Trên đường về nhà, Trần Niên thuận tiện đi mua một cái khóa cửa cùng bàn chải đánh răng.
Đây cũng là một việc lạ, buổi sáng cô vừa đến nhà thì phát hiện khoá cửa phòng trong không thấy, tìm một vòng mới thấy nó nằm ở góc tường rêu xanh ẩm ướt, xem dấu vết bên trên dường như là bị người ta đập vỡ, Trần Niên không khỏi kinh hoảng.
Tuy rằng không thể nói nhà cô chỉ có bốn bức tường nhưng thứ đáng giá nhất trong nhà là cái TV màu second-hand mà mẹ cô mua với giá một trăm tệ, còn thường xuyên không có tín hiệu, ngày thường đều đặt ở trong góc tích bụi chứ đừng nói sổ tiết kiệm tiền mặt gì đó, nếu thực sự có ăn trộm thì nhất định là hai tay trống trơn thất vọng đi về.
Trần Niên kiểm tra trong phòng ngoài phòng một lần, TV còn, rượu hoa điêu cũng còn, trong phòng bếp nồi chén gáo bồn cũng không mất, nhưng thật ra…… Bàn chải đánh răng của cô lại không thấy.
Một cái bàn chải đánh răng giá mấy tệ có gì tốt để trộm? Huống chi bàn chải đó cô đã sử dụng qua.
Trương Nghệ Khả từng kể rằng một số kẻ biến thái thường thích trộm quần áo, đồ dùng cá nhân của các cô gái để thỏa mãn dục vọng bệnh hoạn của chúng, nghĩ đến bàn chải đánh răng của mình có thể cũng…… Da đầu Trần Niên tê dại từng đợt, cánh tay cũng nổi da gà.
Cô không thể tưởng tượng được nữa, việc bàn chải đánh răng không cánh mà bay là một sự thật hiển nhiên.
Trần Niên ở trong sân đi tới đi lui, phân tán lực chú ý của mình.
Giàn nho tới mùa bởi vì không có người hái nên phần lớn đã trở thành bữa ăn của lũ bướm, chim chóc và ong mật, không có sự tô điểm của trái cây, cành lá vẫn xanh như cũ, ánh nắng buổi chiều làm cho những giọt nước đọng lại trên mặt lá giống như từng viên kim cương vỡ vụn.
Bên ngoài giếng nước có một vòng rêu xanh non, chắc là vừa mới mọc ra sau cơn mưa.
Tất cả mọi thứ xung quanh cô đều quen thuộc đến thế.
Trần Niên đi đến bức tường thấp, không cẩn thận làm phiền con gà trống đậu bên trên cành cây sát bức tường, đôi mắt nhỏ màu xanh lá cây của nó kinh ngạc trừng cô một cái, run rẩy vung hai cánh bay xuống.
Bên nhà cậu cũng thật yên lặng.
Đi một đường từ thị trấn về nhà, trong những lời bàn tán sôi nổi trên đường phố về cậu và mợ, Trần Niên đã biên soạn một phiên bản tương đối hoàn chỉnh. Sau khi nhận được một khoản tiền lớn từ chỗ chú Diệp, bọn họ lập tức đi lên huyện mua một căn nhà, có người nói là họ đã trả đứt, cũng có người nói là còn phải vay thêm.
Mợ còn đi thụ tinh trong ống nghiệm, đây là trường hợp đầu tiên ở thị trấn Đào Nguyên từ trước đến nay, điều này giúp mợ có đủ mặt mũi, bà ta ngẩng đầu ưỡn ngực đi trong thị trấn, mọi người nhìn bụng bà ta rồi tấm tắc bảo lạ, nói bà ta mang theo một chậu châu báu bên người.
Còn không phải là chậu châu báu sao? Nghe nói toàn bộ quá trình thụ tinh trong ống nghiệm có giá nào dưới mười mấy vạn đâu? Đầu năm nay có nhà ai sinh một đứa trẻ quý giá như vậy? Đứa bé sinh ra từ một ổ vàng như thế thì tương lai nhất định cũng sẽ có cuộc sống sung sướng giàu sang.
