Trên đại điện cao chót vót là nơi an tọa của những quý tộc quyền lực nhất.
Hoàng đế của Thủ Hộ quốc vẫn chưa đến, nhưng những phi tần và các hoàng tử đã sớm có mặt đầy đủ. Tuổi thọ của loài người ở thế giới này rất dài, nên mấy phi tần gương mặt vẫn còn rất trẻ trung, ai ai cũng xinh đẹp như hoa, nhưng khó có ai toát ra được khí chất khác thường, đồng loạt họ đều nhu mì hiền thục, là khuê nữ cổ đại điển hình.
Lão hoàng đế chán cũng phải!
Các phi tần vừa yên vị vào chỗ ngồi thì liên tục đá xéo nhau, lời lẽ mang tính sát thương mạnh mẽ.
Những vị khánh đứng trong đại điện ai ai cũng nhận ra sự đấu đá của các phi tần.
Đợi đã lâu mà buổi yết kiến vẫn chưa bắt đầu, tâm trạng của bất cứ ai cũng rất xấu.
Không để tình hình trở nên xấu hơn, vị công công lớn tuổi vừa rồi vẫy cây phất trần, giọng ông ta ngân lên dõng dạc.
"Hoàng thượng, Lạc quý phi giá lâm."
Mọi người vực dậy tinh thần tập trung dõi theo từ ngoài cửa, chỉ thân hai thân ảnh rất hài hòa đứng cạnh nhau. Nam Cung Hiệu, thân hình cường tráng mạnh mẽ, nào có dấu hiệu của tuổi già, đầu tóc đen nhánh được búi gọn gàng, y phục màu vàng kim chói lọi, trên áo thêu hoa văn hình rồng uốn lượn vô cùng cao quý. Ở ông vẫn là một vẻ tuấn mỹ chín chắn khó cưỡng, phong độ vẫn còn như xưa. Vị vua uy nghiêm bước vào đại điện, khí thế hào hùng sẵn sàng gây uy hiếp với người xung quanh.
Dù vậy, Tiêu Lâm vẫn nhận ra từng cử chỉ ôn nhu của ông dành cho nữ nhân bên cạnh, Lạc quý phi.
Tiêu Lâm chú ý bà ta nhất khi hai người họ đến, nàng muốn xem thử, nữ nhân này có giống Mạc Y chút nào không, bà ta có nhận ra con gái mình ngay lần đầu gặp mặt.
Mọi người cũng bắt đầu chú mục đến nữ nhân đi cạnh hoàng đế, Lạc quý phi, người vừa nổi tiếng lên gần đây, nàng đã làm gì khiến Nam Cung Hiệu yêu thích đến vậy.
Quả nhiên vừa ngắm thôi cũng đã mê mệt, nàng nổi bật với dáng người nóng bỏng mềm mại như rắn, làn da mịn màng như em bé, nhưng bắt mắt vẫn là gương mặt thanh lệ gợi cảm, người này chính là thứ khiến đàn ông ham muốn nhất.
Nháy mắt, nam nhân trong đại điện đã thấy thân mình nóng ran. Lạc quý phi còn cố tình liếc mắt câu dẫn, tấm lụa đỏ vẫn không che được bờ ngực đầy đặn.
"Hoàng thượng, là tại ta khiến người đến muộn."
Cả giọng nói cũng rất ngọt ngào gây nghiện.
Nam Cung Hiệu siết chặt vòng eo nhỏ xinh của nàng, như muốn nuốt luôn nàng vào bụng.
"Đợi rất đáng!"
Tiếng cười khanh khách gợi cảm của Lạc Quý phi cứ thế tự nhiên vang lên.
"Tiểu thư, đúng thật là người được sủng ái nhất, người đó cũng thật xinh đẹp, là dì của tiểu thư có khác."
Mẫn Hà cảm thấy vị quý phi này có lẽ sẽ là chỗ dựa tốt cho tiểu thư nhà mình, nàng sẽ không bị Nhan Gia bắt nạt nữa.
"Dì của ta? Cũng chưa chắc."
Câu trả lời bâng khuơ của Tiêu Lâm làm nàng cảm thấy rất khó hiểu, nhưng cũng không tò mò hỏi tiếp.
Các phi tần liếc nhìn Lạc Ngọc Nhi như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, không khí thập phần ngột ngạt, nhưng dù chán ghét đến đâu, họ vẫn phải đeo chiếc mặt nạ tươi cười để hành lễ với hoàng đế.
Mọi người dưới điện cũng làm theo, cúi chào rất uy nghiêm.
"Các khanh bình thân, đại lễ được phép bắt đầu."
Chỗ ngồi bên cạnh vua là hoàng hậu, bà tỏa ra nét hiền hậu gần gũi, nhưng sớm cũng phải tức giận khi Lạc quý phi được đặt riêng một chiếc ghế cao quý cạnh hoàng thượng.
Đây chẳng phải là muốn nói địa vị của nàng chỉ bằng con ả kia.
Hoàng hậu có khó chịu đến đâu cũng không làm gì được, hoàng đế rất sủng ái nàng.
Tuy đây là một lễ hội được tổ chức cho mọi quý tộc, nhưng mỗi gia tộc đều chuẩn bị một lễ vật để dâng vua.
Truyền thống này đã giữ được rất nhiều năm.
Lão công công đem ra một tờ giấy ghi danh sách, bắt đầu đọc tên từng gia tộc.
"Trần gia yết kiến, dâng tặng khối ngọc kỳ lân."
Thành viên của Trần gia bước lên hành lễ, người đại diện bắt đầu giới thiệu về quà tặng của mình, những người còn lại cũng bắt đầu khai tên mình ra.
Hoàng đế tỏ vẻ rất hài lòng với khối ngọc quý hiếm này, vẫy tay ra lệnh cất vào kho.
"Kim gia, dâng tặng 50 vải gấm trong Kim Cang phường."
"Nhan gia, dâng tặng 50 bình đan dược trị thương thượng phẩm, 50 bình tẩy tủy đan, 50 bình tăng cấp đan. 4 trứng yêu thú 12 sao."
Khi đọc đến Nhan gia, cả Nam Cung Hiệu và Lạc quý phi đều hứng thú hơn trước, vật phẩm đều có giá trị liên thành, nguồn gốc đều xuất phát từ tiên cảnh, hoàng đế hài lòng gật đầu, sai thái giám đem trứng yêu thú lần lượt tặng cho các hoàng tử.
Thành viên Nhan gia đang hành lễ dưới điện, mặt đều cúi gằm. Tiêu Lâm quỳ ở phía sau, rất khó thấy.
Nam Cung Hiệu vốn không thích Nhan Gia, nên cố tình để họ quỳ lâu một chút.
"Lễ vật của Nhan gia hôm nay làm trẫm rất cao hứng, nhưng lời đồn về tam tiểu thư, tốt nhất là hôm nay nên giải thích đi."
Lạc quý phi không nhận ra đứa con ruột thịt của mình trong nhóm người, nàng ôm cánh tay của hắn, cố tình ma sát bộ ngực, đáy mắt như muốn khóc.
"Phải đó, cháu gái của ta, ta phải đòi lại công đạo cho nó."
Nói xong, nước mắt chảy ra như mưa.
Liễu phu nhân quỳ lâu đã tê chân, nhưng vẫn cố gắng giải thích tốt nhất.
"Oan cho Nhan gia thần quá, Y nhi vẫn sống tốt lắm, thời gian trước là chúng ta cho nó về sơn trang nghỉ ngơi một chút, không ngờ lại có người bịa đặt là chúng ta hại chết nó."
Lạc quý phi khóc càng lớn hơn, thân thể mềm yếu gục vào lồng ngực Nam Cung Hiệu.
"Vậy cháu ta đâu rồi?"
Giọng nói thều thào như người bệnh, làm cho lòng nam nhân nhói đau.
"Ngoan nào."
Hoàng đế ôn nhu vuốt lưng nàng, yêu thương cưng chiều đều thể hiện ra hết.
Lạc quý phi trong lòng cười lạnh, Mạc Y theo điều tra của nàng không chết thì cũng lưu lạc ngoài đường, làm gì có chuyện nó ở Nhan Gia chứ, với lòng tự tin rất lớn, Lạc quý phi chắc rằng nàng sẽ đè bẹp được Nhan gia.
Nhưng mọi điều đều khác xa so với nàng dự tính.
"Mạc Y bái kiến hoàng thượng, hoàng hậu và các vị phi tần, hoàng tử."
Giọng nói yêu mị da diết trì triết lòng người, đồng loạt mọi người cảm thấy tim mình chệch đi một nhịp. Nam Cung Hiệu cảm thấy mắt mình như muốn mù lòa đi. Nữ nhân trước mặt hắn không phải là người nữa rồi.
Tóc búi tỏa sáng với những trang sức lấp lánh, váy tím quét dài phiêu bồng, vóc dáng nóng bỏng như ẩn như hiện trên nền lụa trơn mát. Thân ảnh cao ngất làm tôn lên y phục lộng lẫy.
Nàng chớp mắt, như thu cả thiên hạ vào trong, hàng mi rung rinh duyên dáng rợp bóng. Đôi mắt nàng như ánh trăng mùa thu, trong trẻo và tươi mát, con ngươi xinh đẹp mị hoặc linh hồn của bất cứ ai nhìn vào nó. Bờ môi nàng đỏ mọng căng mịn, khóe miệng chậm rãi tạo thành một vòng cung khéo léo, tất cả nam nhân đều ngắm đến ngây người, đồng loạt đều muốn lao đến chạm vào nàng.
Nếu nói Lạc Ngọc Nhi phong tình quyến rũ, thì Tiêu Lâm lại ma mị yêu hoặc, nhưng không dâm dục giống bà ta, nàng thu hút nhưng thanh cao, như ánh trăng lạnh dù xinh đẹp mà vẫn không thể chạm tới được.
Đó là nét cấm dục cao ngạo mà hiếm nữ nhân nào có được.
Nam Cung Hiệu tự nhận rằng mình đã ngắm nhìn bao nhiêu nữ nhân xinh đẹp, ngay cả đệ nhất mỹ nhân Nạc Ly cũng thấy qua, nhưng rung động như nàng hắn chưa bao giờ chứng kiến.
Hắn không phòng bị mà bị chìm ngập trong nụ cười tùy tiện của Tiêu Lâm.
Lạc quý phi trợn to mắt nhìn nàng, nàng ta mất hình tượng mà ngồi sụp xuống, đáy mắt hiện lên vẻ không thể tin được.
Đây là con gái nàng sao, Nhan Mạc Y, xuất sắc như vậy, càng quan sát kĩ, nàng cũng nhận thấy vài nét quen thuộc trên gương mặt Tiêu Lâm, quả thật rất giống nhau. Nhưng lại không có cùng khí chất.
"Con ,..."
"Dì thân yêu, dì không nhận ra con nữa à? Là Mạc Y của người đây."
Tiêu Lâm tà mị mỉm cười.
Lạc quý phi tự trấn tĩnh lại mình, nàng bỏ nó đi khi Mạc Y rất nhỏ, tất nhiên nó sẽ không nhận ra mình là mẫu thân nó đâu. Vì thế nàng rất phối hợp mà diễn theo lời nói của Tiêu Lâm.
Thân thể quyến rũ hớn hở chạy đến ôm nàng thật chặt.
Cảnh tượng đẹp đẽ này khiến rất nhiều người cảm động trước tình cảm dì cháu của họ. Nhưng đối với Tiêu Lâm thì.
Ngạt thở.. quá! Ai đó cứu ta! Hệ thống a!!!
Bưởi! Bưởi! Bưởi nó đang ép vào mặt ta!!!
Tiêu Lâm gào thét điên dại trong lòng, dưỡng khí xung quanh đã bị lá chắn ngực ngăn cách.
Tuy khó thở gần chết, nhưng nàng vẫn phải giữ vững hình tượng, không thể mất mặt tại đây.
Nhẹ nhàng gỡ bưởi ra, Tiêu Lâm dùng ánh mắt thâm tình nhìn nàng, điều này khiến Lạc Ngọc Nhi mừng như điên, đứa trẻ này không biết gì cả!
Nam Cung Hiệu rất rung động trước mỹ nhân này, nhưng ông chỉ có thể ngắm mà không thể đụng, cũng may đã có Lạc Quý phi ở bên cạnh đền bù phần nào sự tiếc nuối. Cả nhiên là có huyết thống, hai người đều là cực phẩm, tuy Lạc quý phi thua xa đều mọi thứ.
"Thì ra là vậy! Nhan gia không có tội, miễn lễ đi."
Dù có hơi tiếc nuối vì không thể kéo Nhan gia xuống nước, nhưng việc làm cho Lạc Nhi vui vẻ vẫn là điều Nam Cung Hiệu quan tâm hơn cả.
"Chờ đã, ta còn có quà tặng dành cho dì và hoàng thượng."
Nam Cung Hiệu rất có hứng thú với lời nói của nàng, ánh mắt hắn chăm chú quan sát bờ môi gợi cảm đó cử động.
Lạc quý phi tươi cười với nàng, nhưng cũng sớm nhận ra thái độ khác thường của hoàng đế, cơ thể của nàng càng chìm sâu hơn vào lồng ngực hắn.
"Y nhi ngoan quá, dì rất mong đợi."
" quà này là ta chuẩn bị riêng, đó là.."
Tay thon dài vung lên, trên nền đại điện liền tỏa ra hào quang sáng chói vạn dặm, bỗng chốc, những đóa Tuyết Liên hoa trắng muốt liền vung cánh nở ra, mùa hương bắt đầu lan tỏa ra khắp nơi, thanh mát và ngọt ngào, làm say mê lòng người.
Những đó hoa thi nhau nở ra xung quanh thân ảnh yêu kiều của mỹ nhân, tạo thành khung cảnh tráng lệ nhất mà hiếm ai có thể chứng kiến.
Linh lực dồn dập sinh sôi trong không gian, những người tu chân cảm thấy cơ thể mình rất kích động, Mạc Ly cũng vậy, nàng điều tức hít thở, mãi mới thoát khỏi ham muốn hấp thu.
Nam Cung Hiệu không chỉ ngơ ngẩn vì cảnh đẹp và mỹ nhân, mà còn ngạc nhiên bởi tuyết liên hoa, loài thảo dược nghìn năm có một này, ngay cả trong kho của hoàng gia cũng chỉ có hai đóa Tuyết Liên, phải bảo quản vô cùng cẩn thận.
Nhưng giờ đây nó ở khắp mọi nơi, vô cùng chói lòa.
Công công rất nhanh tay đem hoa cất thật cẩn thận, cầm lên thôi cũng sợ làm hỏng hoa.
"Mạc Y, sao con có được thứ này?"
Lạc quý phi ngây ngốc hỏi, đây cũng là nghi vấn của cả Nhan gia, Liễu phu nhân và Mạc Tuyết nhìn nhau vô cùng khó coi. Ngay cả nữ chính Mạc Ly vốn là người trấn tĩnh cũng bất giác siết chặt nắm đấm.
"À, trong lúc nghỉ ngơi ở sơn trang của Nhan Gia, con phát hiện được một hồ băng ngàn năm, thế nên nảy lên ý định hái về. Lần này con còn học thêm cách khiến chúng nở rộ."
"Ta còn tưởng con là người tu tiên."
Lạc quý phi thở phào nhẹ nhõm, nhìn nàng ngây thơ như vậy, rất dễ lợi dụng.
Còn Nhan gia, thì mặt mũi đã sớm tái xanh, sơn trang, hồ băng, hoàng đế sẽ nói gì, ông ta chắc chắn sẽ buộc tội Nhan gia dấu giếm đồ tốt. Họ rất muốn từ chối, nhưng việc cho Mạc Y về sơn trang là do họ nghĩ ra, không có gì để biện minh.