Trong lúc ngủ mơ mơ mơ màng màng cảm giác có một đôi tay đang áp lên mặt mình, mềm mại như vậy, nhưng, đó không phải tay cô ấy.

Lam Tử Ngưng cố gắng khiến mình tỉnh táo lại, tránh cái tay trên mặt ra. Nàng chớp chớp mắt, hình ảnh mơ hồ trước mắt dần dần rõ ràng hơn.

Bị Lam Tử Ngưng tránh né theo bản năng, Hoàng Linh cũng không tức giận, chỉ nhìn nàng cười.

"Tỉnh rồi."

Lam Tử Ngưng lạnh lùng quay mặt sang nhìn chỗ khác.

Hoàng Linh cười thở dài, cầm một cây tăm bông, thấm chút nước, kề sát vào nàng, lại vẫn bị Lam Tử Ngưng lạnh mặt làm lơ. Một tay nàng dùng sức kéo mặt Lam Tử Ngưng qua, hơi nhướng người thoa tăm bông lên đôi môi khô ấy.

"Đừng cứng đầu với tôi, môi của em khô lắm."

Lam Tử Ngưng hơi ngẩn ra, sau đó cong khóe miệng nở nụ cười.

"Em cười lên thật là đẹp."

Không hề che dấu sự chán ghét với Hoàng Linh, Lam Tử Ngưng chậm rãi nói: "Cô thực biến thái."

Hoàng Linh không giận mà cười, đưa tay bẻ gãy tăm bông, tùy tiện ném xuống đất.

"Chắc là vậy, em lãnh đạm với tôi như thế, tôi còn yêu em cỡ này, tận tâm hết sức vì em như vậy."

"Yêu? Ha ha." Con ngươi lạnh lùng tản ra ý khinh thường cùng trào phúng. "Không đúng, cô chỉ là cảm thấy, một món đồ chơi từ nhỏ không chiếm được lại bị người khác dễ dàng cướp mất, nên cô không cam lòng. Cô muốn đoạt lại, chứng minh cảm giác tồn tại của mình. Cô thậm chí, thầm nghĩ sau khi đoạt lại sẽ tự tay hủy diệt."

"Không đúng! Tôi yêu em! Tôi thật sự yêu em!" Cảm giác giọng điệu của mình quá cứng ngắc, Hoàng Linh tận lực điều chỉnh lại nhu hòa hơn, nhẹ giọng nói với nàng: "Em trách tôi thả cho Lâm Bình một con ngựa sao?"

"Phải."

"Trách tôi truyền ra chuyện em và tôi gặp mặt sao?"

"Phải."

"Tôi làm như vậy, đều có lý do."

"Tùy cô."

Thái độ lãnh đạm của Lam Tử Ngưng khiến Hoàng Linh không thể nhịn được nữa, đưa tay nắm lấy cằm của nàng, lạnh lùng trừng nàng. Thẳng đến khi mặt nàng vì đau mà nhăn thành một đoàn, con ngươi âm trầm của nàng ta lướt qua một tia không đành lòng, buông tay ra.

"Không nên chọc tôi nổi giận."

Bình tĩnh lạnh lùng nhìn sự thay đổi thất thường của nàng ta, phảng phất như không hề liên quan tới mình, chống tay ngồi dậy, từ từ đáp: "Thật là một bà cô tàn nhẫn."

Hoàng Linh sợ mình sẽ làm ra hành động gì gây thương tổn cho nàng, dứt khoát đứng dậy tránh ra, hoãn một hồi mới cười nói: "Em đối với anh Tần, cũng đủ tàn nhẫn. Chẳng lẽ ngày giỗ của anh ấy, em còn muốn cùng cô ta khanh khanh ta ta?"

"Luôn mồm vì anh trai tôi, cô lại để Lâm Bình phản bội tôi, sẽ không sợ cô ta chặt đứt đường lui của tôi sao."

"Không sợ, cô ta yêu tiền." Hoàng Linh như là nhớ ra cái gì, híp mắt lại, ngữ điệu cũng bất giác cao lên: "Lần trước em nói tôi thiếu kiên nhẫn, tôi sửa lại, bắt đầu dụng tâm đi nhớ kỹ nhược điểm của mỗi người."

"Ha ha."

"Tin tưởng tôi, tôi thủy chung đứng về phía em. Không giống Đinh Tiểu Tuyên, mãi luôn đối nghịch với em."

Ánh mắt Lam Tử Ngưng chuyển trầm, mặt không đổi sắc đón nhận ánh mắt khiêu khích của Hoàng Linh.

"Cuộc nói chuyện giữa tôi với cô ta lúc sáng, cần thuật lại một lần cho em nghe không?"

Chớp mắt một cái, Lam Tử Ngưng cố giữ vững trấn tĩnh, thản nhiên hỏi: "Cô muốn làm gì?"

Hoàng Linh cười lạnh một tiếng: "Phản ứng của em như vậy thực sự làm trái tim người ta băng giá."

Hai mắt hẹp dài híp lại, nụ cười của Hoàng Linh thật sự khiến nàng ớn lạnh. Lam Tử Ngưng cũng cười, mi gian lại mang theo lãnh ý nói không nên lời. Nếu không phải mấu chốt để Lam gia phản kích nằm trong tay Hoàng Linh và Lâm Bình, nàng hận không thể băm hai ả này ra cho chó ăn!

Còn nhiều thời gian, nàng nói với bản thân, cần phải bình tĩnh hơn nữa. Tất cả thù, tất cả hận, một ngày kia, nhất định sẽ đòi lại hết!

"Tôi biết em mềm lòng, tôi biết em không ra tay được. Hôm nay, Đinh Tiểu Tuyên chắc chắn sẽ vì sai lầm của cô ta mà trả giá đại giới."

"Cô đã làm gì?"

Biết rõ mình càng để ý Đinh Tiểu Tuyên, địch ý của Hoàng Linh đối với cô ấy càng sâu đậm. Nhưng chỉ cần có liên quan tới Đinh Tiểu Tuyên, nàng nhịn không được bối rối mà thất thố.

"Không phải tôi làm gì, mà là Lâm Bình sẽ làm gì."

Trong lòng chợt rung lên một cái, lưng cứng còng, Lam Tử Ngưng không chút chần chờ lạnh giọng hỏi: "Cô đã làm gì?!"

"Tôi đã rất tốt với cô ta đấy, thông báo toàn ngục giam sẽ thưởng cho cô ta vì đã tố giác, thậm chí xin giảm hình phạt cho cô ta luôn rồi. Về phần Lâm Bình, tôi đoán nàng ta sẽ làm Đinh Tiểu Tuyên hưởng thụ một phen mùi vị 'Cực lạc'."

Không khí đột nhiên đọng lại, thậm chí quên mất hô hấp.

Gương mặt Lam Tử Ngưng vốn không có chút máu càng thêm tái nhợt, tay chân nháy mắt lạnh lẽo.

Nàng buôn lậu thuốc phiện, không ai rõ ràng hơn nàng uy lực của 'Cực lạc', chỉ cần lượng nhỏ, sợ rằng từ nay về sau Đinh Tiểu Tuyên sẽ đánh mất bản thân mình.

Trong mắt Hoàng Linh phát sáng, ý vị thâm trường nói: "Chỉ cần khống chế được cô ta, sau này, cô ta cũng không dám phản bội em nữa. Chẳng lẽ em không hy vọng cô ta nhất nhất nghe lời em ư? So với việc suốt ngày tìm cách đối nghịch với em vẫn tốt hơn chứ."

Thấy Lam Tử Ngưng nhất thời hoảng loạn, Hoàng Linh thừa thắng xông lên: "Đinh Tiểu Tuyên đề phòng em, điều tra em, mỗi ngày ngủ bên cạnh, em có biết không?"

Lam Tử Ngưng ngốc sững, im lặng không nói gì, đáy mắt tràn ra tầng tầng vô lực.

"Cô ta bảo tôi điều tra em, bảo tôi điều tra xe tải của Lâm Bình, điều tra tổ của Tiếu đại muội. Cô ta bảo tôi báo tin cho cảnh sát đề phòng Tiêu Hàn lợi dụng thế lực của Lâm Bình chuyển hàng. Nhìn xem, cô ta biết rõ đây là cơ hội cuối cùng của em, vẫn trăm phương ngàn kế muốn hủy hoại nó."

Những lời này, không chỗ nào không làm trái tim Lam Tử Ngưng đau đớn. Nhưng nàng nhẫn nại, tay siết thành nắm đấm.

"Đủ rồi!"

Nàng dựt kim tiêm trên tay, huyết châu nhất thời chảy ra theo lỗ kim. Nàng không quan tâm, xoay người xuống giường, muốn lao ra phòng bệnh, bất đắc dĩ mềm nhũn vô lực rất nhanh liền bị Hoàng Linh ấn trở về.

Hoàng Linh dùng sức ấn bả vai của nàng, tà nghễ nhìn nàng.

"Em chỉ là nhất thời bị ma quỷ ám ảnh mới để cô ta đùa giỡn xoay vong vòng như vậy. Vì cô ta em thậm chí sẵn lòng đối địch với mọi người, đối địch với Lam gia! Em tha thứ cho tất cả sự phản bội của cô ta, cũng được, nhưng duy nhất cái chết của anh Tần, em không nên quên đi! Đừng quên là do một tay Đinh Tiểu Tuyên tạo thành! Cô ta thậm chí kéo cả em xuống nước! Là cô ta khiến em thành kẻ bất nghĩa, lợi dụng tín nhiệm của em làm bại lộ hành tung của anh Tần trước cảnh sát!"

"Đủ rồi! Để tôi trở về!" Lam Tử Ngưng ra sức giãy dụa, trong lúc giằng co đã để lại một vết xước trên tay Hoàng Linh.

Hoàng Linh không thể nhịn được nữa, lấy còng tay ra tóm một bàn tay của nàng lại. Lam Tử Ngưng lại dùng sức đẩy nàng ta ra. Hoàng Linh không hề phòng bị mà ngã ra sau. Lam Tử Ngưng kéo ống tiêm trong bình truyền dịch ra, cây truyền dịch ngã xuống kéo theo chai chai lọ lọ trên bàn rơi xuống. Nàng nhặt một mảnh vỡ lên nắm trong tay, máu tươi chậm rãi chảy ra từ trong kẽ tay của nàng.

"Tôi đã nói tôi sẽ báo thù! Cô chẳng qua chỉ là một con chó của Lam gia! Không có tư cách khoa tay múa chân với tôi!"

Máu đỏ thẫm từng giọt từng giọt rơi trên nền trắng tinh, tạo thành hình như đóa hồng trên tuyết lạnh. Tiếng đổ vỡ trong phòng làm cảnh ngục bên ngoài chú ý, tiếng bước chân dồn dập dần dần tới gần, trong mắt Hoàng Linh lóe ra thần sắc khẩn trương, nàng ta đứng lên: "Bỏ xuống!"

Lam Tử Ngưng từng bước tới gần: "Để tôi trở về!"

"Được, em buông tay đã." Hoàng Linh đấu không lại kiên trì của nàng, lấy khăn tay ra ném tới trước mặt nàng. "Bọn họ sắp vào rồi, ném mảnh thủy tinh xuống!"

"Ngục trưởng Hoàng?"

Hoàng Linh chậm rãi tới gần Lam Tử Ngưng, Lam Tử Ngưng cảnh giác rụt tay.

"Tôi đáp ứng em, sẽ không nuốt lời!"

Hoàng Linh thật cẩn thận lấy mảnh vỡ trong tay nàng ra ném xuống, lấy khăn tay băng bó sơ miệng vết thương lại, lúc khóa còng tay nàng lại thì nói tiếp: "Nhớ kỹ tất cả những việc em làm ngày hôm nay! Anh Tần đang nhìn đó!"

---

Động tác của Hoàng Linh cực nhanh, trong chốc lát đã điều đi thay đổi đội cảnh ngục trông coi ở cửa sau. Đây không thể nghi ngờ là một đả kích to lớn đối với Lâm Bình. Không chỉ riêng chuyện trao đổi hàng hóa cỏn con này, mà ngay cả chuyện hợp tác của Lam Tử Ngưng cũng có khả năng chết yểu ngay từ bước đầu tiên!

Cho tới nay vì ngại Lam Tử Ngưng sẽ cản trở, mặc dù Đinh Tiểu Tuyên là cái đinh trong mắt thì Lâm Bình cũng không tiện xuống tay. Bhưng lúc này đây, đã muốn xé rách da mặt với Lam Tử Ngưng, oán khí đối với Đinh Tiểu Tuyên cũng nên phát tiết một chút!

Hoàng Linh đưa Đinh Tiểu Tuyên ra công khai, Lam Tử Ngưng lúc này lại ở trong phòng y tế, trọng trách bảo vệ Đinh Tiểu Tuyên liền tới phiên Tiếu đại muội. Nhưng mà cô ta cũng không rõ, Đinh Tiểu Tuyên này đến tột cùng nên hộ hay không hộ. Dù sao, Đinh Tiểu Tuyên là đang đối nghịch cùng Lam Tử Ngưng. Đối mặt với tầm mắt như hổ rình mồi chung quanh, Tiếu đại muội cũng có chút khó xử.

"Cảnh sát Đinh à, cô cả ngày cứ đi chọc phá tùm lum thôi!"

Trong lòng Chu Nam rõ ràng, tuy rằng việc này là do Lam Tử Ngưng đạo diễn ra, nhưng tình thế phát triển thật giống như đã thoát ly sự khống chế của nàng ấy. Bây giờ tự bảo vệ mình mới là quan trọng nhất.

Chu Nam vẫn đi theo bên cạnh Đinh Tiểu Tuyên, mấy chuyện này đều có liên quan tới cô, nếu Lâm Bình muốn đối phó Đinh Tiểu Tuyên, tất nhiên cũng sẽ động tới mình. Dù sao có hai người hiểu lòng hỗ trợ nhau, còn hơn là cô đơn chiếc bóng làm cá cho người xẻ thịt.

Hoàng Linh nhằm vào mình cũng không phải mới ngày một ngày hai, nhưng tại sao lại là hôm nay. Tại sao hôm nay Lâm Bình lại xuống tay với Lam Tử Ngưng, việc này có kỳ lạ. Nhưng mà, Đinh Tiểu Tuyên hỗn loạn, cả ngày tâm tư hoàn toàn đặt trên người Lam Tử Ngưng, mọi thứ còn lại đều quăng ra sau đầu.

"Lam Tử Ngưng sao rồi?"

"Ngộ độc thức ăn cấp thấp."

Ở mặt ngoài Lâm Bình vẫn tất cung tất kính với Lam Tử Ngưng, tranh đấu ngầm giữa hai nàng chỉ có một số ít người biết, cho nên, chuyện này với Đinh Tiểu Tuyên, xem như kéo Lam Tử Ngưng lên trên đài. Nếu Lam Tử Ngưng vẫn cực độ bao che Đinh Tiểu Tuyên, điều đó tất nhiên sẽ làm tổn hại uy tín của nàng. Tiếu đại muội không vui đứng dậy.

"Nếu không phải cô trêu chọc Lâm Bình, Ngưng tỷ sẽ chịu tội như vậy à!"

Chỉ trỏ xung quanh càng khiến Tiếu đại muội hiển lộ bất lực, đang lúc dao động lưỡng lự, Đinh Tiểu Tuyên mở miệng nói: "Hoặc là cô tránh ra, hoặc là giao tôi cho Lâm Bình."

Đôi mắt sáng rực quét ngang mọi người xung quanh, Tiếu đại muội là đại diện cho thái độ của Lam Tử Ngưng, phía sau, cô không thể kéo Lam Tử Ngưng lên đầu sóng ngọn gió nữa.

Trong ánh mắt sung sướng khi người gặp họa của bọn người vây quanh, Đinh Tiểu Tuyên cởi vải băng xuống, nhìn lướt qua mọi người, cúi đầu nói với Chu Nam: "Lâm Bình không dám làm gì quá phận, cô ta chỉ là muốn giết gà dọa khỉ, em không cần đi theo tôi."

Chu Nam cầm tay Đinh Tiểu Tuyên, trong tay áo trượt xuống một cái bàn chải bị gãy, tay vuốt lên mép gãy có chút sắc nhọn.

"Chị Tuyên, em không thể đánh, nhưng có thể khiêng."

"Này này, lão Tiếu, đây không giống như là chuyện của cô." Lâm Bình nhàn nhã ngồi trên băng ghế dài trong phòng thay đồ, run run đùi. "Nếu Ngưng tỷ đã biết, cũng sẽ không bảo vệ cô ta."

Chu Nam và Đinh Tiểu Tuyên bị đẩy mạnh vào phòng thay quần áo, cửa tức khắc bị ba người như chướng ngại vật ngăn trở.

Hai người nghi hoặc nhìn chung quanh, bên trong phòng chỉ có một mình Lâm Bình, một cảm giác cực kỳ không tốt nảy lên trong lòng.

"Cảnh sát Đinh, tôi cảm thấy, Ngưng tỷ đối đãi cô không tệ." Lâm Bình làm bộ làm tịch bất bình dùm Lam Tử Ngưng. "Cô cứ lấy oán trả ơn thật sự là thiếu đạo đức."

Lâm Bình chậm rãi thong thả bước đến trước mặt hai người, giơ tay đẩy một cái, Chu Nam lảo đảo ra sau vài bước.

"Mày tiểu quỷ này, ai không chọc, chọc Đinh Tiểu Tuyên, lần này, là dẫn lửa tới thân đi."

Địch bất động ta bất động, Đinh Tiểu Tuyên đứng tại chỗ cảnh giác nhìn chằm chằm Lâm Bình.

"Hôm nay tôi cho cô chọn, là muốn tôi thay Ngưng tỷ thanh lý môn hộ, hoặc là phát thề, từ nay về sau ngoan ngoãn làm chó săn."

"Cô có làm chó cũng không đủ trung thành."

Lời Đinh Tiểu Tuyên còn nói chưa dứt, một quyền của Lâm Bình đột ngột phóng ra. Đinh Tiểu Tuyên nghiêng người chụp cổ áo nàng ta, Lâm Bình lại trong chớp mắt này linh hoạt xoay người, thuận thế giơ chân đá hướng tay trái của cô. Đinh Tiểu Tuyên ăn đau lui ra sau mấy bước.

Lâm Bình đứng thẳng dậy, cười cười: "Cô tàn phế, tôi cho cô dùng cả chân tay, tôi chỉ dùng tay."

Lại nghiêng người chỉ chỉ tủ quần áo, Thẩm Lâm cười lạnh mở tủ quần áo ra, Hướng Diệc Song hiển nhiên đã bị người nhốt trong tủ quần áo, tóc hỗn độn, tay chân bị trói, miệng cũng bị nhét khăn, nước mắt trên mặt rõ ràng có thể thấy được.

Lâm Bình xoay cổ xoay vai: "Đánh thắng được tôi, tôi thả hai tụi nó một con ngựa, đánh không lại, tôi sẽ chiêu đãi ba người các cô đẹp mặt."

"Lâm Bình cô là đồ hèn!"

Đúng lúc này Chu Nam vọt tới, vung quyền về phía Lâm Bình. Lâm Bình cảm giác được phía sau khác thường, xoay người nhấc chân, đá về phía bụng Chu Nam. Chu Nam nhấc tay cản lại, lập tức bổ ra trước, kéo theo Lâm Bình ngã xuống đất.

Lâm Bình nhanh chóng giơ một quyền đánh lên mặt Chu Nam, Chu Nam bị đánh tới mơ hồ, bàn chải trong tay cũng quăng ra ngoài.

Đinh Tiểu Tuyên bước nhanh tiến lên, nhặt bàn chải lên. Lâm Bình nghiêng đầu vừa thấy liền dùng sức đẩy Chu Nam ra, một cước đá văng tay Đinh Tiểu Tuyên, mặt mũi tràn ngập phẫn nộ: "Khốn kiếp! Lên hết cho tao!"

Chưa tới một lát, Đinh Tiểu Tuyên đã bị người vây quanh một vòng, ép vào trong góc, mà Chu Nam nằm trên sàn bị Lâm Bình đạp thêm một cước.

"Mẹ nó! Dám giở trò!"

"Chu Nam!"

Đinh Tiểu Tuyên đánh mạnh một đấm về phía người trước mặt, một cước đá nàng ta ngã xuống, ngay sau đó định lao ra vòng vây, lại bị người phía sau một tay kéo cánh tay trái của lại. Vết thương chưa lành liên tiếp vị va chạm, cô chỉ có thể cắn răng chịu đựng một lần lại một lần đau đớn tận xương. Đinh Tiểu Tuyên nhịn đau vặn ngược lại một cái, đối phương không kịp phòng bị, đau đớn hô to: "Buông tay! Buông tay!"

Người đông thế mạnh, quyền cước lung tung đánh trên người, cô không thể tránh được. Lui hai bước, cố không phản kích, xoay người nhằm về phía Lâm Bình, một phen nắm kéo bả vai nàng ta, nhưng cô cũng không còn bao nhiêu sức, Lâm Bình đã dùng sức tránh ra được.

Lâm Bình xoay người lại đá một cước lên phía trái của cô, Đinh Tiểu Tuyên rút tay về. Trước sau thụ địch, chỉ cảm thấy phía sau bị ai đó đá một cước lên bắp chân, bùm một tiếng quỳ xuống, thân mình mềm nhũn ngã qua một bên. Vừa vặn cái bàn chải vốn bị Lâm Bình đá văng ra đang nằm bên cạnh. Cô nắm chặt bàn chải đưa chân ra gạt một cái. Lâm Bình không đoán được phản ứng của cô nhanh như thế, trực tiếp bị Đinh Tiểu Tuyên gạt ngã.

Đinh Tiểu Tuyên xoay người ngồi lên thân của Lâm Bình, cúi đầu, bàn chải găm chặt trên cổ họng Lâm Bình, hai mắt phẫn nộ thẳng tắp trừng nàng ta, vừa thở phì phò vừa nói: "Tôi thắng! Thả họ ra!"

"Cảnh sát Đinh, lời nói của kẻ bại hoại cũng có thể tin?" Lâm Bình không chút nào sợ hãi cười cười.

Đinh Tiểu Tuyên ngẩng đầu nhìn qua, Chu Nam bị người ta siết cổ, không thể mở miệng nói chuyện, mặt của cô ấy đã đỏ bừng như muốn nhỏ máu. Đinh Tiểu Tuyên đè mạnh hơn, bàn chải đâm vào da Lâm Bình: "Thả họ ra!"

Đinh Tiểu Tuyên thấy Chu Nam sắp hít thở không thông, đột nhiên cong tay dùng hết sức, khuỷu tay hung hăng đánh vào yết hầu của Lâm Bình.

"Có nghe thấy không! Các cô dừng tay lại!"

Lâm Bình ho khan nửa ngày, chỉ vào phương hướng của Chu Nam và Hướng Diệc Song, Đinh Tiểu Tuyên nghiêng đầu nhìn lại, trong tay mấy người đó có thêm một ống tiêm. Trong ống tiêm có chứa chất lỏng trắng đục, kim tiêm đang để trên cánh tay Hướng Diệc Song.

"Thế nào? Một liều kia ai sẽ hưởng thụ đây?"

Hướng Diệc Song liều mạng lắc đầu giãy dụa, Chu Nam hấp hối một bên, Đinh Tiểu Tuyên tức giận đỏ mắt. Ống tiêm đã muốn đâm vào tĩnh mạch trên tay, một màn trước mắt này khiến cô lâm vào hoảng sợ sâu sắc, nước mắt không kiềm được mà tràn ra ngoài.

Đinh Tiểu Tuyên chợt tỉnh lại trong cơn phẫn nộ, dần dần thả lỏng tay.

Lâm Bình cong chân lên, liên tục đá vào bụng Đinh Tiểu Tuyên. Đau đớn kia như bị dao cắt qua, trong lúc nhất thời Đinh Tiểu Tuyên ngay cả thở cũng thở không nổi, đau đến mức sắc mặt trắng bệch, sau đó lại đè xuống sàn, cánh tay trái bị kéo ra sau, dùng sức níu chặt, không thể động đậy.

Đinh Tiểu Tuyên thở hổn hển, vừa mới nâng đầu lên đã bị Lâm Bình đá ngã xuống sàn, đầu nhất thời ong ong vang lên.

Lâm Bình lau vết máu trên cổ, mang theo nụ cười khinh miệt tới trước mặt Đinh Tiểu Tuyên.

"Tao cũng biết mày không bỏ mặt mũi xuống được, phải không? Đừng lo lắng, một liều kia tao cho mày hưởng thụ. Đảm bảo cho mày thăng tiên, sau này mày cũng sẽ hiểu được một phen khổ tâm của bọn tao."

Thẩm Lâm nghe vậy, rút ống tiêm đâm dưới da Hướng Diệc Song ra, cười hì hì đưa cho Lâm Bình.

Đinh Tiểu Tuyên liều mạng muốn giãy dụa tránh né, lại vẫn bị ép chặt dưới sàn. Mắt thấy kim tiêm của Lâm Bình sắp đâm vào da, cô dùng hết toàn lực thẳng cánh tay, kim tiêm xẹt qua da một đường, màu từ từ chảy ra rơi trên người. Dung dịch trong ống vì cô giãy dụa mà vẫn chưa tiến vào được.

Tiếu đại muội vốn đang xem chiến ngoài cửa đột nhiên kinh hô lên: "Ngưng tỷ!" [cứu tinh tới rồi~]

Người canh cửa thấy là Lam Tử Ngưng, liền tránh ra. Lâm Bình cũng buông ta, chỉ là kim tiêm vẫn cắm trong tay Đinh Tiểu Tuyên. Nàng ta nháy nháy mắt một cái, đứng dậy sửa sang quần áo đầu tóc lại, híp mắt gật đầu với Lam Tử Ngưng.

"Ngưng tỷ, tôi giúp cô thanh lý môn hộ đó."

Lam Tử Ngưng thở hồng hộc, hiển nhiên là gấp gáp chạy tới. Ánh mắt lãnh liệt của nàng quét một vòng, thuốc kia vẫn còn ở trên người Đinh Tiểu Tuyên, trái tin treo lơ lửng rốt cuộc được thả xuống. Nhưng một câu kia của Hoàng Linh nói sự thật Đinh Tiểu Tuyên phản bội khiến nàng phát điên. Lam Tử Ngưng tùy tay nhấc băng ghế quơ về phía người giữ Đinh Tiểu Tuyên. Hành động của nàng rất lớn, Lâm Bình cùng mấy người đang áp chế Đinh Tiểu Tuyên đành phải tránh ra, chỉ có Đinh Tiểu Tuyên bị đè trên sàn là tránh không khỏi. Một tiếng trầm vang, băng ghê nện lên người Đinh Tiểu Tuyên, kim tiêm cũng theo trọng vật va chạm mà bị bẻ gãy.

Ngay cả Lâm Bình, nhìn thấy cũng trợn mắt há mồm. Nàng ta che dấu cảm xúc trong lòng, mỉm cười, khoanh tay chờ xem kịch.

Đinh Tiểu Tuyên cố gắng ngăn chặn ho khan, xoay người che miệng, hoãn một hồi mới nghiêng đầu nhìn nàng. Trong mắt Lam Tử Ngưng có trốn tránh, tuy rằng chợt lóe qua, nhưng là vẫn bị cô bắt được và giữ trong lòng. Cô cố gắng bò dậy, rút kim tiêm trên tay ném đi, không coi ai ra gì ngây ngô cười với nàng.

Lam Tử Ngưng bỗng nhiên bước nhanh đến bên cạnh cô, một tay kéo cổ cô đi. Đinh Tiểu Tuyên bị nàng kéo nghiêng ngả lảo đảo tới phòng tắm. Lam Tử Ngưng mở vòi hoa sen, xả lên Đinh Tiểu Tuyên khiến cô ngẩng đầu, nước đánh lên mặt cô.

Chỉ cần hít thở một lần, nước kia sẽ tràn vào xoang mũi một lần. Bị nghẹn đến khó chịu, cô không khỏi mở miệng ra, nước cũng tràn vào miệng. Cô lắc đầu giãy dụa nhưng không được, cơ thể càng ngày càng vô lực, cảm giác hít thở không thông càng ngày càng rõ ràng.

Lâm Bình yên lặng nhìn chăm chú màn này, ánh mắt có chút phức tạp.

Ngay lúc trước mắt Đinh Tiểu Tuyên biến thành màu đen chuẩn bị ngất đi, Lam Tử Ngưng lại kéo cô ra khỏi màn tra tấn này, không để ý cô đang không ngừng ho khan thở dốc, tiếp tục kéo cô ra ngoài.

"Người của tôi tự tôi sẽ xử trí, không tới phiên coi quản. Cút xéo đi."

Lâm Bình nhún nhún vai.

"Giải tán, giải tán hết đi, Ngưng tỷ phát uy. Tên kia, cũng tránh ra."

Không để ý đến đám người dần dần tán đi, Lam Tử Ngưng lôi Đinh Tiểu Tuyên, đá lên bắp chân khiến cô quỳ xuống. Ngực Lam Tử Ngưng kịch liệt phập phồng, bạo ngược trong mắt tràn ngập hận ý, nắm cằm cô, khiến cô ngẩng đầu nhìn mình.

"Tôi sẽ không dễ dàng tha thứ cô phản bội tôi lần nữa!"

Đinh Tiểu Tuyên không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn nàng. Bàn tay nắm cằm cô của Lam Tử Ngưng dần dần tăng lực, không biết là dùng lực quá độ hay là cực kỳ phẫn nộ, tay nàng đều đang run rẩy. Nâng tay lên nặng nề hạ xuống, lúc này đây, nàng không có nương tay, chỉ là giọng của nàng có chút nghẹn ngào.

'Bốp'

"Một tát này, là đánh thay anh tôi!"

'Bốp'

"Một tát này, là đánh thay Lam gia!"

Đinh Tiểu Tuyên chịu đựng đau nhức, một tiếng cũng không nói ra. Bai tay gắt gao siết chặt, trên mặt nóng rát sưng to, khóe miệng cũng phá da, nhưng cô vẫn bình tĩnh cười.

Túm cổ áo Đinh Tiểu Tuyên, Lam Tử Ngưng lại nâng tay lên, bàn tay ngừng trên không trung, nhìn tiếu ý thoải mái của cô, nàng hồng mắt trừng cô, bàn tay kia vẫn hạ xuống.

"Đây là tôi đánh!"

Một cái tát này, đau tận xương cốt. Bén nhọn đau đớn xuyên qua một từng sợi thần kinh, Đinh Tiểu Tuyên rốt cuộc khẽ rên thành tiếng.

Tiếng nói Lam Tử Ngưng hỗn loạn xen lẫn thở dốc: "Tại sao không tránh! Đứng lên!"

Lam Tử Ngưng nhấc Đinh Tiểu Tuyên lên, đè cô lên vách tường. "Tại sao không tránh?! Tại sao không phản kháng?!"

Đinh Tiểu Tuyên biết, áp lực trong lòng Lam Tử Ngưng dồn nén đã lâu cần phóng thích, nàng sẽ đau, sẽ khóc, sẽ sụp đổ.

Nhưng ngoài việc lợi dụng tình cảm của Lam Tử Ngưng, cô sẽ không vì những chuyện khác mà giải thích. Cô làm đúng, đó là chức trách của cô, cho nên cô chỉ có thể cắn răng tiếp nhận tất cả hận ý của nàng.

Nhìn Đinh Tiểu Tuyên toàn thân ướt đẫm, nhíu mày lại cắn chặt môi, nhìn khuôn mặt tiều tụy đầy thống khổ ấy, trong nháy mắt Lam Tử Ngưng cảm thấy lại nhịn không được muốn ôm lấy cô.

Nhưng mà nàng không thể! Đó là hung thủ giết chết anh trai nàng!

"Mạng này của tôi là anh ấy nhặt về! Mà tôi đã dùng cái gì báo đáp anh ấy! Tôi đã đối nghịch với anh ấy! Tôi không để ý anh ấy phản đối mà giữ cô ở bên người! Tôi nói với anh ấy rằng tôi tin tưởng cô!"

Nàng trả giá tất cả, khuynh tẫn chân tâm đắm chìm trong cái gọi là tình yêu hoàn mỹ của Đinh Tiểu Tuyên. Nàng từng không tin bất cứ kẻ nào trừ bỏ những người có huyết mạch tương liên, là Đinh Tiểu Tuyên từng bước khiến tường thành của nàng tan rã, phá vỡ từng lớp phòng bị. Kẻ tên Kha Hựu kia đã từng thời thời khắc khắc cho nàng ôn nhu, đến nay, vẫn còn mê hoặc nàng, khiến nàng không tự chủ được mà khát vọng đi chứng minh tình cảm trong quá khứ là thật, tình yêu trong quá khứ thật!

Khát vọng đi chứng minh, Kha Hựu, có thể liều lĩnh vì Lam Tử Ngưng!

Khát vọng đi chứng minh, Lam Tử Ngưng chiếm được toàn tâm của Kha Hựu!

Nhưng sự thật lại rành mạch rõ ràng nói cho nàng, người phụ nữ trước mặt, cô ta tên là Đinh Tiểu Tuyên!

Một người chưa từng tồn tại thì lấy cái gì đi chứng minh? Cái loại phản bội bởi người mình yêu nhất, loại phản bội khiến bản thân tuyệt vọng nhất, nỗi hận cắn nuốt linh hôn, khiến toàn thân Lam Tử Ngưng đều run rẩy không ngừng.

