"Đại sư huynh."

Lăng Vân Ninh cùng Mị Nguyệt Tu đang ghé đầu thì thầm với nhau thì bị tiếng nói đột ngột vang lên dọa cho nhảy dựng lên, đến khi hoàn hồn thì y phát hiện thế nhưng mình lại có thể bấu víu lấy cái tên hoa hoa công tử Mị Nguyệt Tu.

Mị Nguyệt Tu tựa tiếu phi tiếu nhìn Lăng Vân Ninh, như thể việc đại sư huynh ôn nhuận bị dọa sợ như vậy là một chuyện rất thú vị.

Lăng Vân Ninh cười ngượng ngùng một cái rồi vội vàng nhảy xuống đất, y sửa sang lại y phục cho đỡ ngại. Xong thật rồi! Hình tượng đại sư huynh của y như vậy là mất sạch, làm gì có sư huynh nào lại nhát gan như vậy chứ.

" Đại sư huynh nhìn vậy mà lại nhẹ như một tiểu cô nương." Mị Nguyệt Tu cầm quạt giấy nâng cằm Lăng Vân Ninh trêu đùa y.

" Haha, ta làm gì nhẹ được như mấy tiểu cô nương mà sư đệ từng ôm chứ. Nam nhân làm sao nhẹ được như nữ nhân."

Lăng Vân Ninh sờ sờ sống mũi che đi màu sắc đang dần hóa đỏ trên mặt.

Nhược Ý sau khi bình ổn lại tâm trạng mới tươi cười đi đến trước mặt hai người, hắn cố ý chen vào giữa hai người.

Mị Nguyệt Tu híp mắt quan sát tên tiểu tử không biết từ đâu chui ra này, nghe cách gọi vừa nãy của hắn thì rất có thể chính là tiểu sư đệ của bọn họ. Ha, tiểu tử này có vẻ cũng không phải bình thường, còn biết che giấu tâm trạng trước tên đại sư huynh ngốc nhà mình. Xem kìa, ánh mắt của tiểu tử này khi nhìn người khác thật sự không tốt chút nào, giống như đang nhìn kẻ địch vậy. Không biết lão già kia từ đâu tìm ra được người thú vị như này, thật đáng để nghiền ngẫm.

" Nhược Ý, đây là tứ sư huynh của đệ, Mị Nguyệt Tu. Mau chào hỏi sư huynh đi." Lăng Vân Ninh cười dịu dàng giới thiệu Mị Nguyệt Tu cho Nhược Ý.

Nhược Ý đương nhiên biết được người này là Mị Nguyệt Tu danh tiếng vang xa, người có khí chất tà mị lại quen dùng quạt chỉ có một mình Mị Nguyệt Tu. Mà người có thể thân cận cùng Lăng Vân Ninh không thể là mấy tên đệ tử ngoại môn được, người này chỉ có thể là một trong bốn sư đệ của y. Lạc Trí Trân và Xa La Điệp còn đang ở dưới chân núi xem khảo thí chiêu mộ đệ tử, Tiết Lẫm Đồng thì chanh chua khó ưa càng không thể là người này. Cho nên đây chỉ có thể là Mị Nguyệt Tu tiếng xấu vang xa.

" Bái kiến tứ sư huynh."

" Sư đệ không cần câu nệ." Mị Nguyệt Tu nhìn thấy Nhược Ý biết thân biết phận như vậy thì vừa lòng gật đầu một cái, nhưng vẫn không buông lỏng cảnh giác đối với tiểu sư đệ này.

Lăng Vân Ninh đứng một bên nhìn sóng ngầm giữa hai người này, y còn xem rất chăm chú là đằng khác. Nam chính Nhược Ý lúc bái sư thì tính cách đã sớm vặn vẹo, bây giờ chắc là chưa đến nỗi nào đâu. Mà y nhất định sẽ giúp nam chính đến với tiểu sư muội Tô Tuệ. Nói mới nhớ, Tô Tuệ là đệ tử của vị trưởng lão nào nhỉ.

" Nguyệt Tu, trong tông môn chúng ta có sư muội nào tên Tô Tuệ hay không?" Y bất giác hỏi Mị Nguyệt Tu, bởi vì hắn không có nữ tử nào là không quen biết cả.

Nhưng Nhược Ý lại rất không hài lòng với việc này. Đại sư huynh ngày thường thân cận cùng bốn tên sư đệ thì thôi đi, tại sao y còn hỏi đến một nữ tử khác. Ả nữ nhân kia, tên Tô Tuệ đúng không? Hắn nhớ kĩ rồi.

Lăng Vân Ninh còn đang chìm đắm trong ý nghĩ giúp nam chính thành đôi với bạch nguyệt quang của hắn mà không hề hay biết rằng mình vừa mới giúp Tô Tuệ ngồi vào danh sách đen của Nhược Ý. Nhược Ý bây giờ còn nhỏ, vẫn chưa trải qua mấy sự kiện suýt mất mạng cho nên vẫn chưa hoàn toàn vặn vẹo, hắn vẫn cứu được. Mà hắn lại có khuôn mặt đẹp mắt, tương lai nhất định sẽ gây họa cho nữ giới của giới tu chân, y phải giúp Tô Tuệ sư muội thành công thượng vị.



Nếu Nhược Ý biết được ý định này của y chắc hẳn sẽ rất muốn bóp chết y. Người này lại muốn đẩy hắn cho đám nữ nhân xấu xa kia, bọn họ đâu có đẹp mắt bằng y. Mỗi ngày tỉnh giấc có thể được ngắm nhìn tuấn nhan của người kia, còn gì ý nghĩa hơn nữa đâu.

" Tô Tuệ sao? Hình như đệ có một chút ấn tượng. Nàng hình như là đệ tử của Nhụy Điềm trưởng lão thì phải. Mặt mũi, ừm, nàng không đẹp bằng huynh, cho nên huynh đừng có mà dại dột yêu thích nàng. A Ninh, nếu huynh có ý định tìm đạo lữ thì có thể tìm đến ta mà, ta rất sẵn lòng làm đạo lữ của huynh."

Lăng Vân Ninh không thèm phản ứng lại lời nói của hắn, y phất tay áo rời đi. Đã có được thông tin thì y không cần phải ở đây nghe mấy lời ong bướm hoa mỹ của tên nhãi này nữa, nghe thêm chỉ tổ thối tai.

Nhược Ý vội vã chạy theo y, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Mị Nguyệt Tu.

" Đại sư huynh, đợi ta với." Hắn cố ý lớn giọng gọi Lăng Vân Ninh.

Lăng Vân Ninh quay người nhìn hắn, y hơi nhăn mày. Hắn theo y làm cái gì? Cùng đi ngắm nữ chính sao? Không lẽ ánh sáng của nữ chính chói lóa như vậy, đến cả một tên nhóc mười tuổi cũng bị hấp dẫn.

Thôi, đằng nào sau này hắn chả cùng Tô Tuệ lăn lộn một chỗ, bây giờ đi ngắm trước thì có sao đâu.

Nghĩ như vậy, sắc mặt y bỗng hòa hoãn hơn nhiều, cũng không thấy ghét Nhược Ý bởi 20 điểm thù hận nữa. Thanh thù hận 100 điểm mới đầy, còn đến 80 điểm nữa, y còn thoải mái lắm. Cứ để một thời gian nữa rồi kiếm điểm từ hắn, lại nhân tiện cọ chút hảo cảm để có cái chết đỡ đau đớn một chút.

" Đệ theo ta làm gì? Không phải là nên đi chào hỏi các sư huynh sao?" Tuy nghĩ thì nghĩ nhưng y vẫn làm bộ hỏi Nhược Ý một chút cho ra dáng.

" Sư huynh định đi nơi nào? Là muốn đến tìm Tô Tuệ sư muội kia sao?" Nhược Ý không trả lời câu hỏi của y mà hỏi ngược lại.

Hắn cũng biết được y định đi đâu, nhất định là đi nhìn sư muội kia. Nàng ta đẹp lắm sao? Có thể làm cho đại sư huynh xuất trần cấm dục phải để ý nhiều như vậy? Hắn hình như ghét nàng ta hơn một chút nữa rồi thì phải.

Sư huynh đã có thể kết đạo lữ, cho nên y mới vội vàng đi tìm kiếm nữ tử trong lòng sao. Y đang muốn cùng nữ tử kia cả đời gắn bó với nhau sao?

Nhược Ý càng nghĩ càng thấy khó chịu trong lòng, lòng ê ẩm đau. Sư huynh rồi sẽ ở bên một nữ tử xinh đẹp, có thể sẽ có thêm một tiểu bảo bối xinh đẹp đáng yêu. Mà hắn chỉ có thể đứng một bên nhìn bọn họ sống hạnh phúc với nhau. Làm sao có thể như vậy được! Sư huynh không nên như vậy, sư huynh không thể kết đạo lữ. Bây giờ không nên, sau này cũng không nên. Nếu như sư huynh cần người chăm sóc thì hắn cũng làm được, cần người cùng tu luyện hắn cũng có thể. Cho nên, sư huynh không nhất thiết phải có đạo lữ.

Hắn tự tìm được an ủi từ bản thân mà không hề biết mình đã suy nghĩ vớ vẩn bao nhiêu.

Hai người cùng nhau đến Đạm Điềm đường của Nhụy Điềm trưởng lão, nơi này chỉ dành cho các nữ tu tu luyện, các nam tu như Lăng Vân Ninh không được phép tự ý đi vào. Nhưng Lăng Vân Ninh là đại đệ tử của tông chủ, y có thể ra vào bất cứ nơi nào của tông môn, không ai có tư cách ngăn cản y.

Các sư muội xinh xắn khả ái của Đạm Điềm đường nhìn thấy Lăng Vân Ninh như nhìn thấy một món ăn ngon, không ai có thể rời mắt khỏi y. Họ kích động mà liếc mắt nhìn nhau, đại sư huynh tại sao lại ngày càng đẹp mắt như vậy chứ. Y nhìn còn đẹp hơn trong tranh, lời đồn cũng không thể miêu tả hết tuấn nhan của y.

Lăng Vân Ninh như đang đứng giữa một ổ sói cái, y nhịn không được mà hơi lùi về phía sau, vừa lúc đụng phải Nhược Ý vừa bước đến. Hắn đưa tay đỡ lấy thắt lưng y, Lăng Vân Ninh bi thương phát hiện, Nhược Ý vừa có mười tuổi đã cao đến vai y. Chắc chắn sau này hắn sẽ cao hơn người làm sư huynh là y, thật bi thương.



Nhược Ý nhìn thấy dáng vẻ muốn chạy trốn của y thì khẽ mỉm cười, sư huynh thật đáng yêu. Rõ ràng y là người muốn đến nơi này tìm người, vậy mà lại muốn bỏ chạy trước khi nhìn thấy mặt mũi của sư muội kia. Không rõ Tô Tuệ có mặt mũi ra sao mà có thể dụ dỗ được sư huynh, có thể làm y tự mình tới nơi này tìm nàng ta.

" Đại sư huynh, sao huynh lại đến nơi này? Huynh đang tìm vị sư muội nào? Hay là huynh muốn tìm sư phụ?" Có một vị sư muội xinh xắn hưng phấn bước tới hỏi y, nhân tiện ngắm vị mỹ nam của tông môn.

Lăng Vân Ninh vốn đang cười dịu dàng cũng suýt thì không thể duy trì được nụ cười, y chỉ có thể cười ngượng ngùng nhìn vị sư muội này. Các sư muội có suy nghĩ thật phong phú, vậy mà lại có thể nghĩ y đến tìm Nhụy Điềm trưởng lão, trong tông môn ai mà không biết Nhụy Điềm trưởng lão vô cùng hung ác. Nếu là người bình thường tuyệt đối không có ai muốn đến chịu đòn từ Nhụy Điềm trưởng lão, và y tất nhiên là một người bình thường có khuôn mặt siêu đẹp trai. Khụ, cứ coi như y đang tự luyến đi.

" Sư muội có thể giúp ta gọi Tô Tuệ sư muội hay không? Ta có chút việc muốn tìm Tô sư muội." Y hơi nghiêng người làm lễ với vị sư muội hoạt bát trước mặt mới nói lời nhờ vả.

Y vốn tưởng rằng Tô Tuệ là một đại mỹ nhân ôn nhu dịu dàng, khắp người như chảy một dòng nước xuân ấm áp. Không ngờ vị bạch nguyệt quang của nam chính này lại là một vị băng sơn mỹ nhân.

Tô Tuệ quả thật rất đẹp, tiếc là trên mặt không có nụ cười ấm áp như trong tưởng tượng của Lăng Vân Ninh. Nếu là một mỹ nhân băng sơn thì y sao mà tiếp cận nàng, sao mà giúp nàng thượng vị như trong tưởng tượng đây. Vấn đề này thật nan giải.

" Đại sư huynh, nghe nói huynh có việc tìm ta." Tô Tuệ mặt lạnh như tiền, ngay cả giọng nói cũng rất lạnh nhạt.

Nàng đã từng nghe các sư tỉ sư muội nhắc đến đại sư huynh Lăng Vân Ninh thiên tư trác tuyệt, tư dung như họa. Hôm nay gặp mặt nàng mới biết, thì ra lời đồn không phải là giả, y thật sự rất đẹp, tu vi của y cũng rất cao. Đối với vị sư huynh này, nàng rất có hảo cảm. Chỉ là nàng vốn không hay nói chuyện nên không biết nói chuyện với người ta ra sao, trong lòng lại lo lắng mình sẽ làm y phản cảm.

Lăng Vân Ninh lúc này chỉ muốn tát tỉnh mình, tại sao lúc nãy lại nói rằng có việc muốn tìm Tô Tuệ chứ. Người thì thấy được rồi đấy, nhưng y làm gì có chuyện gì để nói với nàng ấy đâu. Xong rồi, chỉ sợ y sẽ biến thành đại sư huynh lưu manh có ý đồ bất chính với ái đồ của Nhụy Điềm trưởng lão.

" Ta... Đúng rồi Tô sư muội. Đây là Nhược Ý, là tiểu sư đệ của ta. Hai người là đồng hương đấy, ta mang hắn tới đây thăm muội một chút." Y tự thấy khâm phục mình, có thể nhớ được quê hương của nam chính.

Kì thật y không nói dối, Nhược Ý cùng Tô Tuệ quả thật là đồng hương. Nhưng mà Nhược Ý là cô nhi bị phụ mẫu vứt bỏ, còn Tô Tuệ là thiên kim tiểu thư của huyện lệnh, hai người hoàn toàn không có liên quan đến nhau. Y chỉ là tìm một cái cớ cho mình, cũng cảm thấy cớ này của mình rất được, Tô Tuệ rời nhà đã lâu tự nhiên sẽ rất nhớ nhà. Nếu phát hiện Nhược Ý cùng quê với mình thì nàng chắc chắn sẽ cùng hắn nói chuyện về quê hương của mình, hỏi han về gia đình của mình.

Nhưng y đã tính sai, Tô Tuệ chỉ khẽ ừ một tiếng rồi lại im lặng, hoàn toàn không có hứng thú kéo nam chính ngồi xuống nói chuyện.

Tại sao lại không giống trong tưởng tượng của y nhỉ? Tô Tuệ không phải quý trọng người nhà nhất sao? Vậy thì thái độ dửng dưng này của nàng là có ý gì?

" Sư huynh, phụ mẫu của ta đã rời khỏi nơi đấy từ lâu, bây giờ họ đang sống ở hoàng đô."

Ha ha, xin thứ lỗi khi y nói sai. Nhưng vấn đề này trong nguyên tác có đề cập đến đâu, tác giả chỉ nói rằng hai người bọn họ cùng một quê. Nghe nói cố hương của bọn họ mà một nơi sơn thủy hữu tình, phụ mẫu của Tô Tuệ không ở đấy mà chạy đến hoàng đô chen chúc làm gì cho chật chội khó chịu. Làm hại y bị mất mặt một hồi.

Nhược Ý đứng sau lưng y nhịn cười, kì thật sư huynh không biết rằng nơi đấy chỉ là nơi mà hắn bị vứt bỏ, còn quê hương của hắn là hoàng đô. Chỉ là hắn cũng không muốn nói chuyện này cho sư huynh biết, nếu biết rồi thì y lại tìm đến Tô Tuệ này nói chuyện. Hắn việc gì phải tìm cơ hội cho nữ nhân này chứ, việc gì phải tự tìm khó chịu.

Lăng Vân Ninh đứng nói chuyện một lúc với Tô Tuệ thì trở về, không phải y không thích nói chuyện cùng nàng mà là do Tô Tuệ lạnh nhạt đến mức y không có chuyện gì để nói nữa nên chỉ có thể quay về. Dù sao thì cũng đã tìm được người, biết được tính tình, y không tin mình không tìm ra được cách giúp Nhược Ý cảm hóa băng sơn sư muội Tô Tuệ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play