*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dương Chi đem chuyện mình muốn chuyển ra ngoài ở nói cho cả nhà, quả nhiên mọi người đều phản đối.
Dương Chi nhõng nhẽo nài nỉ đã lâu, người trong nhà vẫn nhất quyết không đồng ý.
Bố của cô, Dương Đào tận tình khuyên nhủ: "Hiện tại con gái ở bên ngoài thật sự rất nguy hiểm, đã có không ít nữ sinh ở bên ngoài thuê phòng chẳng may gặp phải án mạng."
Dương Chi phản bác: "Nhưng là con không phải ở một mình, con và Ôn Đào ở chung mà."
"Vậy cũng nhiều thêm một người bị hại, không có tác dụng gì!"
Dương Chi khó thở: "Vậy bố nhẫn tâm nhìn con gái mình ở trong kí túc xá lăn lộn khó ngủ sao?!"
"Bố là không đành lòng, cho nên cuối tuần này bố bảo trợ lý tới đón con đi bệnh viện khám xem."
Nghe bố nói đến bệnh viện, Dương Chi liền trầm mặc, cô từ nhỏ đến lớn ghét nhất chính là đến bệnh viện!
"Con không đi bệnh viện đâu, cũng không chuyển ra ngoài ở nữa." Dương Chi trong lòng cực kỳ khó chịu.
Ôn Đào ở bên cạnh như đã đoán được kết quả từ trước, dù sao người trong nhà Dương Chi vẫn luôn đối với cô bảo hộ quá mức.
Sáng ngày thứ hai, lớp Dương Chi đang trong tiết thể dục, cô cùng Ôn Đào chọn môn học là cầu lông, bọn cô lên lớp trước, muốn chạy chậm quanh sân thể dục hai vòng cho nóng người.
Trên sân thể dục có rất nhiều người đang chạy bộ, Lục Mạch chọn môn thể dục là tennis, lúc này cũng đang ở trên sân thể dục, theo thầy giáo làm nóng người.
Đội ngũ ban cầu lông của Dương Chi chạy bộ ở phía trước Lục Mạch, hắn mơ hồ cảm thấy Dương Chi chạy theo đội ngũ ở cuối cũng có cái gì đó không đúng.
Dương Chi thân thể thật sự là quá mỏi mệt, liên tục hơn một tuần đều không ngon giấc, hơn nữa còn có một vài nhân tố, dẫn đến cô chạy được vài bước đầu óc đã có chút mê man.
"Cậu không sao chứ?" Ôn Đào phát hiện Dương Chi không theo kịp đội ngũ, liền chạy chậm tới bên cạnh cô.
Thầy giáo thể dục ở phía trước mang theo đội ngũ, nhìn thấy các cô sắp tụt lại phía sau liền vội vàng thổi còi: "Hai em phía sau, chạy nhanh lên."
"Không có việc gì, cậu chạy trước đi, tôi từ từ theo sau." Dương Chi cảm giác chân mình như bị đổ chì, chạy một bước đều phí rất nhiều sức lực.
Ôn Đào biết Dương Chi không quen chạy bộ, cũng không nghĩ nhiều, cô thoáng nhanh chân đuổi kịp đội hình.
Dương Chi ở cuối cùng muốn chạy theo mọi người, kết quả vừa chạy được hai bước, cả người liền lảo đảo, ngay sau đó là đầu gối cùng khuỷu tay một trận đau rát, ngã xuống đất còn chưa phản ứng gì đã mất đi ý thức.
"Chi Chi!" Ôn Đào vẫn luôn chú ý tới Dương Chi, thấy thế vội vàng chạy tới.
Ai ngờ có người tới trước một bước, đem Dương Chi bế lên.
"Đệt!" Nhìn đến khuôn mặt người đó, Ôn Đào thiếu chút nữa lảo đảo ngã xuống, lúc lơ đãng liền thốt ra tên người kia: "Lục Mạch!"
Ánh mắt Lục Mạch vẫn dừng trên người Dương Chi, cho nên khi cô ngã xuống, hắn liền lập tức chạy tới.
Sắc mặt Dương Chi trong lòng có chút tái nhợt, vành mắt tương đối rõ ràng quầng thâm, có thể thấy cô nhiều đêm ngủ không ngon.
Lục Mạch cẩn thận bế cô lên như một món đồ dễ vỡ, biểu tình ôn nhu kia khiến Ôn Đào khiếp sợ, nghẹn nửa ngày mới nhả ra một câu chửi tục: "Ngọa tào*!"
*Ngọa tào: Đồng âm với cụm từ "Ta thao" [wǒ·cāo]: Một câu mắng chửi thô tục được cách thức hóa để không bị [hài hòa], trong tiếng Việt mình thì đồng nghĩa với "ĐM"
Tin tức Lục Mạch ôm Dương Chi đến phòng y tế nhanh chóng được truyền đi, trong lớp không ít người vỗ đùi hô: "Tôi biết liền bọn họ có gian tình! Liên tục mấy ngày đều đưa đồ uống! Nhiều người nhìn thấy như vậy mà còn không chịu thừa nhận!"
Ôn Đào thấy Dương Chi tỉnh dậy thì hùng hổ chọc chọc trán cô, uy hiếp nói: "Nói! Hai người rốt cuộc là quan hệ gì?"
Dương Chi tỉnh dậy mới nhận ra mình đang nằm trong phòng y tế, trán bị Ôn Đào trọc đau điếng.
"Cái gì? Cái gì nha?" Dương Chi mờ mịt nói, muốn chống người ngồi dậy nhưng chỉ cảm thấy cánh tay một trận đau nhức.
Dương Chi quan sát xung quanh, rồi nâng tay mình lên nhìn một chút, trên chỗ miệng vết thương được dán một miếng băng urgo*, lúc xuống giường mới phát hiện đầu gối mình được dán miếng băng urgo to hơn.
*Băng urgo:
"A, chắc tôi chạy bộ rồi bị ngã." Dương Chi lúc này mới tìm về kí ức trước khi ngủ, một giấc ngủ này trong lòng cô có điểm bối rối: "Tôi vậy mà cũng có thể ngủ ở phòng y tế. Quả Đào, chúng ta đi ra ngoài trước đi."
Phòng y tế mặc dù không giống như bệnh viện nhưng vẫn khiến Dương Chi khó chịu, cũng là không thích ngồi lâu ở đây.
Ôn Đào lại mảy may không vì thế mà động, cô ngồi trên ghế bên cạnh giường vắt chéo chân, một bộ dáng muốn thẩm vấn Dương Chi: "Cậu có biết ai ôm cậu tới đây không?"
"Ai vậy? Cậu sao?" Dương Chi đang đi giày, nghe đến câu này, tận đáy lòng cô có điểm cảm động: "Cậu đưa tôi tới đây chắc tốn không ít sức nhỉ."
Ôn Đào cười lạnh một tiếng: "Lục Mạch."
"Ai?" Dương Chi mờ mịt.
"Lục Mạch ôm cậu tới đây." Ôn Đào lặp lại một lần nữa.
"Ai nha! Xem ra ngã xuống không chỉ có mình tôi, cậu cũng ném đầu óc đi đâu rồi" Dương Chi cười hắc hắc.
Khuôn mặt nhỏ của Ôn Đào ngạo lãnh không nói một lời.
Khóe miệng tươi cười của Dương Chi cứng lại: "...Thật sự."
"Ừ."
"Tên biến thái kia!" Dương Chi soạt một cái đứng dậy, trong lòng khỏi nói có bao nhiêu tức giận, hôn cô lại còn ôm cô, hắn đến cùng muốn làm gì đây!
Nhìn phản ứng của Dương Chi, Ôn Đào nghi ngờ: "Cậu với Lục Mạch thật sự không có quan hệ gì?"
"Thằng điên mới muốn cùng cậu ta có quan hệ, thật nghĩ bản thân lớn lên đẹp trai liền có thể thích làm gì thì làm sao! Tôi đi tìm cậu ta tính sổ!" Dương Chi hùng hùng hổ hổ muốn đi ra ngoài.
Ôn Đào thấy thế liền vội vàng kéo cô lại: "Tính cái gì, cậu té xỉu, người ta ôm cậu tới, không cảm tạ coi như xong, còn tìm người ta tính sổ?"
Dương Chi nghĩ một chút, cũng đúng.
"Đúng rồi, lúc cậu ngủ, bố cậu có gọi điện đến, tôi nói với ông ấy chuyện cậu ngất xỉu ở trường, chắc bây giờ ông ấy lo lắng lắm, cậu nhanh gọi về đi." Ôn Đào cầm lấy điện thoại Dương Chi để quên trên giường, đưa cho cô.
Dương Chi lúc này mới phát hiện di động không còn trong áo, đón lấy điện thoại từ tay Ôn Đào, vội vàng chạy ra hành lang gọi cho bố.
Trong thoáng chốc, Dương Chi trở về liền kích động đẩy cửa phòng y tế, mặt tràn đầy vui mừng nói với Ôn Đào: "Bố đồng ý cho tôi chuyển ra ngoài ở rồi!"
__________
Dương Chi được người nhà đồng ý cho chuyển ra ngoài ở, hôm sau cô liền cùng Ôn Đào đi tìm phụ đạo viên làm các thủ tục.
Phụ đạo viên là một người phụ nữ ôn nhu, mặt đầy lo lắng nhìn Dương Chi hỏi: "Nghe nói ngày hôm qua em ngất xỉu trong giờ thể dục, hiện tại thân thể không có chuyện gì chứ?"
Dương Chi lập tức nhoẻn miệng cười nói: "Không sao đâu cô."
"Hai cô bé ở bên ngoài ở phải chú ý an toàn, có vấn đề gì có thể liên hệ với cô." Phụ đạo viên tiếp tục nói.
Vẫn lôi kéo Dương Chi và Ôn Đào dặn dò nửa tiếng mới cho các cô đi.
Lúc đi tìm phòng ở, hai người rất khó xử, Dương Chi cự tuyệt bố giúp cô thuê phòng, nhưng không nghĩ đến giá thuê phòng ở gần trường học lại cao như thế, cô cùng Ôn Đào chạy qua vài tiểu khu cũng không tìm được được phòng ưng ý.
Tin tức Ôn Đào và Dương Chi ra ngoài tìm phòng ở lập tức bị hai người trong kí túc xá biết được.
Đêm hôm đó, Mạc Đan cao giọng nói: "Nghe nói các cậu muốn dời ra ngoài ở nha."
Dương Chi đang nằm trên giường chơi điện thoại nghe vậy cười một thoáng: "Đúng vậy." Rốt cuộc có thể thoát khỏi hai người, thật là vui.
"Ở bên ngoài phải chú ý an toàn, nữ sinh rất dễ gặp chuyện không may, nghe nói cậu lần trước té xỉu được nam sinh ôm đến phòng y tế? Con gái muốn giữ mình trong sạch, nhất thiết không nên cùng nam nhân ở một chỗ." Khóe miệng Mạc Đan nhếch lên ý cười không rõ.
Lông mi Dương Chi khẽ chớp, trong lời này là nói cô chuyển ra ngoài vì muốn ở chung với Lục Mạch.
"Cậu là đang ghen tỵ Dương Chi té xỉu có người ôm, còn cậu té xỉu thì người bên cạnh đều vỗ tay bảo đáng đời." Ôn Đào vừa lúc từ bên ngoài trở về nghe thấy câu này, lập tức phản bác lại, lời này của Mạc Đan truyền đi sẽ tạo nhiều ảnh hưởng đối với Ôn Đào!
"Mạc Đan cậu ấy chỉ là đang quan tâm các cậu, sao hai người lại nói cậu ấy như thế?!" Từ Đồng nhìn không vừa mắt, cô không rõ Mạc Đan ôn nhu, yếu ớt như thế sao có thể đắc tội với Dương Chi cùng Ôn Đào được.
"Được, lại tới lo chuyện bao đồng nữa." Ôn Đào chuyển tròng mắt, cô tuy thuộc loại nữ sinh thân hình nhỏ nhắn đáng yêu, nhưng tính cách lại di truyền từ mẹ, tương đối nóng nảy.
Chỉ thấy Ôn Đào đem chậu trên tay ném xuống đất, chậu va vào sàn nhà tạo ra tiếng vang lớn, dọa Mạc Đan nhảy dựng, lập tức tròng mắt liền tràn ra nước.
Ôn Đào "a" một tiếng: "Tôi nói Mạc Đan, cậu cả ngày làm bộ làm tịch không có ác tâm, năm ngoái cậu kéo cổ họng ân cần thăm hỏi cha mẹ chúng tôi cũng không yếu đuối như thế nha."
Từ Đồng bò xuống giường đem Mạc Đan kéo đến phía sau mình, dùng thân cao áp bách, mắt nhìn xuống Ôn Đào, thanh âm phẫn nộ: "Tôi cảnh cáo cậu cơm có thể ăn bậy nhưng lời không thể nói lung tung! Mạc Đan làm sao có khả năng nói lời thô tục."
Dương Chi nở nụ cười, nhìn Ôn Đào cùng hai người giằng co, lập tức từ trên giường nhảy xuống, đứng bên cạnh Ôn Đào, nhìn Từ Đồng bảo vệ Mạc Đan như gà mái bảo vệ con của mình.
"Mạc Đan, cậu chỉ có một người bạn là Từ Đồng thôi. Tôi thật chờ mong có một ngày Từ Đồng không ở bên cạnh cậu nữa, cậu sẽ khổ sở như thế nào." Dương Chi nói như thế.
Trực giác của cô thấy Mạc Đan như vậy, sớm hay muộn cũng sẽ triệt để mất đi Từ Đồng mà cô ta luôn duy trì bên người.
"Đúng rồi." Ôn Đào như đột nhiên nhớ tới cái gì, nhếch miệng nở nụ cười châm chọc: "Cậu giống như rất để ý Trịnh Nghiệp Duy nhỉ, thật là tri nhân tri diện bất tri tâm*, trách không được cậu luôn nhắm vào Dương Chi."
*Tri nhân tri diện bất tri tâm có nghĩa là biết người, biết mặt, không biết lòng.
Mạc Đan bị chọc thủng tâm tư, mặt lập tức có chút tái nhợt.
Dương Chi đều ngây ngẩn cả người, cô căn bản không biết còn có một tầng này sự tình.
"Thật hay giả vậy?" Dương Chi đến gần bên tai Ôn Đào nhỏ giọng hỏi.
"Cậu nhìn cậu ta xem, rõ ràng là bị nói trúng tâm tư mà." Ôn Đào biểu tình khinh thường, nếu Mạc Đan quang minh chính đại* theo đuổi Trịnh Nghiệp Duy còn chưa tính, nhưng cố tình chính mình không dám theo đuổi, lại nhìn thanh mai trúc mã của anh là Dương Chi không vừa mắt, sau lưng làm không ít thủ đoạn dơ bẩn, khiến người ta khinh thường.
*Quang minh chính đại: ngay thẳng, rõ ràng, không chút mờ ám.
"Làm sao cậu biết vậy?" Dương Chi chưa từng thấy Mạc Đan và Trịnh Nghiệp Duy gặp nhau bao giờ, hai người không học cùng một ban, cách xa như vậy mà vẫn bị Ôn Đào phát hiện!
"Hôm thứ hai tuần trước, Trịnh Nghiệp Duy không phải đã chặn đường cậu ở trên sân bóng rổ sao, cậu ta cũng ở bên cạnh nhìn thấy đó." Ôn Đào chậc chậc lấy làm lạ: "Biểu tình kia, như là muốn ăn tươi nuốt sống cậu vậy, tôi cho cậu biết, người như thế nên cách càng xa càng tốt, không thì ai biết cậu ta có thể làm ra chuyện gì."
"May mắn là tôi sắp chuyển ra ngoài ở rồi." Dương Chi vỗ vỗ ngực.
Từ Đồng hung hăng trợn mắt nhìn hai người nói nhỏ với nhau, lôi kéo Mạc Đan đang nức nở bỏ đi.
Dương Chi thấy hai người rời đi, nhún vai, cảm thán nói: "Từ Đồng cậu ấy tâm địa không xấu, nhưng quá dễ tin người, cũng không biết bị Mạc Đan tẩy não như thế nào, mà luôn bênh vực cậu ta."
Ôn Đào cảm thán nói: "Càng người như vậy, về sau bị tổn thương càng lớn, cậu chờ xem, sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày Từ Đồng biết rõ con người thật của Mạc Đan."
"A ~" Dương Chi phụ họa Ôn Đào, lúc này mới nhớ tới: "Cậu vừa mới đi chỗ nào vậy, cả buổi không thấy cậu đâu."
"Lớp trưởng Chu Đại mới giới thiệu cho chúng ta một căn chung cư, tiền thuê hơi đắt một chút, nhưng bảo an tương đối tốt, cách trường học hai mươi phút ngồi tàu điện ngầm, chủ yếu là ở đó rất yên tĩnh." Ôn Đào lấy di động ra, đem ảnh chụp chung cư Chu Đại gửi cho Dương Chi xem.
"Nhìn rất tốt!" Dương Chi trước kia đã nhìn qua mấy phòng, hoặc là ở quá xa, hoặc là trang thiết bị quá cũ, hoặc là cách âm không tốt.
Nhưng nhìn mấy tấm ảnh chụp của căn chung cư này, trang hoàng ấm áp thoải mái, quan trọng nhất là toilet cùng phòng bếp đều phi thường sạch sẽ, phòng ngủ diện tích cũng không nhỏ.
Đồ gia dụng có không ít, thậm chí còn đầy đủ hơn nhiều nơi khác.
Ôn Đào cùng Dương Chi đều không thiếu tiền sinh hoạt, ngày hôm sau liền theo Chu Đại đi xem phòng.
Lớp trưởng Chu Đại là một nam sinh đeo kính thanh nhã, mở miệng nói chuyện cũng cực kì ôn nhu: "Tôi có người bạn vừa lúc cho thuê phòng ở, tiền thuê nhà chúng ta có thể thương lượng với cậu ấy, xem có thể bớt được chút nào không."
Dương Chi ở trong phòng đi dạo một vòng, từ phòng khách bước ra ban công, cô phát hiện tiểu khu đối diện có hồ nước nhân tạo, từ trên tầng nhìn xuống tương đối đẹp mắt.
"Vậy chọn nơi này đi, tiền thuê nhà không cần bàn lại đâu, phòng ốc như vậy, bạn của cậu cho thuê đã rất thấp rồi." Ôn Đào nhìn biểu tình Dương Chi hài lòng liền chọn nơi này.
Chu Đại đẩy đẩy gọng kính, ngại ngùng cười một cái: "Vậy buổi tối tôi mang hợp đồng đến cho các cậu, cửa khóa bằng mật mã, các cậu vào ở có thể đổi mật khẩu sau, tối nay tôi cũng mang chìa khóa cho hai người."
"Không có vấn đề." Ôn Đào ra dấu OK.
Bởi vì cửa nhà khóa mật mã nên buổi chiều các cô liền có thể đem hành lý qua đây trước, phất phất tay chào tạm biệt Chu Đại, hai người trở lại trường học.
Chu Đại nhìn Ôn Đào cùng Dương Chi bước vào thang máy, thấy hai người đi xuống tầng một mới thở phào nhẹ nhõm.
Nói dối thật sự không thích hợp với anh.
Chu Đại đi đến căn phòng bên cạnh phòng hai người vừa mới thuê, gõ cửa.
Cửa rất nhanh liền mở ra, tóc Lục Mạch ẩm ướt dường như vừa mới tắm qua, mặt mày có chút mỏi mệt: "Xong rồi?"
"Ừ, buổi tối tôi sẽ mang hợp đồng cho hai cậu ấy." Chu Đại đẩy đẩy gọng kính nói.
"Cảm ơn nhiều, tiền tôi sẽ gửi vào tài khoản cho cậu." Lục Mạch chân trần đứng ở cửa ra vào, nước trên tóc nhỏ xuống từng giọt, áo tắm rộng rãi thoải mái khoác lên người, nhìn cực kì gợi cảm.
Chu Đại bị câu nói cảm tạ của Lục Mạch có chút thụ sủng nhược kinh*, liên tục nói: "Không cần cảm tạ, cậu cũng cho tôi tiền mà, tôi hẳn phải cảm ơn cậu mới đúng."
*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà kinh sợ.
Lục Mạch chỉ khẽ cười một cái, hắn cảm ơn, không phải chỉ là đời này.
Tác giả có lời muốn nói: Chương này những 4000 chữ liền, tôi thật sự một giọt đều không có.