Bé gái trong tấm ảnh vốn không phải cô, vậy tại sao cô lại ở đây?

Cho nên đây chỉ là một sai lầm ư? Vậy cô thì sao, cô là gì?!

Vẻ mặt Lộ Chiêu Đệ đã tái xanh trong phút chốc, cơ thể nhỏ bé không kiềm được mà run rẩy, cô nhìn “bố mẹ” xa lạ trước mắt rồi nhìn căn nhà xa lạ này, cảm giác như một đứa bé bị vứt bỏ nơi hoang dã, mờ mịt không biết đường về, cô che mặt chậm rãi ngồi bệt xuống đất, cổ họng phát ra tiếng khóc mà cô đã cố gắng đè nén. 

Diệp Minh Viễn và Dung Chiêu đều bị cô làm cho hết hồn, lo lắng hỏi: “Con à, con sao thế?”

Tiếng khóc lấp đầy cổ họng Lộ Chiêu Đệ, cô liều mạng lắc đầu, muốn nói với họ là mình không sao, lại càng muốn nói rằng họ đã lầm rồi, tôi không phải con gái của hai người nhưng một chữ cô cũng không thốt nổi nên lời. 

Dung Chiêu cầm khăn tay giúp cô bé lau nước mắt nhưng hai mắt đứa nhỏ này cứ như vòi nước được mở ra vậy, nước mắt chảy tí tách không kiềm được, lau cỡ nào cũng không dứt khiến bà cảm thấy thật đau lòng. 

Diệp Minh Viễn thở dài một cách nặng nề, có lẽ đứa bé này nhớ nhà? Dù sao chỗ đó cũng là nơi nó sinh sống hơn mười năm, tình cảm với cha mẹ nuôi cũng khó mà vứt bỏ, ông hơi hối hận, cảm thấy mình nên ở lại thị trấn Đào Nguyên thêm một khoảng thời gian nữa để con gái thích ứng dần dần. 

Quá nóng vội rồi. 

Lúc đầu Dung Chiêu còn nhẹ giọng an ủi Lộ Chiêu Đệ nhưng sau đó cũng khóc theo: “Con à, rốt cuộc con làm sao? Nơi này mới là nhà của con, mẹ mới là mẹ của con mà…..”

Lộ Chiêu Đệ cố gắng lắc đầu, không phải, đây không phải nhà tôi, dì cũng không phải mẹ tôi…. Bên môi cô tràn ra một tiếng than nhẹ, bởi vì khóc đến hụt hơi nên giọng nói nghe rất mơ hồ: “.... Lầm rồi.”

Lộ Chiêu Đệ bỗng nhiên nhớ đến trước khi đi, mẹ Miêu Phượng Hoa đã dặn đi dặn lại rằng mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng phải thương lượng với bà trước, cho nên bà đã đoán được mọi chuyện sẽ như thế này sao?

Đầu óc Lộ Chiêu Đệ đã hoàn toàn như một đống bột nhão, dưới đáy lòng có một giọng nói yếu ớt đang nhắc nhở cô rằng trước tiên phải tìm hiểu rõ ràng chuyện này xem rốt cuộc là sao. 

Đôi con ngươi đẫm nước mắt đối diện với hai ánh nhìn đầy quan tâm, trái tim Lộ Chiêu Đệ lại đau xót, cô hầu như phải dùng hết sức lực toàn thân mới nói ra ba chữ “Con xin lỗi”, sau đó đứng bật lên, bước đi vô hồn như một con rối mà trở về phòng. 

Sau khi đóng chặt cửa lại, chuyện đầu tiên cô làm là gọi điện thoại cho Miêu Phượng Hoa. 

Lần đầu tiên là âm thanh máy bận, không ai nhấc máy, Lộ Chiêu Đệ chưa từ bỏ ý định, tiếp tục gọi nữa…. Giờ đây cô giống như sẽ chỉ làm mỗi một chuyện này, cũng chỉ có thể làm mỗi chuyện này, rốt cuộc ở lần gọi điện thứ bảy, Miêu Phượng Hoa mới nhận máy. 

Lộ Chiêu Đệ cắn một cái thật sâu lên tay mình mới miễn cưỡng ép nước mắt trở về, “Mẹ.”

Ngày hôm qua, đoàn người rời đi chưa được bao lâu, Miêu Phượng Hoa đã nhờ anh cả liên hệ với bệnh viện đa khoa thụ tinh ống nghiệm, hẹn xong thời gian làm kiểm tra với đối phương. Tối hôm qua, bà ta đã có một giấc mơ mang thai con trai thật đẹp, con trai còn chưa được ra đời thì đã bị một tiếng chuông điện thoại đánh thức, thực sự khiến bà ta có ý định muốn giết người! Thế nhưng nhìn thấy tên người điện thoại trên màn hình, bà ta dường như thấy được một gốc cây rụng tiền, đáy mắt âm ỉ ánh sáng vàng lấp loé. 

"Mẹ, sao mẹ phải làm như vậy?"

Miêu Phượng Hoa nghe được tiếng khóc bên kia, mí mắt phải bà giật một cái.

"Mẹ, mẹ đang nói dối, thực ra con vốn không phải là con gái thất lạc của Diệp gia, có đúng hay không?" 

Một người phải tuyệt vọng biết bao mới có thể ở sự thật trước mắt rành rành mà vẫn hạ thấp bản thân mình đuổi theo một kết quả không có hy vọng như vậy?

"Rốt cuộc con đang nói bậy bạ gì đấy!?” Miêu Phượng Hoa thở hổn hển nhảy xuống giường, một tay ấn lại mi tâm, phát hiện giọng điệu của mình hơi quá mức nên chậm lại: "Không có chuyện đó đâu, con cũng không nghĩ thử xem, mẹ nào có bản lĩnh làm được báo cáo giám định DNA kia chứ?"

"Xem ra là thật rồi."

Lần đầu tiên Lộ Chiêu Đệ phát hiện mình cũng biết cười lạnh, một trái tim đã lăn lộn trong trời băng đất tuyết một lần, sao có thể không lạnh đây? Cả người từ trên xuống dưới, nơi nào cũng lạnh.

"Con vừa nhìn thấy bức hình đứa con gái chân chính của Diệp gia, mẹ, mẹ biết không? Dung mạo của người đó và con khi còn bé vốn không giống nhau…”

Tuy ngũ quan vẫn chưa phát triển những loáng thoáng có thể nhìn ra được là một người đẹp từ nhỏ, lớn lên nhất định sẽ rất xuất sắc. Mà Lộ Chiêu Đệ cô đây cho dù có thay da đổi thịt cũng sẽ không đẹp bằng một góc của người ta. 

Lộ Chiêu Đệ mày thật là quá ngu ngốc, sao lại tin tưởng có vận may như thế đập lên đầu mình chứ? Làm sao mà mày xứng đáng có được bố mẹ tốt như vậy, làm sao mày xứng đáng có được hạnh phúc thế kia?

Mày chỉ xứng đáng có một cặp bố mẹ vì tiền tài lợi ích của bản thân không tiếc đẩy con gái ruột thịt ra ngoài thôi!

Lộ Chiêu Đệ đã không thể chảy nước mắt được nữa: "Con sẽ nói chân tướng cho bọn họ... con muốn về nhà, nơi này không phải là nhà của con."

"Mày dám!" Miêu Phượng Hoa nổi điên lên, sự việc bại lộ còn bất ngờ hơn so với tưởng tượng, trong phút chốc, bà ta cũng mất bình tĩnh nhưng đã nhanh chóng tỉnh táo lại, nghĩ may là Lộ Chiêu Đệ tự mình phát hiện trước, phía vợ chồng Diệp gia vẫn chưa biết, bây giờ vẫn còn có chỗ cứu vãn, bà ta lại dùng chính sách dao động: "Tốt xấu gì con cũng phải thông cảm cho nỗi khổ tâm của mẹ, cuộc sống thiên kim đại tiểu thư có tiền không thoải mái hơn gấp trăm lần so với thị trấn Đào Nguyên sao? Người khác muốn có cơ hội này còn không được, con thì hay rồi, lại ra sức từ chối, còn nữa, lẽ nào con thực sự nhẫn tâm nhìn Lộ gia tuyệt hậu, mẹ và bố con tương lai không có ai dưỡng già đưa ma sao?”

“Nhưng… cho dù tốt như thế nào đi nữa, đó cũng là cuộc sống của người khác mà." Lộ Chiêu Đệ cố chấp nói: "Không phải của con, con không cần."

Nếu như người đang đứng trước mặt thì Miêu Phượng Hoa đã tát cho một bạt tay rồi, sao bà ta lại sinh đứa đầu đá ngu ngốc khó chơi như vậy chứ?

"Lộ Chiêu Đệ, tao nói cho mày biết, nếu như mày dám nói với bọn họ một chữ, tao lập tức đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với mày!" Lo lắng lực uy hiếp không đủ, Miêu Phượng Hoa lại nghiến răng nghiến lợi thêm một câu: "Mày cũng đừng hòng trở về cái nhà này nữa!"

Nói xong, bà ta cúp điện thoại.

Dù sao cũng là miếng thịt lấy từ trên người mình xuống, tính tình Lộ Chiêu Đệ như thế nào, Miêu Phượng Hoa sao lại không rõ ràng? Nếu như Lộ Cát Tường là con chó bà ta nuôi, vậy Lộ Chiêu Đệ chính là một con mèo tính tình dịu ngoan nhút nhát, trải qua sự uy hiếp mạnh mẽ to lớn như thế, bà ta không sợ nó sẽ không nghe lời.

Nhưng nếu lời nói dối đã có chỗ hổng, vậy cũng có nghĩa là có một ngày sẽ bị vạch trần, để tránh cho đêm dài lắm mộng, có phải vẫn nên nghĩ biện pháp vơ vét nhiều chỗ tốt hay không? Sau khi sinh con trai thì tiền sữa bột, tiền học phí cũng là một khoản chi tiêu không nhỏ đâu. 

Lúc này, Lộ Chiêu Đệ thực sự đau lòng tới cực điểm.

Rốt cuộc mẹ có biết bà đã đặt cô vào hoàn cảnh khó chịu tới cỡ nào hay không? Mẹ có từng nghĩ tới đợi một ngày chân tướng phơi bày, đứa con gái chật vật này phải đi đâu hay không?

Chỉ cần mẹ có một xíu lo lắng cho mình thì bà sẽ không làm ra những chuyện hoang đường như vậy, trái tim của bà nhất định là làm bằng đá, nếu không thì sao có thể tuyệt tình như vậy chứ?

Đến cả lời như đoạn tuyệt quan hệ cũng nói ra được.

Ngay cả nhà cũng không về được, vậy sau này cô có thể đi đâu?

Xế chiều hôm đó, Lộ Chiêu Đệ sốt cao, bởi vì cơ thể Dung Chiêu không khỏe, gió vừa thổi đã dễ dàng bị sốt cảm mạo nên trong nhà trang bị đầy đủ hết thiết bị chữa bệnh, bác sĩ gia đình được mời tới cũng là bác sĩ giỏi cho nên không đưa Lộ Chiêu Đệ đến bệnh viện đa khoa mà gọi bác sĩ lại đây.

Bác sĩ cẩn thận kiểm tra một lần, truyền nước cho Lộ Chiêu Đệ nhưng nhiệt độ vẫn không có dấu hiệu hạ xuống, Diệp Minh Viễn và Dung Chiêu canh giữ bên giường, lòng như lửa đốt, gần như một đêm không chợp mắt.

Cũng may là sáng ngày thứ hai đã hết sốt nhưng Lộ Chiêu Đệ vẫn ngủ mê man như cũ, trong miệng cô nói mê sảng không ngừng, đa số đều nghe không rõ ràng, chỉ thỉnh thoảng có thể nghe được...

"Sai rồi... Không phải tôi..."

"Mẹ... không cần... không cần con..."

"Sao mẹ lại không cần con?" Dung Chiêu cho rằng lời con bé nói là chuyện bị người ta lừa bán khi còn nhỏ, bà nghe mà đứt từng khúc ruột, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Lộ Chiêu Đệ, từng giọt nước mắt liên tiếp rơi trên mu bàn tay bà: "Mẹ yêu con, mẹ rất yêu rất yêu con..."

Nếu như có thể, mẹ nguyện thay con hứng chịu hết tất cả những khổ đau mất mát!

Bởi vì tâm tình Dung Chiêu quá mức kích động nên hôn mê bất tỉnh, Diệp Minh Viễn ôm lấy bà, luống cuống tay chân dặn người giúp việc mau gọi bác sĩ trở lại.

Lộ Chiêu Đệ hoàn toàn không biết gì về những chuyện xảy ra xung quanh mà ngủ mê man ba ngày liên tiếp, chỉ cảm thấy đầu óc hỗn loạn giống như chìm vào một giấc mộng dài, cô nhìn thấy khuôn mặt tươi cười trên bức hình kia bỗng nhiên đã biến thành hình ảnh động, cô bé kia đi tới trước mặt cô, mỉm cười đến nỗi đôi mắt cong thành trăng lưỡi liềm đẹp đẽ: "Chị là Lộ Chiêu Đệ, con gái của cậu em hả? Tên của chị lạ quá nha, rõ ràng là con gái sao lại kêu Đệ(*) vậy chứ?”

(*)Đệ là em trai. 

"Em là ai? Sao em biết tên của chị?"

"Em là Trần Niên, con gái của cô Lộ Như Ý của chị á.”

Trần Niên?

Gương mặt Trần Niên khi còn bé và mặt của bé gái trong hình hợp lại thành một, gần như không có bất kỳ cảm giác khác biệt nào…

"Trần Niên..."

"Ôi, chị ấy gọi tên cháu." Trần Niên vui mừng đến ngồi ở mép giường: "Chiêu Đệ, chị đã tỉnh chưa? Em ở đây này."

Bời vì có một thí nghiệm vật lý đặc thù chỉ có ở trường Nhất Trung tại thành phố A mới có điều kiện và thiết bị để hoàn thành, sau khi Tằng Bình Phàm và lãnh đạo thành phố A bàn bạc xong đã mang theo bốn học sinh lớp mũi nhọn đến thành phố A.

Đúng lúc Trần Niên nghe thấy tin tức Lộ Chiêu Đệ bị phát sốt mấy ngày từ chỗ Trình Ngộ Phong, trong lòng vô cùng lo lắng nên cô xin nghỉ riêng với thầy Tằng, đến Diệp gia thăm chị.

Lần này cũng do Trình Ngộ Phong đưa Trần Niên tới đây.

Trong khoảng thời gian này, Diệp Minh Viễn sức cùng lực kiệt, cả người nhìn cũng tiều tụy không ít nhưng ông vẫn vô cùng chu đáo tiếp đãi Trần Niên vừa đến nhà làm khách. 

Trần Niên an ủi ông vài câu thì lên lầu thăm Lộ Chiêu Đệ.

Không ngờ vừa mới mở cửa phòng ra, cô đã nghe thấy Lộ Chiêu Đệ gọi tên mình.

Lộ Chiêu Đệ mở đôi mắt nặng nề, tầm mắt dần dần thấy rõ sự xuất hiện của Trần Niên, cô cứ cho là mình lại rơi vào một cảnh trong mơ khác nên vẫn duy trì vẻ mặt ngơ ngác, nằm im không nhúc nhích.

Nhưng trong lòng lại nổi lên sóng to gió lớn.

Là ấn tượng ban đầu làm chủ tất cả sao? Hay là đôi má lúm đồng tiền trong giấc mộng trước đây đã nhiễu loạn lòng cô? Sao cô cảm thấy Trần Niên khi còn bé sau khi thay da đổi thịt lại giống với con gái chân chính của Diệp gia trong hình như thế?

Có lẽ nào…

Trước đây, tâm tình Lộ Chiêu Đệ khi nhìn thấy bức ảnh này đã gần mất khống chế, lại vì bị mẹ làm trái tim tan vỡ, không để ý suy nghĩ rõ ràng, cộng thêm ký ức khi bé rất mơ hồ, hơn nữa lại còn phát sốt nhẹ, chỉ cần suy nghĩ sâu xa một chút là đầu lại phát đau... Nhưng mà, có một loại cảm giác nào đó rất mãnh liệt.

Thật ra nếu suy nghĩ cặn kẽ lại thì cũng có chút manh mối. 

Mẹ Miêu Phượng Hoa của cô lấy mẫu từ đâu để đi xét nghiệm quan hệ cha con, còn thuận lợi thông qua như vậy? Toàn bộ những điều này đều chỉ về một sự thật, con gái của Diệp gia không phải cô nhưng nhất định ở gần ngay bên cạnh cô.

Có hai chữ mạnh mẽ trào ra dưới đáy lòng Lộ Chiêu Đệ: Trần Niên.

Trần Niên thấy Lộ Chiêu Đệ đờ người, cô bèn giơ tay kiểm tra trán cô ấy, vẫn tốt, chỉ sốt nhẹ nên khẽ yên lòng, lại sờ mặt Lộ Chiêu Đệ: "Mới mấy ngày không gặp, chị đã không nhận ra em rồi sao?"