"Cô có biết tôi hận cô cỡ nào không! Cô gạt tôi, cô dùng hết tình cảm của tôi, đi phá hủy toàn bộ thế giới của tôi! Cô khiến tôi liều mạng tin tưởng cô, thậm chí khiến tôi nguyện lòng dùng sinh mệnh của anh tôi để chứng minh, để chứng minh cô không có lợi dụng tôi, không có qua mặt tôi, không có lừa gạt tôi! Tôi là kẻ điên! Tôi là kẻ điên mà! Tôi lấy tính mạng anh mình đi đánh bạc! Cô khiến tôi thua đến thảm hại! Cô khiến tôi thành tội nhân! Tôi là tội nhân của Lam gia!"

Nhìn nàng cuồng loạn tê rống, trái tim Đinh Tiểu Tuyên như đã ứa máu, mỗi một câu đau đớn của Lam Tử Ngưng, đều như xát muối vào vết thương máu chảy đầm đìa trong lòng cô.

Cô muốn ôm nàng, hôn nàng, nhưng mà bây giờ, cô không thể làm gì cả, chỉ có thể tùy ý nàng phát tiết.

"Tôi là tội nhân! Tôi phải chuộc tội! Đó là cuối cùng cơ hội của tôi! Rõ ràng cô biết, rõ ràng cô biết nhưng vẫn muốn cướp mất cơ hội chuộc tội của tôi! Đến tột cùng cô muốn tôi làm như thế nào!"

Lam Tử Ngưng nổi cơn điên, dùng sức bóp cổ Đinh Tiểu Tuyên, thở hổn hển nhìn chằm chằm cô, nhìn mặt cô từ hồng biến thành xanh, nhìn vết máu trong lòng bàn tay chảy xuống, dọc theo cần cổ bị bóp chặt của cô chảy xuống.

Lam Tử Ngưng đột nhiên hét lên một tiếng, khàn cả giọng, hoảng sợ buông tay ra. Nàng kích động quá độ vô lực ngồi bệch xuống đất dùng tay dính đầy máu mà đánh chính mình.

Không phải như thế, đó không phải ý của cô, ý của cô là muốn Lam Tử Ngưng có thể cải tà quy chính, ý của cô, là muốn Lam Tử Ngưng có thể thoát khỏi cảnh chém giết, sống những ngày bình an, sống không thẹn với lương tâm.

Như vậy có sai sao!

Đinh Tiểu Tuyên dựa vách tường, vô lực thở gấp. Cúi đầu nhìn gương mặt đẫm lệ của Lam Tử Ngưng, Đinh Tiểu Tuyên bật người ngồi dậy trước mặt nàng, không để ý nàng không ngừng giãy dụa, cầm bàn tay còn đang chảy máu của nàng lên, dùng sức đè lại cái khăn tay cầm máu cho nàng. Nước mắt nóng rực trào ra, đau đớn của trái tim lan tràn toàn thân, thẩm thấu vào tận sâu linh hồn.

"Em biết chị hận em, em biết chị hận mình, hận mình đã yêu em hận mình luyến tiếc giết em, hận mình lần lượt tha thứ cho em. Thật xin lỗi, là lỗi của em, đều là lỗi của em! Là em lợi dụng tình cảm của chị, em mới là tội nhân. Không nên trách mình, không cần hận mình, không cần thương tổn mình được không."

Lam Tử Ngưng nhìn gương mặt đau đớn bất lực của cô, nàng đang rơi lệ lại đột nhiên cười ha ha.

"Đúng! Chính là như vậy! Tôi muốn tra tấn cô! Tôi có bao nhiêu đau, tôi có bao nhiêu đau, tôi sẽ trả cô gấp mười, gấp trăm lần!"

Dùng sức đẩy mạnh cô ra, sau đó đứng dậy, nghiêng ngả lảo đảo vừa đi vừa thì thào tự nói: "Đừng tưởng rằng cô có thể thay đổi tôi! Không có khả năng! Tôi là Lam Tử Ngưng! Tôi họ Lam!"

Nhìn bóng dáng Lam Tử Ngưng rời đi, Đinh Tiểu Tuyên suy yếu vô lực nằm dài trên đất. Cô nhìn thấy, là tương lai hư vô không thể chạm đến với Lam Tử Ngưng. Chua xót trong lòng, nhất thời vỡ đê, ngay cả không khí quanh mình cũng dần dần hoang vắng, lạnh lẽo thấu tận xương tủy.

-------

Editor có lời muốn nói: dài kinh khủng khiếp~~ bùng nổ~ gay cấn, kịch liệt~ bằng bằng chíu chíu~~

Ps: haiz~ tự nói hôm nay phải ngủ sớm (vì sáng mai có tiết), ai ngờ đâu chương này dài quá chừng, thế là... Cầu mong lịch sử không cần tái diễn~~ →editor là đang nói nhảm đêm khuya~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play