Ngày mùng Một đầu năm, Trần Niên chính thức nghênh đón sinh nhật tròn 25 tuổi, lần này không tổ chức tiệc chiêu đãi thân bằng quyến thuộc mà chỉ là buổi tiệc gia đình ấm áp, thế nhưng quà tặng cũng không thiếu, đa số đều được gửi về từ trong và ngoài nước như năm ngoái.
Chỉ mở quà thôi đã tốn không ít thời gian, thêm phần phải đi thăm người thân, đến mùng Năm thì Trần Niên mới rảnh rỗi, cô về đến nhà đã ngã lên ghế sô pha một cách mất hình tượng, dép bông cũng bị đá đầu một chiếc đuôi một chiếc.
Trình Ngộ Phong nhặt dép bông lên, đặt cho nó nằm lại ngay ngắn, sau đó anh mới ngồi xuống bên cạnh cô, cô rất tự nhiên đưa chân qua: “Xoa bóp cho em chút đi.”
Trình Ngộ Phong nhẹ nhàng nắn b óp bắp chân Trần Niên, cô nhắm mắt lại đầy thoải mái.
Tết đi thăm người thân, chủ đề trò chuyện đơn giản chỉ có 3 loại: thành tích học tập của con cái, ai độc thân thì bị hối kết hôn, đã kết hôn thì bị hối sinh con, Trần Niên là người đã lập gia đình nên câu hỏi phải nghe nhiều nhất là tính khi nào sinh.
Thật ra Trần Niên cảm thấy thời điểm đã thích hợp rồi, nhìn con của người khác đáng yêu như vậy, cô cũng ngứa ngáy trong lòng, muốn sinh một bé nhưng mấy chuyện này không phải chỉ một mình cô là quyết định được.
Dường như ai kia không có vẻ nóng vội chút nào hết?
Trần Niên tựa đầu lên vai Trình Ngộ Phong, ngón tay vô thức vuốt v e chiếc cúc chỗ ống tay áo anh, hắng giọng: “Trình tiên sinh, cái đó, anh đã chuẩn bị sẵn sàng để làm bố chưa?”
Trình Ngộ Phong bỗng nhiên khựng lại, đầu tiên là cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô, sau đó chăm chú nhìn vào bụng dưới của cô, ánh mắt trở nên mừng rỡ điên cuồng.
Trần Niên vừa nhìn là biết anh hiểu lầm bèn vội xua tay, nói: “Không có.”
“Chỉ là mấy hôm nay ai gặp cũng hỏi nên em muốn trưng cầu ý kiến của anh một chút.”
Dù sao mọi biện pháp tránh thai đều do anh làm, ngoại trừ lần ngoài ý muốn kia, còn lại thì cấp độ cẩn thận có thể nói là giọt nước cũng không lọt để miêu tả.
Có điều dựa vào phản ứng mới vừa rồi của anh, trong lòng cô đã hiểu được đại khái.
Thật ra, đối với chuyện sinh con, Trình Ngộ Phong định 2 năm nữa mới tính, thứ nhất là vì nghĩ tới Trần Niên còn nhỏ tuổi, thứ hai là sự nghiệp cô đang ở trong giai đoạn quan trọng, nếu có con tất nhiên sẽ phân tán phần lớn tinh lực của cô.
Thế nhưng khoảnh khắc đắm chìm trong cảm giác “hiểu lầm” đẹp đẽ nào đó, anh lại phát hiện bản thân không đè nén được niềm vui phát ra từ tận đáy lòng.
Trình Ngộ Phong trầm tư suy nghĩ, Trần Niên lẳng lặng đợi một hồi, nhớ tới bé gái xinh xắn đáng yêu của chị họ nên cô hạ quyết tâm: “Sinh đi, sinh thôi.”
“Em muốn sinh một đứa con gái, sau này sẽ mua cho con thật nhiều búp bê và váy áo xinh đẹp.”
Trình Ngộ Phong nhìn cô, buồn cười nói: “Vậy nếu sinh con trai thì sao?”
“Thì sinh tiếp đứa nữa, anh trai bảo vệ em gái cũng được mà.”
“Lỡ đâu vẫn là con trai?”
Cũng đúng ha, Trần Niên phát sầu, xác suất sinh trai hay gái là ngẫu nhiên chứ không theo ý cô muốn, nói gái là gái, dường như nghĩ đến điều gì đó, cô kích động nhảy cẫng lên: “Vậy nên…. là sinh?”
Trình Ngộ Phong giả vờ thở dài, tự giễu mà nói: “Nếu không sinh nữa sẽ già đến nơi rồi.”
Đầu lông mày Trần Niên nhướng loạn cả lên: “Không già không già.”
Rõ ràng buổi tối vẫn khỏe mạnh như rồng như hổ.
“Vậy từ giờ trở đi, chúng ta sẽ chuẩn bị để mang thai, để em nghĩ xem vấn đề ăn uống, làm việc và nghỉ ngơi, còn có trạng thái tâm lý nữa…”
Chưa tìm hiểu chưa biết, thì ra để mang thai còn nhiều thứ cần thiết phải chú ý như vậy, Trần Niên điểm lại hết một lượt những hạng mục cần chú ý rồi vỗ vỗ lên vai Trình Ngộ Phong, nói một cách thấm thía: “Trình tiên sinh à, trách nhiệm sinh con giao cho anh đấy.”
Trình Ngộ Phong véo véo gò má cô, nói đùa: “Dù sinh ra con trai cũng không cho phép em ghét bỏ.”
Sao lại ghét bỏ?
Biết anh đang nói đùa, Trần Niên cũng nghiêm nghị trả lời: “Không ghét con trai, ghét bố nó.”
“Ha ha ha…. đừng…. đừng cù em!”
“Trình Ngộ Phong, anh đừng trẻ con như vậy có được không?! Ha ha ha….”
“Ông xã, ông xã, em sai rồi!”
Cái Tết đầu tiên sau khi cưới trôi qua thật sinh động, mỗi ngày đều rong chơi trong hạnh phúc và tiếng cười, chưa kịp nhấm nháp thưởng thức thật kỹ, Trần Niên đã sắp phải đi làm lại ở Sở nghiên cứu.
Người đi làm sớm nhất là chị Lâm.
Chị Lâm theo chủ nghĩa độc thân, hơn nửa cuộc đời đều dốc sức vào lĩnh vực nghiên cứu Vật lý, đạt được vô số giải thưởng và thành quả nghiên cứu, gia đình chị đều đã di dân sang Canada, chị bay sang thăm dịp Tết được 2 ngày, bị bố mẹ tụng kinh tới nỗi bực dọc trong lòng, sợ lại phải tan rã trong không vui nên chị lập tức thu dọn hành lý về nước.
Cũng chẳng còn cách nào, trong mắt thế hệ trước thì phụ nữ không kết hôn là điều vô cùng tồi tệ, bọn họ lo lắng về rất nhiều thứ, thậm chí còn sợ con gái sẽ lẻ loi trơ trọi một mình, không còn ai để dựa vào khi sau này họ qua đời, ngẫm lại, bậc làm cha mẹ rất đáng thương, bọn họ sợ mình có chết cũng không thể nhắm mắt.
Đương nhiên chị Lâm không có bất cứ hứng thú nào với phái nữ, sự yêu thích lớn nhất của chị chính là nghiên cứu Vật lý.
Lúc Trần Niên bước vào phòng thí nghiệm thì chị Lâm và Lập Bằng Phi đã đến rồi, ba người trò chuyện khoảng 10 phút, phó tổ trưởng cũng đến triệu tập mọi người họp.
Chủ đề của buổi họp chủ yếu xoay quanh phương án mở rộng nghiên cứu cảm biến quang, diễn ra trong 1 giờ đồng hồ.
Cuối cùng, phó tổ trưởng tổng kết: “Dự tính khoảng 2 tháng nữa, thành quả công trình nghiên cứu của chúng ta sẽ được công bố, điều này không thể nghi ngờ chính là một đột phá quan trọng, bản thân tôi đang vô cùng chờ mong.”
Mọi người nhìn nhau cười một tiếng, vẻ mặt ai cũng đều có chút kích động.
“Kế tiếp, chúng ta có thể bắt đầu lựa chọn đối tượng thí nghiệm, lát nữa tôi sẽ gửi đến hộp mail của phòng thí nghiệm về tiêu chuẩn lựa chọn, mọi người xin để ý kiểm tra nhận mail.”
“Cuối cùng là rất cảm ơn mọi người ở đây đã cống hiến sức lực cho cảm biến quang, vất vả cả rồi!”
Phó tổ trưởng lại bổ sung: “Nhất là Trần Niên, tôi biết cô ấy từ những ngày bắt đầu công trình nghiên cứu này, có thể đoán được trong quá trình đó đã trải qua bao nhiêu ngăn trở và thất bại nhưng cô ấy chưa bao giờ từ bỏ…. Giờ phút này, chúng ta có thể biến nó từ một khái niệm thành vật thật, không thể bỏ qua công lao của cô ấy.”
Chị Lâm dẫn đầu: “Vỗ tay!”
Gương mặt Lập Bằng Phi nhiễm đầy ý cười, hai tay vỗ đỏ hết cả lên.
Trước mặt nhiều người đi trước như vậy, Trần Niên cảm thấy rất ngại ngùng, cô đứng dậy cúi người chào: “Tôi chỉ làm những chuyện nằm trong sở thích, vừa hay đó lại là chuyện nên làm, nếu như chúng ta cố gắng mang đến một xíu thay đổi cho thế giới này thì đó cũng là điều đáng giá.”
Phó tổ trưởng hưng phấn đỏ hết cả mặt, ông cao giọng: “Tin tôi đi, nó không chỉ mang đến một chút xíu thay đổi thôi đâu, cái nó mang đến chính là sự thay đổi với tính đột phá lớn! Chúng ta cứ rửa mắt mà chờ!”
Trong sự thiết tha mong chờ của mọi người, khoảng thời gian gần 2 tháng trôi nhanh như bóng câu qua cửa sổ, mô hình đầu tiên của cảm biến quang đã thuận lợi ra đời, đối tượng thí nghiệm cũng đã được chọn, thời điểm nghiệm thu thành quả rốt cuộc cũng đến.
Tâm tình của mọi người trong phòng nghiên cứu vào giây phút này giống như đang đứng bên ngoài cửa phòng giải phẫu, chờ đợi một đứa bé được hoài thai chín tháng mười ngày khóc oa oa chào đời.
Đối tượng thí nghiệm là một người đàn ông trung niên bị mù bẩm sinh, chưa bao giờ được thấy qua ánh sáng.
Trong khoảnh khắc đeo lên cảm biến quang, khuôn mặt vốn hơi căng thẳng và kích động của ông ấy dường như bị đóng băng, người trong phòng thí nghiệm thấy thế thì cảm giác trái tim như thót lên tới cổ họng.
Đây không phải là phản ứng trong tưởng tượng của mọi người.
Sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?
Ngay cả chị Lâm có tính cách ôn hoà mà giờ cũng hiện lên vẻ nôn nóng, Trần Niên nín thở tập trung, cô mở to hai mắt nhìn hai hàng nước mắt chảy xuống từ trên mặt người đàn ông kia.
Kế tiếp, ông ấy bỗng phát ra một âm
thanh với cảm xúc khó tả, nước mắt tuôn rơi càng lúc càng nhiều, lồ ng ngực phập phồng dữ dội, bàn tay đang vịn thành ghế của ông ấy bắt đầu nổi cả gân xanh.
“Đây…. đây là màu gì?”
Hốc mắt Trần Niên cũng nóng lên theo, vẻ mặt lại tràn ngập ý cười: “Đây là màu vàng.”
“Màu vàng?” Người đàn ông mỉm cười đầy thỏa mãn như một đứa bé ngây thơ, “Thì ra đây chính là màu vàng.”
Trần Niên lại nói: “Thứ vừa rồi chú trông thấy chính là trái chanh.”
“Trái chanh?” Ông ấy kinh ngạc lặp lại, “Thì ra trái chanh là thế này.”
Những màu sắc đỏ cam vàng lục lam chàm tím và những món đồ đại biểu cho chúng đều trở thành hình ảnh tươi sáng sống động trong đầu người đàn ông này.
“Anh thấy được rồi.” Ông ấy sốt ruột tìm đến bàn tay bên cạnh của vợ, “Bà xã ơi, anh nhìn thấy được rồi!”
Người vợ đã khóc không thành tiếng.
Thế giới của ông đã từng giống như lời một bài hát: “.... Trước mắt đen không phải đen, bạn nói trắng là trắng thế nào….”
Bây giờ ông đã nhìn được những sắc màu sặc sỡ, chúng thần kỳ như vậy, xinh đẹp như vậy, đẹp tựa như cầu vồng bất ngờ xuất hiện trong cuộc đời ông.
“Cảm ơn mọi người!” Người đàn ông ngẩng đầu lên, vừa khóc vừa cười, “Còn rất nhiều người đang sống trong bóng tối như tôi, bọn họ nhất định cũng sẽ vô cùng biết ơn những gì mà mọi người đã làm….”
Ông khuỵu gối xuống giống như sắp quỳ, Lập Bằng Phi nhanh mắt liếc thấy vội đưa tay cản ông lại.
Được vợ giúp đỡ đứng vững, ông ấy cười nói: “Bà xã, nếu có thể được thấy dáng vẻ của em dài ngắn ra sao, nếu có thể được thấy nụ cười của em đối với anh thì đời này anh đã không còn nuối tiếc gì nữa.”
“Đồ ngốc này.” Người phụ nữ nín khóc, mỉm cười.
Đương nhiên, dựa theo kỹ thuật hiện giờ vẫn chưa thể nào truyền được những chuyển động đến dây thần kinh thị giác nhưng điều này lại mang đến cho Trần Niên một ý tưởng mới: có cách nào giúp người mù trông thấy thế giới chân thật này thông qua cảm biến quang hay không?
Trái tim cô thoáng run rẩy vì suy nghĩ này.
Cảm biến quang phiên bản đầu tiên thành công đã khiến các thành viên trong phòng thí nghiệm hưng phấn tinh thần, tổ trưởng tự mình bao một phòng ăn lớn tại nhà hàng Như Ý, mời mọi người đến ăn mừng, Trần Niên bị mọi người quấn lấy nên cũng uống một chút rượu, sau khi bữa tiệc kết thúc, cô choáng váng được Trình Ngộ Phong đưa về.
Tắm rửa vẫn do Trình Ngộ Phong giúp đỡ, tắm táp sạch sẽ thì Trần Niên nằm trên giường hát nhạc thiếu nhi, Trình Ngộ Phong đặc biệt ghi âm để làm chứng, ngày hôm sau tỉnh lại, cô xấu hổ tới mức chôn đầu trong chăn không chịu ra, dùng sức chín trâu hai hổ mà không thể tiêu diệt cái bằng chứng kia được.
Trình Ngộ Phong thậm chí còn tuyên bố sau này sẽ phát lại cho con gái nghe, cô nghĩ tới sự ngốc nghếch này mà giơ hai tay che mặt, thở dài: “Em đã uống rượu rồi.”
Công sức chuẩn bị cho việc mang thai đều đổ sông đổ bể.
“Cứ thuận theo tự nhiên thôi.”
Trần Niên gật đầu: “Cũng chỉ có thể như thế.”
“Đúng rồi, hai hôm trước em nhận được thư của bọn nhỏ, chúng bảo mới tìm được một con suối trong núi, mời em đến xem.”
Vừa hay công việc bên phòng thí nghiệm đã tạm thời qua khỏi giai đoạn gấp rút, ra ngoài giải sầu một chút cũng là chuyện tốt.
Trình Ngộ Phong nghĩ nghĩ: “Cuối tuần sau anh rảnh.”
Trần Niên đẩy anh ngã nhào lên giường rồi hôn lên mặt anh chùn chụt mấy cái: “Người hiểu ta chỉ có mỗi Trình tiên sinh mà thôi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT