Đinh Tiểu Tuyên có lẽ là thật sự cảm thấy mệt mỏi. Đầu cô bắt đầu phát đau, nằm áp mặt lên bàn, nhắm hai mắt, cố gắng để lòng mình bình tĩnh lại.

Lâm Bình... Lam Tử Ngưng... Tổ sản xuất... Hoàng Linh... Tiểu Nghiên...

Có chút hỗn loạn, có chút hoảng hốt. Lúc chưa nhìn thấy Đinh Tiểu Nghiên, cô còn chưa có kết luận, mà hiện tại, sự thật lại rõ ràng nói với cô rằng, Lam Tử Ngưng cuối cùng vẫn là không chịu buông tha cho người nhà của cô.

Vì Lam Tử Ngưng, vì Đinh Tiểu Nghiên, cô tự nói với mình, phải cố gắng chống đỡ.

Cửa phòng thẩm vấn bị mở ra, cô không thèm để ý, vẫn lười biếng không nhúc nhích.

"Cám ơn."

Sau khi cửa đóng lại, Đinh Tiểu Nghiên đứng ngay cửa, ánh mắt mờ mịt, nhìn quanh khung cảnh xa lạ trước mắt.

Phòng thẩm vấn không lớn, chỉ chừng 20 mét vuông, có một cửa sổ nhỏ trên cao, không có đèn lớn, giữa phòng có một cái bàn, trên đó có một đèn bàn đang mở, ánh sáng yếu ớt phản chiếu trên tường, hiện ra hai màu xám trắng.

Đinh Tiểu Nghiên vừa tiến vào, đã cảm nhận được bầu không khí cực kỳ áp lực, không khỏi nhíu mày.

Giọng nói vừa quen thuộc lại xa lạ kia vang lên, bất ngờ, Đinh Tiểu Tuyên chợt ngẩng đầu. Há miệng thở dốc, muốn nói chuyện, lời nói lại nghẹn trong cổ họng, một chữ cũng nặn không ra.

Đinh Tiểu Tuyên chật vật ngồi trên ghế gỗ đằng sau bàn, hai tay cô bị còng chéo ra sau lưng, trên tay là cái còng bóng loáng lạnh lẽo. Đáy mắt Đinh Tiểu Nghiên chợt lóe một tia bi thương, cười chán nản, giẫm giày cao gót bình tĩnh đi đến trước mặt Tiểu Tuyên rồi ngồi xuống.

Đinh Tiểu Tuyên có chút hoảng, có chút loạn, bất giác gục đầu xuống.

Cặp mắt của Đinh Tiểu Nghiên, thông suốt sáng ngời, như là muốn xem thấu Đinh Tiểu Tuyên, lẳng lặng nhìn cô chằm chằm. Khuôn mặt Đinh Tiểu Tuyên hốc hác, áo tù xanh lam ướt mồ hôi, tóc hơi rối rũ xuống, che khuất đôi mắt của cô, không thể nhìn rõ biểu tình của cô lúc này.

Không khí u tối khiến người ta hít thở không thông. Đinh Tiểu Tuyên nhàn nhạt cười, đánh vỡ trầm mặc:

"Em trưởng thành."

Lúc cô rời khỏi, Tiểu Nghiên mười sáu tuổi, một cô bé cột tóc đuôi ngựa lúc nào cũng co ro lủi lủi đằng sau, đảo mắt đã trở thành một cô gái duyên dáng yêu kiều như trước mắt.

Cô có chút khẩn trương, đầu lưỡi như bị cứng lại. "Thật... Rất được. Ờm... Mẹ có khỏe không?"

Cử chỉ đấu tranh tâm lý của cô không thể qua mắt Đinh Tiểu Nghiên. Dưới tầng ánh sáng mỏng manh, sự hoảng loạn của cô lại hiển lộ rõ ràng như vậy, yếu ớt tựa như đứa trẻ làm sai chuyện.

"Đinh Tiểu Tuyên."

"Ừ." Đinh Tiểu Tuyên nhấc khóe miệng, lộ ra một nụ cười thản nhiên.

"Biết vì sao tôi tới đây không?"

Cặp mắt kia như của thợ săn, khiến trái tim Đinh Tiểu Tuyên nhảy trật một nhịp. Mặc kệ Đinh Tiểu Nghiên có mục đích gì, mặc kệ Đinh Tiểu Nghiên có biết chuyện hay không, em ấy cũng không nên tới đây. Đinh Tiểu Tuyên âm thầm đau xót.

"Em không nên tới đây."

"Lời này hẳn là do tôi nói mới phải chứ?"

Lưng Đinh Tiểu Tuyên phát lạnh, nhất thời cứng họng. Cô không biết đến tột cùng Đinh Tiểu Nghiên đã biết những gì.

Thất thần nhìn bóng dáng được rọi chiếu trên tường, khóe miệng Đinh Tiểu Nghiên chậm rãi cong lên.

"Tôi nghĩ không ra, tại sao chị mới đến trường cảnh sát chưa tới hai tuần đã bị đuổi. Lão nhân ấp a ấp úng nói với tôi rằng, chị không chịu nổi khổ cực trong huấn luyện, đã đánh nhau với huấn luyện viên. Tôi không tin."

Khuôn mặt ấy tỏ vẻ vô vị nhìn Đinh Tiểu Tuyên. Cô bỗng nhiên cảm thấy oan ức, có điều chút oan ức đó chỉ lướt qua giây lát, cô nở nụ cười, tiếp tục gục đầu lẳng lặng nghe.

"Ông ấy nói với tôi rằng, chị của con đi rồi. Tôi không tin. Ông ấy nói với tôi rằng, chị của con thành côn đồ rồi. Tôi không tin. Ông ấy nói với tôi rằng, chị của con gia nhập xã hội đen. Tôi không tin. Ông cười khổ, dẫn tôi tới ngân hàng, từ chi phiếu ông ấy cầm theo lấy ra được một xấp tiền thật dày đem tới trước mặt tôi, nói với tôi, đây là tiền mà chị của tôi kiếm được từ buôn lậu ma túy. Tôi có nên tin hay không đây."

Rõ ràng cảm thấy thân hình gầy yếu của cô run rẩy, nàng vẫn tiếp tục phong khinh vân đạm kể, trong đôi mắt trong suốt là sự bình tĩnh đến đáng sợ, như là được giải thoát vậy.

Trái tim như là bị khoét một lỗ, ẩn ẩn đau. Những lời này, đều là vì triệt để chặt đứt tất cả niệm tưởng của nàng, bảo toàn chính mình, cũng bảo toàn cho các nàng. Nhưng cũng giống như một con dao găm vào lòng cô, dập nát tất cả dũng cảm ngụy trang. Chất lỏng ấm áp rơi xuống, xẹt qua hai má, chậm rãi len vào khóe miệng, có chút đắng.

Đinh Tiểu Nghiên hơi nghẹn ngào, ánh mắt mờ mịt, cười nói: "Tôi không muốn tin tưởng. Đinh Tiểu Tuyên của tôi, không phải như vậy. Chị ấy là một người lễ phép, chị tuân thủ pháp luật, chị xem ác như thù, chị là niềm tự hào của ba, là chỗ dựa của tôi, là chỗ dựa của tôi và mẹ sau khi ba ngã xuống."

Đinh Tiểu Nghiên bên kia bàn bỗng nhiên đứng dậy, chiếc ghế lui trên sàn nhà phát ra tiếng chói tai. Cô vẫn luôn cúi đầu, không dám nhìn thẳng.

"Xin lỗi."

"A, phải là tôi xin lỗi chị."

Đinh Tiểu Nghiên đã đứng bên cạnh Đinh Tiểu Tuyên, chậm rãi ngồi xổm xuống. Nàng cười nâng tay khẽ vuốt hai má cô, lau nước mắt trên khóe mắt của Đinh Tiểu Tuyên.

"Đinh Tiểu Tuyên, tôi chưa bao giờ biết, chị tàn nhẫn như vậy."

Ngẩng đầu lên, đối diện là hai mắt mù sương của Đinh Tiểu Nghiên. Trong mắt của nàng có áy náy, có thương tiếc, có kiên định, còn có oán hận. Nàng đã biết, Đinh Tiểu Nghiên đã biết.

"Dùng những lời nói dối đó, khiến tôi hận chị. Tội hận như thế chị đã hài lòng chưa? Chị khiến tôi dùng sáu năm đi oán hận một người tôi không nên hận, thậm chí, tôi hẳn là nên sùng bái chị. Khi lão nhân nói cho tôi biết, chị là đại anh hùng, chị là nội ứng, chị là cảnh sát, vẫn luôn là như vậy. Cái thứ gọi là tiền tham ô kia, là tiền lương chị dùng mạng dùng máu đổi lấy. Chị giấu ba năm, chị biết tôi đã xử lý chúng như thế nào không? Tôi đã đốt hết, ha ha, bởi vì tôi hận chị. Đến hôm nay, tôi đột nhiên cảm thấy bản thân mới là cái đồ bại hoại, tốt nghiệp đại học thì thế nào, du học thì thế nào... Tôi có đọc nhiều sách hơn nữa, chung quy vẫn chỉ mà con rối ẩn náu trong góc nhà không có hoài bão, hưởng thụ cuộc sống an ổn mà mọi người mang lại."

Đinh Tiểu Tuyên lắc đầu, cố gắng không cho nước mắt tuôn trào như đê vỡ.

"Tiểu Nghiên, đừng nói nữa."

"Chị muốn cho tôi hận chị. Chị đã làm được, mãi đến hôm nay, tôi vẫn luôn hận chị! Vì một người phụ nữ, án oan chị không lật lại, vì một người tội ác tày trời, bị người khác hạ độc, cùng người khác đánh nhau, ngồi tù vì cô ta. Đinh Tiểu Tuyên, lão nhân nói cho tôi tất cả rồi, ông ấy muốn tôi khuyên chị."

Sau khi Đinh Tiểu Nghiên thở dài thật sâu, nhấc khóe miệng lên:

"Ông ấy đề cao tôi quá rồi, tôi không có năng lực đó. Tôi không thể lay động người chị vĩ đại của tôi được."

Đinh Tiểu Nghiên từ từ khuỵu gối quỳ xuống.

"Em sao có thể hận chị, chị đã làm nhiều lắm, nhiều đến mức, đời này em cũng trả không hết. Chị hai, em xin lỗi."

"Tiểu Nghiên! Đứng lên!" Trong mắt một mảnh mơ hồ.

"Chị nói cho em biết, có phải vì em làm chị thất vọng, cho nên chị mới không cần em không. Có phải không cần mẹ, không cần cái nhà này nữa hay không?! Em gọi chị là chị hai, từ nay về sau em đều gọi chị là chị hai, chị trở về được không."

Muốn giải thích như thế nào, nên giải thích như thế nào, nỗi đau chôn giấu dưới đáy lòng không thể kể ra, áy náy mâu thuẫn tự trách, chỉ có thể một mình mình thừa nhận. Không ai biết nỗi đau của cô khi phản bội người yêu, không ai biết sự gian nan khi cô bị buộc phải lựa chọn giữa người yêu và chức trách. Chỉ có thể không ngừng lặp lại câu nói không có chút phân lượng kia.

"Xin lỗi... xin lỗi... Thật xin lỗi..."

"Cô ta hãm hại chị! Người phụ nữ tâm địa rắn rết như vậy, phải chịu báo ứng! Giao cho lão nhân, ông ấy biết nên làm như thế nàp. Em xin chị hãy suy nghĩ cho bản thân một chút được không! Chị đã hy sinh quá nhiều rồi!"

Nàng hận Đinh Tiểu Tuyên cố chấp, nàng hận Đinh Tiểu Tuyên tàn nhẫn.

"Không thể, chị có lỗi với chị ấy. Chị phải cứu chị ấy, chỉ một lần cuối cùng này thôi, chị không thể lại trơ mắt nhìn chị ấy hãm sâu vũng bùn. Phải ngăn cản trước khi chị ấy phạm sai lầm thêm nữa, chị cần phải ngăn cản, một lần cuối cùng, chị với chị không thể trở về nữa rồi."

Một lần cuối cùng, phản bội nàng, là không còn đường nào để cứu vãn nữa.

Lâm Bình... Lam Tử Ngưng... Tổ sản xuất... Hoàng Linh... Tiểu Nghiên...

Tất cả đều xoay quanh tổ sản xuất mới kia!

Đinh Tiểu Tuyên giật mình hiểu ra, thuốc phiện sẽ trộn lẫn trong sản phẩm, do Lâm Bình phụ trách tán hàng! Nếu Lam Tử Ngưng thành công, vậy Tiểu Nghiên sẽ bị liên lụy, không thể, phải thoát thân!

"Còn có em, rời khỏi chỗ này, ngay xuất ngoại, mang theo mẹ xuất ngoại đi."

"Nếu cô ta có ý định trả thù, chị cảm thấy em thoát được sao? Trốn không thoát."

Đúng vậy, sao có thể thoát được chứ.

"Mãi đến ngày hôm qua, em mới biết được em sẽ công tác ở đây. Em đoán rằng, là cô ta, từng bước một bố trí cạm bẫy. Em không dao động chị được, nhưng dù chỉ là một tia hy vọng, em vẫn sẽ đến đây. Như em dự đoán." Biểu tình của Đinh Tiểu Nghiên thực nghiêm túc, mắt sáng như đuốc. "Chị hai, cô ta sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Nếu việc đã đến nước này, em không thể mặc người giày xéo, em muốn đòi lại công bằng cho chị. Chị hãy cho em ở lại, đừng một mình gánh vác nữa."

"Chị ấy đã từng đáp ứng với chị sẽ không tổn thương mọi người."

"Chị hao, chị rất ngu ngốc. Cô ta ngay cả chị cũng..."

Rất ngu ngốc. Nghĩ rằng yêu, có thể lay động tất cả. Rất ngu ngốc. Tất cả đều là tự làm tự chịu.

Đinh Tiểu Tuyên nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Tiểu Nghiên. Lam Tử Ngưng sẽ không tổn thương em, chị sẽ không để chị ấy tổn thương em. Chị cũng sẽ không, để em tổn thương chị ấy."

Của phòng thẩm vấn mở ra, Hoàng Linh mặt không chút cảm xúc, lạnh lùng nói: "Cô Đinh, xin lỗi, hình như hơi lâu rồi đó."

Đinh Tiểu Nghiên khịt khịt mũi, lau nước mắt trên mặt, đứng dậy, cười nhẹ: "Cám ơn cô, ngục trưởng Hoàng."

"Ừm." Hoàng Linh phất tay, hai cảnh ngục trực tiếp đi đến bên cạnh Đinh Tiểu Tuyên tháo còng tay của cô ra, dẫn cô ra ngoài.

Đinh Tiểu Nghiên đi theo phía sau Hoàng Linh, đi ngang qua một phòng khép hờ cửa. Đinh Tiểu Tuyên nhìn lướt qua, bước chân vốn chậm chạp như lơ lửng bỗng ngừng hẳn lại, nôn nóng hòa lẫn bất an vùng vẫy khỏi hai cảnh ngục để vọt vào trong, cô thét lên: "Lam Tử Ngưng!"

Một luồng khí nghẹn trong ngực Đinh Tiểu Nghiên, nàng nhíu mày nhìn không ra cảm xúc gì đi theo Hoàng Linh tiến lên. Hoàng Linh ra hiệu cho hai ngục cảnh không cần tới cản, đứng ở cửa, nhìn chằm chằm hai người phòng trong.

Hai tay Lam Tử Ngưng bị còng trên máy chạy bộ. Nặt nàng đỏ bừng, mồ hôi nhễ nhại, không ngừng thở hổn hển. Ngực phập phồng liên tục, cả người như muốn gục xuống đất, nhưng máy chạy bộ vẫn hoạt động không ngừng.

Đinh Tiểu Tuyên bối rối hoảng loạn đánh lên dãy nút trên máy chạy bộ. Rốt cục ấn được nút ngừng lại, cô lấy ống thuốc từ trong túi áo ra, ngồi xổm bên cạnh nàng: "Lam Tử Ngưng, Lam Tử Ngưng, thuốc, thuốc đây!"

Hoàng Linh xoay người phân phó với ngục cảnh đứng trước cửa: "Mười phút sau, áp giải hết tới phòng biệt giam." Vẻ mặt lạnh lùng của nàng bỗng giãn ra, cười tươi như hoa, xua tay nói với Đinh Tiểu Nghiên: "Cô Đinh, đi tham quan tổ sản xuất một chút chứ?"

-------

Editor có lời muốn nói: Nhiều lúc ảo tưởng rằng, Tiểu Nghiên thích Tiểu Tuyên nha~ ôi chao tội lỗi tội lỗi a~~~

Ps: Cầu like cầu nhắn lại~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play