Giả Huy Hoàng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nhận ra sắc mặt bạn gái khác thường, tự biết có lẽ đề tài kế tiếp mình không tiện nghe ở đây, anh bèn cầm điện thoại lên, nói: "Tôi ra ngoài gọi điện cho bạn."
Lộ Chiêu Đệ chưa từng nhắc đến tình hình trong nhà với Giả Huy Hoàng, bố mẹ cô chưa bao giờ có mặt trong những cuộc họp phụ huynh ở trường, mỗi khi lễ tết hay nghỉ hè, cô đều ở lại trường học, anh còn nghi ngờ có lẽ cô mồ côi nữa, có điều chuyện này là việc riêng của mỗi người, hơn nữa hai người vừa mới quen biết không bao lâu, anh cũng không tiện hỏi.
Cuối cùng cũng có một ngày, cô sẽ sẵn lòng nói hết tất cả mọi chuyện cho anh biết.
"Đã gần 2 năm rồi em không về nhà," Lộ Chiêu Đệ chậm rãi thở ra một hơi, nở nụ cười nhưng giọng nói cay đắng lại bán đứng nỗi lòng thực sự của cô: "Niên Niên, chị bảo có phải là em quá ích kỷ không?"
Người nào mà ngày thường càng ẩn nhẫn, hướng nội bao nhiêu, một khi gặp phải tổn thương, hơn nữa là tổn thương đến từ người thân nhất trong đời, lấy tính cách mẫn cảm làm chất xúc tác thì nỗi đau đó sẽ bị phóng đại gấp trăm triệu lần, trừ việc trốn tránh ɭϊếʍ láp vết thương một cách bất lực, ngoài ra không còn cách nào khác.
"Không, em không ích kỷ." Trần Niên nắm hai tay Lộ Chiêu Đệ, "Chỉ là em vẫn chưa thể bước khỏi lằn ranh kia trong lòng, không sao đâu, cứ từ từ đi."
"Thời gian vẫn chưa đủ," Lộ Chiêu Đệ lắc đầu, "Có lẽ suốt cả đời này cũng không đủ... em không biết nên đối mặt với bọn họ thế nào, em thực sự không biết..."
"Bọn họ thật sự coi em là con gái sao? Trong mắt bọn họ, em chỉ là một quân cờ dùng để tranh giành lợi ích, bây giờ hoàn toàn không còn giá trị lợi dụng, bọn họ còn lo lắng cho em làm gì?"
Lộ Chiêu Đệ không nói nên lời, đáy mắt đong đầy nước mắt, cô cắn chặt răng không cho nó rơi xuống, trông vừa quật cường lại yếu đuối làm sao.
Trần Niên đi tới ôm lấy Lộ Chiêu Đệ, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô ấy.
Lộ Chiêu Đệ nuốt ngược nước mắt vào trong: "Niên Niên, chị cảm thấy em có nên tha thứ cho họ không?"
Mặc dù về sau Trần Niên mới biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có một khoảng thời gian, cô cực kỳ thất vọng đối với Lộ Cát Tường và Miêu Phượng Hoa nhưng quan hệ giữa cô và bọn họ không thân thiết, cô sẽ không có cảm xúc nào quá kịch liệt.
Không giống Lộ Chiêu Đệ, đó là bố mẹ cô ấy, đồng thời cũng là người tổn thương cô ấy sâu nhất, cô ấy khó tha thứ được cũng là chuyện thường tình.
"Dù em quyết định thế nào, chị đều ủng hộ em." Trần Niên mãi mãi đứng về phía Lộ Chiêu Đệ, "Chỉ cần em vui vẻ là được."
"Cho dù em không quay về cũng được, dù sao thì nhà chị chính là nhà em, bố mẹ chị chính là bố mẹ em, bạn trai chị chính là….”
Lộ Chiêu Đệ nín khóc mỉm cười, không nhìn được cắt lời cô: "Chính là gì?"
Trần Niên véo khuôn mặt cô ấy hai cái: "Chính là anh rể của em."
"Niên Niên, em phát hiện da mặt chị dày lên rồi đấy." Trước đây, Trần Niên tuyệt đối sẽ không nói mấy từ như "Anh rể" này ra miệng đâu.
"Hết cách rồi," Trần Niên thở dài đầy ngọt ngào, "Học theo Trình tiên sinh nhà chị đấy. Chị nói cho em biết, đừng nhìn ngày thường anh ấy nghiêm túc chỉn chu nhưng thật ra….”