"Em thật là đau lòng." Trần Niên cố ý thở dài một tiếng: "Đã nói nếu một ngày trở nên giàu có thì đừng quên nhau mà?"

Lúc này Lộ Chiêu Đệ mới phục hồi lại tinh thần, thì ra đây không phải là một giấc mơ, Trần Niên thực sự xuất hiện, cô khẽ mở to hai mắt, vùng vẫy muốn rời giường thì bị Trần Niên nhẹ nhàng đè lại: "Chị nằm đi."

"Trần Niên." Giọng của Lộ Chiêu Đệ vô cùng khàn: "Sao em lại tới đây?"

Chẳng lẽ khi cô mê man mấy ngày nay, chân tướng đã phơi bày sao? Lộ Chiêu Đệ phát hiện mình thở phào nhẹ nhõm vì kết quả này.

"Em tới thăm chị."

Nước mắt đong đầy hai mắt Lộ Chiêu Đệ, cô nhìn Trần Niên không rõ, muốn nắm tay Trần Niên và rốt cuộc nắm chặt được như mong muốn, cô đặt ở ngực, như không tiếng động nói lên sự áy náy của mình.

"Sao vậy?" Trần Niên rút hai tấm khăn giấy lau nước mắt trên mặt cô ấy: "Aizz, sao trước đây em không phát hiện chị thích khóc như vậy chứ? Khóc đến nỗi lòng em cũng vỡ nát rồi."

"Chị không sao... Chị chỉ là..." Lộ Chiêu Đệ thút thít nói: "Rất vui khi nhìn thấy em tới."

Cảm động quá. 

Trần Niên quay mặt qua chỗ khác, nhanh chóng chớp mắt hai cái, khi quay lại, trên mặt đã là ý cười nhẹ nhàng, đôi mắt cũng đen nhánh trong suốt như nước: "Sau này chỉ cần có cơ hội, em sẽ lại đến thăm chị."

"... Ừm."

Lộ Chiêu Đệ bị bệnh mấy ngày nên thể lực tiêu hao nghiêm trọng, nói chuyện một lúc với Trần Niên đã ngủ mất rồi, Trần Niên tranh thủ giờ nghỉ trưa đến đây nên ở không được bao lâu thì phải chạy về rồi.

Đương nhiên cũng là Trình Ngộ Phong đưa cô trở về.

Hai người gặp lại ở phòng khách, sau khi chào tạm biệt Diệp Minh Viễn thì sóng vai đi ra ngoài.

Trần Niên ngạc nhiên nhìn một vòng xung quanh, nơi này thật lớn, khắp tầm mắt là hoa viên, đài phun nước, bể bơi, dải thực vật phủ xanh thật lớn... Tầm mắt của cô bỗng nhiên dừng tại một chỗ như có điều suy nghĩ. 

"Sao vậy?" Trình Ngộ Phong cũng dừng bước lại.

"Cơ trưởng." Trần Niên nói ra sự nghi ngờ của mình: "Lạ quá, rõ ràng đây là lần đầu tiên em tới nơi này nhưng có cảm giác giống như đã từng tới đây rồi….”

"Chỗ đó," Tay cô chỉ về bức tường trong sân: "Có phải đã từng trồng một gốc cây đúng không?"

Nhưng Trần Niên cũng không xác định lắm, chỉ cảm giác nơi đó nên có một gốc cây mới đúng, cô cũng không biết tại sao mình lại có cảm giác này, nó giống như ánh trăng trên mặt hồ, chỉ cần cố gắng suy nghĩ tiếp thì giống như lại bỏ thêm một hòn đá nhỏ, làm tan đi ánh trăng đó, khiến nó trở nên như ẩn như hiện.

Trình Ngộ Phong không dám tin vào lỗ tai mình, ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn Trần Niên, con ngươi hiện lên một luồng tâm tình mãnh liệt khác thường, anh không phát hiện hai tay mình đã đặt nhẹ trên vai Trần Niên: "Bánh gạo nhỏ, em vừa nói cái gì?"

Một gốc cây?

Nơi này quả thực đã từng có một gốc cây đào, là do Diệp Minh Viễn và Dung Chiêu tự tay trồng khi sinh ra Tiểu Diệp năm ấy, dưới tàng cây cũng chôn một vò rượu hoa điêu, đây là quà thành niên chuẩn bị cho Tiểu Diệp, đáng tiếc là sau khi Tiểu Diệp Tử mất tích không lâu thì cây đào này cũng dần khô héo theo...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play