Cổ Phong Thần đi ngủ còn cố tình kẹp chặt lấy người nàng, hai bên âm thầm đấu đá. Quá mệt mỏi cộng với men say, Tiêu Lâm liền thiếp đi trong lồng ngực của hắn.
Cổ Phong Thần ngắm nhìn vật thí nghiệm trong lòng mình, ngón tay thon dài men theo sườn mặt tinh xảo của nàng mà đánh giá. Đây là thế giới cuối cùng của họ, hắn nên yêu thương nàng, phải không?
Cắn nhẹ vào bên má mềm mại, hắn quyết định chìm vào giấc ngủ, tận hưởng một thú vui nho nhỏ, hắn muốn xem xem nàng sẽ phản ứng thế nào khi thấy vài vết răng hằn trên da thịt, thật đáng mong chờ!
____________
Tờ mờ sáng Tiêu Lâm mơ màng tỉnh dậy, cố gắng nhấc tứ chi cứng đơ của Cổ Phong Thần ra khỏi cơ thể mình. Bờ sông hôm nay rất phẳng lặng, mặt hồ óng ả bởi ánh tinh quang. Mặt trời màu đen vẫn như trước bao trùm không gian.
Nàng ngắm mặt hồ một chút, đồng thời vệ sinh cá nhân. Sau một hồi ngắm nghía, nàng mới nhận ra dưới mặt sông có gì đó đang chuyển động, không chỉ một mà có rất nhiều, chuyện này làm nàng có linh cảm không hay.
"Hệ thống, mau xác định thứ đó."
"Là tảo đen biến dị, chuyên hút máu người mà sống, rất kị tiếng ồn."
Tiêu Lâm nhận ra do bữa tiệc tối qua đã dụ chúng đến đây, hiện tại nếu mọi đồng loạt thức dậy, thì mọi chuyện rất nguy hiểm. Lũ tảo này cấp 15, Tiêu Lâm có thể ứng phó.
"Kí chủ nên cẩn thận việc bị thương, nếu để loại tảo này hút máu, tinh thần của ngài sẽ bị suy sụp, cơ thể mệt mỏi."
"Đây là một loại độc?"
"Phải! Và thuốc chữa ta không có đâu."
Có gắng không gây tiếng động, Tiêu Lâm dùng mũi tên bằng nước để tiêu diệt đám tảo, không tạo ra động tĩnh quá lớn. Đáng ra mọi chuyện sẽ yên bình, nếu Lam Bích không từ phía sau ầm ầm chửi lớn.
"Tên kinh tởm này, làm gì thế hả?"
Âm thanh cực lớn đã khiến đám tảo bắt đầu rục rích dưới nước, Lam Bích thay đổi sắc mặt khi thấy chúng, lại vụng về đạp chúng cành cây dưới chân, tiếng động vô cùng lớn. Đám tảo như được phóng thích đồng loạt trồi lên mặt nước, những tế bào sẵn sàng tiêm chất độc chết người vào bất cứ ai.
"Chạy mau!"
Quát lớt một tiếng, mũi tên của Tiêu Lâm đồng loạt được bắn ra, lực sát thương rất lớn. Nhưng đám tảo có rất nhiều, cơ hồ đã chất đầy hết cả dòng sông, hơn nữa chúng đều là ma vật, âm tà hơn bình thường rất nhiều. Tự lo cho mình còn được, nhưng thêm một Lam Bích sợ hãi đang co rúm, Tiêu Lâm phải chật vật.
Bảo vệ phía trước Lam Bích, đồng thời không ngừng kêu nàng chạy đi, nhưng đại tỷ này không thèm nghe lời, quyết tâm sống chết bám víu nàng. Chẳng phải đã nói là từng thám hiểm nhiều lần sao, kinh nghiệm bay đi đâu hết rồi.
Thêm một đoạn tảo đen nữa bị cắt đôi, Tiêu Lâm tạo một kết giới rắn chắc, tiếp tục tiêu diệt thực vật biến dị, cũng không quá tốn sức. Lam Bích đột ngột chạy ra khỏi kết giới, liền bị dây tảo lấy làm đích ngắm, chúng bỏ qua Tiêu Lâm mà đi tấn công nàng.
"Cẩn thận!"
Tiêu Lâm triệu hồi bạch kiếm sắc bén, thành thạo cắt dây leo, nàng lao đến chỗ Lam Bích, dùng hết sức để cắt bỏ đám tảo đen hôi thối, nhưng lại không để ý đến một nhánh khác đang hướng tới cổ chân nàng, Lam Bích có nhìn thấy, nhưng lại không nói gì, Tiêu Lâm bị tảo quấn chặt cổ chân, đồng thời tỏa ra một mùi thịt thối, nàng cảm thấy toàn bộ sức mạnh của mình bị tiêu tán, những bộ phận đều trở nên rã rời, trước mắt là mảnh nhạt nhòa, nàng cảm thấy tầm nhìn của mình bị thu hẹp nghiêm trọng, không thể tiếp túc sử dụng linh lực, Tiêu Lâm bị những nhánh tảo tấn công, máu văng ra tung tóe.
Cảm thấy cơ thể mình ngày càng yếu ớt, Tiêu Lâm phải vung tay chém loạn xạ, không biết có trúng được chỗ nào không.
Cổ Phong Thần phóng hệ ma pháp hắc nguyên tố, đám tảo liền bị những nguyên tố đó ăn mòn, sợ hãi trốn chạy, nhưng càng làm hắn tức giận. Không còn nhánh tảo nào sống sót, chỉ để lại Tiêu Lâm đang gục ngã dưới nền đất lạnh lẽo, Lam Bích thấy người trong mộng của mình đến cứu, liền khóc lóc kể lể rất thương tâm, nàng rất thích hắn, vừa rồi cường đại như vậy, chắc hẳn là một ma tộc có địa vị rất cao, Lam Bích càng muốn sở hữu hắn, chỉ hắn mới xứng với nàng. Độc của loại tảo này trên thiên hạ không có ai giải được, tình địch của nàng sau 3 ngày sẽ chết ngay thôi.
Cổ Phong Thần đỡ nàng ngồi dậy, nhận thấy gương mặt trắng bệch nhợt nhạt của nàng, hắn lại nhớ đến những năm tháng trong phòng thí nghiệm, vì sao? Hắn thấy đau lòng quá. Hàng mi màu trắng sứ nhẹ run rẩy, Tiêu Lâm chỉ quan sát được một màu đỏ rực, nàng biết hắn đã tới rồi, nhưng muộn quá đấy!
"Tên kia, ngươi không coi trọng anh em gì cả, làm ta mệt muốn chế!"
Ngay cả giọng nói cũng thập phần mệt mỏi, Cổ Phong Thần chỉ biết ngây người, hứng chịu cơn đau buốt từ trái tim.
"Tiêu Lâm ngươi phải mạnh mẽ lên đấy!"
Hắn phát hiện chính mình cũng đang xúc động, không biết phải diễn tả cảm giác này sao cho đúng.
"Tất nhiên rồi, ta chưa gặp được sư phụ nữa, còn Tiểu Bạch, ta chưa cứu được nó."
"Này tên ham ăn, ta không thấy được ngươi nữa rồi, xung quanh thiếu dạ minh châu à? Tối quá!!"
Triệu chứng đầu tiên khi trúng độc, mù mắt.
Cổ Phong Thần run run chạm vào đôi mắt nàng, cùng cảm nhận sự tuyệt vọng trong đó.
"Đừng lo, còn có ta mà!"
Tiêu Lâm cũng chợt hiểu ra mạng sống mình rất nguy hiểm, nhưng thâm tâm lại cảm thấy bình yên lạ thường. Hệ thống cũng nói rồi, không có thuốc chữa.
"Ta sắp chết phải không?"
______________
Nhân dịp truyện của chúng ta đã trên 10000 views, các nàng có muốn quà cáp gì không a~~~~
Mà cấm đòi thịt nhá, ta muốn giữ sự trong trắng của Lâm tỷ!!!