"Hô".
  Mộ Lam Huyền mở hai mắt sau đó phóng ra một đạo tinh mang, từ trong miệng thốt ra một ngụm khí vẩn đục, ánh mắt khẽ gian để lộ ra một cổ khí chất tự tin, khóe miệng khẽ nhếch.
"Không nghĩ tới chỉ mới trong một đêm mà có thể hấp thu được nhiều linh khí như vậy..."


Nàng nhìn chăm chú vào linh khí ở trong cơ thể gần như tràn đầy, khóe miệng hơi hơi giơ lên, dựa theo tốc độ này qua không được bao lâu liền sẽ đột phá đến Nguyên Anh viên mãn ...


Nàng hướng ngoài cửa sổ nhìn lại phát giác mặt trời đã lên tới đỉnh, trong lòng rất vì giật mình, không nghĩ tới tiến vào tu luyện chiều sâu thời gian đúng là vượt qua nhanh như vậy.


  "Đã đến giữa trưa a..."


  Mộ Lam Huyền thản nhiên nói, lúc này Bạch Linh vẫn giống như lúc trước khi nàng tu luyện mà ngồi ở trước bàn chỉ có quyển sách trên tay là thấy đổi.
Không biết vì sao, Mộ Lam Huyền nhìn Bạch Linh lúc này, bỗng nhiên cảm thấy nàng không có cổ uy nghiêm cảm giác như thường ngày trái lại cảm thấy có chút mệt mỏi...


  Nàng nhẹ nhàng đứng dậy, đi tới trước mặt Bạch Linh, cầm lấy ấm trà đổ một tách trà đẩy qua.


"Sư phụ? Có muốn hay không nghỉ tạm một chút, ngươi nhìn sách cả một đêm sao?"


  Trong ngữ khí của Mộ Lam Huyền mang theo nồng đậm quan tâm ý, nhìn đến khuôn mặt của Bạch Linh mệt mỏi đến lông mi cũng không tự giác nhíu lại.


  "Ân, là nhìn sách một đêm".


  Bạch Linh cúi đầu, tổng vẫn không thèm để ý mà đáp.


  Nhìn sách cả một đêm sao...


Không đúng ! Trước kia sư phụ cũng thường xuyên sẽ thức cả suốt đêm đọc sách, nhưng chưa bao giờ mệt mỏi giống như vậy.


  Mộ Lam Huyền bỗng nhiên nhìn đến tay cầm sách của Bạch Linh, ống tay áo hồng y như có như không ngăn trở, nàng bắt lấy cánh tay Bạch Linh, trong nháy mắt một vết sẹo lộ ra.


"Vết sẹo này là như thế nào lại có? Sư phụ, tối hôm qua ngươi đã đi đâu?"
Mộ Lam Huyền nổi giận đùng đùng chất vấn Bạch Linh.


  Chỉ thấy Bạch Linh không để lại vết tích đem tay rút ra, tiếp tục cầm lên quyển sách trên tay, vẻ mặt hờ hững: "Vết sẹo này từ sớm đã có ."


  "Nói bậy!" Mộ Lam Huyền kích động lấy đi quyển sách của Bạch Linh:

 

"Trước đây ở nơi này của người không có vết sẹo , đừng có gạt ta!"


Nghe ngữ khí chất vấn của Mộ Lam Huyền, Bạch Linh cũng nổi giận đứng lên.


  "Vi sư làm cái gì chẳng lẽ phải đi báo cáo cho ngươi sao?"


"Đúng! Sư phụ không cần báo cáo cho ta, tu vi của sư phụ cao là không sai, nhưng vạn nhất bị thương thì làm sao bây giờ? Ta biết hiện tại ta không có tư cách nói yêu ngươi, tu vi ta không cao bảo hộ không được sư phụ thậm chí ngay cả chính mình đều bảo hộ không được, nhưng tối thiểu quan tâm cũng là có thể đi, đồ nhi chỉ là lo lắng ngươi a..."

Nói xong lời cuối cùng, nàng không tự giác càng nói càng kích động.


Hồi lâu, Bạch Linh nhìn đến ánh mắt kiên định kia, thở nhẹ một hơi dường như thỏa hiệp.


"Vi sư đi vạn Kiếm Minh."


  "Vạn Kiếm Minh?!"


  Mộ Lam Huyền nghe nàng nói mặt lộ vẻ hoảng loạn, khẩn trương cầm lấy tay Bạch Linh nhìn xung quanh tay nàng xem xem có bị thương hay không.


"Ngoại trừ một mảng này không có bị thương ở chỗ khác đi?"


Nàng khẩn trương cầm lên tay Bạch Linh, trong lòng lo lắng không ngớt.


Chỉ thấy Bạch Linh gật đầu: "Ân." Sau đó nhìn lên Mộ Lam Huyền tiếu phi tiếu nói: "Ngươi cảm thấy vi sư là thiếu nữ sao? Kia một Vạn Kiếm Minh nho nhỏ cũng có thể tổn thương đến vi sư?"


"Vậy chỗ này của ngươi..."
Nói nàng chỉ chỉ lên vết sẹo trên cánh tay của Bạch Linh.


Bạch Linh lấy lại quyển sách từ trong tay nàng, lười biếng tựa ở trên ghế nằm.


"Chỉ bất quá là không cẩn thận bị xướt đến mà thôi."


Nàng mới sẽ không nói là bởi vì nàng đi tìm Thượng gia môn kết quả giết hết người toàn gia, nguyên bản thầm nghĩ chém một tên Thăng Diệu Huy, nhưng không nghĩ tới chết một tên Thăng Diệu Huy lại đi ra một tên Thăng Diệu Tổ, sau đó Thăng Diệu Tổ chết lại đi ra thêm một Thăng Bá Thiên, cuối cùng tên Thăng Bá Thiên chết rồi, kết quả lại ra đến một người khai sơn lão tổ Thăng Hướng Thiên...


Nàng thừa nhận là mình xem thường Vạn Kiếm Minh, không nghĩ tới một Vạn Kiếm Minh nho nhỏ như thế mà còn có người như Thăng Hướng Thiên đạt Luyện Thần viên mãn, trải qua mấy tràng chiến đấu Bạch Linh phải một hồi lâu mới đem Thăng Hướng Thiên tiêu diệt, mà chính nàng cũng không cẩn thận bị kiếm làm tổn thương một đường.


Đây cũng là vì sao mà Mộ Lam Huyền nhìn thấy Bạch Linh lại mệt mỏi đến như vậy.


  "Bị xoẹt đến ..."


  Mộ Lam Huyền thở dài lầm bầm nói, cũng không hề hỏi nhiều, chỉ đi tới phía cửa sổ thoáng che lại một ít, sau đó lấy đi quyển sách trên tay Bạch Linh ném vào trong nhẫn cụ, dùng giọng điệu như mệnh lệnh nói: "Ngươi nên đi ngủ."


  "Đi ngủ?"


  Bạch Linh chớp chớp hai mắt, ngữ khí rất không thể hiểu được.
  "Vi sư không cần đi ngủ a..."


  Mộ Lam Huyền dịu dàng cười, lấy tấm chăn mỏng đắp cho Bạch Linh đang nằm ở trên ghế.


  "Được, không ngủ nữa, chúng ta nhắm mắt dưỡng thần thì sao?"


  Cũng được, nàng nheo lại hai mắt, xác thực có chút mệt mỏi, linh khí tiêu hao có chút lớn trong lúc nhất thời bổ sung không kịp, thế cho nên nàng hiện tại suy yếu đến không mở mắt ra được.
Mộ Lam Huyền an vị ở một bên nhìn Bạch Linh tiến vào giấc ngủ. Bạch Linh lúc này, khuôn mặt gầy gò kia đã rơi vào trong mê man, lúc này không hề đề phòng nàng, thế cho nên thoạt nhìn giống như một thiếu nữ mềm yếu cần được người che chở.


  "Đồ nhi sẽ chờ đến khi có năng lực bảo hộ chính mình sẽ lại đi nói yêu ngươi. Nhưng trước đó, đồ nhi vẫn sẽ ở bên sư phụ ."


Giọng nói của nàng mềm mại không gì sánh được, trong lời nói không giấu được ý tứ nồng đậm yêu thích.
Không phải nàng không muốn nói, mà là nàng biết lúc này nói ra thì có thể làm gì? Nàng ngay cả chính mình đều bảo hộ không được đừng nói chi đến sư phụ, vạn nhất sau đó có xảy ra chuyện gì, nàng không muốn chính mình luống cuống đều không thể giúp được gì...

Ánh mắt nàng kiên định, không nhìn chằm chằm Bạch Linh nữa, nàng ngồi vào một bên bắt đầu tu luyện.


  Lần này ngồi xuống, chính là mấy ngày, đợi đến khi Mộ Lam Huyền lần thứ hai tỉnh lại đã là bảy ngày sau...


Lúc này Bạch Linh ngồi ở trước bàn loay hoay cây đàn cổ, nàng bỗng nhiên cảm nhận được một cổ linh lực dao động, nàng hướng về phía Mộ Lam Huyền bên kia nhìn đến, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ mặt tán thưởng.


"Đang muốn đột phá sao..."
Nàng nỉ non nói, buông đàn cổ trong tay đi tới bên cạnh Mộ Lam Huyền hộ pháp cho nàng, dù sao lần đột phá này cũng không phải nói có thể là có thể, nếu không cẩn thận khả năng sẽ bị tẩu hỏa nhập ma...


Mộ Lam Huyền biết được chính mình đã sắp đạt tới rồi, lập tức vui vẻ, cũng không dám lơ là liền tập trung tinh thần phá tan tầng chắn kia.


  Nàng cũng không vội, chỉ kiên trì dùng linh khí hết một lần lại một lần đả kích vào màn chắn nặng nề kia. Con đường tu hành dài dằng dặc, nếu ngay một chút thời gian đột phá nho nhỏ đó mà cũng không nhẫn nổi thì con đường tu hành của người này khẳng định đi không dài lâu, đây là Diệp Thiện nói cho nàng, mà những lời này là Bạch Linh nói cho Diệp Thiện, nàng vẫn luôn khắc trong thâm tâm.


"Rất tốt".


Sau khi Bạch Linh cảm nhận được hơi thở vững vàng của Mộ Lam Huyền liền thoả mãn gật đầu, đột phá là phân đoạn tiêu hao thời gian nhất, thậm chí có thể so với thời gian để tu luyện còn muốn dài hơn, nàng chính là vì đột phá đến Hóa Thần viên mãn mà dùng thời gian mười bốn năm mới tìm được cơ hội, một phát đột phá thành công.


Ba ngày trôi qua, lá chắn rất nặng kia có một chút vỡ tan


Sắp được rồi...


Mộ Lam Huyền vẫn như trước không chút hoang mang mà tiếp tục phá đi lá chắn kia.


Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một trận đập cửa.
"Khách quan ngài còn cần kéo dài thêm thời gian dài sao?"


Trong mắt của Bạch Linh mang theo một chút hàn ý, ba ngày trước cũng đến thúc dục, khi đó nàng đã nói qua là đừng có tới quấy rối nàng, hiện nay lại nữa rồi...Đang trong quá trình đột phá mà bị bên ngoài quấy rối cũng có khả năng tẩu hỏa nhập ma.


Cũng không hề lời vô ích, từ trong nhẫn cụ lấy ra một khối thượng phẩm linh thạch trực tiếp ném xuyên thấu qua tấm ván cửa ra ngoài.


"Cầm đi." Nàng lạnh lùng nói.


"Ai, vâng! Quấy rối ngài nghỉ ngơi".
Tiểu nhị vội vã nhặt lên khối linh thạch kia, lòng còn sợ hãi mà nhìn đến cái lỗ bị đập thủng trên ván cửa, sau đó dường như hướng dưới lầu chạy trốn đi.


Bảy ngày qua đi, lá chắn kia đã gần như bị nghiền nát.


Tại lúc này, Mộ Lam Huyền tra xét một phen linh khí còn thừa trong cơ thể của mình.


  Còn dư một phần ba sao...


  Nàng nhàn nhạt nhếch môi cười, dùng phần linh khí còn thừa kia một hơi nhằm về phía lá chắn.
Một tiếng vỡ vụn rõ ràng truyền vào trong đầu Mộ Lam Huyền, linh khí tứ phía cuồn cuộn rồi dường như dũng mãnh tiến vào trong đan điền.


Mộ Lam Huyền chậm rãi mở mắt ra, đập vào mi mắt chính là khoé miệng nhẹ tươi cười của Bạch Linh.


"Sư phụ, ta đột phá." Nàng cười lên nói.


  "Vi sư biết." Bạch Linh vui mừng cười.


"Đã qua mấy ngày rồi?" Nàng lười biếng duỗi eo, đứng dậy hoạt động thân thể một chút.


Bạch Linh nghe nàng nói buông mi suy tư một phen.
"Mười bảy ngày đi..."


  "Nga". Mộ Lam Huyền thất vọng kêu một tiếng: "Lâu như vậy a, như vậy Tình hoa tiết kia có phải hay không đã xong rồi..."


Bạch Linh bóp trán: "Ngươi nói đi?"


"Được rồi..."
Nàng còn muốn cùng sư phụ đi dạo để thân cận một chút cảm tình mà...


Nàng như thế nào mà biết được một lần tu luyện liền dùng gần hai mươi ngày ! Tu luyện sâu hại chết người nga.
Bạch Linh ngồi ở ghế trên, loay hoay đàn cổ, không chút để ý nói: "Ngươi lẽ nào rất muốn trở nên mạnh mẽ?"
Mộ Lam Huyền sửng sốt, trái tim đập nhanh chóng, đừng nói là đã để cho sư phụ nghe được những lời lúc đó...


  Nàng nhịn xuống hoảng loạn, gật đầu khẳng định: "Ân !"


  "Hảo."
Bạch Linh trong nháy mắt thu hồi lại mấy thứ trên bàn, hai tay chấp sau lưng mặt không chút thay đổi nhìn Mộ Lam Huyền.


  "Như vậy thì đi cùng vi sư quay về tông môn bế quan đi."


  Nàng là muốn như tiểu đồ nhi đã nói trong lúc đang trở nên mạnh mẽ Mộ Lam Huyền trước đó sẽ không vi phạm, tốt lắm, trong khoảng thời gian đó nàng sẽ nghiêm khắc đối đãi với tiểu đồ nhi này, để cho nàng biết khó mà lui. Huống hồ Hóa Thần cảnh đâu phải nói đạt là đạt được, phải tu luyện tối thiểu muốn vài thập niên mới đạt được. Mà tới lúc đó, tiểu đồ nhi này sớm có thể đã có người yêu thích khác. Cho dù khi đó nàng vẫn thích nàng thì cũng không làm được chuyện gì, nàng chỉ bất quá là sư phụ của nàng mà thôi, chỉ có thể là sư phụ.


  Dứt lời, nàng cũng mặc kệ Mộ Lam Huyền có đuổi kịp hay không liền mở rộng cửa đi ra ngoài.


"Nga !" Mộ Lam Huyền ngơ ngác lên tiếng, theo sát phía sau.


Bạch Linh một chút lâu liền hấp dẫn ánh mắt của một đống người, nàng cảm thấy thực khó chịu khi bị người nhìn chằm chằm như vậy, cau mày mới vừa muốn phát tác thì Mộ Lam Huyền vội vàng đuổi theo đến đeo lên mặt nạ cho nàng, thầm nghĩ sư phụ quả thực chỉ thích hợp đứng ở Cửu Tuyền tông đừng ra cửa, vừa ra khỏi cửa là không có chuyện gì tốt...


Bạch Linh đem mặt nạ sửa lại, không vui nói: "Đụng vào mũi".


"Là lỗi của đồ nhi, là lỗi của đồ nhi ..."


Nàng vội vàng bình phục lại cảm xúc một chút đi theo Bạch Linh ra khách điếm.


——————
Tác giả có lời muốn nói: Sư phụ ngươi quá ngây thơ rồi.


P/s: Trong tuần này có lẽ số chương sẽ tăng nhiều hơn bình thường ó, hong phải là tui siêng đột xuất đâu, mà tui bù cho tuần sau đó nha. Tuần sau tui bắt đầu thi rồi T_T...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play