Bạch Khuynh Tâm muốn rời khỏi.

Không sợ đối thủ giống như thần, chỉ sợ đội hữu giống như heo.

Có Lục Nguyên Hạo làm đội hữu, Bạch Khuynh Tâm cảm giác mình cho dù là thật sự thần thông quảng đại, điều tra rõ tất cả chân tướng, khẳng định cũng sẽ bị giết người diệt khẩu.

Mà Lục Nguyên Hạo không chỉ không giúp được gì, khả năng còn có thể kéo chân sau của nàng.

"Công chúa, không thể là Lục Nguyên Hạo, nếu không chuyện này không tiến hành được." Bạch Khuynh Tâm chân thật nói.

Minh Châu công chúa cười khổ: "Đây là ý của Lục Tổng quản, cũng chẳng khác nào là ý của bệ hạ."

Bạch Khuynh Tâm lặng lẽ.

"Khuynh Tâm, ngươi gánh vác thêm chút đi." Minh Châu công chúa cũng chỉ có thể mang toàn bộ mọi chuyện nhờ vả vào Bạch Khuynh Tâm cùng Ngụy Quân, sau đó hết sức chuốc canh gà cho hai người: "Lục Nguyên Hạo tuy là phế vật, nhưng tốt xấu cũng là con nuôi Lục Tổng quản, rất được Lục Tổng quản sủng ái. Có hắn ở đó, phương diện Thiếu Giám sát ti các người ít nhiều vẫn có thể mượn một chút lực, an toàn của ngươi cũng có thể được một ít bảo đảm."

Bạch Khuynh Tâm tỏ vẻ không uống bát canh gà này: "Ta thiếu ngươi một mạng, coi như trả lại cho ngươi."

Minh Châu công chúa: ". . ."

Nàng có thể làm gì bây giờ? Nàng cũng thực tuyệt vọng mà.

. . .

Bạch Khuynh Tâm không muốn để cho Lục Nguyên Hạo gia nhập đoàn đội Ngụy Quân, mà làm đương sự, Lục Nguyên Hạo bản thân cũng không muốn gia nhập đoàn đội Ngụy Quân.

Giám sát ti.

Một tên mập nhìn tròn quay kinh ngạc nhìn Lục Tổng quản.

"Nghĩa phụ, ta nghe lầm à?"

Lục Tổng quản là một thái giám dáng người khôi ngô thậm chí trêи mặt có chòm râu dài.

Thái giám là có thể mọc râu dài, cái này thật ra cũng không hiếm thấy.

Nhưng một thái giám có thể nhìn qua càng giống một Đại tướng quân sa trường quyền thế hiển hách, cái này có chút hiếm thấy.

Lục Tổng quản là dị số trong thái giám, đại ca trong toàn bộ thái giám Đại Càn, cũng là siêu cấp đại lão có thể xếp vào năm hạng đầu trêи bảng quyền thế Đại Càn.

Đồng thời cũng là một trong người tu hành mà thiên hạ đều biết.

Ở trong thế giới có được lực lượng siêu phàm, lực lượng vĩnh viễn là nhân tố mấu chốt quyết định địa vị, thậm chí là nhân tố mấu chốt nhất.

Nhìn tên mập mình ngày thường sủng ái nhất này, Lục Tổng quản cười ha ha mở miệng: "Không có nghe sai, ngươi đi gia nhập đoàn đội của Ngụy Quân, ngày thường phụ trách bảo hộ Ngụy Quân là được, không cần ngươi làm chuyện gì khác."

Lục Nguyên Hạo cả người thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Nghĩa phụ, Ngụy Quân đó là muốn đi tìm chết, người hắn đắc tội là bệ hạ, ta sao có khả năng bảo hộ hắn? Người cũng biết ta thực lực yếu như vậy."

"Chính là vì ngươi thực lực quá yếu, cho nên mới bị bệ hạ khâm điểm. Ngươi phàm là thực lực mạnh một chút, thanh danh tốt một chút, việc này cũng không cần phải ngươi đi làm." Lục Tổng quản cười nói.

Lục Nguyên Hạo: ". . ."

Hắn nghe hiểu.

Chính là vì mình quá phế vật, cho nên mới bị bệ hạ xem thành vật hi sinh, cùng đi chịu chết với Ngụy Quân.

Lục Nguyên Hạo sụp đổ, nước mắt chảy xuống trong nháy mắt: "Nghĩa phụ, ta trêи có mẹ già tám mươi tuổi, dưới có đứa nhỏ còn chưa có cai sữa, ngài. . ."

Lục Nguyên Hạo nói còn chưa nói xong, Lục Tổng quản đã phất phất tay, trực tiếp đánh bay Lục Nguyên Hạo đi.

Đồng thời thanh âm Lục Tổng quản cũng chuẩn xác rơi vào trong lỗ tai Lục Nguyên Hạo: "Nhanh lăn đi tìm Ngụy Quân đưa tin, nếu không kháng chỉ không theo, cũng là tử tội."

Lục Tổng quản lười nghe Lục Nguyên Hạo nói lời thừa.

Trạch nam này từ nhỏ đến lớn luôn luôn ở trong cung trạch, có vợ con cái rắm, luyện đều là đồng tử công.

Đại đương đầu Giám sát ti từ bên ngoài đi vào, toàn bộ hành trình thấy một đường vòng cung sinh ra.

"Nghĩa phụ, người sao lại đánh bay lão yêu vậy?" Đại đương đầu kỳ quái hỏi.

Đại đương đầu có một cái tên thực uy vũ khí phách—— Triệu Thiết Trụ!

Vì tên quá mức uy vũ khí phách, cho nên ai kêu tên của hắn, hắn liền nổi nóng với người đó.

Đương nhiên, Lục Tổng quản không sợ.

Nhìn thấy Triệu Thiết Trụ, Lục Tổng quản gật gật đầu: "Là Thiết Trụ à."

Triệu Thiết Trụ: ". . . Nghĩa phụ, ta đã đổi cái tên khác rồi, ta hiện tại gọi là Triệu Phi Long."

"Tốt, Thiết Trụ, ngươi tìm ta có chuyện gì?"

Triệu Thiết Trụ: ". . . Không có gì, chỉ vội tới thỉnh an nghĩa phụ. Đúng rồi, nghĩa phụ, Nguyên Hạo làm chuyện gì đắc tội lão nhân gia ngài vậy?"

"Hắn không có làm sai chuyện gì, là bệ hạ phái hắn đi làm một việc."

"Bệ hạ phái hắn đi làm việc?" Triệu Thiết Trụ kinh ngạc: "Bệ hạ chẳng lẽ không biết thanh danh lão yêu hắn?"

"Đương nhiên biết, bệ hạ chính là để cho lão Cửu đi làm chuyện xấu." Lục Tổng quản thản nhiên nói.

Triệu Thiết Trụ là Đại đương đầu Giám sát ti, Lục Tổng quản mấy năm nay dần dần uỷ quyền, hắn chính là người có quyền lực lớn nhất Giám sát ti.

Người như vậy đương nhiên không phải ngu xuẩn.

Hắn rất nhanh đã phản ứng lại, ý thức được Càn đế phái Lục Nguyên Hạo đi làm là chuyện gì.

"Bệ hạ để cho Nguyên Hạo đi bảo hộ Ngụy Quân?" Triệu Thiết Trụ hỏi.

Lục Tổng quản gật đầu.

Triệu Thiết Trụ nóng nảy: "Nghĩa phụ, ngài sao có thể để cho Nguyên Hạo đi làm chuyện này? Cái này là đòi mạng người. Chuyện mà Ngụy Quân làm là quá nguy hiểm, ai dính vào người đó chết, huống chi là Nguyên Hạo."

Trong Giám sát ti cũng có lục đục với nhau, nhưng chín nghĩa tử của Lục Tổng quản trêи chỉnh thể vẫn là cùng tiến thối, cảm tình tương đương không tệ.

Chẳng sợ Lục Nguyên Hạo là một phế vật, nhưng Triệu Thiết Trụ nuôi một con chó cũng có thể nuôi ra cảm tình, huống chi đã dẫn theo Lục Nguyên Hạo nhiều năm như vậy.

Lục Tổng quản liếc mắt nhìn Triệu Thiết Trụ một cái, thản nhiên nói: "Gấp cái gì?"

"Có thể không gấp sao? Nghĩa vụ, ngài đây là đẩy lão Cửu vào trong hố lửa đó." Triệu Thiết Trụ nói.

"Hố lửa thật là hố lửa, nhưng lão Cửu sẽ không gặp chuyện không may." Trong giọng nói Lục Tổng quản có tự tin thật lớn.

Triệu Thiết Trụ dần dần bị tự tin của Lục Tổng quản cảm nhiễm, nhưng hắn không rõ ràng: "Nghĩa vụ, vì sao? Sau lưng Ngụy Quân có người?"

"Không phải Ngụy Quân, là lão Cửu."

"Nguyên Hạo?" Triệu Thiết Trụ cảm giác đầu mình không đủ dùng: "Nguyên Hạo có thể có ích lợi gì?"

"Thời điểm ngươi vào vừa lúc nhìn thấy lão Cửu chứ?"

"Có thấy." Triệu Thiết Trụ gật đầu.

"Tình huống của hắn thế nào?"

"Cũng không tệ lắm, nghĩa phụ cũng sẽ không hạ nặng tay đối với hắn, hắn sẽ không bị thương." Triệu Thiết Trụ nói.

Lục Tổng quản khóe miệng xuất hiện một chút tươi cười: "Ta vừa rồi dùng chín thành lực."

Triệu Thiết Trụ lúc này vẻ mặt chính là một bộ danh họa thế giới.

"Nghĩa. . . phụ, ngài nói cái gì?" Triệu Thiết Trụ không thể tin được lỗ tai của mình.

Lục Tổng quản lặp lại: "Ta vừa rồi dùng chín thành lực."

"Nhưng Nguyên Hạo hắn cũng không có bị thương." Triệu Thiết Trụ không rõ ràng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play