Giang Lâu Nguyệt mở mắt, bên tai vang lên vài tiếng chó sủa và gà trống gáy, nàng giật mình, động phát đã đau, cả cơ thể như muốn vỡ ra.

Nàng ngẩn người, kí ức còn dừng nơi núi sâu cùng cốc nọ.

Khi Phàn Thanh đọc câu thơ kia, Giang Lâu Nguyệt chợt hiểu, nàng hỏi, “Tương phùng với cố nhân? Cố nhân đó là người thế nào?”

Phàn Thanh lấy nhánh cây gảy gảy đống lửa, “Người rất tốt.”

Lúc ấy nàng còn đang hôn mê, vừa tựa lên người hắn vừa lẩm bẩm, “Rất tốt.”

Phàn Thanh không đẩy nàng ra, đáp lời, “Ừ.”

Sau đó nàng ngất đi, chỉ nhớ ầm ĩ một trận, bên mũi vẫn thoang thoảng mùi đàn hương dịu nhẹ, còn lại đều không rõ.

Trong lòng đột nhiên nảy sinh cảm giác hoảng loạn, nàng cắn răng bò dậy từ trên giường, phủ thêm một tấm áo ngoài rồi tùy tiện xỏ giày vào, đẩy cửa bước ra ngoài.

Ngoài cửa cũng không có người gác, phía dưới ầm ĩ giống một khách điếm, tiểu nhị mặc bố y cao giọng kêu, “Khách quan!” rồi nhanh chóng chạy sang các bàn khác, đồ ăn trên tay cũng không hề rơi rớt.

Giang Lâu Nguyệt vừa bước xuống đã lập tức bị người cản.

“Tiểu thư chờ đã, công tử đã phân phó, người không thể đi lại.”

Giang Lâu Nguyệt giương mắt nhìn hắn, là một thị vệ anh tuấn. Nàng nhận ra, hắn là người bên cạnh Phàn Thanh, tên Dương Tang. Xem ra mình đã được thủ hạ của hắn cứu, nàng thở phào nhẹ nhõm, mở miệng hỏi, “Đại nhân nhà ngươi đâu?”

Phía sau truyền đến âm thanh quen thuộc, “Dương Tang.”

Dương Tang lập tức buông bội kiếm, hơi cúi đầu, “Công tử.” Nói xong bèn lui xuống.

Phàn Thanh nhìn chằm chằm Giang Lâu nguyệt trong chốc lát, nhíu mày. Nàng bỗng nhận ra quần áo mình còn lộn xộn, không quy củ, hẳn đã chọc đến hắn rồi. Giống như mắc lỗi khi nhỏ, Phàn Thanh chỉ cần sa sầm nét mặt nàng đã theo nghịch ngợm cúi đầu.

Đương nhiên là chọc cho hắn tức hộc máu.

“Vào phòng.” Hắn nói.

Giang Lâu nguyệt ngoan ngoãn đi theo Phàn Thanh vào phòng.

“Ngươi còn đang sốt cao, như này khác nào tự hành hạ mình?”

Không ngờ mở miệng ra câu đầu tiên hắn nói không phải về lễ nghi, Giang Lâu Nguyệt ngạc nhiên, hứng thú ngẩng đầu nhìn hắn. Con ngươi Phàn Thanh lãnh đạm, phảng phất chút quan tâm, bất đắc dĩ và thương tiếc.

Thương tiếc? Chắc là nàng nhìn lầm rồi.

Nàng nói, “Còn không phải tìm đại nhân.”

“Tìm ta làm gì?”

“Còn làm gì nữa?” Giang Lâu Nguyệt có chút buồn cười, thẳng thắn đáp, “Tỉnh lại bốn bề đều vắng lặng, theo bản năng muốn tìm ngươi.”

Hơn nữa còn đang bị đuổi giết, ngươi ngỏm ta cũng tèo theo.

Phàn Thanh sửng sốt, hiển nhiên là bị nàng nói đến cứng họng.

Thân thiện cho hắn một bậc thang leo xuống, Giang Lâu Nguyệt hỏi, “Đại nhân đi đâu vậy?”

Quay người sang chỗ khác, tay phải Phàn Thanh chắp sau lưng, từ góc độ này nàng có thể vừa vặn thấy chúng khẽ co lại.

Ngón tay trắng nõn thon dài, đầu móng hồng hồng sạch sẽ gọn gàng, chọc cho Giang Lâu Nguyệt ngứa ngáy không thôi.

“Đến Đặng phủ lấy đồ.”

“Đây là Liễu Châu?” Giang Lâu Nguyệt kinh ngạc.

“Ừ.”

Nàng hiếu kì, “Sao ta ngủ một giấc đã đến?”

“Hơn một ngày đường, đến giờ sốt cao chưa lui.”

Được lắm, nói một vòng lại trở lại về nàng, Giang Lâu Nguyệt bĩu môi, chạy đến trước mặt Phàn Thanh, hơi do dự nhưng cuối cùng ngữ khí vẫn nhẹ nhàng, “Phàn Quy Ngọc, cảm ơn ngươi.”

Biểu tình căng chặt của Phàn Thanh hơi giãn ra, chỉ nói, “Đáng lẽ không nên đưa ngươi theo.”

“Không đưa ta theo, há nào lại cho đại nhân một lý do để giết ta ư? Ta cần đi theo địa nhân để chứng minh trong sạch.” Giang Lâu Nguyệt cười, “Hơn nữa, ta rất nhát gan.”

Phàn Thanh rủ mi, nói, “Lá gan ngươi cũng không nhỏ.”

Giang Lâu Nguyệt cho rằng hắn đang nói chuyện trên núi, “Nếu là chuyện tối qua thì đại nhân cứ cho rằng tiểu nữ nhất thời bị ma xui quỷ khiến đi.”

Phàn Thanh mấp máy môi, dường như định nói gì đó nhưng cuối cùng lại im lặng.

“Đại nhân muốn lấy đồ gì?”

“Danh sách tham ô nhận hối lộ.”

Giang Lâu Nguyệt sửng sốt, “Cái này… Cần trình lên phía Thánh Thượng gấp.”

Nói xong nàng cũng tự cảm thấy không ổn. Gia Hữu đang hôn mê, sinh tử chưa chắc, lúc này báo lên chắc chắn rơi vào tay đám người Giang Thừa Khưa. Trừ phi… Không ổn, loạn hết rồi.

Phàn Thanh thấy sắc mặt nàng khó coi trông thấy bèn đổi đề tài, “Chờ ngươi dưỡng thương tốt chúng ta lại lên đường.”

“Nhưng ta đi được rồi mà?” Giang Lâu Nguyệt nhảy nhảy vài cái rồi ngã uỵch xuống đất, lông tơ khắp người dựng đứng.

“Đau.”

Nàng không chịu thua, “Sao đại nhân biết ta đau?”

Phàn Thanh mím môi, dừng một chút rồi chỉ tay hắn, “Ta đau.”

Giang Lâu Nguyệt: …

Tính nàng vốn hiếu động, cho dù bị thương đầy mình nhưng chủ yếu đều là ngoài da, không đến mức gục ngã. Vừa bước ra khỏi khách điếm năm bước nàng đã phải trở về.

Dương Tang hơi hối lỗi, “Tiểu thư.”

“Ta chỉ đi dạo loanh quanh thôi, không ra ngoài đâu. Còn nữa, nhìn đầu ta đi.”

Dương Tang nhìn theo ngón tay nàng.

“Thấy không, nấm mọc thành một rừng rồi đấy, tất cả là do đại nhân nhà ngươi tạo thành.” Giang Lâu Nguyệt làm nũng, chắp tay trước ngực, “Dương Tang tốt, đại nhân nhà ngươi bận việc rồi mà, ta đi dạo một lúc thôi, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Dương Tang là một cậu nhóc ngây thơ, trên mặt lập tức đỏ bừng, tay cầm bội kiếm siết chặt, ấp úng, “Công… tử…”

Giang Lâu Nguyệt cũng không ôm mấy hi vọng được ra ngoài chơi, ở trong phòng rất nhàm chán nên tiện mồm trêu chọc Dương Tang.

“Cưng gọi công tử cũng vô dụng thôi. Chị đây rất thích người như cưng, ngày thường đứng đắn, đùa giỡn cũng đứng đắn.” Giang Lâu Nguyệt chu môi đỏ, tiến về trước một bước.

Mặt Dương Tang đỏ rực, dường như muốn tháo chạy.

Đột nhiên, trên vai trĩu nặng, niết xương nàng phát đau. Nàng mắng một tiếng rồi lại nghe thấy Dương Tang nhỏ giọng hô, “Công tử.”

Lực đạo trên vai vừa thu lại, Giang Lâu Nguyệt đã lảo đảo cụng phải một lồng ngực rắn chắc, lập tức run rẩy giống như chim sợ cành cong, theo bản năng muốn trốn.

“Tống tiểu thư muốn làm gì?” Nam nhân sau lưng nhàn nhạt mở miệng.

Giang Lâu Nguyệt chớp mắt, nhất thời không phun ra được nửa chữ, chỉ có thể cười thật tươi lấp liếm.

Sắc mặt Phàn Thanh cực tệ, nếu là người lạ hẳn sẽ bị dọa chết nhưng Giang Lâu Nguyệt thì khác, nàng nói, “Tại Dương Tang nhà ngươi mi thanh mục tú, dễ đỏ mặt nên đùa giỡn chút thôi mà.”

Quả nhiên, sắc mặt hắn tối đi trông thấy, ước chừng có thể chiết ra mực, cả người căng chặt tựa cây tùng tuyết, dường như dùng một chút lực là xong đời.

Giang Lâu Nguyệt có thể nghe được hắn nghiến răng nghiến lợi mà nhả từng chữ, “Không. Ra. Thể. Thống!”

Hiệu quả rồi, Giang Lâu Nguyệt vừa lòng cười rộ lên, khóe miệng cũng lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt, đôi mắt lấp lánh, “Đại nhân cũng không thể nào thích một nữ tử không ra thể thống gì như ta đi?”

Phàn Thanh im lặng.

“Thật ra đại nhân không cần chịu trách nghiệm với ta, ta tự nguyện đi cùng ngươi, chắn kiếm cho ngươi cũng là tự nguyện. Ngươi không cần mua dây buộc mình, thiên hạ đầy người, đừng khăng khăng cưới một nữ tử không ra thể thống gì như ta. Con người ta không có gì tốt, còn mặt dày phóng đãng, vô liêm sỉ…”

“Còn đau không?” Phàn Thanh đột nhiên ngắt lời.

“Hả?”

Ngón tay hắn chỉ về phía hông nàng, Giang Lâu Nguyệt vô thức rụt lại dưới ánh trăng.

“Vừa nãy ngươi đụng eo vào lan can, không đau à?”

Thiên ngôn vạn ngữ, tất cả những điều xấu xa hạ thấp mình nhất của nàng bỗng nghẹn ứ trong họng.

Hắn không thèm để tâm đến lời nàng nói mà là…

Giang Lâu Nguyệt cảm thấy rất không tự nhiên, ngắc ngứ trả lời, “Không đau.” Rồi im bặt.

Không khí xung quanh dường như hóa thành vô số sợi tơ nhỏ, trêu chọc lông mi nàng, lướt cuống bờ môi đỏ au còn cả trái tim đang nhảy loạn xạ bên ngực trái nữa.

“Muốn ra ngoài đi dạo? Không kìm được?” Phàn Thanh lại hỏi.

Giang Lâu Nguyệt không đáp.

Hắn xoay người sang chỗ khác, sau đó khụy gối xuống, lãnh đạm nói, “Lên đi.”

“Hả?”

“Ngươi không đi được, ta cõng ngươi ra ngoài.”

Trong đầu Giang Lâu Nguyệt xẹt qua một ý tưởng lớn mật, hay là kiếp trước Tống Tương Tư có gì đó mập mờ với Phàn Thanh nên hắn dù hắn chán ghét Giang Lâu Nguyệt, cũng sẽ không tuyệt tình với nàng ấy.

Dù sao từ trước đến nay, Phàn Thanh cũng chưa từng đối xử tốt với nàng như này.

Thực chất nàng đâu có đẹp như Tống Tương Tư, cũng không có dáng người quyến rũ vậy.

“Mạnh miệng yếu lòng, chùn bước rồi?” Nam nhân kích nàng.

“Ai nói hả?” Giang Lâu Nguyệt hừ một tiếng, vòng tay ôm cổ hắn, dựa vào lưng.

Thân hình nam nhân cứng đờ.

Hắn đứng dậy, mu bàn tay nâng người nàng lên, “Đừng lộn xộn.”

“Lộn xộn gì chứ?”

“Sẽ ngã đó.”

Hừ, đồ ngốc mới tin ngươi.

Nhan sắc hai người đều rất đẹp nên khách quan qua lại trên phố đều bị hấp dẫn.

Lúc này, Giang Lâu Nguyệt nằm bẹp trên người Phàn Thanh hoa chân múa tay, được một tấc muốn tiến thêm cả thước.

“Bên trái, mua bánh dày đi.”

“Đúng đúng, phía này, thêm một túi hạt dẻ.”



Trên tay Giang Lâu Nguyệt chẳng mấy chốc đã cầm đầy bánh dày, mỹ mãn cắn một miếng, còn hỏi, “Phàn Quy Ngọc, thử chút không?”

“Không cần.”

“Ngon lắm á.” Giang Lâu Nguyệt cầm cái bánh dày trắng tuyết, quơ quơ trước mặt hắn, “Đại nhân không muốn ăn thật hả?”

Vẻ mặt Phàn Thanh vô cùng kiên định.

Giang Lâu Nguyệt mím môi, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó rồi đột nhiên tiến sát lại, hơi thở ấm áp phảng phất quanh cổ Phàn Thanh, dường như sắp hôn lên đó.

“Ngươi… Làm gì…”

Chữ “Vậy?” còn chưa ra khỏi họng, một miếng bánh dày đậu đỏ đã nhét vào miệng hắn.

Vào miệng là tan, cảm giác mềm mại giống đôi môi đỏ mọng kia, chưa kịp cảm nhận đã hóa thành đường mỏng tan trên đầu lưỡi.

Ngọt quá.

Đại não hắn bắt đầu mơ hồ không thể khống chế, tầm mắt vô thức rơi xuống khóe miệng đang giảo hoạt cong lên của Giang Lâu Nguyệt. Có thể là do bánh dày quá mềm, quá ngọt nên Phàn Thanh luôn bình đạm không gợn sóng trước kia bỗng như bị ai ném đá trúng người, hồ nước phẳng lặng nhanh chóng tỏa ra từng vòng tròn đồng tâm, cây liễu bên bờ cũng nhẹ nhàng lắc lư không ngừng.

Lông mi hắn khẽ run rẩy, vội lấy lại tinh thần rồi xốc lại Giang Lâu Nguyệt trên lưng, tiếp tục bước đi.

Gánh hàng rong xa gần, Giang Lâu Nguyệt nằm bẹp trên lưng hắn, chóp mũi thoang thoảng mùi đàn hương, nhiệt độ cơ thể bên dưới xuyên qua lớp vải mỏng truyền đến vô cùng rõ ràng.

Tựa hồ có thể nghe thấy cả tiếng tim đập…

Chung một nhịp với nàng.

Nàng bỗng hơi lung lay, gả cho hắn cũng không quá tệ nhỉ?

Thuận tiện tra được hung thủ, báo thù sẽ êm xuôi hơn.

Phàn Thanh bước lên cầu đá, trở về khách điếm. Bước chân nam nhân thật mau, thật suốt ruột, hẳn là muốn nhanh chóng thả nàng xuống rồi kéo giãn khoảng cách.

Ngơ ngác nhìn sườn mặt hắn, Giang Lâu Nguyệt tự huyễn hoặc chính mình, dù sao người Phàn Thanh ghét là Giang Lâu Nguyệt, bây giờ nàng là Tống Tương Tư rồi.

Hắn bước xuống cầu, tấm biển “Khách điếm Tề Phúc” nhanh chóng hiện ra trước mắt. Mùi lẩu thịt dê thơm nồng lan tỏa trong không khí, xộc vào mũi Giang Lâu Nguyệt, như muốn thức tỉnh nàng, lôi nàng thoát khỏi mộng cảnh.

Nàng là Giang Lâu Nguyệt! Là Giang Lâu Nguyệt của Trường Mẫn Cung!

Dương Tang đã ôm kiếm nghênh đón họ sẵn.

Giang Lâu Nguyệt từng rất thích Phàn Thanh, rất thích, rất rất thích…

Đầu óc nàng choáng váng, chỉ nhớ đôi tay buông lỏng, cả người nghiêng đi, hôn bẹp một cái vào mặt Phàn Thanh.

Chẳng còn kí ức gì, chỉ có lạnh lẽo trên môi.

Mềm quá, ngòn ngọt nữa. Giống bánh dày đậu đỏ ướp lạnh.

Phàn Thanh lập tức dừng bước, thân hình cứng đờ, hai tay siết chặt, màu hồng nhạt lặng lẽ mon men theo gò má vọt lên chóp tai trắng nõn.

Dương Tang ngây người, kiếm trên tay rơi xuống đất kêu “Loảng xoảng.” vài tiếng.

Một tiểu nhị ôm chảo nóng lách qua người bọn họ, “Nước sôi đây, tránh ra nào!”

Hơi nước nóng hầm hập bao vây họ, dường như lạc vào chốn tiên cảnh.

“Tự nhiên muốn ăn tết quá, khi đó ngươi và ta cùng về nhà tổ mẫu chúc tết đi.” Giang Lâu Nguyệt bồi thêm một câu.

Phàn Thanh còn chưa trả lời, Dương Tang đã sực tỉnh, nhặt bảo kiếm trên mặt đất lên, khom người, “Xin lỗi… Công tử! Tại hạ xin phép cáo lui!”

Rồi vụt mất.

Giang Lâu Nguyệt thấy hơi ngại ngùng, cả người đều không được tự nhiên nên muốn cựa quậy, tụt xuống từ lưng Phàn Thanh.

Phàn Thanh siết tay, không cho nàng chạy.

Hắn không mắng nàng phi lễ, một chữ cũng không nói, tiếp tục cất bước, tựa hồ dù nàng giãy dụa bao nhiêu cũng không thả xuống.

Thình thịch, thình thịch.

Trong đầu Giang Lâu Nguyệt còn vang vọng mỗi âm thanh này. Ngũ quan sáu cảm bị một tầng lá mỏng bao bọc, dường như có người cầm gậy trúc không ngừng gõ đập, xao chuyển không khí.

Căn phòng quá an tĩnh, nhịp tim quá ồn ào.

“Đại nhân…” Giang Lâu Nguyệt lựa lời, “Ngươi…”

Phàn Thanh vươn tay đến bên hông mình, cởi ngọc bội xuống, khối ngọc mà khi còn trong cung dù Giang Lâu Nguyệt có ỉ ôi đến mấy, hắn cũng nhất quyết không cho nàng, “Này.”

Đây là đồ mẫu thân hắn để lại.

“Ta không thể nhận.”

“Ta đã tặng ngươi rồi, không cần thì vứt đi.”

Giang Lâu Nguyệt chớp mắt, nhận lấy ngọc bội, nhẹ nhàng nâng niu như bảo bối, “Cần chứ đại nhân, ta cần.”

Phàn Thanh trầm mặc trong chốc lát rồi ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào Giang Lâu Nguyệt. Nàng không chịu nổi, nghiêng đầu, con ngươi sóng sánh đen như mực né tránh.

Dường như chỉ chờ nàng nghiêng đầu, Phàn Thanh đã cúi người, đôi môi lướt qua trán nàng, lạnh lẽo để lại một nụ hôn.

Hô hấp Giang Lâu Nguyệt cứng lại, còn chưa định thần thân thể đã phản ứng, màu hồng nhạt nhanh chóng lan khắp mặt.

“Đừng hôn bên ngoài, Dương Tang còn nhỏ tuổi sẽ bị dọa.”

Giang Lâu Nguyệt nghe hắn nói vậy.

Xong rồi, ở cạnh Phàn Quy Ngọc nhiều năm, cuối cùng vẫn thua trên tay hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play