Mẫn Hà dùng bữa xong liền cáo từ trở về phòng, Tiêu Lâm vui vẻ đồng ý. Tiêu Lâm quyết định đêm nay sẽ ngủ một giấc thật ngon, để ngày mai có tinh thần hơn. Nàng ôm Tiểu Bạch đến bên cạnh giường, thổi tắt đèn.
Cả Nhan gia chìm trong im lặng, ai ai cũng đem tâm tư riêng chìm vào mộng đẹp.
Tấm nệm dưới lưng nàng rất thô cứng, nàng lật quá lật lại như cá chiên, mãi không ngủ được, càng lâu càng thấy khó chịu, Tiểu Bạch nằm trên tay nàng đã bị nghiêng ngả mà rơi đi đâu mất.
Tiêu Lâm ngồi bật dậy, đầu tóc bù xù nhếch nhác mò mẫm tìm Tiểu Bạch, không ngờ lại mò chúng một tấm da ấn áp. Sờ lâu hơn, nàng mới hình dung được dáng người đó.
"Tiểu Bạch, ngươi không ngủ được hả?"
"Tỷ lắc ta, rất đau đầu." Âm thanh ấm ức thút thít từ cuối giường.
"Lại đây nào, ta không ôm đệ nữa."
Tiểu Bạch hơi do dự tiến đến, tay hắb run run động thử.
Tiêu Lâm trực tiếp nằm xuống không làm phiền hắn nữa. Tiểu Bạch cũng nằm xuống, ngoan ngoãn nhắm mắt.
"Tỷ tỷ, ta sợ" thiếu niên run rẩy rúc trong lòng nàng, hơi ấm từ cậu làm nàng rất thích thú.
"Ngoan, ngủ đi nào, ta sẽ ôm đệ."
Tiêu Lâm kéo đầu hắn vào ngực mình, rất ra dáng một người mẹ đang vỗ về con nhỏ, Tiêu Bạch cũng hết căng thẳng, thân thể thả lỏng hơn trước.
Hai người cứ vậy ôm nhau ngủ, hòa hợp không nói nên lời.
Tiểu Bạch cười trộm trong lòng, tiếp tục giả vờ sợ hãi vùi đầu trong ngực nàng, hưởng thụ sự mềm mại của "trái cây".
...
Mỹ nam tóc trắng trải dài, làn da trắng mịn hồng hào, hai cái tai thỏ hơi nhếch lên vô cùng đáng yêu.
Tiêu Lâm không nhịn được mà muốn lao vào ôm hắn.
Nàng thức dậy khá sớm, khi bình minh vừa ló rạng, Mẫn Hà đã sớm chờ ở bên ngoài, trên tay là chậu nước sạch và một vài dụng cụ khác.
Tiêu Lâm gọi Mẫn Hà vào trong hầu hạ mình, còn nàng thì chuẩn bị một số thứ.
Cô bé Mẫn Hà vừa bước vào, thì cảnh tượng hoa lệ liền đập luôn vào mắt cô, trên giường của tam tiểu thư có nam nhân, mà còn rất xinh đẹp nữa. Mẫn Hà ngạc nhiên nhìn Tiêu Lâm chằm chằm.
"Cậu ta là tiểu bạch thỏ ta hay bế đó."
Nàng lười biếng giải thích.
Mẫn Hà như lần đầu tiên thấy điều kì diệu như vậy, câm nín không nói nên lời, đúng là thế giới của những bậc tu chân có khác, cái quái gì cũng có thể xảy ra được!
"Tiểu thư, ta đã chuẩn bị nước tắm cho cô rồi, để ta ra ngoài lấy."
Việc tẩy trần trước khi ra ngoài là một quan niệm lâu đời của phái nữ, ngay cả thời hiện đại cũng vậy.
Mẫn Hà nhớ mình đã múc sẵn vào một thùng nước riêng, nhưng giờ lại không tìm thấy, nàng loay hoay hỏi mọi người, nhưng họ đều lắc đầu không rõ. Nàng đã thức dậy rất sớm để lấy chỗ nước này, không ngờ công sức lại đổ sông đổ biển.
" đại thẩm, người có thấy thùng nước nóng ta để đây không, là phần của Tam tiểu thứ đó."
"Tam tiểu thư? Nhan gia có Tam tiểu thư sao, nó chỉ là một con bé thừa thãi trong gia đình này thôi."
Đại thẩm đang làm bữa sáng, lực tay cắt rau của nàng mạnh hơn khi nhắc đến tam tiểu thư.
"Nhưng phần đó là do ta lấy mà."
"Lúc nãy người của nhị tiểu thư đã lấy rồi, bên đó mấy nha hoàn ngủ dậy muộn, không kịp đến lấy nước, dùng phần của tam phế vật là chuyện thường tình."
Mẫn Hà tức giận với thái độ khinh khỉnh của bà ta, dứt khoát bỏ đi.
Trên đường trở về tiểu viện, nàng còn gặp lại đám nha hoàn của Mạc Tuyết, họ như đã chờ ở đó rất lâu.
"Chủ nhân ta có quà tặng cho tam tiểu thư, vì sợ nàng không có nước tắm để tiến cung, tiểu thư chúng ta đặc biệt để lại phần nước này cho nàng."
Nói rồi bọn họ thi nhau hất nước vào thân thể ốm yếu của Mẫn Hà, có người còn quá đáng hơn, họ cố tình đến kéo tóc, đánh đập nàng.
Mẫn Hà chỉ có thể nằm sụp xuống nhẫn nhịn những cơn đau từ khắp cơ thể, nhưng nàng tuyệt nhiên không khóc, vì sợ làm mất mặt chủ nhân của mình. Tiêu Lâm cho nàng ăn chung, nở nụ cười thuần khiết nhất với nàng, như thế là tốt rồi, là hạnh phúc nhỏ nhoi của nàng.
Khóe môi của nàng bắt đầu rỉ máu, y phục ướt nhẹp bị gió đông thổi qua rét căm căm.
Rắc!!!!!
Âm thanh nghe giống tiếng xương gãy, cùng với đó là loạt tiếng hét thất thanh lấn át, đám nha hoàn sợ hãi ngã xuống nền gạch lạnh lẽo, cùng với đó là xác của một nha hoàn khác, vừa mới bị giết hại.
"Hừ, Mẫn Hà à, em đi lâu quá đó."
Giọng nói tà mị phảng phất thêm dụ hoặc vang lên, làm bừng sáng cả không gian.
Nữ nhân xõa mái tóc dài như thác nước, uyển chuyển uốn quanh lưng, nàng chỉ mặc nội sam trắng nuốt, gương mặt xinh đẹp nay lại thuấn nhuần sát khí.
Nô tỳ vừa rồi là bị nàng vặn cổ, chỉ một chút lực thôi đã dễ dàng kết liễu một mạng người.
Tiêu Lâm nở nụ cười điên cuồng, lưỡi đỏ tà mị liếm môi.
"Đừng lại đây!!"
Đám nha hoàn đã sợ đến mức tè ra quần, gương mặt tái xanh.
"Đám nô tài không biết điều, ngươi nghĩ cái danh tam tiểu thư đặt ra để làm gì chứ?"
Tiêu Lâm miết miết hai bên má phúng phính của một nô tì, cô ta đã sớm sùi bọt mép, một cái tát, hai cái tát, Tiêu Lâm cứ thế đánh, đến khi làn da đã muốn chóc ra cả thịt thì mới dừng lại.
Tiếng khóc thút thít vô cùng nổi bật.
"Biến đi, đau mắt quá."
Đám nha hoàn như được giải thoát lập tức bê mặt chạy trốn, còn không quên xách theo xác của nô tì xấu số.
Tiêu Lâm nhẹ mỉm cười, sắc mặt thay đổi rất nhanh, phút chốc đã trở về một Tiêu Lâm vui vẻ.
Mẫn Hà rất sợ, nhưng nàng biết chủ tử mình chỉ ác độc với đám người đó.
"Tiểu thư, người lấy nước đâu mà dùng đây? Là em quá vô dụng."
"Nín đi nào, chúng ta trở về thôi."
"Nhưng mà.." nước mắt của nàng chảy ra càng nhiều hơn, gương mặt tròn trịa đỏ bừng bừng.
"Em phải tin ta."
Tiêu Lâm nắm tay cô bé, tự giác kéo nàng trở về phòng.
Trong khuê phòng nhỏ nhắn, không ngờ lại có một thùng tắm cực lớn, nước bên trong tỏa ra mùi thơm thanh nhã làm lòng người thanh sảng.
"Đây là?"
"Một bảo bối của ta ấy mà!" Và nó tốn 1000 điểm.
"Thần kì quá! Tiểu thư, để em hầu người tắm."
"Không cần đâu, ta có chuẩn bị cho em một bộ y phục đó, trở về phòng và sửa soạn cho xinh đẹp lên nhé."
"Cho em sao?"
"Phải, trời đã chuyển lạnh rồi, nên mặc ấm một chút."
Mẫn Hà tiếp tục khóc, nhưng đó là những giọt nước mắt hạnh phúc.
"Mau lên nào, sắp muộn giờ rồi đó."
Tiêu Lâm ngâm mình trong bồn tắm, nước đã được tẩm sẵn hương hoa, thấm một chút thôi cũng làm từng lỗ chân lông nàng đẫm hương thơm.
Nhưng nàng có điều cần suy nghĩ.
Lúc nãy nàng bị sao thế? Nàng biết bản thân nàng là người bình thản, ôn hòa với mọi thứ, nhưng khi nhìn thấy đám nha hoàn kia bắt nạt Mẫn Hà, một khao khát được tắm máu người lại nảy lên trong đầu nàng, như một tên sát nhân vậy, nó thúc đẩy nàng giết người, để nghe tiếng từng khớp xương đứt gãy, được ngắm nhìn màu đỏ tươi của máu.
Rốt cục nàng bị sao thế này?
"Phát hiện virut, xác nhận quét."
"Hệ thống sao thế?"
Virut thường mang lại những điều không hay.
"Kí chủ yên tâm, ta đã xóa nó rồi, loại virut này sẽ làm kí chủ căng thẳng."
Ra đó là lí do!
"Ngươi nhớ làm ăn đàng hoàng nhé!"
Ta luôn để ý đó hừ!
"Ta là hệ thống đỉnh nhất mà."
"Tự luyến!"
Tẩy rửa thân thể xong, làn da của nàng càng mịn màng, Tiêu Lâm tự ngắm nhìn cơ thể của mình, thật đúng là cực phẩm, dáng người bẩm sinh đã uyển chuyển, ba vòng cong vòng rõ ràng.
Thân hình không phải kiểu cò hương hay béo thịt như nữ nhân thông thường, ở Tiêu Lâm là những sớ thịt rắn chắc, cơ thể khỏe mạnh vừa vặn, chiều cao lý tưởng, hai bên hông hơi nở ra vô cùng quyến rũ. Muốn có được cơ thể này, nữ tử ở hiện đại phải xông xáo đi tập gym, yoga, nhưng có lẽ là do võ thuận và các chiêu thức mà Tiêu Lâm tập luyện đã tạo nên sự hoàn hảo này.
Đây đúng là mẫu nữ nhân mà nam nhân thích nhất.
Tiêu Lâm ngắm đến chảy máu mũi, hot quá!
Y phục mà Liễu phu nhân chuẩn bị đã sớm nằm gọn một góc. Nàng tỉ mỉ chọn lựa những y phục mà hệ thống tặng cho, mỗi màu sắc đều như có mục đích riêng.
----
Bí, quá bí, sắp đến đoạn con mẹ Lâm tiến cung, ấy vậy mà ta chẳng biết chọn màu sắc nào phù hợp. Các nàng chọn giùm ta với a, màu nào thắng ta đăng luôn cả ảnh y phục màu đó!!!
Mà Lâm tỷ có máu giết người đó mấy nàng à!!!!
Tiêu Lâm: rút chuối
Ta: tha mạng!!!!