Giả Huy Hoàng đi lung tung không mục đích hết một vòng bên ngoài, trở về đã thấy hai cô gái chụm đầu lại với nhau, thủ thỉ thù thì giống như đang chia sẻ bí mật gì đó khiến anh do dự không biết có nên tới hay không.
Không ngờ, Lộ Chiêu Đệ thấy anh, giơ tay lên vẫy vẫy.
"Bạn trai Niên Niên muốn mời ăn cơm trưa, anh cũng đi cùng nhé."
Giả Huy Hoàng hiển nhiên rất bất ngờ nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Trình Ngộ Phong đã đặt phòng riêng ở khách sạn Kim Diệp, sau khi xử lý công việc xong thì vẫn còn cách giờ hẹn khá sớm, anh bèn gọi điện thoại cho Trần Niên hỏi có cần đến đón bọn họ không.
Trần Niên và Lộ Chiêu Đệ đang dạo phố, thực ra cũng chẳng có gì muốn mua, chỉ đơn giản đi loanh quanh giết thời gian, vì thời tiết bên ngoài quá nóng nên bọn họ trốn vào trung tâm thương mại.
Giả Huy Hoàng là một tay gắp thú bông điêu luyện, không biết anh thao tác thế nào mà không tới 5 phút, trong lòng Lộ Chiêu Đệ và Trần Niên đã ôm mỗi người hai con thú nhồi bông.
"Còn muốn con nào không?" Giả Huy Hoàng ưu tiên hỏi bạn gái.
Đôi tình nhân bên cạnh đã tốn mười mấy đồng nhưng tay cô gái tóc ngắn vẫn trống trơn, nghe thấy câu này, cô gái đó muốn phun máu, trừng bạn trai, nói không chút nể nang: "Anh thật vô dụng."
Sau đó thở hổn hển bỏ đi, cậu bạn trai vội vàng đuổi theo.
Trần Niên lặng lẽ giơ một ngón tay cái với Lộ Chiêu Đệ.
Mặt Lộ Chiêu Đệ cũng lặng lẽ đỏ ửng, cô nói với Giả Huy Hoàng đang nóng lòng muốn thử: "Được rồi, đừng gắp nữa."
"Được, nghe theo em."
Vừa vặn lúc này điện thoại Trình Ngộ Phong gọi tới, Trần Niên bắt máy: "Không cần đâu, bọn em tự bắt xe tới." Đọc truyện online nhanh nhất tại N h ay*ho.com | N h ảy*hố truyện full
Hiện nay, việc đặt xe online rất thuận lợi nhưng vẫn còn một số lỗ hổng không an toàn do việc quản lý nền tảng không đủ tiêu chuẩn. Bình thường Trần Niên sẽ không bắt xe một mình nhưng dù sao giờ cũng có ba người, một người trong đó lại là nam nên cũng không sao.
Chỉ có điều vì lý do an toàn, Trần Niên vừa ngồi lên xe vẫn gửi định vị và thông tin liên quan của chủ xe cho Trình Ngộ Phong.
Nửa tiếng sau, đoàn người Trần Niên đến phòng riêng, vừa mở cửa ra, Giả Huy Hoàng nhìn thấy Trình Ngộ Phong đứng trước tấm bình phong thì suýt chút nữa đã nhảy dựng lên, thậm chí còn lắp bắp: "Anh, anh... tháng Sáu năm ấy, máy bay hạ cánh khẩn cấp ở sân bay thành phố S, lúc đó tôi cũng ở trên máy bay!"
Giả Huy Hoàng không nhớ rõ người đàn ông trước mắt tên gì nhưng anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên màn thông báo hài hước của vị cơ trưởng này và lúc anh ta bước từ trên máy bay xuống, bóng lưng cao to vĩ đại đến như vậy...
Đây mới thực sự là đàn ông.
Trận tai nạn kinh hồn trên không và sống sót sau tai nạn ấy là nét bút sâu sắc nhất trong sinh mệnh Giả Huy Hoàng, khi anh có quyền lựa chọn tương lai cho chính mình, anh đã quyết tâm phải đến Chiêu Hàng làm nhân viên bảo trì máy bay.
"Xin chào,” Trình Ngộ Phong trịnh trọng vươn tay ra, "Tôi là Trình Ngộ Phong.”
Theo phản xạ có điều kiện, Giả Huy Hoàng đưa tay ra sau lưng chùi chùi rồi mới nắm chặt tay Trình Ngộ Phong, một chàng trai đã từng ngông cuồng tự đại mà giờ khắc này lại mỉm cười đầy ngại ngùng: "Tôi là Giả Huy Hoàng."
Trần Niên và Lộ Chiêu Đệ không hẹn cùng nở nụ cười.
Sau khi bốn người ngồi xuống, Trình Ngộ Phong đưa thực đơn cho Lộ Chiêu Đệ và Giả Huy Hoàng, bọn họ khá câu nệ nên chỉ chọn hai món, Trần Niên cầm thực đơn về, lại chọn thêm mấy món Lộ Chiêu Đệ thích ăn nữa.
Chủ tùy khách tiện mà. Hì hì hì, dù sao mấy món Lộ Chiêu Đệ thích ăn cô cũng thích.
Trình Ngộ Phong khẽ véo tay bạn gái dưới gầm bàn, Trần Niên cũng chọc chọc lại mu bàn tay anh như đùa giỡn.
Lộ Chiêu Đệ không nhìn thấy bọn họ tương tác nhưng vẫn cảm nhận được sự yêu thương từ ánh mắt của cả hai, thì ra yêu một người thật sự không thể giấu được vì đôi mắt sẽ biểu lộ tất cả.
Cô thật lòng cảm thấy vui vẻ cho Trần Niên.
Nhân viên phục vụ lần lượt mang món ăn lên rồi đóng cửa lại đi ra ngoài.
Trình Ngộ Phong luôn có thể săn sóc rất tốt cảm thụ của mỗi người trên bàn cơm, cho dù tuổi tác cách biệt, anh cũng trò chuyện vui vẻ với bọn họ được.
Giả Huy Hoàng bắt đầu mở máy hát, hỏi thăm rất nhiều vấn đề liên quan đến bảo trì máy bay, Trình Ngộ Phong dựa theo hiểu biết của mình kiên nhẫn đáp lại, không thấy bực bội chút nào.
Một bữa cơm cả chủ lẫn khách đều vui vẻ.
Cuối cùng, Giả Huy Hoàng thẳng thắn nói ra lý tưởng của mình, thuận tiện bày tỏ tuy bây giờ kết quả học tập còn chưa tốt nhưng anh nhất định sẽ nỗ lực. Trình Ngộ Phong nhìn chàng trai mang đầy hoài bão trước mặt, nâng ly trà lên, cười nói: "Chúc cậu tương lai sẽ trở thành một thành viên của Chiêu Hàng.”
Giả Huy Hoàng kích động đến mức suýt chút nữa đánh rơi chiếc ly….
Lộ Chiêu Đệ còn phải làm gia sư lúc 2 giờ chiều, địa điểm vừa hay cũng ở gần đây, ăn cơm xong, trò chuyện một lúc, cô liền lôi Giả Huy Hoàng đi, thuận tiện mang theo túi trứng gà và hũ đậu que ngâm chua. Cập nhật chương mới nhất tại Nhayho. com | Nhảy hố truyện
Buổi chiều Trình Ngộ Phong còn có nhiệm vụ bay đến thành phố A, Trần Niên ở thành phố S không có chuyện gì khác, cô muốn ở cùng với bố mẹ nhiều hơn trước khi ra nước ngoài nên đương nhiên cũng muốn về nhà. Sau khi hai người lên phòng nghỉ ngơi khoảng nửa tiếng, Trình Ngộ Phong đưa Trần Niên đến sân bay trước, tiếp theo là đến phòng cơ trưởng làm công tác chuẩn bị liên quan trước khi bay.
2 giờ 40 phút, máy bay cất cánh đúng theo lịch trình.
Máy bay tiến vào tầng bình lưu, sau khi nhận món ăn xong, Trần Niên bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, sau đó mơ mơ màng màng ngủ thϊế͙p͙ đi, chờ khi tỉnh lại thì máy bay đã vào khoảng không của thành phố A.
Bên trong buồng lái, Trình Ngộ Phong mở vô tuyến liên lạc ——
"Chiêu Hàng 1375, độ cao 7300m, tọa độ 500, tốc độ 300 hải lý, chuẩn bị tiến đến gần thành phố A, tiếp nhận chỉ thị đài chỉ huy."
"Chiêu Hàng 1375, radar đã nhận được tín hiệu, dự tính hạ cánh tại đường băng số 19."
Trình Ngộ Phong lập lại: "Dự tính hạ cánh tại đường băng số 19, Chiêu Hàng 1375."
"Chiêu Hàng 1375, giảm độ cao và duy trì ở 5000m, điều chỉnh áp suất khí quyển 1014 Pa, giảm tốc độ còn 220 hải lý.”
Trình Ngộ Phong lập lại lần nữa.
"Chiêu Hàng 1375, xoay trái hướng 160 độ, bắt đầu đáp xuống đường băng 19 bên trái bằng hệ thống ILS.”
...
"Chiêu Hàng 1375, liên hệ đài quan sát 121.5 thành phố A.”
Trình Ngộ Phong lại liên lạc với đài quan sát.
Đài quan sát thành phố A: "Chiêu Hàng 1375, tiếp tục đến gần, có thể hạ cánh đường băng 19 bên trái, sức gió mặt đất 180m/h, 5m/s, báo cáo chuẩn bị hạ cánh.”
"Đài quan sát thành phố A, chuẩn bị hạ cánh.”
Sau khi Trình Ngộ Phong báo cáo, đài quan sát lại yêu cầu anh liên hệ mặt đất.
Mặt đất: "Chiêu Hàng 1375, đáp dọc theo đường băng A3, C5, hạ cánh vị trí 108, hạ cánh đúng chỗ báo cáo.”
Trình Ngộ Phong thuật lại thông tin then chốt, sau đó dựa theo chỉ thị, dừng máy bay ở vị trí 108.
"Đã hạ cánh đúng chỗ, cảm ơn chỉ huy, tạm biệt.”
"Không cần khách sáo, tạm biệt."
...
Sau khi xuống máy bay, Trần Niên ở nguyên một chỗ chờ Trình Ngộ Phong chạy tới sau khi hoàn thành thủ tục bàn giao, anh đưa cô về nhà họ Diệp, dưới sự thịnh tình giữ lại của Dung Chiêu, anh vẫn ở lại ăn cơm tối.
Mười ngày tiếp theo, Trần Niên gần như không ra ngoài, mỗi ngày, sau khi mặt trời lên, ăn sáng xong, cô đều bơi vài vòng trong bể bơi trước biệt thự, Dung Chiêu ngồi trên ghế bên cạnh nhìn con gái linh hoạt như nàng tiên cá bơi qua bơi lại trong nước, khóe miệng bà cứ mỉm cười trong vô thức, ánh mắt tràn đầy quyến luyến cùng yêu thương, tựa như nhìn thế nào cũng không đủ.
Trần Niên chơi thỏa thích trong hồ bơi cả buổi sáng, sau khi ăn cơm trưa xong, Dung Chiêu thu dọn hành lý giúp cô.
Học kỳ sau, Trần Niên sẽ đến một trường nổi tiếng ở miền Tây Hoa Kỳ với tư cách là sinh viên trao đổi có học bổng trong một năm. Phía trường học yêu cầu cô tới báo danh vào ngày 5 tháng Bảy.
Từ nhỏ cô đã quen sống độc lập, loại chuyện thu dọn hành lý nhỏ nhặt này đương nhiên không cần Dung Chiêu bận tâm nhưng người làm mẹ đều luôn muốn làm thêm chút gì đó cho con mình.
Tuy Diệp Minh Viễn đã khuyên nhủ nhiều lần nhưng nghĩ tới việc con gái sắp rời xa mình, Dung Chiêu lại không nhịn được đỏ hoe vành mắt, bà cũng biết con cái lớn lên đều muốn bay ra thế giới bên ngoài, hiểu thì hiểu nhưng vẫn không bỏ được.
"Niên Niên, con ở Mỹ có gì không quen thì nhất định phải gọi điện nói cho bố mẹ đấy."
"Mẹ à, con..." Trần Niên quay đầu lại, thấy cơ thể mẹ lảo đảo, cô nhanh chóng chạy tới, "Mẹ ơi!"
Mặt Dung Chiêu trong nháy mắt không còn giọt máu, ngã oặt vào lòng cô.
Trần Niên bối rối không biết phải làm sao, vài giây sau mới phản ứng được, cô la lớn: "Bố ơi, bố mau lên đây, mẹ ngất rồi!"
***
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT