qua khuôn mặt Hoàng Cần, bên dưới vẻ ngoài ngây ngô của nàng là lòng dạ sâu không thấy đáy.

"Ha ha, ngươi chẳng giống vẻ ngoài dễ thương của mình chút nào."

Hoàng Cần thu hồi nụ cười ngọt ngào, biểu tình ưu nhã mà lạnh lùng: "Hay là, chúng ta nên thăm dò lẫn nhau?"

Lam Tử Ngưng tự giễu cười cười, cầm thuốc đi tới bên cạnh Đinh Tiểu Tuyên ngồi xuống, "Có phải vì mèo con của ta, ta nên phá hủy tòa thành của mình, để cô ấy cảm thấy nơi này của ta, có thể cho cổ đủ tự do, có thể cho cổ một cuộc sống thoải mái?"

Hoàng Cần lắc lắc đầu: "Sau khi mèo con bỏ đi, ta nghĩ đến Tiểu Lục Lạc của ta, nhưng nó đã không còn là chú cún dính người nữa. Nó mang thù. Cho dù là cảm thấy tàn nhẫn, ta tình nguyện chưa từng mang mèo con về gia. Không có được, thì sẽ không mất đi."

Đinh Tiểu Tuyên ngủ, nước mắt lại từ khóe mắt cô rơi xuống, thấm ướt gối đầu.

Lam Tử Ngưng đưa tay, muốn cẩn thận lau đi, chợt ngừng lại khi tay chỉ còn cách mặt cô khoảng nhỏ, từ từ siết chặt, cuối cùng thì bỏ tay xuống.

"Cuối tháng, có một con thuyền khoảng 300 tấn sẽ đi qua vùng biển quốc tế. Hàng không nhiều, chỉ 3kg thôi. Nhưng trước đó, ta nghĩ, ngươi nên tận chức vị chủ nhà, mang ta đi Thái Lan chơi vài ngày chứ?" Hoàng Cần nói xong, liếc nhìn Lam Tử Ngưng không nói gì, sau đso bước ra ngoài đóng cửa lại.

Lam Tử Ngưng run rẩy xốc cái chăn đắp trên người Đinh Tiểu Tuyên lên, sợ chăn quá nặng, sẽ đè lên vết thương của cô, chỉ có thể tăng nhiệt độ phòng lên, rồi đắp cho cô một tấm chăn mỏng. Trên làn da trắng bệch gần như không có chút huyết sắc, phủ đầy vết thương, đã kết vảy có, vẫn còn rướm máu cũng có. Sức đề kháng của cô bây giờ quá yếu, khả năng lành vết thương đã giảm xuống rất nhiều.

Đôi ngươi ngập nước tràn đầy đau lòng, nàng ngẩng đầu, liều mạng đè xuống ý nghĩ muốn khóc. Nàng không tư cách khóc, nhưng vết thương đó, đều là nàng gây ra.

Lam Tử Ngưng ôn nhu nhìn cô chăm chú, khe khẽ gọi. "Tiểu Tuyên, ta giúp ngươi thoa thuốc nhé."

Chỉ mới chạm nhẹ vào, đôi mắt đang nhắm của Đinh Tiểu Tuyên từ từ nhíu lại. Ý thức của cô vẫn còn buộc chặt, hoặc như là quay lại bốn năm trước, dù có mệt cỡ nào, cô vẫn luôn duy trì chút tỉnh táo cuối cùng, đề phòng không dám thả lỏng.

Có phải lại bức cô đến tình trạng đó rồi không.

Lam Tử Ngưng lăng lăng nhìn khuôn mặt cô trắng bệch như tờ giấy, hung bạo sắc bén được yêu thương thay thế, dùng mu bàn tay lau nước mắt nơi khóe mắt của cô.

"Chỉ có như vậy ta mới cảm thấy an tâm, ta mới có thể giữ ngươi ở bên người. Ta không muốn mất ngươi, thật sự không muốn."

Lam Tử Ngưng mềm giọng an ủi: "Ta biết sẽ rất đau, ngươi cố chịu một chút......"

-------

Tác giả có lời muốn nói: Có chú ý tới hay không, không phải Đinh Tiểu Tuyên, không phải Tiểu Hựu Hựu, không phải A Hựu, mà là Tiểu Tuyên.

-------

Editor có lời muốn nói: sáng nay bão to quá, được cho nghỉ, không biết chiều sẽ thế nào~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play