Hơn nữa, chẳng phải còn có Lộ Chiêu Đệ như cây rụng tiền sao? Chỉ một khoản tiền mà đã có thể trả hết được ân tình dưỡng dục mười mấy năm à? Miêu Phượng Hoa ở thị trấn Đào Nguyên này như con đỉa hút máu, dựa theo tính tình không biết thỏa mãn của bà ta, nếm được vị ngọt như vậy sao có thể dễ dàng buông tay?
Phong thuỷ luân chuyển, tất cả những người phụ nữ trong thị trấn, bao gồm những người từng chế nhạo Miêu Phượng Hoa là gà mái không biết đẻ trứng đều ghen tị với bà ta. Cô nàng Tây Thi đậu phụ trước kia có xích mích với bà ta thì trong một đêm trăng mờ đã cùng mẹ chồng mang quà đến tặng, chường mặt mo ra mà ăn nói khép nép lấy lòng.
Đã từng suýt nữa vung tay đánh nhau, cãi lộn tới nỗi ngươi chết ta sống mà bây giờ cũng bị xí xóa thành những việc nhỏ xíu không đáng kể, nhưng việc này lúc đầu vốn cũng là những việc nhỏ xíu mà?
Khi bên này chủ động cúi đầu, bên kia cũng suy xét việc tích đức cho con trai, lại thấy quà bồi tội xem như khá nhiều nên hai bên vui sướng bắt tay giảng hoà, khôi phục mối quan hệ hàng xóm thân thiện.
Trần Niên lắc đầu cười, thế giới của người lớn thật phức tạp, mối quan hệ giữa người với người trở nên thô tục không thuần khiết vì lợi ích. Thế nhưng cô vẫn muốn lớn lên, chỉ có lớn lên mới có thể chuyển gánh nặng đang đè trên vai mẹ qua người mình.
Nghĩ đến đây, cô lấy đi động ra gửi tin nhắn cho mẹ.
“Mẹ thấy có kỳ quái không? Có một ngôi mộ xuất hiện giữa mộ ông ngoại và bố, quan trọng nhất chính là trên bia mộ không có một chữ, không biết là mộ của ai, thanh minh cũng không có ai tảo mộ.”
Nhìn thấy tin nhắn này, ông nội Trình không khỏi rơi nước mắt.
Cháu gái à, đó là mộ của mẹ cháu. Ta mai táng cô ấy ở đó, trên bia mộ không khắc chữ cũng là di nguyện của mẹ cháu, trăm phương nghìn kế không muốn cháu biết cô ấy đã qua đời.
Mẹ cháu giao di động của mình cho ta, giọng nói mà cháu nghe trong tin nhắn thoại là được ghi âm trước khi bệnh nặng, vì không để cháu nghe ra sự khác thường, cô ấy đã cố nén bi thương ghi lại nhiều lần……
Nhưng sao có thể để Trần Niên biết điều đó vào lúc này? Nếu vậy thì không phải đã uổng phí hết những tâm huyết của mẹ cô bé sao?
Ông nội Trình hoàn toàn không biết nên trả lời Trần Niên thế nào nhưng lại sợ cô sinh nghi, chọn thật lâu trong hơn một trăm bản ghi âm của Lộ Như Ý cũng không có cái nào thích hợp, cuối cùng ông đành phải trả lời hai câu.
“Có thể là mộ của người khác. Niên Niên, khi nào con thi chung kết Vật lý?”
Nửa đầu là suy đoán, nửa sau là thắc mắc. Lực chú ý của mọi người dễ dàng bị thu hút bởi những vấn đề khác.
Quả nhiên như dự đoán của ông nội Trình, Trần Niên trả lời: “Con nghe thầy Tằng nói vào cuối tháng Mười nhưng không biết ngày nào.”
Trình Lập Học bắt chước giọng điệu của Lộ Như Ý nhắn một đoạn cổ vũ dài cho cô, thành công đánh tan nghi ngờ của Trần Niên. Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, ông cảm thấy ngôi nhà to lớn lạnh lẽo này thật ngột ngạt bèn buông di động rồi chống quải trượng đi ra ngoài, hai mắt ông bị ánh nắng chói chang đâm thẳng vào khiến hai hàng nước mắt chảy xuống.
Bên kia, Trần Niên ở nhà một đêm sau đó trở lại trường Nhất Trung thành phố S, bắt đầu một vòng huấn luyện khép kín mới. Phòng 303 toà nhà Khoa học tự nhiên không có Âu Dương Bân càng lộ ra vẻ trống vắng, ngay cả tiếng cười cũng ít đi rất nhiều. Cả ba người đều cố gắng hết sức bỏ qua những mất mát cùng tiếc nuối tận đáy lòng, toàn tâm toàn lực chuẩn bị cho vòng chung kết Vật lý.
Thời gian vòng chung kết và lễ trao giải diễn ra từ ngày 31 tháng 10 đến ngày 5 tháng 11, địa điểm tại thành phố A.
Ngày thi đến gần, bầu không khí trở nên căng thẳng hơn, ngay cả thầy Tằng trước nay luôn bình tĩnh cũng lo âu không ngủ được chứ huống chi là ba học sinh, quầng thâm dưới mắt và vẻ mệt mỏi trên mặt họ giống nhau như in. Thầy Tằng nhìn trong mắt mà lo trong lòng, dây thần kinh mỗi người đều bị kéo căng như có thể đứt bất cứ lúc nào, nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là một cách hay.
Vì thế, trước trận chung kết hai ngày, thầy Tằng xin chỉ thị của nhà trường, sau khi được phê chuẩn bèn đưa Trần Niên, Trương Ngọc Hoành cùng Âu Dương Bân, Thu Hàng Hàng đi chơi một ngày, buổi sáng ra ngoại thành đến trang trại nông thôn hái dưa hấu, câu cá mò tôm, giữa trưa trở về nội thành, bao một phòng KTV cho cả đám hát thoải mái.
Thầy Tằng bị bốn học sinh xúi giục chọn bài hát《 Bến Thượng Hải 》, hát đến nỗi lâm li bi đát.
Âu Dương Bân là người cổ động hăng nhất, tiếng hoan hô lớn nhất, vỗ tay tới nỗi đỏ hết cả lên, cậu rất vui vì dù bây giờ không còn ở lớp mũi nhọn nữa nhưng mọi người vẫn nhớ cậu mãi mãi là một thành viên của lớp.
Buổi tối, năm người bọn họ còn đi xem một bộ phim điện ảnh, phim thanh xuân vườn trường, vừa chua chát vừa ngọt ngào.
Dù sau này có mỗi người một phương nhưng bốn học sinh chỉ sợ sẽ khó có thể quên ngày cuối tháng Mười này, cũng sẽ không quên người thầy Tằng Bình Phàm vừa nghiêm khắc như bố vừa thương yêu đám trẻ như mẹ, người đã cùng họ vui chơi thoải mái.
Đây chính là hồi ức thanh xuân tốt đẹp nhất của bọn họ.
Ngày 31 tháng 10, vòng chung kết cuộc thi Vật lý trung học toàn quốc được tổ chức đúng giờ tại thành phố A.
Tổng cộng có 368 học sinh đến từ 32 tỉnh thành trong cả nước. Sau cuộc cạnh tranh khốc liệt trong bảy ngày, cuối cùng đã đặt dấu chấm hết hoặc là viên mãn hoặc là tiếc nuối cho gần một ngàn ngày đêm vất vả trong quá khứ.
Ngày 5 tháng 11, vòng chung kết Vật lý chính thức kết thúc. Lần này có tổng cộng 100 huy chương vàng, 122 huy chương bạc cùng 146 huy chương đồng, trong đó, top 50 người giành huy chương vàng được vào đội huấn luyện quốc gia, trải qua nhiều lần khảo hạch sẽ có 13 học sinh chính thức tiến vào đội tuyển quốc gia, 5 người đứng đầu đại diện cả nước tham gia Olympic Vật lý trung học quốc tế ở nước Anh vào tháng Bảy tới, còn lại 8 người tham gia thế vận hội Olympic Châu Á tại Việt Nam vào tháng Năm.
Trần Niên giành được vòng nguyệt quế trong trận chung kết toàn quốc với số điểm cao nhất là 333 điểm cho cả phần thi lý thuyết và thí nghiệm, đồng thời cũng là nữ sinh duy nhất tiến vào đội huấn luyện quốc gia. Tuy Trương Ngọc Hoành và Thu Hàng Hàng cũng đạt được huy chương vàng, nhưng họ lần lượt xếp hạng 51 và 73, bỏ lỡ cơ hội tiến vào đội quốc gia. Tuy nhiên kết quả của bọn họ cũng khá tốt, được tuyển vào đại học A, đại học B là không vấn đề gì.
Đêm đó, lễ trao giải tổ chức tại trường Nhất Trung ở thành phố A.
Người đầu tiên lên phát biểu là ông Vương Minh Chương, Tổng bí thư Hiệp hội Vật lý Trung Quốc. Ông tổng kết ngắn gọn quá trình từ vòng đấu loại, đấu bán kết đến trận chung kết, bày tỏ lời chúc chân thành và kỳ vọng đến những học sinh đoạt giải. Bài phát biểu của bí thư Vương kéo dài khoảng mười phút và kết thúc bằng những tràng pháo tay nồng nhiệt.
Kế tiếp là người chủ trì tuyên bố danh sách học sinh đoạt giải, sau đó là những vị khách quý lên trao giải và chụp ảnh lưu niệm. Toàn bộ quá trình mất gần một giờ.
Tiếp đến là bài phát biểu của đại diện học sinh. Trần Niên tất nhiên là người đầu tiên lên, người chủ trì đọc hai lần tên cô thì cô mới như vừa tỉnh mộng đứng dậy đi lên sân khấu.
Trên thực tế, tại thời điểm biết kết quả cuối cùng của trận chung kết, Trần Niên như hoá ngốc, cảm giác này giống như cô đã đi trong bóng tối một thời gian dài và cuối cùng cũng nhìn thấy ánh bình minh, hy vọng tràn trề, chim hót hoa nở.... Cô đắm chìm trong niềm vui to lớn, ngồi ngẩn người một lúc lâu nhưng cô thật sự không nghĩ gì, không thể nhớ gì, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Bài phát biểu là do thầy Tằng viết giúp, Trần Niên đọc hai câu rồi bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn về phía dưới sân khấu. Rất nhiều gương mặt trẻ trung xa lạ với vô số đôi mắt đang nhìn cô, cô gấp bài phát biểu lại, trên mặt hiện ra nụ cười nhẹ nhàng, thoải mái tự nhiên mà nói: “Đã có rất nhiều người bảo tôi rằng con gái không hợp với các môn Khoa học tự nhiên.”
“Nhưng tôi không tin điều đó.” Cô mỉm cười tiếp tục nói, “Vì vậy, tôi đã tới đây.”
Tất cả các học sinh có mặt đều biết rằng cô đã phải khó khăn thế nào mới có thể đứng trên sân khấu ngay tại giờ phút này, một vài nữ sinh ngồi dưới sân khấu bị vây quanh bởi một đám nam sinh cũng đã bắt đầu lau nước mắt.
Nhìn những ánh mắt cổ vũ của lãnh đạo dưới sân khấu, Trần Niên kết thúc bài phát biểu của mình bằng một câu nói.
“Vật lý học rất tốt đẹp, đáng giá để các bạn đang ngồi dưới đây phấn đấu cả đời!”
Tiếng vỗ tay vang lên rào rào.
Sau khi lễ trao giải kết thúc, Trần Niên đã được Trình Ngộ Phong đưa đi.
Lúc này đã hơn chín giờ.
Trong xe, Trần Niên ngạc nhiên khi phát hiện Trình Ngộ Phong đã chuẩn bị một món quà như là phần thưởng cho mình, “Là cái gì vậy?”
Cầm trên trong tay quá nặng.
Trình Ngộ Phong khẽ cười, nói: “Xem rồi chẳng phải sẽ biết sao?”
Trần Niên mở hộp ra, bên trong là một quyển từ điển Oxford cao cấp mới tinh, vừa gặp tiếng Anh là cô đã nhức đầu, “Cơ trưởng, vì sao…… Lại tặng em từ điển tiếng Anh vậy?”
“Không phải sau này sẽ đi nước ngoài thi đấu sao? Trình độ tiếng Anh của em……” Trình Ngộ Phong hơi ngập ngừng, dường như anh đang chọn từ cho uyển chuyển nhưng nghĩ lại thấy để cô nhận rõ hiện thực mới có hiệu quả, anh bèn cố ý nói một cách nghiêm túc, “Thật sự chẳng ra gì.”
Trần Niên: “……”
Nói trắng ra như vậy làm cô mất hết mặt mũi nha.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT