Thượng Quan Thừa tướng nghe xong báo cáo thì trầm ngâm một chút đã đoán được kết cục sự việc, mặc dù hắn không biết nội tình bên trong, nhưng hắn có thể đoán được lựa chọn của Cơ Soái.
"Cơ Đãng Thiên chết rồi, chết trong tay Cơ Soái." Sắc mặt Thượng Quan Thừa tướng mang theo vẻ chắc chắn nói.
Nghe được phán đoán của phụ thân thì Thượng Quan Tinh Phong cũng không nghi ngờ gì.
Hắn biết khoảng cách giữa mình phụ thân vẫn rất lớn, mặc dù hắn không hiểu nhưng lời phụ thân luôn đúng.
"Phụ thân, nếu Ngụy Quân đã sống sót ra khỏi Cơ gia, vậy ta muốn mượn mấy người của phụ thân." Thượng Quan Tinh Phong nói.
"Để làm gì?" Thượng Quan thừa tướng hỏi.
Thượng Quan Tinh Phong cũng không có giấu diếm Thượng Quan thừa tướng, thản nhiên nói: "Phái người đi ám sát Ngụy Quân."
Thượng Quan thừa tướng liếc Thượng Quan Tinh Phong, khóe miệng xuất hiện một nụ cười.
"Ngươi cho rằng Ngụy Quân sẽ gặp phải ám sát?"
"Sớm muộn gì cũng gặp." Thượng Quan Tinh Phong nói: "Một khi Ngụy Quân tra ra bí mật của Dương gia thì khẳng định sẽ có người bí quá hoá liều giết hắn. Biện pháp tốt nhất chính là tiên hạ thủ vi cường, trước tiên phái người ám sát Ngụy Quân một lần, chọc giận các nhân sĩ chính nghĩa trong triều đình, đồng thời khiến những người định ám sát hắn bỏ đi ý tưởng. Chính ta đã đẩy Ngụy Quân vào cái hố lửa này, phụ thân, ta nhất định phải bảo hộ hắn an toàn, xin phụ thân giúp ta."
Mới vừa đến trước cửa Dương gia thì đột nhiên Ngụy Quân hắt xì hơi một cái.
Xoa xoa mũi, Ngụy Quân lẩm bẩm: "Kỳ lạ, sao lại cảm giác có điêu dân muốn hại Trẫm."
Linh cảm bất thường của Ngụy Quân cũng không khiến Bạch Khuynh Tâm cùng Lục Nguyên Hạo để ý nhiều.
Lục Nguyên Hạo nói: "Ngụy đại nhân, người có thể tự tin chút, quả thật có rất nhiều người muốn mạng của người. Nhưng mà một chữ Trẫm này không thể tùy tiện dùng, lần sau phải chú ý."
Sau một ngày ở chung cùng Ngụy Quân, Lục Nguyên Hạo cảm giác gan của mình to ra rất nhiều.
Lúc trước nếu nghe được có người dám tự xưng "Trẫm" thì chân hắn sẽ run cầm cập.
Hiện tại nếu nghe được có người tạo phản thì hắn mới run chân.
Đây là một sự tiến bộ cực lớn.
Ngụy Quân nói: "Trẫm vốn có ý nghĩa là chính ta, tất cả người trong thiên hạ ai cũng có thể dùng."
Lục Nguyên Hạo: ". . ."
Được rồi, ngươi đọc sách nhiều, ta nói không lại ngươi.
Hắn tin tưởng Ngụy Quân cũng không phải là kẻ ngu, đứng trước mặt người khác có lẽ Ngụy Quân sẽ không dám nói những lời này.
Lúc này, cửa của Dương gia mở ra.
Một lão nhân với bộ râu bạc phơ đi ra từ bên trong.
"Là Ngụy đại nhân, Bạch đại nhân, Lục đại nhân sao?"
Ngụy Quân nhẹ gật đầu: "Ta là Ngụy Quân, xin hỏi tục danh của lão tiên sinh."
"Lão nô là tổng quản của Dương gia, may mắn được gia chủ ban cho cái tên Liên Đình, ngài gọi ta lão Dương là được." Dương tổng quản nói.
Ngụy Quân nghe được tên gọi của Dương tổng quản thì lập tức kinh ngạc.
"Đông Phương cô nương có ở đây không?"
(Đông Phương cô nương: Nhân vật Đông Phương Bất Bại trong tiểu thuyết võ hiệp Tiếu Ngạo Giang Hồ của tác giả Kim Dung. Đông Phương Bất Bại vì luyện Quỳ Hoa Bảo Điển mà tự cung, chuyển giới thành nữ, sau đấy yêu một nam tử tên Dương Liên Đình).
"Đông Phương cô nương là ai?" Dương tổng quản không hiểu lời của Ngụy Quân.
Ngụy Quân thở dài.
"Không có gì, Dương tổng quản có cái tên rất hay."
Dương tổng quản: ". . ."
Hắn cảm giác Ngụy Quân không phải là có ý này.
Nhưng mà hắn cũng không hỏi nhiều.
"Ngụy đại nhân, mời vào bên trong, lão phu nhân đã chờ các ngươi ở trong phòng khách."
Nghe thấy Dương tổng quản nói "Lão phu nhân", sắc mặt của Bạch Khuynh Tâm cùng Lục Nguyên Hạo đều trở nên trịnh trọng hơn rất nhiều.
Ngụy Quân cũng bắt đầu nghĩ đến những tư liệu về Dương gia mà hắn có.
Dương lão phu nhân là mẫu thân của Dương đại soái.
Sau khi Dương đại soái qua đời, Dương lão phu nhân dốc hết sức chống đỡ cho Dương gia.
Nam nhân của Dương gia hầu như toàn bộ đều chiến tử sa trường, chỉ để lại con gái hoặc vợ góa của họ.
Dương lão phu nhân chính là người lãnh đạo của bọn họ.
Một nhà như vậy thì đâu có dễ để tồn tại ở kinh thành?
Nhưng Dương lão phu nhân không có buồn thảm, không có kêu oan, yên lặng dùng hành động chống đỡ cho Dương gia.
Đúng là Dương gia ngày càng xuống dốc, nhưng nếu như không có Dương lão phu nhân thì chỉ sợ Dương gia sẽ càng thảm hơn.
Trong những năm gần đây, Dương lão phu nhân đã cự tuyệt sự giúp đỡ của rất nhiều đồng đội ngày xưa của Dương đại soái, bởi vì bà không muốn làm liên lụy đến bọn họ.
Thời điểm phong quang, Dương lão phu nhân không vênh váo hung hăng. Thời điểm xuống dốc, Dương lão phu nhân cũng không tự hạ thấp.
Một lão phu nhân như vậy đương nhiên khiến người khác tôn kính.
Sau khi nhìn thấy Dương lão phu nhân tóc bạc trắng, ba người Ngụy Quân hành lễ với Dương lão phu nhân.
Dương lão phu nhân tự mình đứng dậy đỡ lấy Ngụy Quân, cẩn thận quan sát một chút, sau đó vỗ vai Ngụy Quân cảm khái nói: "Ngụy đại nhân, ngươi thật là đẹp trai."
Ngụy Quân không đỏ mặt.
Dù sao hắn đã quen với việc được người khác khen ngợi.
"Lão phu nhân thật là thích nói sự thật." Ngụy Quân nói đùa.
Dương lão phu nhân cười lớn, tiếng cười vô cùng vui tai.
Tiếng cười to như vậy thì chứng tỏ thân thể rất khoẻ mạnh.
Điều này khiến cho mấy người Ngụy Quân có chút cao hứng.
Lão phu nhân bảo ba người Ngụy Quân ngồi xuống, sau đó gật đầu cảm ơn Ngụy Quân: "Những chuyện kia Biên Tiên đều đã nói với ta, lão bà ta xin cám ơn Ngụy đại nhân, Lục đại nhân cùng Bạch đại nhân đã bảo về Biên Tiên."
"Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ, lão phu nhân không cần phải nói lời cảm ơn." Ngụy Quân nói.
Sau khi khách khí với nhau xong thì Ngụy Quân nói tin tức Cơ Đãng Thiên đã chết cho Dương lão phu nhân.
Hắn cứ nghĩ Dương lão phu nhân sẽ khϊế͙p͙ sợ, hoặc là vui sướиɠ.
Nhưng cũng không phải vậy.
Dương lão phu nhân chỉ im lặng một chút, sau đó thở dài một hơi.
"Đâu cần phải như vậy? Tại sao lại đến mức này?"
Ngụy Quân trầm giọng nói: "Cơ Soái nói rằng lệ này không thể mở."
"Trường Không có tâm." Dương lão phu nhân lắc đầu nói: "Ta coi Biên Tiên như là con cháu, vậy nên cũng rất thương Biên Tiên. Nhưng chuyện này khẳng định có nội tình, con trai của Trường Không, không có khả năng càn rỡ đến mức như thế này."
"Ngài rất quen với Cơ Soái?" Ngụy Quân kinh ngạc nói.
Ánh mắt Dương lão phu nhân lóe lên hồi ức: "Trước đây Trường Không là theo con ta, thường xuyên đến nhà ta ăn. Ta làm cơm, khâu quần áo cho hắn, thậm chí ngay cả vợ của hắn đều là do ta giới thiệu. Những năm gần đây mặc dù Dương gia ngày càng sa sút, thế nhưng vẫn có thể nỗ lực chèo chống, bên ngoài đều cho rằng Biên Tiên dùng tài sản của nhà mẹ đẻ để giúp ta trang trải chi phí, nhưng trêи thực tế là do Trường Không âm thầm giúp đỡ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT