Bên kia, Dịch Quân Phi đang ngồi ở ghế sau xe, dựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, một tay nhẹ nhàng xoa xoa thái dương.
Dù sao, thực ra một đêm này, anh gần như không ngủ.
Khi cô ngủ say, anh ngồi dậy, nhìn vào khuôn mặt đang say ngủ của cô.
Trước đây anh chưa từng nghĩ dáng vẻ lúc ngủ của một người có gì đáng xem, nhưng khi đến chỗ này của cô lại trở thành một ngoại lệ.
Cứ như thể ngắm nhìn dáng vẻ say ngủ của cô không bao giờ chán hết.
“Anh Dịch, bây giờ về nhà trước sao?” Cao Kiến Vĩ hỏi.
“Ừ.” Dịch Quân Phi đáp nhẹ.
Chỉ là khi xe chạy được nửa đường, điện thoại di động của Cao Kiến Vĩ vang lên, sau khi anh ta trả lời điện thoại, sắc mặt hơi thay đổi, lập tức báo cáo với Dịch Quân Phi: “Anh Dịch, tình trạng bệnh của ông cụ nặng thêm rồi, bây giờ bác sĩ đang cấp cứu, anh… có muốn đến bệnh viện không?”
Đôi mắt đen láy đột nhiên mở ra, đôi môi mỏng của Dịch Quân Phi nói ra ba chữ: “Đến bệnh viện”
Tài xế lập tức quay đầu, lái xe về phía bệnh viện.
Khi Dịch Quân Phi đến bệnh viện, ông cụ Dịch vẫn đang được cấp cứu, Dịch Quân Phi đứng bên ngoài phòng cấp cứu, trong lòng dường như có một cảm giác phức tạp khó tả.
Dù là người cứng rẳn đến đâu thì vào lúc này cũng chỉ đang kéo dài hơi tàn mà thôi.
Ông nội từng là người mạnh mẽ, tàn nhẫn và cứng rắn trong mắt anh, tình thân duy nhất của ông ấy dường như chỉ dành cho người con trai đoản mệnh đó của ông ấy.
Đối với ông ấy, giống như những người khác chỉ là quân cờ mà thôi, bao gồm cả đứa cháu này!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT