"Chuyện gì xảy ra? Điều Tử sao lại bắt Chu Bình."

"Bà ta giết chết Hổ Nữu!"

"Giết thế nào?"

"Thuốc diệt chuột đó, tìm thấy trong tầng ngầm."

"Tin lớn đây! Chu Bình lại giết người!"

Chu Nam đang phát sốt, mơ mơ hồ hồ nằm trên giường, nghe thấy hai chữ 'Chu Bình', cô phản xạ có điều kiện giật bắn người. Không muốn nghe thêm bất cứ gì về Chu Bình nữa, nhưng lời chói tai này từng câu từng chữ lại tiến vào tai. Cô xốc chăn lên, nghiêng ngả lảo đảo xuống giường, mờ mịt đi tới chỗ hàng rào sắt, cô cuối cùng vẫn không thể tiến thêm bước nữa.

"Có phải báo thù cho Tiểu Quỷ kia hay không."

"Kỳ thật Hổ Nữu cũng thiệt quá đáng, nhục nhã như vậy ai chịu nỗi chớ."

"Dù sao người ta giết một người cũng là giết, giết hai người cũng là giết, nhiều nhất thì ngồi trong tù cả đời."

Khi bị cảnh ngục áp giải, Chu Bình thủy chung gục đầu xuống, toàn thân đều đang run rẩy.

"Dì ơi......"

Hướng Diệc Song đứng trong đám người, ngực bị dày vò như lửa đốt, nàng ngập ngừng thấp giọng hô một tiếng. Nàng không tin Chu Bình gầy yếu như vậy sẽ là hung thủ giết người tàn bạo. Nàng không tin, không phải bức bà ấy đến đường cùng, bà ấy sẽ không giết người!

Chu Bình như là bị điện giật, chợt ngẩng đầu, con ngươi u ám bị bao trùm bởi sự kinh hoảng, không được cho bất cứ cơ hội nào để ngừng lại, bà bị đẩy đi về phía trước.

Hướng Diệc Song nôn nóng muốn tìm kiếm bóng dáng của Chu Nam trong đám người, mà vẫn chưa tìm được. Mắt thấy Chu Bình cũng sắp đi qua phòng giam của Chu Nam, nàng cũng bước nhanh đi theo. Nàng biết, chắc chắn Chu Nam có ở đó, cố ý đề cao giọng: "Không phải dì, không phải dì, đúng không?"

Chu Bình nghe vậy, như là rối gỗ cứng nhắc nhấc khóe miệng, không khí xung quanh tựa hồ đều ngưng kết lại trước nụ cười chết lặng đó. Nàng kinh ngạc mở to hai mắt sững sờ tại chỗ. Qua một hồi lâu, thẳng đến khi cửa lớn khu nhà giam vang lên tiếng khóa sắt đóng lại phát ra âm thanh trầm đục, Hướng Diệc Song mới nhớ tới hô hấp như thế nào. Nàng kinh hoàng che ngực lui về phía sau một bước, hít thở sâu...

Đám đông dần dần tản ra, vẫn có tốp năm tốp ba tụm lại bàn tán chuyện kinh động này. Tiếng ồn xôn xao như đâm thẳng trái tim của nàng.

"Sư thái, thích xen vào việc của người khác thì đi xem Tiểu Quỷ kia đi, nhưng đừng để có thêm người chết."

'Chu Bình giết người.'

'Chu Bình lại giết người.'

Mỗi một câu này như một lốc xoáy không tên, cuốn bay hết sức lực trong người, Chu Nam vô lực ngồi bệch uống đất. Chung quanh chỉ trỏ cô cũng không thèm để ý, cô chỉ là mờ mịt lấy ót đập lên tường, cô cần đau đớn để mình tỉnh táo.

Cô cảm thấy đây là mộng, đây là một cơn ác mộng cuốn quít không tha cho cô, hồi tỉnh, chỉ cần cô không cảm thấy chết lặng, chỉ cần cô cảm thấy đau, sẽ tỉnh mộng.

Hướng Diệc Song chợt ngẩng đầu, một phen đẩy ra quần chúng đứng ở cửa cười cười Chu Nam, vọt tới trước mặt Chu Nam nắm lấy bả vai cô, trừng lớn mắt gầm lên: "Em đang làm cái gì?!"

Chu Nam sâu kín ngước mắt nhìn nàng, đáy mắt như nước đọng yên lặng, cô bỗng nhiên nở nụ cười: "Sao mà ở trong mộng chị cũng cứ dong dài như vậy."

Phát giác lực tay của mình có hơi mạnh, Hướng Diệc Song thoáng buông lỏng tay ra, ôn nhu nói: "Chu Nam, sự tình còn chưa có điều tra rõ."

Chu Nam mềm nhũn ngồi bệt ra, cô cười nhạt: "Sao tôi vẫn chưa tỉnh chứ, sư thái niệm kinh phiền quá."

Vách tường loang lổ nấm mốc đã dính dính mấy vết máu, Hướng Diệc Song kinh ngạc đỡ lấy Chu Nam.

"Em điên rồi! Thương tổn chính mình như vậy có ích sao?!"

Chu Nam nhìn chằm chằm mặt Hướng Diệc Song nửa ngày, ánh mắt có chút mờ mịt cùng chết lặng, còn mang theo một tia tuyệt vọng. Thật lâu sau, biểu tình trên mặt cô rốt cuộc nhu hòa hơn một chút, đẩy hai tay trên vai ra, thì thào nói: "Đây là mộng, đây không phải sự thật."

"Tiểu Quỷ..."

"Ừm." Bỗng nhiên Chu Nam nghiêng đầu về phía trước, lại dùng sức đập đầu về phía tường, Hướng Diệc Song tay mắt lanh lẹ đưa tay trực tiếp che trên tường, đập vào một cái thật mạnh. Hướng Diệc Song đau đến khẽ hô một tiếng, mày nhíu lại, một tay cố kéo cô từ dưới đất lên: "Chỉ là hoài nghi! Cảnh sát cũng chỉ hoài nghi!"

Chu Nam nâng tay, vuốt đôi mày đang nhăn lại của Hướng Diệc Song: "Đau không, sao tôi không cảm giác được."

"Em phát sốt rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi." Hướng Diệc Song kéo tay đang nóng của cô lên, trầm tư một lát, kiên định gật đầu: "Dì sẽ không có việc gì, bà ấy sẽ không giết người."

Chu Nam thả lỏng thân mình, trầm mặc một hồi, cô đột nhiên nhớ lại cái gì, bỏ tay Hướng Diệc Song, chạy như điên ra ngoài.

---

Tiếu đại muội ở sau lưng phải dùng hết sức mới ngăn được Chu Nam trong lòng. Cô không ngừng giãy dụa, lửa giận trong mắt không thể ngăn chặn mà phóng ra ngoài.

"Lam Tử Ngưng!"

Lam Tử Ngưng biếng nhác nằm trên giường, đồng tử không tập trung, nghiêng mắt nhìn phía ngoài cửa.

"Này, đừng oan uổng tôi, không có một chút nào liên quan tới tôi cả."

"Là cô! Nhất định là cô!"

Chu Nam ra sức đá một cái làm Tiếu đại muội ngao ngao kêu to, tránh thoát khỏi trói buộc của nàng, nắm Lam Tử Ngưng đang nằm trên giường lên.

Lam Tử Ngưng khẽ cười một tiếng lắc lắc đầu: "Đừng vũ nhục chỉ số thông minh của tôi được không."

"Cô lấy Chu Bình uy hiếp tôi!"

Chu Nam dùng sức đè đầu nàng lên cạnh giường. Tiếu đại muội muốn tiến lên, Lam Tử Ngưng cười cản lại, nhìn thẳng Chu Nam, sắc mặt không gợn sóng không sợ hãi: "Nhưng mà, thật đúng là không phải tôi làm."

"Không thể nào! Bà ta sẽ không làm thế!"

Lam Tử Ngưng gỡ tay Chu Nam ra, chỉnh lại quần áo mình, tới góc tường rửa tay.

"Vậy cô đến hỏi bà ta đi, hỏi tôi làm gì."

"Vì sao hôm nay lại sắp xếp bà ấy đến tầng ngầm!" Chu Nam xoay người.

"Tôi thề, không có một chút quan hệ gì với tôi hết. Mới trước đây tôi nói với Đinh Tiểu Tuyên sẽ cho Hổ Nữu một bài học, giờ cô ta đã chết, một đám các cô đều đến chất vấn tôi, tôi cũng rất đau đầu."

Lam Tử Ngưng thẳng lưng, hơi nghiêng đầu, nhìn Hướng Diệc Song bị ngăn lại ở cửa, cười phất phất tay với nàng.

"Đừng ép tôi!" Đáy mắt cô dấy lên ngọn lửa đỏ bừng bừng.

"Ai, con nhỏ này nghe không hiểu tiếng người sao. Có lẽ lần trước Hổ Nữu bị cô chỉnh như vậy còn mang thương, có lẽ Chu Bình thấy cô bị Hổ Nữu chỉnh như vậy tức giận công tâm, sao tôi biết được. Dù sao, Hổ Nữu chết, Chu Bình nhất định có phần." Lam Tử Ngưng chụp nhẹ vai Chu Nam, kề sát bên tai cô: "Chu Bình, có lẽ chỉ là vừa vặn có mặt ở đó, ai biết được."

Chu Nam chợt biến sắt, kinh ngạc nhìn nàng.

"Ha ha, giờ cô tự chọn đi." Lam Tử Ngưng lắc lắc đầu, xoa xoa huyệt thái dương, lại duỗi tay ra giơ lên trước mặt Chu Nam: "Ai, Đinh Tiểu Tuyên trở về cũng giống cô thì tôi liền thảm. Chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, hợp tác vui vẻ."

Chu Nam kinh ngạc nhìn nàng thật lâu, hất tay Lam Tử Ngưng, từ khóe môi phun ra hai chữ: "Cứu bà ấy."

Chu Nam cũng không quay đầu lại mà đi thẳng luôn. Hướng Diệc Song trừng mắt nhìn Lam Tử Ngưng trong phòng đang vờ vô tội, xoay người đi theo.

"Tiểu Quỷ, có liên quan tới Lam Tử Ngưng sao?"

"Tiểu Quỷ, em làm sao vậy?"

"Chờ Đinh Tiểu Tuyên về, để cô ấy tìm Lam Tử Ngưng."

"Chu Nam!"

Chu Nam bỗng nhiên dừng cước bộ, quay đầu căm tức nhìn Hướng Diệc Song.

"Tôi nói một lần cuối cùng, tôi chính là sao chổi xui xẻo. Tốt nhất cô đừng đi theo tôi nữa, nếu không người gặp chuyện không may tiếp theo chính là cô!"

Hướng Diệc Song đưa tay giữ chặt Chu Nam, nhíu mày: "Tôi không sợ."

Sắc mặt Chu Nam ủ dột, thản nhiên nói: "Buông tay."

Hướng Diệc Song chậm rãi nói: "Cho dù dì thật sự... thật sự giết Hổ Nữu cũng không liên quan tới em! Là bọn họ khinh người quá đáng!"

Đáy mắt Chu Nam ẩn dấu âm trầm, lạnh lùng nói với Hướng Diệc Song: "Buông tay."

Hướng Diệc Song bị lệ khí trong mắt cô làm hoảng sợ, nhưng vẫn bướng bỉnh nắm chặt tay cô: "Không buông!"

Chu Nam dùng sức nắm tay Hướng Diệc Song, lôi nàng đi tới phòng giam. Bước chân của cô rất nhanh, Hướng Diệc Song chỉ có thể chịu đựng đau đớn trên tay nhắm mắt đi theo.

"Chu Nam!"

Vào phòng, Hướng Diệc Song bị Chu Nam đẩy ngã lên giường, chân thoáng mất đà nên bị đập đầu xuống mép giường. Nàng mở to mắt tràn ngập nghi hoặc: "Chu Nam?!"

Chu Nam một tay kéo Hướng Diệc Song áp lên giường, toàn bộ thân mình đè lên người nàng, giam cầm nàng dưới thân, nắm cằm nàng, bức nàng nhìn mình.

"Tôi nhịn cô lâu lắm rồi! Dựa vào cái gì không hỏi tự tiện xông vào thế giới của tôi?! Cô dựa vào cái gì? Tôi nói không cần, cô là kẻ điếc sao! Cô là đồ điên sao! Thu hồi sự đồng tình của cô lại. Tôi không đáng để cô đồng tình. Giờ thì thấy rõ chưa? Tôi cũng giống bọn chúng, đều là cầm thú!"

Hướng Diệc Song kinh hoảng, không thể tin nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc này.

Bốn mắt đối diện, đáy mắt cô đầy tơ máu, là căm hận, là dục vọng, còn có một tia hoảng hốt bi thống.

Cô bỗng áp xuống gần, miệng lưỡi nóng bỏng tham nhập vào miệng nàng, bá đạo liếm cắn đoạt lấy. Thân thể dần nóng lên dán tại trên người Hướng Diệc Song, nàng lại chỉ cảm thấy cả người rét run, không ngừng lắc đầu giãy dụa, mà vẫn bị gắt gao đặt dưới thân. Đáy mắt che dấu ủy khuất, hai hàng nước mắt chảy xuống, khóe mắt của nàng rõ ràng có thể thấy được nước mắt.

Rời khỏi cánh môi bị mình chà đạp đến sưng đỏ, Chu Nam cúi xuống, một ngụm hung hăng cắn lên xương quai xanh của nàng. Trên xương quai xanh trắng nõn liền lưu lại hai dấu răng ứ hồng.

Đau đớn cùng sợ hãi khiến Hướng Diệc Song không ngừng run rẩy, hai tay chống đỡ đệm giường ý đồ lui về phía sau. Chu Nam lại mạnh mẽ bắt lấy cổ tay nàng, gắt gao đè lại.

Nàng muốn đánh tỉnh Chu Nam đang điên cuồng, giọng run rẩy không thôi, sợ hãi thổi quét toàn thân tới tận mỗi dây thân kinh.

"Chu Nam, đừng, Chu Nam......"

Chu Nam cắn cắn như bão tố ụp tới, một tay thô lỗ cởi quần nàng, đầu gối mạnh mẽ nhập vào nơi giữa hai chân nàng, chạm vào chỗ nhu nhược nhất của nàng.

Thứ đau đớn khiến người ta hít thở không thông đánh úp tới, trên trán Hướng Diệc Song đã thấm ra mồ hôi lạnh. Những ngón tay lạnh ngắt cố níu kéo đệm giường, nhìn đôi mắt thâm lãnh mà sắc bén của cô, đầu óc của nàng 'ông' một cái trở nên trống rỗng. Tất cả kỳ vọng dần dần sụp đổ, nàng thật sự cảm thấy tuyệt vọng, nước mắt tràn đầy hốc mắt mà trào ra.

"Đừng... cầu xin em... Không được..."

Cô rõ ràng cảm giác được bàn tay không có chút độ ấm kia hơi run rẩy, kinh ngạc dừng động tác, ngẩng người dậy. Khuôn mặt tái nhợt của Hướng Diệc Song đã rơi lệ đầy mặt, trong nháy mắt do dự khiến không khí ngưng kết. Thanh âm nức nở của nàng vang vọng trong không gian tĩnh lặng, Chu Nam cúi thấp đầu xuống: "Thật xin lỗi."

Ngắn ngủn một câu, phảng phất hao hết tất cả sức lực của cô. Hướng Diệc Song dùng sức đẩy, thân mình Chu Nam liền mềm nhũn ngã ra sau, rơi xuống giường, cô xụi lơ nằm trên mặt đất, vô thần nhắm mắt lại.

Nàng kéo quần đã bị cởi xuống đầu gối lên, lại nhấc chăn lên bọc quanh người, lui trốn ở góc tường, rũ mắt.

Hình ảnh hoảng sợ đó lại như sóng biển mãnh liệt xô tới, mặt Chu Nam vặn vẹo giống như đao nhọn lăng trì lòng của nàng. Nàng cúi đầu co chân lại, ôm lấy chính mình, cố gắng khống chế thân mình đang phút run này lại.

"Tại sao... Chu Nam... Không đáng... Không đáng..."

Lời nói mê dưới sàn của Chu Nam khiến nàng khẽ run một lát, ngừng nức nở, chần chờ nhích tới bên giường, lại phát hiện Chu Nam đang cuộn mình dưới đất, cắn răng, thấp giọng gọi: "Tiểu Quỷ."

Im lặng một lúc thật lâu, vẫn không có nghe câu đáp lại. Hướng Diệc Song dần vươn tay, hơi đẩy đẩy, Chu Nam liền xoay người, mặt cô đã trắng bệch, áo tù đã bị mồ hôi lạnh ướt đẫm thấm thành màu xanh đậm.

"Chu Nam!"

-------

Editor có lời muốn nói: Gửi lời chào thân ái tới các bạn, editor xin lặn nửa tháng để ôn thi~~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play