Sáng hôm sau Kê Thanh Bách tỉnh lại, trên cổ hằn một vòng xanh tím tới tụng kinh cùng người trong hậu cung.
Ánh mắt mọi người nhìn hắn đều lộ vẻ khó tin, có người còn vui mừng khi thấy người khác gặp họa. Kê Thanh Bách chỉ coi như không nhìn thấy, niệm kinh một lát đã bị thái hậu giục về nghỉ ngơi.
Nha hoàn đã theo hầu hắn nhiều năm thật ra cảm thấy rất khó hiểu, tuy nàng ta là người của hoàng đế, nhưng ở chung với Kê Thanh Bách lâu như vậy, là mèo là chó đều sẽ có tình cảm. Nàng ta sợ chủ tử mình chịu thiệt, không nhịn được lặng lẽ tới hỏi tổng quản.
Tằng Đức lé mắt nhìn nàng ta, chép miệng nói: “Thế nên ngươi thấy đấy, người ta có thể làm chủ tử, ngươi chỉ có thể làm nha hoàn. Nương nương còn không tới hỏi ta, xem ra cơn giận này không hề nhỏ.”
Nha hoàn cười theo: “Hôm nay nương nương nhà chúng ta không nói chuyện được, trên cổ” Nàng ta khua tay múa chân, đau lòng nói “Hoàng thượng thật sự suýt bóp chết nương nương nhà ta.”
Tằng Đức: “Còn không phải chưa chết sao.” Gã nghĩ ngợi, thấp giọng nói “Khổ tận cam lai, ta vẫn còn ở lại đây này, sau này nương nương nhà chúng ta nhiều phúc lắm, ngươi cứ yên tâm đi.”
Trời còn tờ mờ sáng Đàn Chương đã trở về cung. Giống như y nói, từ đầu tới cuối ngoài Kê Thanh Bách ra y không nói ai biết việc y đã tới đây.
Tuy y không nói, nhưng vết thương trên cổ Kê Ngọc ai ai cũng thấy. Thái hậu lại cảm thấy khó hiểu, vì sao nhi tử bà ấy lại đặc biệt tới đây chỉ để nổi giận với sủng phi của y?
Kê Thanh Bách mượn cớ cổ bị thương nên không nói chuyện, thế nên ai cũng không dám lân la hỏi hắn điều gì, rất yên tĩnh. Tối qua hắn đã nói rõ với Phật Tôn, nhưng xem ra Đàn Chương không định buông tha cho hắn dễ dàng như vậy.
Vô lượng Phật Tôn đã sớm siêu thoát lục giới, bản thân y là thiên mệnh của chính y, y có thể nghịch thiên, lại không thể độ được mệnh.
Kê Thanh Bách thừa nhận kiếp số của Đàn Chương, cho dù hiện giờ hắn xem trộm được thiên cơ, nhưng vì mệnh số của hắn và Đàn Chương lại có quan hệ mật thiết với nhau, đến cuối cùng hắn chỉ có thể dùng thân này tế vô lượng trong đất trời mới có thể lót đường cho y trải qua ải khổ.
Kiếp này Phật Tôn vẫn còn quá trẻ….Kê Thanh Bách đau lòng nghĩ, rõ ràng là y tới hạ giới để chịu khổ! Vừa ăn khổ vừa liên lụy người khác khổ chung! Y mau chịu hết khổ mau về Phật Cảnh, nếu còn tiếp tục tiếp diễn thế này thì hai người bọn họ sẽ xong chuyện thật đấy!
Lục Trường Sinh nhận lệnh giữ mạng cho Kê Thanh Bách, đương nhiên không dám lơ là.
Đàn Chương đi rồi, trời vừa sẩm tối Lục Trường Sinh đã tới, bắt mạch, phối thuốc rồi lại tận tình khuyên bảo không thiếu bước nào. Kê Thanh Bách cũng đã bình tĩnh hơn, về cơ bản thì ở kiếp này, Phật Tôn muốn nghịch thiên cải mệnh không cho hắn chết, đúng là hắn không chết được. Nhưng nếu đến cuối cùng không độ qua ải khổ này, vô lượng trong trời đất mất cân bằng, bọn họ cũng khỏi cần sống tiếp.
Kê Thanh Bách càng nghĩ càng tuyệt vọng, lúc uống thuốc cả người đều để lộ ra vẻ chán chường tiêu điều như chết tang. Hắn nhìn thoáng qua Lục Trường Sinh, đột nhiên hỏi: “Thuốc ly hồn thái y Lục phối sớm nhất tên là gì?”
Lục Trường Sinh: “.......?!!” Nương nương biết hắn ta phối thuốc ly hồn từ khi nào?! Đừng nói là qua lâu thế rồi giờ muốn tính sổ với hắn ta nhé!
“Ngươi đừng sợ, ta chỉ hỏi thôi, không có ý gì khác.” Kê Thanh Bách thấy hắn ta quỳ xuống đất dập đầu là biết ngay đối phương đang nghĩ gì. Hắn thở dài, bình tĩnh nói: “Ta còn biết sau này ngươi phối ‘Vong Xuyên’, muốn độc chết ta.”
Lục Trường Sinh: “......”
Kê Thanh Bách: “À, không phải ngươi, là hoàng đế.”
Nói đến đây, Kê Thanh Bách lại không nhịn được nghĩ sâu xa hơn. Hắn nhớ sau khi hắn tỉnh lại không bao lâu thì phát hiện thuốc bị đổi, lúc đó hắn đã đoán được hoàng đế muốn lấy mạng Kê Ngọc. Chẳng qua y không biết xác là của Kê Ngọc nhưng linh hồn trong đó đã thay đổi, “Vong Xuyên” chỉ có tác dụng với người phàm, không ảnh hưởng lớn tới thần tiên như hắn. Hơn nữa hắn cũng không định ở lại hạ giới trong thời gian dài, chỉ muốn giúp Phật Tôn một chút mà thôi, một hai năm là đủ rồi. Đến lúc đó mượn tay “Vong Xuyên” về chầu trời, hắn cũng coi như công đức viên mãn.
Sau này....
Kê Thanh Bách cười khổ, sau này, hoàng đế muốn hắn sống, hắn chỉ có thể chết.
Hắn ngơ ngác một lúc lâu, Lục Trường Sinh cũng quỳ dưới đất không dám đứng dậy. Có lẽ là do vẻ mặt của Kê Thanh Bách quá buồn bã chán chường, thái y Lục hiểu lầm to, cảm thấy dù thế nào cũng nên giải thích vài câu thay chủ tử nhà mình: “Ban đầu bệ hạ hiểu lầm nương nương rất sâu...bây giờ hối hận không kịp. Nương nương, tục ngữ nói lãng tử quay đầu quý hơn vàng, dù người oán trách bệ hạ cũng không thể trút giận lên sức khỏe của bản thân. Hiện giờ bệ hạ chỉ hận không thể đào tim đưa cho người!”
Kê Thanh Bách: “......”
Hắn đành phải nói: “Ta không oán trách hắn.”
Lục Trường Sinh tiếp tục dập đầu: “Vậy nương nương nhất định không nên nghĩ nhiều. Thuốc giải này tên là ‘Canh Mạnh Bà’, có thể dung hòa với ‘Vong Xuyên’, giảm bớt độc tính. Nhưng người uống thuốc cần nghĩ thoáng, vui vẻ không âu lo. Nương nương nhất định phải hướng về tương lai, đừng nghĩ nhiều về quá khứ!”
Kê Thanh Bách bị hắn ta lảm nhảm đau cả đầu, chỉ đành chỉ tay lên trời thề sẽ ngoan ngoãn uống thuốc chữa bệnh, lúc này Lục Trường Sinh mới chịu lui xuống.
Chuyện đã đến nước này, cũng không cần tiếp tục ở lại chùa Bàn Long cầu phúc gì nữa.
Ngày hôm sau thái hậu lại dẫn theo đoàn người trong hậu cung cuồn cuộn khí thế trở về. Ai ngờ mới đi được nửa đường thì thánh chỉ của hoàng đế tới. Kê Thanh Bách cũng quỳ xuống theo mọi người, ai ngờ thái giám chỉ mời một mình hắn tiến lên tiếp chỉ.
Nói là mình hắn, nhưng giọng đọc rất to, mọi người xung quanh đều có thể nghe thấy rõ ràng.
“Kê Ngọc, nhi nữ của thừa tướng, dịu dàng hiền thục, đoan trang thanh nhã, sắc phong làm hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, giúp trẫm quản lý hậu cung, nhận kim thư ấn phượng, khâm thử!” Thái giám nói xong thì nhe răng cười, khiêm tốn khom người với Kê Thanh Bách “Chúc mừng hoàng hậu nương nương, chúc mừng hoàng hậu nương nương. Nương nương tiếp chỉ đi?”
Kê Thanh Bách đơ người một lúc lâu rồi ngơ ngơ ngác ngác tiếp nhận thánh chỉ, chung quanh cũng chẳng có mấy người kịp phản ứng lại.
Ngoài thái giám tới tuyên chỉ ra, Đàn Chương còn phái theo mấy ám vệ tâm phúc nhất tới, ý là Tằng Đức đỡ Kê Thanh Bách lên long liễn đã khiêng tới, đưa hắn về cung trước.
Nha hoàn đi theo Kê Thanh Bách vui mừng quá đỗi, ngồi trên long liễn cũng ngồi không yên. Nàng ta liên tục chúc mừng Kê Thanh Bách: “Sau này nương nương sẽ là người đứng đầu hậu cung, chờ người dưỡng tốt sức khỏe là có thể sinh long tử long nữ cho hoàng đế rồi!”
Có sinh được con không hắn không biết, Kê Thanh Bách cầm thánh chỉ, tuyệt vọng nghĩ, khi ở Phật Cảnh hắn và Đàn Chương còn chẳng phải tiên lữ, thế mà xuống hạ giới lại thành phu thê.
Nếu y lịch kiếp xong trở về Phật Cảnh, cảm thấy hắn chiếm hời của y....
Tiếng chuông cảnh báo không ngừng réo vang trong lòng Kê Thanh Bách. Hắn quyết tâm tìm cơ hội nào đó để hoàng đế ngủ hắn mới được!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT