Mục Diệc Thần ở một bên nghe cậu phát tiết thì chỉ nghiến răng, cúi gằm mặt không đáp trả, thế nhưng gân xanh trêи tay đã cuồng cuộng nổi lên. Đủ để thấy cảm xúc hiện tại của hắn như thế nào.

Ha, hóa ra cậu chỉ coi hắn là một tên trai bao, chơi xong liền vứt bỏ sao? Còn nhắc đến tư cách? Phải, hắn là lấy tư cách gì chứ? Tư cách bạn giường để ràng buộc cậu sao? Nực cười! Hắn chưa bao giờ cảm thấy bản thân ngu dốt lại bất lực đến thế.

Lâm Hàm cảm thấy trạng thái của hắn có vẻ không ổn lắm, trực giác mách bảo cậu nên chạy đi, con người này rất nguy hiểm.

Xưa nay trực giác của cậu đều rất chuẩn, vì vậy Lâm Hàm rất không có cốt khí mà lùi lại hai bước, xoay người....chạy!!

Chạy mười mấy bước liền gặp cửa phòng đóng khóa trái, Lâm Hàm gấp đến phát hoảng, hoang mang nhìn kẻ vẫn đang đằng đằng u ám ngồi ở trêи giường. Tay bấm loạn mấy dãy số, trong lòng không ngừng cầu mong thần may mắn sẽ độ cậu. Nhưng tỉ lệ có vẻ không đến một phần ngàn...

Rầm!!

"Chạy cái gì?!!". Mục Diệc Thần không biết từ khi nào đã xuất hiện ở sau lưng Lâm Hàm, giọng nói lạnh băng, tay hắn mạnh mẽ chống vào cửa, ép chặt về phía Lâm Hàm.

Gian nan nuốt xuống ngụm nước bọt, đè lại trái tim đang nhảy loạn vì sợ hãi của mình, Lâm Hàm khó khăn quay ra sau, đối diện với gương mặt góc cạnh của hắn.

"Ai...ai chạy chứ! Mau mở cửa, tôi...tôi muốn rời khỏi đây!". Lâm Hàm giọng có chút run rẫy lắp bắp, ánh mắt lãng tránh không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

Mục Diệc Thần lại tiếp tục trầm mặc, nhưng thay vào đó là hành động chứng tỏ sự không vui của hắn.

Hormone đậm đặc từ trêи người hắn bắt đầu lan tràn ra khắp căn phòng.

Thình thịch!

Lâm Hàm hai mắt trợn tròn, thân thể giống như bị rút kiệt sức lực, xụi lơ trượt dài theo cánh cửa.

Hộc, hộc

Lâm Hàm siết lấy cổ áo thở dốc, hai mắt trợn tròn nhìn người vẫn đang dùng biểu cảm thờ ơ đứng nhìn cậu.

Chuyện gì vậy chứ? Tại sao lại thế này, cả cơ thể giống như bị cái gì đó bao bọc, đè nén đến thở cũng khó khăn. Từ trước đến nay chưa hề mắc phải tình trạng này, vì thế không khỏi dọa cậu một trận hoang mang.

"Anh...hộc..ư, đã...làm gì..tôi!". Lâm Hàm cắn chặt răng, ánh mắt mơ hồ liếc nhìn chằm chằm Mục Diệc Thần.

Chắc chắn là do tên này giở trò.

"Không làm gì cả! Đây chỉ là trừng phạt nho nhỏ mà Alpha dành cho Omega của mình thôi!". Nhìn phản ứng trêи gương mặt cậu, Mục Diệc Thần hài lòng nhếch nhẹ khóe môi.

"Gì chứ? Anh đang nói cái quái quỷ gì vậy? Gì mà Omega của anh, tôi là Beta!". Lâm Hàm bức xúc mà hét lên.

"Em nên học cách chấp nhận sự thật đi! Em là một Omega lặn, vì tôi là Alpha thuần huyết nên đã kϊƈɦ thích được bản chất thực sự trong cơ thể em.

Sau trận mây mưa đêm qua thì em đã thuộc quyền sở hữu của tôi rồi, dấu vết sau gáy em chính là bằng chứng chứng minh sự liên kết này.

Còn hiện tại, em đang bị ảnh hưởng bởi Hormone của tôi mà thôi!". Mục Diệc Thần rất tri kỷ mà giải thích tường tận cho cậu nghe. Mặc dù bên ngoài chất giọng trầm thấp đều đều nhưng thực chất trong lòng vẫn rất lo lắng cậu sẽ bị sốc. Nói xong còn len lén liếc nhìn xem phản ứng của cậu.

Lâm Hàm nghe như sét đánh bên tai, điều mà cậu nghi ngờ cũng là điều mà cậu sợ nhất rốt cục cũng xảy ra rồi. Tại sao lại như vậy, trước kia còn thầm vui mừng vì mình là Beta, bây giờ xem ra cậu đã mừng quá sớm rồi.

Mục Diệc Thần nhìn thấy cậu không nói lời nào, xem ra có vẻ sốc nặng lắm. Hắn thu lại Hormone, ôn nhu bế cậu trở lại giường.

Lâm Hàm đôi tay run rẩy chạm vào vết cắn ở sau gáy, tuy không còn đau lắm nhưng có thể rõ ràng cảm nhận được dấu răng.

Cậu thế mà thực sự bị đánh dấu rồi, còn bị người khác kiểm soát như thế, cảm giác này không hề dễ chịu chút nào.

Tại sao cậu lại là Omega chứ, tại sao chứ! Nhưng mà khoan đã, nếu không có Mục Diệc Thần, cũng không có sự cố đêm hôm qua thì nói không chừng, cậu vẫn có thể yên ổn làm một Beta sống đến hết đời.

Phải, tất cả đều tại hắn! Chính hắn đã phá hủy tất cả, phá hủy tương lai, phá hủy luôn tham vọng đứng trêи đỉnh cao nhân sinh của cậu!!.

Cảm xúc giao động mảnh liệt, nhờ liên kết tuyến thể mà Mục Diệc Thần cũng cảm nhận được. Hắn nhanh chóng phát hiện hai mắt Lâm Hàm tối sầm, xung quanh cũng đang dần bị sát khí lạnh lẽo vây lấy. Không còn nghi ngờ gì nữa, cậu...động sát tâm với hắn.

Gần như là giây tiếp sau đó, Lâm Hàm liền nhanh như chớp tung ra một chưởng xé gió lao nhanh về phía hắn. Thế nhưng, Lâm Hàm tuy mạnh nhưng vẫn là không địch nổi sức mạnh của một Alpha thuần huyết như hắn.

Mục Diệc Thần hóa giải đòn tấn công, cưỡng chế chế trụ lại hai tay của Lâm Hàm. Nhìn vào đôi đồng tử đỏ ngầu kia, hắn biết cậu đã đánh mất lí trí, vì thế liền bắt buộc đánh ngất cậu để tránh làm tổn hại đến cậu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play