*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Mua England đá với Pa-ra-goay, 1-0."
Khương Vong trở lại trạm cá độ bóng đá, buổi sáng còn dư lại có ba bốn người tụ tập ở đây uống trà, đánh bài.
Có người nhận ra anh, làm như thân quen mà vẫy tay: "Người anh em, tới đánh một phen."
"Không." Người đàn ông đem số tiền lẻ còn dư móc ra, đếm cũng chưa đếm mà đưa thẳng đến trước mặt ông lão: "Mua toàn England."
"Bác Đằng à, bác mà cứ oán giận như thế sinh ý sẽ không tốt đâu." Ông bác nọ ngồi quạt bên cạnh cười rộ lên: "Bữa World Cup gần đây nhất, không nói đến đám anh em chúng ta rảnh rỗi đến đây xem trận đấu, cũng sẽ có vài gương mặt mới tới đây thôi."
Bác Đằng lần này lấy tiền nhanh hơn nhiều, lúc xoát tiền cũng không quên ngẩng đầu nhìn Khương Vong.
Người thanh niên này vừa thấy có lẽ là cựu lính.
Mắt ưng mày kiếm, còn dính một cỗ lệ khí không bình thường.
"Đến từ tỉnh thành?"
Khương Vong lấy bao Nam Kinh từ một người xa lạ bên cạnh, không chút để ý nói: "Không quan trọng."
Người đưa bao thuốc đã nghe danh về cuộc đánh cược sáng nay của anh, giờ cũng theo đó đi mua England, hứng thú bừng bừng mà chờ kết quả.
Tháng sáu tháng bảy đúng là đỉnh điểm của cơn nóng, cái quạt to trong cửa hàng nhỏ hẹp quay không nhanh không chậm, dù có quạt thổi nhưng mồ hôi vẫn chảy đầm đìa, người đánh bài rõ ràng cũng chẳng còn hứng thú.
Người trong trấn nhỏ này đều có thể biết chuyện của nhau, nhà ai với ai vì củ hành mà xé da mặt, nhà ai có con gái gả đi tỉnh ngoài, tất cả đều có thể trở thành đồ nhắm rượu của người dân trong trấn.
Nhưng nhai hoài nhai mãi cũng chán, không thể thiếu mấy chuyện tốt để khích vài lần thị phi, để bà con lối xóm cùng chê cười.
Khương Vong quét đến ánh mắt nhìn trộm của bọn họ, cầm điếu thuốc ngồi vào bên cạnh bàn đánh bài.
"Tôi không biết làm gì khác," Anh chậm rãi nói: "Một tay đoán mệnh bói toán học từ sư phụ đạo quan, một quẻ 51 không hơn, không linh bồi lại gấp mười lần."
Anh đang thiếu tiền thuê nhà.
Phòng trọ ở tiểu địa phương này khá rẻ, nhà có hai phòng ở cũng chỉ cần trả vài trăm một tháng, có thể thuộc về mình gần như chỉnh tề trước khi mặt trời lặn.
Lời nói đến đây, một vài người trong tiệm rõ ràng cũng hứng thú hẳn lên.
"50 đắt vậy." Người đàn ông trung niên mỡ bóng đầy mặt giả vờ bị mạo phạm: "Leo núi Tây Sơn lên chùa bốc thăm cũng chỉ có hai mươi."
Khương Vong nhìn màn hình đen trắng, cũng không trả lời.
"Người anh em này buổi sáng đoán khá chuẩn, hiện tại liền lên." Người gầy trêu đùa: "Tôi mới vừa thắng mấy trăm, tới, chơi một hồi."
Anh ta trực tiếp đem cả trăm tờ trên bàn bài phất đến trước mặt Khương Vong, còn dùng đầu ngón tay vê lên lắc lắc.
"Là cậu nói đấy, đưa một hoàn mười."
Khương Vong nhìn tiền không lấy, nhàn nhạt nói: "Họ Thẩm đúng không?"
Tên đàn ông gầy như khỉ ốm kia sửng sốt, có chút nói không nên lời.
"Vợ anh lúc này đang cùng người khác yêu đương vụng trộm đấy, về nhà đi."
"Không —— Cậu này như thế nào ——." Họ Thẩm lập tức nóng nảy, đứng lên chỉ vào mũi anh mắng thô tục: "Bố mày để mắt đến mày mà mày mẹ nó lại nói linh tinh cái gì thế hả?!"
Khương Vong dựa vào ghế tựa hoạt động khớp ngón tay, lười biếng nói: "Về trễ chút không bắt được người đâu."
Tiệm cá cược trong lúc nhất thời lặng ngắt như tờ, khỉ ốm mặt đỏ lên lại tàn nhẫn mắng anh thêm một câu, tiền cũng chưa lấy cất bước bỏ đi.
Kết quả quá buổi trưa vẫn chưa thấy người trở lại.
Trong tiệm có bạn bài thử gọi điện thoại thăm dò qua, đầu bên kia truyền đến tiếng mắng chửi ầm lên cùng tiếng phụ nữ sâu kín khóc.
Mọi người hết sức trợn mắt há hốc mồm, ông lão buồn đầu lấy ra một chồng tiền đỏ.
"England 1-0, thành."
Khương Vong bình tĩnh cầm lấy tiền, khi nhìn những người khác, anh phát hiện trong mắt bọn họ có chút sợ hãi.
Bọn họ nhìn anh tựa như một cái máy dò mũ xanh*.
*Mũ xanh: cũng giống như sừng, liên quan đến ngoại tình.
"Ngày mai tôi còn tới." Anh cười cười: "Hẹn gặp lại."
Một ngàn hai đã tới tay, tiền thuê nhà mất 400, dùng thêm một trăm nhân dân tệ đổi lấy một cái điện thoại second-hand giá rẻ, còn lại thì để dành cho việc gây dựng sự nghiệp.
Năm 2006 là năm nếu bạn tích trữ đủ mười mấy căn hộ, chỉ riêng việc thu thuê thôi cũng đã đủ để nuôi gia đình cả đời.
Chủ nhà đã hơn năm mươi tuổi, bị quê nhà gọi là Trâu tỷ, lần đầu nhìn thấy người xem phòng sảng khoái như vậy, vội vàng cho ký hợp đồng rồi đi đếm tiền.
"Căn này nhà chị vị trí tốt lắm, ra cửa chính là trạm giao thông công cộng, đối diện một con phố đi chéo là đến trường học, có khá nhiều giáo viên sống trong tiểu khu này, cậu cũng có thể kiếm thêm chút tiền!"
Khương Vong nhìn căn phòng thô một mảnh bẩn thỉu tối tăm, không ký tên ngay lập tức.
"Đã mở điện chưa."
“Có kết nối rồi, ổ điện ở kia. Muốn vào mạng thì phải cậu phải tự mình đi một chuyến đến công ty viễn thông thôi.” Trâu tỷ sợ anh đổi ý, vội không ngừng nói: "Chỗ chị điện nước đầy đủ, thu nhập thấp vẫn có thể trụ được nha."
"Đừng nhìn trong phòng không giường không tủ lạnh, thực ra có thể lấy ánh sáng rất tốt luôn."
Khương Vong cười mắng trong lòng một câu, hai bút ký xong tên.
"Bất quá vẫn phải nói trước một câu," Vẻ mặt người phụ nữ mập mạp trở nên nghiêm nghị: "Cậu làm nghề gì chị không quản, nhưng đừng có đem mấy người không đứng đắn về căn phòng này, hiểu ý chị chứ?"
"Không có sở thích đó."
Ở nhà ngang có hai loại căn hộ, anh sống trong căn hộ loại nhỏ hai phòng ngủ ở trong góc, cửa sổ lớn lấy ánh sáng tốt nhưng cách âm kém, khi đóng cửa còn có thể nghe thấy tiếng loa mời mua hàng của mấy người bán hàng rong.
Căn hộ này vẫn chưa được trang hoàng bao nhiêu, sàn nhà đen sì đem đi trồng lúa cũng được luôn rồi, hệ thống dây điện trên trần nhà nhìn dữ tợn như mạch máu, đồ đạc duy nhất tồn tại cũng chỉ có mấy bóng đèn bé tí dùng băng dính dán lên tường mà thôi.
Màn hình cảm ứng thông minh ngâm nước quá lâu mất đi cơ hội cứu chữa, bị ném vào trong ngăn kéo của cái bàn nhỏ, thiếu chút nữa thọc chết tươi con nhện cái.
Cẩn thận mà nghĩ, anh còn phải ở trong cái căn hộ này nuôi bản thân học hết tiểu học, còn phải tích cóp cho mình học đại học nữa.
...... Anh phải nuôi bản thân anh học, đệt.
Khương Vong xoa xoa mày, cầm lấy chìa khoá đi ra cửa.
Cổng trường tiểu học Hồng Sơn mở vào lúc 4 giờ 30 phút chiều, một đám trẻ màu bùn chó ríu rít nhảy ra ngoài.
Bành Tinh Vọng ôm lấy phần việc đã định đi ra tìm trong mấy cái đầu ở khắp nơi, nhoáng cái liền từ trong đống ông bà già tóc bạc trắng thấy được đại ca cao lớn mặt đen của mình.
"Thầy Quý —— Anh ấy ở chỗ này!" Bành Tinh Vọng nhanh chóng quơ quơ tay, ý bảo thầy giáo phía sau nhìn sang bên kia.
Khương Vong vốn dĩ đang bị đám trẻ ranh quá thừa tinh lực này làm cho muốn rút súng máy ra, nghe thấy giọng của Bành Tinh Vọng anh ngẩng đầu lên, phát hiện đứa nhóc kia đang nắm tay kéo một giáo viên trẻ lại đây, theo phản xạ có điều kiện lùi một bước.
"Thì ra là ở đây, anh là người nhà của em Bành Tinh Vọng sao?" Người thanh niên tùy ý để đứa trẻ nắm chặt tay mình, gương mặt nhợt nhạt cười lên có má lúm đồng tiền: "Tôi là giáo viên Tiếng Anh của em ấy, họ Quý."
Khương Vong không chịu nhìn vào mắt y, dời đi tầm mắt gật gật đầu.
"Đi thôi, về nhà."
"Chờ một chút," Thầy giáo Quý ôn hoà nói: "Đứa nhỏ này vẫn luôn khuyết thiếu...... sự chăm sóc, có thể lưu lại phương thức liên lạc không?"
Bành Tinh Vọng nhìn hai người bọn họ trao đổi phương thức liên lạc, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Nếu như có bị bán đi thì chú cảnh sát vẫn có thể tìm được, tốt rồi.
Một đám trẻ con như Chú Bọt Biển tinh nghịch (SpongeBob squarepants) thay phiên nhau cúi chào giáo viên, Khương Vong nói hai ba câu đơn giản từ biệt, rồi mang theo Bành Tinh Vọng rẽ vào cửa hàng văn phòng phẩm nhỏ bên cạnh với cái đầu kích động.
Sự chú ý của đứa trẻ cũng không nằm ở cây kem quay có vị cay.
"Anh rất sợ thầy Quý sao."
Khương Vong liếc nhìn khuôn mặt non nớt của mình, trầm giọng nói:
"Không sợ."
"Thầy Quý trường bọn em là giáo viên đẹp nhất!" Vẻ mặt Bành Tinh Vọng hạnh phúc: "Thầy ấy hát cực kì dễ nghe, chưa bao giờ dữ với bọn em đâu!"
...... Cho nên ngươi liền bám dính lấy người ta cả ngày.
Khương Vong nheo nheo mắt, không đem lời ghét bỏ nói ra.
"Đi chọn cái cặp sách đi, thiếu vở thước cũng chạy nhanh mua."
Bành Tinh Vọng lại không chịu đình chỉ cái đề tài này, đặc biệt nghiêm túc nói: "Đại ca ơi, em thực sự rất thích thầy Quý. Anh cũng thích thầy đi có được không?"
"......"
Thời điểm đưa Bành Tinh Vọng về nhà, anh đã phải liếc nhìn xe rác vài lần.
Kỳ quái, bản thân mình bình thường không nói lời nào liền không nói lời nào, lảm nhảm nhiều thế này chẳng lẽ là nhặt sai người?
Đứa nhỏ không nhận ra rằng phiên bản người lớn của mình đang có xúc động muốn ném mình đi, đeo cặp sách mới giắt theo chiếc mũ vàng sau lưng tung tăng bước đi, lúc chờ đèn xanh đèn đỏ không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên ai một tiếng.
"Nếu chúng ta không ở chỗ nhà nghỉ kia, liệu có phải trông rất giống một gia đình không?"
Nó cảm giác vị đại ca này thật ra cũng không tệ lắm.
Dù sao đi đâu cũng đều tốt hơn so với hồi ở với bố, ít nhất sẽ không bị đánh.
Đèn đỏ chuyển sang xanh, Khương Vong duỗi tay chỉnh cho ngay ngắn lại cái mũ vàng nhỏ nó đang đội, rồi sải bước đi về phía trước.
"Đã có nhà."
"Ngày mốt ta thu xếp xong, ngươi dọn lại đây sống."
Hai người đồng loạt ở dưới lầu của nhà nghỉ uống một bát canh sủi cảo, ăn một đĩa bắp cải xào thịt heo và sủi cảo chiên, xong xuôi lại tiếp tục trả thêm tiền thuê nhà cho một ngày nữa.
*Hình ảnh
Canh sủi cảoBắp cải xào thịt heoSủi cảo chiênBàn trong nhà nghỉ cũng được trang bị đèn, tốt hơn nhiều so với điều kiện học tập trước đây của đứa nhỏ.
Bành Tinh Vọng một bên làm toán một bên thì thầm lải nhải, Khương Vong ngồi ở phía sau nó đọc báo chí.
Lật vài tờ lại buông.
"Ngươi về sau đi sửa lại tên, thế nào?"
Thời điểm anh mới sinh ra, trong nhà đặt tên thật có lệ, kỳ thật nói ra chính là Bành Thịnh Vượng.
Ý tứ chính là ngóng trông lão Bành gia hương khói không ngừng, đời đời hưng thịnh.
Vẫn là nhờ họ hàng có học nhìn không được, nói rằng nông dân mới dùng cái tên xấu này, kêu phá tên rồi chọn lọc hai từ khác, mới biến thành Tinh Vọng.
Lại sau đó năm mười lăm tuổi, anh gia nhập quân đội trước thời hạn thông qua tuyển dụng đặc biệt, tra một phát liền phát hiện không có hộ khẩu.
Lúc ấy mới sinh ra hộ khẩu bị quản lý vô cùng lỏng lẻo, các thành trấn nhỏ cũng không đặc biệt quan tâm cái này, chỉ cần lấy lại mẫu đơn là được.
Anh đối với thành thị này cùng xuất thân của mình cũng không có nửa điểm lưu niệm, nói dối mẹ mình họ Khương, đem tên sửa lại một lần.
Quên đi, tốt nhất là quên sạch sẽ.
Bành Tinh Vọng vẫn còn đang loay hoay với bốn phép tính số học, ngón tay bẻ tới bẻ đi, lúc lâu sau mới phản ứng lại.
“A? Đổi thành cái gì?”
Khương Vong đột nhiên cười rộ lên.
"Trong trường học bọn họ đều kêu ngươi là Vượng* tử, ngươi không tức giận sao?"
*Vọng (望) và Vượng (旺) đều đọc là wàng. Bản raw chỗ này ghi là Vượng.
"Không tức giận." Bành Tinh Vọng ngồi trên ghế cao đung đưa đôi chân, như một chú Labrador con chắc nịch lại hoạt bát: "Bọn họ đều chê em bốc mùi hôi thối, có thể gọi được cái tên cũng là tốt rồi."
Chó LabradorKhương Vong đang muốn giáo huấn nó, điện thoại trong túi liền vang lên tiếng chuông bíp bíp.
Điện thoại này mới có một số được lưu trữ.
Ánh mắt Khương Vong trầm xuống, đi thẳng ra ban công.
"Xin chào, đây có phải là Khương tiên sinh không ạ?"
"Đúng."
"Tôi là thầy Quý đây, buổi chiều chúng ta đã gặp qua."
Khương Vong nhìn chỗ xa xa bị nhiễm lấy sự mờ nhạt của ánh đèn, thật lâu không có lên tiếng.
"Việc trong nhà Bành Tinh Vọng...... Anh nói anh cũng biết cơ bản."
"Nếu thuận tiện, mong anh hãy dẫn em ấy đi bệnh viện kiểm tra sức khoẻ một chút, xác nhận xem có khoẻ mạnh hay không."
Thanh âm người thanh niên rõ ràng sáng sủa, như là luôn giữ vài phần ôn nhu đối với thế giới này.
"Tôi vẫn luôn quan tâm đến em ấy."