Sau khi Mục Diệc Thần vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đây đều là một trận xôn xao.

Nếu nói như vậy, bọn họ là được một bước lên mây, trở thành một trong những thành viên của Quân Bộ.
Điều này khỏi phải nói có bao nhiêu hấp dẫn, có bao nhiêu mê người.

Bọn họ gia nhập vào trường quân đội, ai ai cũng hướng về đích đến là Quân Bộ.
Nay thực không ngờ trải qua một hồi sinh tử gian nan, bọn họ lại có được cơ hội chỉ có thể ngộ không thể cầu này.

Nghĩ như vậy, những người từng bất mãn với độ khắc nghiệt của đợt huấn luyện lần này liền không khỏi mừng rỡ như điên.
Nếu biết trước như vậy, đừng nói là bất mãn, có bảo bọn họ xông vào núi đao biển lửa, bọn họ cũng sẽ không tiếng oán than.
Lý Bân, Vũ Chiêu và Đình Quân cũng đồng dạng là một bộ vui vẻ.

Chỉ có riêng ba người Lăng Xuyên, Triệu Mặc và Lâm Hàm trước sau vẫn bảo trì trầm mặc.
Nếu như theo lời Mục Diệc Thần nói, tuy quả thực giúp bọn họ rất nhiều việc, một bước gia nhập vào Quân Bộ, đó là ước mơ của vô số Alpha.
Nhưng là, Mục Diệc Thần lại là người giám sát bọn họ huấn luyện, vậy chẳng phải là bọn họ còn phải đụng mặt nhau dài dài hay sao?!.
Triệu Mặc lo lắng liếc nhìn xem sắc mặt của Lâm Hàm, cũng may là cậu không sao, hắn lúc này mới hơi thả lỏng một chút.
“Không sao đâu! Cho dù có xảy ra chuyện gì, bọn tôi cũng nhất định sẽ bảo hộ em chu toàn mà!”.

Lăng Xuyên khẽ hôn nhẹ lên trán Lâm Hàm, nhỏ giọng an ủi bên tai cậu.
“Ừm”.

Lâm Hàm gật nhẹ đầu, cảm giác ấm áp dịu dàng kia lan tỏa đến khắp cơ thể cậu, khiến cảm giác bất an lo lắng cũng tan biến theo.
______________________
Không bao lâu sau thì phi hành khí quay trở về, một nam nhân toàn thân bê bết máu me, tay phải còn bị đứt lìa đang được mang vào khoang chữa trị.
Trong hai tháng qua, ngoại trừ nhóm của Lâm Hàm.

Hầu như tất cả các tổ đội còn lại đều đã không ít lần gặp qua hoàn cảnh này.
Đồng đội bị thú dữ tàn sát, tận mắt chứng kiến họ bị móng vuốt sắc bén, kịch độc lấy mạng, mà họ lại chẳng thể làm được gì.
Bọn họ có người là thật lòng thương tâm, cũng có người chỉ chờ thời cơ người khác gặp nạn như vậy để đánh cắp tinh hạch.

Hơn trăm con người ở đây, mỗi người một suy nghĩ, mỗi người một cảm nhận, chẳng người nào giống người nào.
Cho nên để tinh lọc lựa chọn ra những người đủ thực lực, đủ tư cách, Mục Diệc Thần mới phải bắt buột đưa ra thêm một bài kiểm tra nữa.
Sau khi xử lí mọi chuyện ổn thỏa, phi hành khí cũng rất nhanh đã cất cánh, bay trở về Tinh hệ.
Phi hành khí đáp xuống ở sân huấn luyện của Đặc Chủng Tinh Hệ, bọn họ có thời gian nửa ngày để trở về ký túc xá thu dọn hành lí.

Sau đó liền phải lập tức theo Mục Diệc Thần bay trở về Quân Bộ để báo danh.
Trong khi mọi người đang tất bật thu dọn hành lí, Lâm Hàm lại ngồi khoanh chân trên giường, gương mặt có chút thẫn thờ nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ.
Cũng không rõ tại sao, từ lúc gặp lại Mục Diệc Thần, cơ thể cậu giống như có cái gì đó biến đổi qua.

Quả thực không thể phủ nhận, lúc nãy khi đứng gần hắn như vậy, mặt dù trái tim đập loạn, nhưng cậu biết rõ đó không phải lo lắng hay bất an gì cả.
Nó giống như một loại bùa chú, thúc giục cậu đến gần hắn hơn nữa, cảm nhận hormone trên người hắn, chỉ có như vậy cậu mới có thể cảm thấy mình được an tâm.

Hiện tại sau khi rời khỏi hắn, trong lòng cậu cứ dâng lên xúc cảm trống rỗng bồn chồn.
Lâm Hàm đưa tay sờ vào ấn ký phía sau gáy mình, nơi đó không hiểu thấu lại truyền đến cảm giác nóng rát, khiến cậu không khỏi nhíu mày.
“Lâm Hàm làm sao vậy? Từ lúc trở về đến giờ đều không nói câu nào.

Ngồi thẫn thờ ở đó cũng đã một lúc rồi, hành lí cũng không thèm sắp xếp gì luôn!”.

Vũ Chiêu liếc sang phía Lâm Hàm rồi lại huých vào vai Triệu Mặc dò hỏi.
“Cứ để em ấy yên tĩnh một lúc đi, đừng làm phiền tới em ấy!”.

Triệu Mặc cũng không nói gì thêm, chỉ đáp trả vẻn vẹn một câu như vậy.

Nói rồi tự thân vận động đi thu thập quần áo và vật dụng cá nhân cho Lâm Hàm, hoàn toàn bỏ lơ Vũ Chiêu vẫn còn đang ngơ ngác đứng ở đó.
Tuy hắn không phải Omega, nhưng không có nghĩa rằng hắn không biết cảm nhận của một Omega khi gặp người đã đánh dấu mình.
Hắn biết, Lâm Hàm đã phải gắng gượng rất nhiều mới có thể không đến gần tên kia, chạm vào hắn, thân mật cùng hắn.

Nhưng, phải có ý chí và tinh thần cường đại mạnh mẽ cỡ nào mới có thể phong bế được loại bản năng đã khắc sâu vào trong cốt tủy này?.
Hắn không biết cậu có thể gắng gượng được bao lâu.

Cho dù lý trí có chống cự như thế nào thì chưa chắc bản năng đã thuận theo.

Sự ràng buộc của ấn ký là một thứ rất thiêng liêng nhưng cũng rất đáng sợ.
Nó có thể gắn kết bọn họ lại với nhau, gần gũi khắn khít không kẽ hở.

Nhưng đồng thời nó cũng khiến bọn họ phải khổ sở, phải đau đớn khi rời xa nhau.
Điều bây giờ hắn có thể làm chỉ là ở bên cạnh bảo vệ cậu hết mức có thể.

An ủi cậu, cho cậu dũng khí để vượt qua tất cả.

Chỉ như vậy thôi.
Nhưng, điều đó không có nghĩa là hắn từ bỏ.

Hắn tuyệt đối sẽ không buông tay cậu ra, không bao giờ.
Nghĩ tới đây, Triệu Mặc không khỏi siết chặt nắm tay, ánh mắt nhìn về phía Lâm Hàm càng thêm kiên định..


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play