10 ngày trôi qua rất nhanh, tốc độ hấp thu linh lực của nàng cũng tăng lên gấp bội.


Với mỗi tu chân giả, dòng chảy của linh lực chính là điều quan trọng nhất, một số người có dòng chảy vô cùng khô cạn, tu luyện cả năm trời chỉ thu hoạch được một giọt. Ngược lại, các thiên tài đều sở hữu một sức mạnh khác người, lượng linh lực thu được trong một lần của họ còn lớn hơn mấy ngàn lần của người khác trong một năm.


Dòng chảy của Tiêu Lâm cũng vậy, sau khi có được Băng hoa, những dòng linh lực liên tục tràn vào cơ thể nàng như dòng biển lớn, chúng lấp đầy những phần kinh mạch bị thiếu sót, nâng cấp chúng càng thêm mạnh mẽ hơn. Băng hoa cũng đồng thời hấp thụ những nguyên tố hỗn độn, nó từ một nụ hoa nở thành đóa tuyết liên nhiều cánh, mỗi cánh hoa màu trắng bạc tỏa ra hương thơm mềm mại tinh tế, nhụy hoa vương vấn vươn đầu, như muốn rải rác phấn mềm ra ngoài không gian.


Tiêu Lâm đã tiến tới Cao giai tam đẳng, nhưng nàng không cảm thấy vui chút nào.


Trong tiểu thuyết, tác giả chưa bao giờ đề cập đến khả năng tu luyện nghịch thiên của Mạc Y, tất cả thứ tốt đều về tay Mạc Ly cả. Tiêu Lâm sợ mình đã làm ảnh hưởng đến mạch truyện.


Hay có lẽ bản chất của Mạc Y là một thiên tài, sau đó Tiêu Lâm xuyên qua đã giúp nàng khai thác việc này.

Thật là tốt quá!


Tiểu hắc chơi ở gần hồ đã sớm chán, con thỏ kia chẳng thèm quay đầu lại, chẳng biết nó lủi đi đâu mất rồi.


Từ xa thân ảnh của Tiêu Lâm bước đến, sắc mặt hồng nhuận, xem ra tu luyện rất thành công, bản thân hắn còn cảm thấy sức mạnh của mình sôi trào.


Trên tay nàng đang ôm cục bông nhỏ, hết hôn lại nhẹ nhàng cưng nựng, Tiểu Bạch cũng vô cùng thỏa mãn mà híp mắt.


"Chào Tiểu Hắc, lâu rồi không gặp"


Hắc hắc chán ghét nhìn con thỏ, hắn cản thấy có chút ghen tị nhen nhói trong tâm hồn.


"Hừ."


"A, ta có việc muốn nói, sắp tới sẽ có chuyện gấp, vả lại ngươi không thích hợp xuất hiện trước mặt của chúng đệ tử. Vì vậy hãy ở nơi này tu luyện nhé. Ta thành thật xin lỗi ngươi."


Tiểu hắc không thấy chuyện này phiền phức với hắn, hắn rất thích không gian này, có hồ, có cây cỏ, đúng là nơi yên bình lý tưởng của hắn. Vả lại hắn biết nàng không thể để lộ danh tính.


"Tốt thôi."


Nhưng hắn không ngờ nàng dẫn theo cả con bạch thố kia đi.


Hắn thua kém nó ở điểm nào chứ?!


Mặc kệ Tiểu hắc có than vãn chuyện gì, Tiêu Lâm đã ra ngoài, mọi người vì chuyện trở về mà đang lu bu thu dọn lại hành lý, không khí rất bận rộn.


Ý thức trở về với bản thân, Tiêu Lâm vận động cơ thể một chút, khớp xương của nàng có chút cứng.


Thanh Cơ và Nhất Phương nháy mắt mừng thầm. Cả hai đều muốn tiến tới chỗ nàng, nhưng phải ngăn bản thân mình lại, vì sợ rằng mình sẽ gây rắc rối cho nàng.


Cửa ra đã mở, dòng người ồ ạt di chuyển ra ngoài, người nào về nhà nấy, Huyền Vũ tông chuyến đi này rất thuận lợi, đồ hiếm được thu về vô cùng nhiều. Mọi người đều tỏ ra những gương mặt rạng rỡ.


Nhóm người Nhan Gia đồng loạt đi về phía nàng, những ánh mắt đầy sát khí như muốn bao vây nàng lại.


"Mạc Y, bọn ta sẽ xuất phát về Nhan gia ngay bây giờ, ngươi nên chuẩn bị đi."


Tiêu Lâm gật đầu đồng ý, đám người đó cũng không thèm quan tâm nữa.


Trước khi đi, nàng đã nhờ Phượng Liên thông báo với Nhất Mộc rằng :"Tiêu Lâm sư huynh dặn ta nói với muội phải chăm sóc Nhất Mộc trưởng lão cẩn thận, bảo ông đừng lo lắng cho hắn, chỉ là quê nhà hắn có chút chuyện mà thôi."


Phượng Liên rất vui vẻ nhận lời.


"Tỷ và huynh ấy là quan hệ gì?"


"Tình Nhân."


Tiêu Lâm trả lời một cách tỉnh queo, để lại phía sau là tiểu muội muội đang còn ngơ ngác.


Tình nhân kìa!!


Nàng cùng Nhan Gia tách khỏi đoàn người, di chuyển đến thôn trấn gần nhất thuê xe ngựa. Bởi không phải ai trong Nhan gia cũng có linh thú, mà dùng linh lực vi hành lại mất rất nhiều công sức.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play