Lam Tử Ngưng ngồi dựa vào đầu giường, vói tay vào dưới gối, lòng bàn tay mơn trớn vật cứng ở đó. Ánh mắt trống rỗng của nàng chiếu ra một loại sâu sắc thâm thúy.

Ngoài lối đi vang tiếng người, lòng của nàng lại rất yên tĩnh, dường như tiếng vọng siêu lớn ấy cũng không lấp đầy được sự trống trải trong lòng nàng.

Nhắm mắt lại, bóng tối bao vây lấy nàng, hình ảnh Đinh Tiểu Tuyên lại một lần nữa xuất hiện trong ảo mộng sâu đen tối đấy.

Lần thứ hai thấy được sự lạnh lẽo trong ánh mắt cô, chợt khiến nàng có chút khủng hoảng. Hình như tất cả không thể khống chế được sự thất vọng đó, chỉ có quấn quanh thân thể kia, ôm lấy cô, hôn cô, mới khiến nàng cảm nhận được cảm xúc chân thật.

Giống như chỉ cần nàng buông lỏng tay, Đinh Tiểu Tuyên sẽ trôi dạt ra xa ở nơi trống rỗng vô cùng, càng đi càng xa...... càng đi càng xa...

Tiếng huýt sáo bén nhọn vang lên, đánh vỡ suy nghĩ của nàng. Khóe môi nàng không khỏi giơ lên nụ cười tự giễu. Lại mở mắt, đã là ánh mắt trêu tức, thẳng tắp nhìn hướng cửa phòng giam.

Tiếng cười dữ tợn vang lên khắp hành lang, Tiếu đại muội huých Tiểu San một cái.

"San, vén màn lên."

"Tản ra tản ra hết đi, cảnh sát Đinh sẽ thẹn thùng, đừng có mà vây xem nữa."

"Cút cút cút, cút xa nơi này một chút."

Đinh Tiểu Tuyên nghênh đón ánh mắt lãnh miệt (lạnh lẽo khinh miệt) của nàng, tầm mắt ngưng đọng, im lặng đứng trước mặt nàng, không nói một lời.

Lam Tử Ngưng đứng dậy, chậm rãi bước tới trước mặt cô.

"Đã đến nơi này thì nên tự giác dùm đi, hay là......" Cố ý tạm dừng một phen, vòng qua phía sau cô, hai tay để lên hông cô, từ sau lưng luồn vào trong áo, cách lớp nội y cầm lấy bầu ngực mềm mại, kề sát bên tai nhẹ giọng nói: "Muốn tôi giúp cô cởi à?"

Đầu ngón tay lạnh lẽo của Lam Tử Ngưng lướt qua da thịt, mang đến từng luồng lãnh ý, lạnh đến tận xương tủy.

"Em nói rồi, chị muốn làm gì, em cũng sẽ không trốn. Thương tổn chị là em, không liên quan đến bọn họ."

"Cô đang bàn điều kiện với tôi?"

Lam Tử Ngưng dùng sức bóp, Đinh Tiểu Tuyên hít một hơi, khẽ nhíu mày.

"Coi như em xin chị......"

"Xin tôi? Dù sao cũng phải có chút thành ý chứ...... Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng đấy......" Lam Tử Ngưng nhẹ nhàng thở dài, buông tay ra, xoay thân cô qua đối diện với mình.

Đinh Tiểu Tuyên ngẩng đầu, ánh mắt chống lại tầm mắt Lam Tử Ngưng, từ trong mắt nàng nhìn không ra một chút độ ấm. Đinh Tiểu Tuyên không cảm xúc cởi quần áo trên người xuống, chỉ còn lại nội y, đứng trước mặt nàng.

"Xin chị đừng liên lụy đến người vô tội, bao gồm cả mẹ và em gái em."

"Dùng thân thể của cô mà lại đổi đến ba người?" Lam Tử Ngưng nhướn mày đánh giá cô, giống như là đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật tinh tế. "Làm sao được, lại bị cô tính kế rồi. Tôi bị bộ dạng của cô khi lên cao triều ở dưới thân tôi làm cho yêu thích không muốn buông tay."

Lam Tử Ngưng ôm lấy cô, tay dạo chơi trên lưng cô, ngón trỏ cùng ngón giữa thong thả nhịp nhịp từ dưới mông lên.

Móng tay Lam Tử Ngưng khá dài đâm vào làn da, chốt áo ngực bị Lam Tử Ngưng nhanh chóng cởi bỏ.

'Soạt soạt' áo ngực rơi xuống lộ ra hai khối tròn mềm mại.

Đinh Tiểu Tuyên cắn môi dưới, cảm giác nhục nhã và đau đớn khiến cô tỉnh táo. Chắc có lẽ, thật là không trở về được.

"Cô nên xem phải làm thế nào đi, chỉ cần có một lần tôi không hài lòng, tôi đây không cam đoan sẽ giữ lời được đâu." Lam Tử Ngưng buông lỏng tay ra, cười cười nhếch cằm về phía giường. "Cô muốn 'làm' đứng hử?"

Mặt Đinh Tiểu Tuyên tái nhợt như trang giấy, lạnh lùng xoay người, nhắm mắt lại nằm trên giường.

Đôi mắt Lam Tử Ngưng tản ra hơi thở lạnh lẽo ác liệt, hừ lạnh một tiếng. Nàng quỳ trên người Đinh Tiểu Tuyên, tách hai chân cô ra. Cúi người cắn cổ cô một cái, nụ hôn nóng bỏng cùng một chút lực cắn lộn xộn khắp người cô, từng chút một để lại dấu hồng tùm lum trên thân thể cô. Bàn tay ấm áp để trên cổ cô, ấn một cái, Đinh Tiểu Tuyên bị sặc ra tiếng.

"Mở mắt ra!"

Hàng mi rũ xuống của Đinh Tiểu Tuyên từ từ mở ra, không biết là bởi vì tình dục hay là tức giận, trên mặt Lam Tử Ngưng sớm nổi lên đỏ ửng.

Lam Tử Ngưng lui xuống ngồi trên đùi cô, đưa mắt nhìn ánh mắt sâu thẳm của cô.

"Tự mình cởi."

Đinh Tiểu Tuyên bất chợt bật cười, loại ánh mắt nhiễm màu tình dục này, cô rất quen thuộc.

"Có nghe thấy không! Tự mình cởi!" Không chút khách khí nắm lấy vai cô, một tay kéo cô ngồi dậy.

Lời nói lạnh lẽo vang lên bên tai mang theo châm chọc vô tận, Đinh Tiểu Tuyên thấy lạnh, rất rất lạnh.

Biểu tình thờ ơ châm ngòi lửa giận trong Lam Tử Ngưng. 'Rẹt' một tiếng, quần lót của Đinh Tiểu Tuyên bị nàng xé, phòng tuyến cuối cùng của thân thể cũng như của lòng cô bị vô tình xé rách thành từng mảnh nhỏ.

Đầu ngón tay Lam Tử Ngưng lưu luyến dạo chơi ở nơi tư mật của cô, nhẹ nhàng trêu chọc tiểu hạch, dùng sức nhấn một cái, thân mình Đinh Tiểu Tuyên run rẩy theo. Lam Tử Ngưng nắm chặt cằm cô, kéo cô ngồi dậy, đem đầu gối mình dùng sức tách đầu gối cô ra, làm thân thể cô không thể động đậy.

"Nhìn kỹ đi, nhìn xem thân thể của cô có phải giống cô giả dối hết lần này đến lần khác không!"

Bở vì tư thế ở hiện tại mà hoa tâm hiện rõ ngay trước mặt. Cô trơ mắt nhìn ngón tay Lam Tử Ngưng tiến vào, không hề thương tiếc mà vào.

Hạ thân cô vẫn còn rất khô khốc, ngón tay mang theo móng tay dài lại khuấy động trong vách hẹp, động tác thô bạo khiến cô đau đớn khó nhịn mà vẫn như trước sống chết cắn môi, không phát ra một tiếng kêu nào. Bàn tay nắm cằm cô nới lỏng ra, lại dùng sức bắt cô há miệng, ngón tay ở trong miệng cô càn khuấy.

"Mở miệng ra, kêu lên cho tôi."

Đinh Tiểu Tuyên nở nụ cười không có chút độ ấm. Ngón tay trong thân thể càng lúc tiến càng sâu, một lần rút ra lại xâm nhập sâu vào, đến lần thứ mười mà vẫn chưa hề ướt. Lam Tử Ngưng phẫn nộ cắm cả ba ngón tay vào thân thể cô, tốc độ trên tay cũng nhanh hơn, đánh thẳng vào bên trong. Cô rốt cuộc nhịn không được rên ra tiếng, nước mắt cũng không tiếng động chảy xuống.

Như ác ma đòi hỏi vô độ, hoàn toàn không để ý cô toàn tâm đau đớn. Là vì nàng hận, tất cả đều là nói dối, giống như thân thể cô bây giờ đang nói dối.

"Đều là giả?! Lần đầu tiên gặp mặt là giả! Bị người kê đơn là giả! Nói chuyện yêu đương với tôi là giả! Chắn đao cho tôi là giả! Ở dưới thân tôi rên rỉ cũng là giả! Vở kịch của cô hay lắm mà, bây giờ sao không diễn nữa! Lợi dụng đủ rồi đúng không?!"

Hạ thể một lần lại một lần bị va chạm, cả người bị bắt đong đưa theo, ngay cả tiếng nói, cũng trở nên đứt quãng.

"Là thật ...... Bị người hạ...... thuốc...... Là thật ...... Em đối với chị...... Là...... Thật sự......"

"Tôi không tin đâu! Có phải vì cái cô gọi là chính nghĩa không?! Chỉ vì tin tình báo ngay cả thân thể cũng bán?! Cô và kĩ nữ có gì khác nhau?!"

Lam Tử Ngưng dùng sức đẩy, Đinh Tiểu Tuyên ngã xuống trên giường. Không có cho phép cô thở dốc, toàn bộ thân thể lại đè lên. Lúc này đây, nàng bắt đầu dùng tình lấy lòng cô. Nàng không tin, không tin tất cả đều là nói dối. Nàng cần cái gì đó để chứng minh, kiên trì của nàng, còn có ý nghĩa.

Theo Lam Tử Ngưng thành thạo châm ngòi, cô bắt đầu vô lực thở dốc, thân thể cũng dần dần trở nên mẫn cảm, dâng lên từng đợt tê dại.

Thân thể mảnh mai đến không chịu nổi của cô làm Lam Tử Ngưng có chút hoảng hốt, động tác trên tay cũng trở nên ôn nhu hơn, thong thả chuyển động dưới động khẩu của cô. Cảm giác được ướt át chỗ đầu ngón tay, mới chậm rãi thâm nhập.

Đau đớn, dần dần tiêu tan, thay vào đó là dục vọng quen thuộc. Thân thể của cô đã muốn xụi lơ, ý thức cũng trôi dạt hư vô, ngón tay siết chặt đệm giường cũng trắng bệch.

Toàn thân càng ngày càng nóng, cong người dậy, cô run rẩy, từ trong mật động trào ra mật dịch. Tóc cô sớm bị mồ hôi làm ướt nhẹp, dính dính dán trên khuôn mặt đỏ ửng.

"Ha ha, xem ra, thân thể của cô, thành thực hơn cô nhiều!"

Kiềm chế trái tim đang nhảy nhót, Lam Tử Ngưng cố gắng khiến mình tỉnh táo lại. Nàng sao có thể thừa nhận vui thích ngu xuẩn này. Lấy tay vuốt ve vết đao trên vai cô, lòng của nàng rất đau, nhưng cảm giác này lại khiến nàng chán ghét.

"Rất tốt, chính là như vậy, cô rất xứng với chức bạn giường." Tay còn lại thì đã nhanh chóng tiến vào hoa viên sớm sưng đỏ kia. "Nhưng mà...... Lúc này đây cô không kêu...... Tôi cũng không mua đâu......"

"Tôi muốn cô kêu! Kêu đến khi tôi vừa lòng mới thôi!"

Nàng giống như là một con thú đang nổi cơn điên, lần lượt thay đổi tư thế, trên ga giường điểm điểm máu hồng cũng không thể khiến nàng ngừng lại. Thẳng đến, thẳng đến khi thể lực cô chống đỡ hết nổi, mê man đi mới bằng lòng bỏ qua...

Bởi vì, chỉ có lúc cô ngủ, nàng mới có thể ôm cô, nói với cô: "Tôi thật sự rất yêu em, rất yêu em...... Vì sao em lại gạt tôi... Vì sao..."

-------

Editor có lời muốn nói: Ngược thân a~ Ngược trên giường a~

Ps: Lần đầu edit cảnh H, có chỗ nào không hay xin bỏ qua~~~

Pss: Cầu like, cầu nhắn lại =))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play