"Ta cảm thấy, hình phạt với nàng như vậy là đủ rồi, để nàng trở về với gia đình nàng đi, nàng sẽ không nhớ gì về vị vua nàng đã từng yêu đâu!"


Tiêu Lâm rất thản nhiên đối đáp với Nam Cung Hiệu, chẳng hề e ngại địa vị của hắn.


"Y nhi, dì rất sợ."


Lạc Ngọc Nhi vô cùng tức giận, vốn nó là con gái nàng, nhưng lại muốn phản nghịch, uổng công nàng đã đối đãi với nó vô cùng tốt. Hiển nhiên nàng vẫn muốn lợi dụng những bảo bối trên người nó, có được chúng, nàng sẽ là người cao quý nhất.


"Dì à? Con thấy hoa chiêu nghi rất đáng thương, dì hãy tha cho nàng nhé, dù sao dì cũng chưa thương thương tổn chút nào mà!"


Tiêu Lâm trao cho nàng ánh mắt rất hiển nhiên, làm lòng Lạc quý phi dâng nên một nỗi đe dọa vô hình, nàng không nên đắc tội với nó. Vì tương lai phú quý của mình, nàng phải giữ mối quan hệ này lâu dài.


"Nghe lời cháu vậy, ta cũng không muốn phạt nàng, từng là tỉ muội với nhau mà."


Vai diễn hiền từ lại được tiếp tục, Tiêu Lâm cũng không quá có ý kiến vào vấn đề này.


Hoa chiêu nghi đã ngất lịm trên nền đất lạnh lẽo, nhưng mơ hồ có thể nhận ra nét mặt thanh thản của nàng. Giải thoát, là điều tốt nhất.


Tiêu Lâm nhìn Nam Cung Hiệu, để xem hắn có đồng tình với ý kiến của nàng không. Hắn rõ ràng bất ngờ với hành động tùy hứng của nàng, nhưng Lạc Ngọc Nhi đã nói vậy, hắn cũng không nên làm trái ý nàng.


"Thuốc cũng đã uống rồi, người ta sẽ thả."


Hoa chiêu nghi bị cắt tước trở thành người thường, không lấy được bất cứ thứ gì từ hoàng cung, nhưng nàng được trở về nhà, mãi mãi ở bên phụ mẫu mà hiếu thuận, không biết bao nhiêu phi tần ở đây mong ước được như thế .


"Mong mọi chuyện suôn sẻ trên đường trở về nhà."


Tiêu Lâm ẩn ý nhìn Nam Cung Hiệu, để nhắc hắn tốt nhất nên đảm bảo an toàn cho nàng.


Nam Cung Hiệu đen mặt khó chịu, nhưng vẫn ra lệnh cho quân lính làm việc cẩn thận.


"Mọi chuyện đã xong rồi, ta xin phép được về chỗ rồi."


"Khoan đã, ngươi ngông cuồng gây chuyện, vẫn nên chịu phạt một chút."


Hoàng hậu không ngờ lại là người lên tiếng, giọng điệu rõ ràng đang muốn lên án nàng.


"Ái phi, chỉ là tuổi trẻ hơi thiếu suy nghĩ thôi, răn đe nàng chút là được rồi."


Nhưng hoàng hậu không nghĩ vậy, ngộ nhỡ viên đan dược đó không phải là cửu liên hồi thì sao? Hoa chiêu nghi sẽ tố cáo nàng xúi dục ả giết Lạc quý phi. Mọi chuyện sẽ rối tung lên mất.


"Hoàng thượng, nàng làm thế, là không có một chút tôn trọng gì với hoàng gia chúng ta."


Nam Cung Hiệu thấy cũng hợp lí, Lạc quý phi bên cạnh mình thì không biện minh cho nàng.


"Vậy phạt đi, tùy theo ý nàng vậy."


Hoàng hậu nở nụ cười nghiêm minh, bắt đầu sai một nha hoàn to khỏe bước đến, số còn lại khống chế Tiêu Lâm quỳ xuống, đem tay chân nàng giam lại.


Nhà họ Nhan và mọi người trong yến tiệc xem kịch nãy giờ vẫn chưa thấy chán, nghe đến tiết mục vả miệng còn thấy hăng hái hơn trước, tinh thần cũng phấn chấn hơn một chút. Ngay cả Mạc Ly ngày thường vô cảm với mọi thứ nay cũng mơ hồ vuo sướng mỉm cười.


Cổ Phong Thần chỉ có hứng thú với tu vi và bảo vật trên người nàng. Hắn biết, nàng sẽ không để người khác đụng đến mình.


Tiêu Lâm rất phối hợp theo từng yêu cầu của hoàng hậu, nàng cũng không đoán được rằng Lạc Ngọc Nhi này lại vô tình đến vậy, cuối cùng nàng vẫn chỉ là công cụ để nàng ta lợi dụng.


"Vả 30 cái cho ta, để nàng biết mình không nên nói bậy bạ. Hoàng thượng, tốt nhất lát nữa chúng ta nên kiểm tra xem viên thuốc kia có phải thật không."


Nha hoàn lực lưỡng xắn tay áo, hiển nhiên đã có kinh nghiệm trong việc trừng trị người khác. Đã vậy, Tiêu Lâm cũng không ngại mà làm tổn thương nàng.


Nha hoàn ra tay rất nhanh, lực đạo vô cùng mạnh mẽ.


Trong lúc mọi người chăm chú xem xét, chợt nhận ra đáy mắt Tiêu Lâm lóe lên một tia cười lạnh, cùng với đó là một cánh tay đứt lìa đang chảy đầy chất lỏng màu đỏ, máu vẫn còn rất ấm.


Tiếng thét đau đớn của Nha hoàn đáh động tinh thần của từng người, ai cũng ngây ngốc nhìn bãi máu đỏ tràn lan đan chảy róc rách.


"Ta quên nói với mọi người biết, ta... là tu chân giả."


Hung khí nàng sử dụng không phải là đấu linh, mà là hai thanh băng sắc nhọn nàng tích tụ trên lòng bàn tay.


Tiêu Lâm ngạo nghễ đứng lên, nụ cười xinh đẹp nay lại cực kì ghê rợn.


Hoàng hậu cũng đã biến sắc, nàng ra lệnh cho cấm quân đến bao quanh nàng, họ đều chĩa mũi giáo nhọn vào thân thể gầy yếu của Tiêu Lâm.


"Ôi chao, bọn họ đều là người làm theo mệnh lệnh, ta không muốn giết họ."


"Hoàng đế, ngươi biết mình phải làm gì chứ?"


Cổ Phong Thần đột ngột nhếch đôi môi xinh đẹp nói, thái độ của hắn đã cho mọi người biết, với tu vi cùa nàng, chắc chắn sẽ được hoàng đế trọng dụng, nào có chuyện tiêu diệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play