Nếu như trong điện Linh Trì có người khác, khẳng định sẽ thấy một màn trước mắt này.
   Một nữ tử tuyệt sắc mặc hồng đang dùng ánh mắt lạnh như băng trừng mắt nhìn người mặc bạch y tung bay ở không trung, tiểu cô nương nữ cải nam trang.

  Chỉ thấy vẻ mặt của hồng y nữ tử lộ vẻ sương sắc, môi thả ra hai chữ, khí thế khổng lồ, không cho cự tuyệt: "Cởi ra!"


Tiểu cô nương bạch y kia nghe xong sắc mặt hoảng sợ, đầu lắc giống như trống bỏi: "Không muốn!"


  Bạch Linh trong mắt lóe lên một tia hàn quang, trong lòng có chút không kiên nhẫn, tiểu đồ nhi vậy mà nhát gan đến như vậy. Thật sự là uổng phí khi có một thân tu vi tốt như vậy! Bạch Linh hừ lạnh một tiếng, nói: "Vi sư đưa cho ngươi tạo hóa ngươi lại không tiếp?"

  Dứt lời, nhìn dáng vẻ Mộ Lam Huyền vẫn như cũ một bộ thà chết chứ không chịu khuất phục, nàng tức giận đến nắm đấm rung lên 'kèn kẹt', cắn răng nghiến lợi nhìn xem Mộ Lam Huyền: "Được! Ngươi không cởi ra, vi sư giúp ngươi cởi!"


    Sau đó nàng xuất ra một đao gió lốc, đem y phục của Mộ Lam Huyền tước nát, nhân lúc thời điểm Mộ Lam Huyền không có kịp phản ứng, Bạch Linh ném một viên đan dược màu xanh lam vào trong miệng nàng, cuối cùng đem Mộ Lam Huyền mặt còn đang ngây ngốc ném vào trong hồ.


   Mộ Lam Huyền còn chưa kịp kêu ra tiếng thì bên trong miệng liền bị nhét vào một viên đan dược. Đan dược mới vừa vào miệng, liền biến thành một cỗ khí tức dung nhập vào trong cơ thể Mộ Lam Huyền, rơi vào trong nước từ nội tâm nàng phát ra hoảng sợ, vừa muốn giãy dụa, lại phát hiện mình còn có thể hô hấp. Lúc này nàng mới phát giác Bạch Linh đút cho nàng chính là đan tránh nước, ăn xong có thể hô hấp dưới nước.


  Mặc dù là như vậy, Mộ Lam Huyền cũng bất mãn cách làm của Bạch Linh, rõ ràng là một mỹ nhân, bạo lực như vậy làm gì!
  Ngay tại thời điểm nàng phàn nàn, một cỗ linh khí khổng lồ xông vào trong cơ thể của nàng, thẳng vào đan điền. Linh khí cuồng bạo ở bên trong Mộ Lam Huyền va chạm nhau, nỗi đau xé rách tim gan trong nháy mắt càn quét toàn thân.


   Mộ Lam Huyền không dám khinh thường, nhịn lấy đau nhức không ngừng vận chuyển công pháp, ý đồ muốn tiêu hoá đi cỗ linh khí cuồng bạo này.


  Ngay tại thời điểm Mộ Lam Huyền tiến vào trạng thái tu luyện, Bạch Linh đứng ở bên ngoài lẳng lặng nhìn chăm chú biến hoá ở bên trong Linh Trì.
Giờ phút này Mộ Lam Huyền ở trong hồ tinh thần cùng thể xác đều phải chịu đựng lấy tàn phá cực lớn.

  Huyền khí trong cơ thể nàng đối chọi mạnh mẽ, coi như nàng có vận chuyển công pháp cũng chỉ là tốn công vô ích. Mộ Lam Huyền chỉ có thể cắn răng nhẫn nại mà chịu đựng lấy lễ thanh tẩy mà Linh Trì mang đến.


   Trên trán nàng tuôn ra từng mảng gân xanh, giờ phút này nàng cảm giác từng khúc xương cốt bên trong cơ thể giống như là bị đập bể, đau đớn vô cùng. Tiếp sau đó, tấm bình phong rào cản bị phủ bụi đã lâu bên trong nàng bị cỗ cuồng bạo huyền khí kia xông phá, thành công tiến vào Kim Đan trung kỳ. Đột phá mang đến chỗ tốt chỉ là để cho Mộ Lam Huyền hơi dễ chịu một chút, nhưng xương cốt vỡ đau đớn kia vẫn là để nàng cảm thấy muốn ngất đi.


  Không chỉ có xương cốt mang đến đau đớn, nàng cảm giác lục phủ ngũ tạng ở trong cơ thể giống như là từng cái bị lật lên, chẳng qua là cảm thấy rất muốn ói.
Hồi lâu, cỗ cuồng bạo linh khí kia dần dần biến mất, Mộ Lam Huyền thở ra một hơi, thế nhưng nàng chưa kịp phản ứng thì một cỗ cuồng bạo linh khí so sánh với cái khi nãy còn mạnh hơn tiến thẳng đến đan điền của nàng mà đi.

Lần này, Mộ Lam Huyền trực tiếp ngất đi.


   Trong khoảng thời gian này nàng hôn mê, linh khí kia hết một lần lại một lần đánh thẳng vào đan điền của nàng, theo tu vi của nàng đột phá, thể xác của nàng lần này trở về hình dáng ban đầu, tiếp sau đó lại bị đánh nát, lại khôi phục, lại đánh nát ...... Cứ như vậy lặp lại nhiều lần.


  Chờ đến lúc Mộ Lam Huyền tỉnh lại, phát giác ra mình nằm trên một khối băng lãnh trên sàn nhà, nàng bây giờ cảm thấy tinh thần nhẹ nhàng khoan khoái vô cùng. Nàng thử dùng lực tinh thần nhìn từ hướng đại điện mà nhìn ra ngoài, phát hiện tầm mắt của nàng có thể quan sát toàn bộ Cửu Tuyền tông, bên trong tinh thần không chỉ có một điểm khổng lồ.


  Nàng lại nhéo nhéo cơ thể của mình, liền đến cơ thể xác thịt cũng là đạt được rèn luyện, bây giờ có thể nói là đao thương bất nhập cũng không phải là quá đáng. Nếu như tên nam tử Ma tộc đó lại dùng đao kia chém tới, thì thân thể của nàng đoán chừng cũng chỉ là sẽ xuất hiện một đầu dấu vết mờ mờ đi.


  Mộ Lam Huyền cảm thụ một chút tu vi của mình, lập tức trực tiếp ngây dại: "Nguyên Anh trung kỳ ......" Tu vi tiến bộ nhanh như vậy, nàng còn có chút không thích ứng kịp, có chút không chân thực, nhưng đan điền chân thực bên trong chứng minh nàng tiến vào Nguyên Anh trung kỳ, khiến nàng vui mừng giống như một tiểu hài tử! Trong lòng cuồng hỉ khó bày tỏ hết được, nhưng khóe miệng trên mặt lại là kéo đến tận mang tai.


   Mộ Lam Huyền bình phục tâm tình kích động lại một chút, ngồi xuống nhìn chung quanh một lần, phát hiện mình nguyên lai là là từ đáy hồ đi lên, từ dưới đi lên nhìn lại mới phát hiện cái hồ này cũng không phải là sâu không thấy đáy, cũng chỉ là sâu có mười mấy thước thôi, nhưng nước bên trong Linh Trì lại không biết vì sao một giọt cũng không dư thừa.


  Một lát sau, Mộ Lam Huyền mới phát hiện mình không mặc quần áo, kia một thân bạch y lúc nay đã bị Bạch Linh xé nát, nàng thừa dịp không có ai mau mau từ trong nhẫn cụ xuất ra một bộ trang phụ màu đen để mặc vào.
Mộ Lam Huyền âm thầm may mắn nói: "May mắn bình thường chỉ có một mình ta trông nom việc nhà đương hết lên người, bằng không hôm nay liền phải để trần đi ra, kia thật quá mất mặt!"


  Mộ Lam Huyền đang nghi hoặc Bạch Linh đi đâu rồi, kết quả từ Linh Trì đi lên, liền thấy ở Bạch Linh tại phía trên cung điện cách đó không xa. Nàng ngồi trên ghế ở trong một toà cũng điện vàng son lộng lẫy mà nhàn nhã khuấy động lấy trường cầm màu xanh sẫm đặt ở trước mặt, một người một đàn vốn nên là để cho người ta cảnh đẹp ý vui tuyệt mỹ phong cảnh nhưng chẳng biết tại sao Mộ Lam Huyền lại cảm giác được một tia không hợp, cùng một tia nhàn nhạt ưu thương.


   Có lẽ là kia hồng ý kia trên người không hoà hợp được với đại điện vàng son lộng lẫy này. Nàng hẳn là tiên tử không dính khói lửa trần gian, không nên bị thế tục hết thảy vấy bẩn.


   Ngay lúc Mộ Lam Huyền nhìn chằm chằm Bạch Linh đến xuất thần, Bạch Linh giống như là cảm nhận được tầm mắt của nàng, tay dừng lại không đánh đàn nữa, hướng Mộ Lam Huyền nhìn lại.
   Cặp con ngươi đẹp mắt kia thẳng tắp nhìn chằm chằm Mộ Lam Huyền, nàng bỗng nhiên cảm giác cặp mắt kia như có cỗ áp lực vô hình, chỉ là bị nhìn như vậy liền cảm giác giống như bản thân không mặc quần áo trần trụi để nàng nhìn thấu.


  "Nguyên Anh trung kỳ?" Bạch Linh nhìn thoáng qua Mộ Lam Huyền, tiếp theo lại cúi đầu khuấy động lấy dây đàn.


   "Vâng". Mộ Lam Huyền đáp lời.
Sau khi đã chỉnh tốt dây đàn, hai tay của Bạch Linh đặt lên dây đàn, nhẹ nhàng kích thích bài cái, chỉ một thoáng, toàn bộ đại điện tràn đầy tiếng đàn thanh thúy lại du dương thấm lòng người, dư âm lượn lờ, quấn lấy nơi đây ba ngày không dứt.
  

   Vốn là đàn một cây đàn rất bình thường, nhưng trải qua ngón tay ngọc nhỏ dài của người kia phát ra đến, tiếng đàn giống như là sống dậy, du dương êm tai thật dễ nghe.


   Một khúc kết thúc, Bạch Linh nhìn về phía Mộ Lam Huyền đang sững sờ tại chỗ, hờ hững nói: "Đi đi, Linh Trì đều hấp thu xong liền lui ra đi".


  "Ngạch, cái kia... còn sư phụ thì sao?" Mộ Lam Huyền nháy mắt mấy cái hỏi.


   "Ta?" Bạch Linh hiển nhiên không nghĩ tới Mộ Lam Huyền sẽ hỏi mình như vậy, lập tức ngu ngơ một chút, về sau hồi đáp: "Đánh đàn".


  "Nga, vậy đồ nhi trước hết lui xuống". Mộ Lam Huyền hành lễ xong liền đi ra Linh Trì điện.


  Chờ Mộ Lam Huyền rời đi, Bạch Linh gảy mấy thủ khúc liền thu hồi trường cầm, rời đi Linh Trì điện, trở về tẩm điện của mình.


  Không thể không nói, núi Cửu Tuyền chiếm diện tích rất lớn, tại bên trên ngọn núi cao nhất tiếp cận đường chân trời nhất liền thành lập Cửu Tuyền tông, không ít con cháu của các gia tộc đều muốn gia nhập Cửu Tuyền tông, nhưng hết lần này tới lần khác Cửu Tuyền tông chỉ thu nữ không thu nam. Mà mỗi lần tuyển nhận đệ tử lại chỉ có năm người không nhiều hơn nữa , đến mức đến bây giờ đệ tử trong môn phái đều không cao hơn trăm chữ số, Cửu Tuyền tông này thành một nơi khiến rất nhiều nam tử cùng nữ tử tha thiết ước mơ.


  Thêm việc trong Cửu Tuyền tông nữ đệ tử không chỉ có tu vi cao cường, mà lại mỗi người đều là xinh đẹp như hoa, nếu như điểm bên cạnh ấy mà để Mộ Lam Huyền nghe thấy được, khẳng định lại là một phen thổ tào, tu vi cao cường xinh đẹp như hoa là không sai, nhưng là nếu như những người kia biết được ở nơi này cọp cái chiếm đa số, đoán chừng giấc mộng ngủ để cầu mong đến được đây liền muốn biến thành Địa Ngục đi.


  Tài nguyên khổng lồ để tu luyện cùng với cường giả hậu đài tích lũy mấy ngàn năm để Cửu Tuyền tông đứng đầu trong tứ đại môn phái. Từ khi Bạch Linh đăng vị đến nay, đã trăm năm đều gió êm sóng lặng, thứ nhất là e ngại cái hậu đài cường đại này, thứ hai là e ngại Bạch Linh tu vi cường đại, dù ở bên trong chúng môn phái nàng thuộc về tiểu bối, nhưng từ vi của Bạch Linh lại là đạt đến Hóa Thần cảnh, chỉ cần đạt tới Hóa Thần cảnh viên mãn, gặp được thời cơ, liền có thể phá kén thành thần, trở thành tồn tại chân chính để cho người ta nhìn đến không kịp.


   Bạch Linh vừa trở lại tẩm điện không bao lâu, từ cổng có một người nữ tử xinh đẹp mặc áo tím uốn éo người đi tới.
Nữ tử áo tím nhìn thấy Bạch Linh nở nụ cười xinh đẹp: "Ai nha, Tiểu Linh Nhi của chúng ta trở về rồi a".


  Chỉ thấy Bạch Linh bất đắc dĩ thở dài một tiếng, để xuống thư quyển trong tay bất đắc dĩ nói: "Sư tỷ, đều lớn cả không phải còn nhỏ, cũng đừng gọi ta Tiểu Linh Nhi, phải gọi là chưởng môn".


  Nữ tử áo tím xinh đẹp này là Nhị sư tỷ của Bạch Linh, tên như áo nên gọi là Tử Y, cho nên nàng mới như vậy thích mặc áo tím.

  Tử Y cười bỏ qua, trêu ghẹo nói: "Được thôi, chưởng môn muội muội của chúng ta".


   Nói xong cũng mặc kệ Bạch Linh phản ứng như thế nào, trực tiếp ngồi xuống ghế, tự mình rót một chén trà: "Ta nói này Tiểu Linh Nhi a, ngươi lần này làm sao thời gian dài như vậy mới xuất quan a, cũng đem Đại sư tỷ làm cho mệt mỏi quá sức, nàng một bên đề phòng tiểu tử Thành Mộc Thu kia để nàng không trốn ra tai họa cô nương người ta, còn vừa phải quản lý việc vặt trong môn phái."


   Bạch Linh nghe xong chỉ là cười nhạt một tiếng, nói khẽ: "Lần này đột phá nên chậm trễ chút thời gian, cho nên liền xuất quan chậm".


   "Ngươi lại đột phá?!" Tử Y nhấp một ngụm trà hơi kém chút sang, kinh dị nhìn xem bạch linh, nói: "Ta sống nhiều năm như vậy mới tu luyện đến luyện Thần cảnh, ngươi đột phá đến Hóa Thần cảnh?"


  Nhìn thấy Bạch Linh gật đầu, Tử Y lại kêu rên lên một tiếng, hoàn toàn mất hết dáng vẻ xinh đẹp biếng nhác lúc trước kia: "Không có thiên lý a!"


  Hoặc là không có cách nào tiếp nhận sự thật này, hai mắt mị hoặc của Tử Y đi lòng vòng trong nháy mắt chuyển đổi đề tài: "Ài, lại nói ngươi sao không đi gặp tiểu đồ đệ kia của ngươi?"


  "Tiểu đồ đệ?" Bạch Linh sửng sốt một chút sau đó đáp: "Gặp được rồi, ta mang nàng đi Linh Trì".
 

   "Linh Trì?!" Tử Y vừa uống một ngụm trà lại suýt chút nữa phun ra ngoài: "Ngươi mang nàng đi Linh Trì? Bất quá tiểu gia hỏa kia xác thực là thiên phú rất cao, mang nàng đi cũng không có việc gì". Dứt lời, lại uống một ngụm trà chuẩn bị ép xuống một chút.


  Nhưng câu nói tiếp theo của Bạch Linh trực tiếp thành công để Tử Y không còn chút hình tượng nào, trực tiếp phun ra một miệng trà.


"Ân, Linh Trì bị nàng hấp thu sạch sẽ". Bạch Linh lạnh nhạt nói, tựa như cái Linh Trì này giống như là bùn đất gì đó khắp nơi đều có thể thấy được.
Tử Y lần này triệt để bó tay rồi còn có chút không tin hỏi: "Toàn.. toàn bộ hấp thu?"


    "Ân". Bạch Linh cầm lấy chén trà, khẽ nhấp một miếng.


"Cũng không sợ no căng quá mà nổ tung a?!  Linh Trì này ta cũng không có được đi vào! Tốt xấu lưu cho ta cái nội tình a". Trên khuôn mặt yêu diễm của Tử Y lộ ra vẻ mặt bi phẫn.


  "Cho nên nàng một hơi tiêu hóa nhiều như vậy, tu vi đột phá tới chỗ nào?" Tử Y không cam lòng hỏi.


  Bạch Linh nhíu mày suy tư nói: "Nguyên Anh trung kỳ".


  "Ta kháo!!" Tử Y trực tiếp không để ý đến hình tượng mà văng tục: "Nguyên Anh trung kỳ?!! Nàng mới lớn có bao nhiêu a, liền xem như ăn Linh Trì cũng không có khả năng đột phá nhanh như vậy đi?"


  "Vậy ta cũng không biết". Bạch Linh bỏ xuống một câu liền đi tới trước kệ sách chọn lựa thư quyển, để lại một mình Tử Y ở tại nguyên chỗ lộn xộn.


  Đợi nàng chọn xong thư quyển trở lại trước bàn, đã không còn bóng dáng của Tử Y, đoán chừng là nhận lấy đả kích nặng từ song phương Bạch Linh cùng Mộ Lam Huyền, không phục cho nên không biết tránh đến nơi nào để tu luyện đi.


——————-
Tiểu kịch trường:


    Bạch Linh (mặt lạnh): Cởi ra!


    Mộ Lam Huyền (đỏ mặt): Không muốn....

  Bạch Linh (tiếp tục lạnh): Ngươi không cởi được để ta cởi..


  Mộ Lam Huyền (che mặt): Đáng ghét

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play