Lăng Ngạo Quân nhẹ nhàng mở mắt, trong mấy ngày hôn mê, hắn luôn luôn cảm nhận dược một bàn tay ấm áp luôn bảo vệ hắn, dịu dàng làm cơn đau trên từng vết thương tiêu tán, trên dáng người nhỏ nhắn đó còn tỏa ra một mùi hương thanh nhã thoải mái đến cực điểm, Lăng Ngạo Quân không biết từ lúc nào đã mê mệt hương vị đó.
"Ngươi tỉnh?"
Bàn tay ôn hòa vươn ra, mang theo sự mát lạnh đặt lên trán hắn, Lăng Ngạo Quân một phút ngây ngốc, trái tim hắn cũng rộn ràng rung động theo từng động tác của nàng.
"Ta đang ở đâu?"
Vì mới thức dậy, giọng nói của Ngạo Quân có chút lười biếng, Mạc Ly lập tức đơ người khi nghe được thứ âm thanh huyễn hoặc ấy.
"Ngươi đang ở Nhan Phủ."
Nữ chính giữ hình tượng trả lời.
"Một trong ba đại gia tộc?"
"Phải."
Lăng Ngạo Quân gồng mình muốn ngồi dậy, đụng vào miệng vết thương khiến máu chảy ra lênh láng. Mạc Ly lập tức cầm máu, ôn nhu chăm sóc.
"Ngươi tên là gì?" Lăng Ngạo Quân ôn nhu hỏi, giọng điệu mà trước giờ hắn chưa từng sử dụng với ai.
"Nhan Mạc Ly."
"Ta sẽ nhớ kỹ tên nàng."
Hai thân ảnh một trắng một đen tạo nên sự hòa hợp không nói nên lời.
...
Mạc Y lẩm nhẩm lại cốt truyện, liên tưởng biến thái đến phát ói. Thấy vô lý không, hai người kia chỉ mới gặp nhau một lần, nữ chính có xinh đẹp dịu dàng ôn nhu, nhưng nam chính sao lại xác định tình cảm nhanh đến mức đó.
Càng nghĩ càng thấy hư cấu!
"Kí chủ, có người đến."
Mạc Y nhanh chóng thay y phục rách nát, nằm xuống sàn nhà lạnh lẽo như người bệnh.
Một nha hoàn chậm rãi đi tới, cô ta hung ác đá mạnh vào bụng Mạc Y một cái đau đớn.
"Tiện nhân, lão gia cho gọi ngươi đó."
Giọng nói quen thuộc này chẳng phải của nha hoàn Tiểu Cúc trước đây sao. Qủa nhiên gieo nhân nào gặt quả nấy, trước đây Mạc Y hành hạ cô ta, giờ đây nàng phải gánh hết hậu quả.
Mạc Y đau đớn đi theo Tiểu Cúc đến đại sảnh, trên đường đi không biết có bao nhiêu hạ nhân giành cho nàng ánh mắt khinh bỉ, nhiều lời xỉa xói nhục nhã.
Đại sảnh xuất hiện rất nhiều người, lão gia gia và Mạc Tống vẫn chệ bệ trên ghế ngồi cũ, thêm nữa là một số huynh muội của Mạc Y, nhưng trong đáy mắt của họ nhìn nàng không một chút tình thương. Mấy di nương và Liễu phu nhân tụ họp lại một chỗ thay phiên nhau thương hại nhìn nàng, nhưng Mạc Y biết lòng họ đang thầm vui mừng.
Mạc Y bị bắt quỳ xuống, còn thấp kém hơn cả xúc vật.
"Xem ra sức chịu đựng của ngươi không tồi, bị đánh 30 gậy mà vẫn còn tốt lắm." Lão Gia gia vuốt râu nói, ông ta liếc mắt làm hiệu sang Mạc Tống, muốn hắn nói gì đó.
Mạc Tống nhanh chóng hiểu ý, hôm qua phu nhân có nói với hắn, giữ lại Mạc Y trong gia tộc này cũng không có lợi ích gì, nàng cũng không có thế lực đằng sau chống lưng. Huống chi Mạc Y có thể khai ra ái nữ Mạc Tuyết của hắn, Mạc Tống lòng đã quyết định sẽ không lưu lại nàng.
"Mạc Y, ngươi đã biết lỗi chưa?"
Mạc Y nhíu mày, gương mặt nhem nhuốc lại toát ra sự anh khí vốn chưa từng có, nàng đã sớm đoán được ý định của đám người này, Mạc Y dùng thuốc trị thương đã thay đổi một số chi tiết trong truyện.
Vốn Mạc Y cũ sẽ bị phế tu vi, lão gia gia và Mạc Tống còn vứt nàng ra sau núi nơi đầy ma thú để nàng tự sinh tự diệt, Mạc Y từ đó đã tu luyện một loại cấm thuật mong muốn trả thù nữ chính và Nhan Gia.
Nhưng hiện tại tình tiết sẽ đi đến đâu, Mạc Y không đoán chắc được.
" Ta vốn đã nhận lỗi từ trước kia." Ý nói câu hỏi của Mạc Tống là vô dụng.
Mạc Tống có chút ngạc nhiên, nha đầu này hiện tại so với trước đây có vẻ khang khác, nếu đổi lại trước đây, hẳn nàng sẽ khóc lóc cầu xin hắn.
Khí thế mạnh mẽ đó khiến Mạc Tống lung lạc trong lòng. Liễu phu nhân thấy có biến, liền chạy tới ôm lấy Mạc Y, nước mắt chảy ra nhiều vô kể.
"Mạc Y, con không sao chứ? Nương và tỉ tỉ con rất nhớ con đó."
Hai chữ tỉ tỉ đã đưa Mạc Tống trở về hiện thực, không thể để nàng sống sót, nếu không Mạc Tuyết sẽ bị dồn vào đường cùng.
"Niệm tình ngươi đã nhận tội, ta sẽ cho ngươi đến sơn trang của Nhan Gia ở ngoại thành sinh sống, tiện thể tu tấm dưỡng tính, làm người lương thiện."
Tuy sử phạt nghe rất nhẹ nhàng, nhưng ai biết được trên đường đến đó Mạc Y có toàn mạng trở về, Mạc Tống mà để nàng sống sót sao.
"Dạ"
Dù hắn muốn làm gì, Mạc Y chắc chắn sẽ sống, nàng còn chưa được ngắm nhìn thế giới bên ngoài mà.
"Lập tức xuất phát, Tiểu Cúc, ngươi mau theo nàng hầu hạ."
Tiểu Cúc giờ đây đã được ăn sung mặc sướng, cũng không thèm xem ai ra gì. Tiểu Cúc ở phía trước dẫn đường, kéo theo phía sau là tam tiểu thư Mạc Y.
Vừa đi qua hoa viên, bất chợt thân ảnh trắng như tuyết của Mạc Ly lướt qua.
"Đại tỷ." Mạc Y nói bằng khẩu hình miệng, khuôn mặt tươi cười nhìn nàng.
Mạc Ly nhíu mày, muốn quan sát tam muội đã thay đổi quá nhanh. Nhưng cuộc gặp gỡ chỉ như một cơn gió thoáng qua. Mạc Y đã sớm đi khuất khỏi tầm mắt.
Mạc Ly tự nói đó chỉ là ảo giác, nàng tiếp tục đi về phòng mình, Lăng Ngạo Quân vẫn chờ nàng ở đó.
...