Edit: An Tĩnh


Trong hai ngày chờ điểm thi, Vân Nê rất ung dung. Trước đó Lưu Nghị Hải có gọi cô lên trường học để đánh giá điểm, tính khiêm tốn thì chắc hẳn sẽ hơn 650 điểm.

Dựa theo số điểm chuẩn năm trước thì với số điểm này của cô, về căn bản là muốn vào trường nào sẽ vào được trường đó. Nhưng điểm đánh giá này vẫn chưa được xác thực. Trong lớp năm nay của Lưu Nghị Hải có mấy mầm non nặng đô nên vào sáng sớm ngày 23, ông đã gọi họ lên trường tập trung để tra điểm.

Chín giờ sáng, trên mạng lần lượt xuất hiện các chủ đề liên quan đến việc tra điểm thi đại học. Có người đi thả cá chép cầu điểm cao, cũng có người đăng tên các sĩ quan cấp tá uyên bác để tăng vận may.

Không khí trong văn phòng khá thoải mái. Lưu Nghị Hải kéo con chuột tìm kiếm không ngừng, một lúc sau lại nhìn sang điện thoại. Mấy bạn học chờ tra điểm cùng nhau đều có cảm giác khẩn trương như tên đã lắp vào cung vậy.

Vân Nê cũng bị không khí đó lây nhiễm, mỗi lần cô hít thở đều thấy rõ sự bất an.

Giữa chừng Lưu Nghị Hải nhận được một cuộc gọi, chỉ nghe ông nói “Ra rồi à”, “Trường nào thế”, “Bao nhiêu điểm”, “Được”, nói xong mấy câu rồi cúp điện thoại. Sau đó ông ngẩng đầu đối diện với ánh mắt khẩn trương của mọi người, cười nói: “Đã có thủ khoa ban tự nhiên năm nay rồi, ở trường Nhất Trung, 675 điểm.”

Trong đám người có người thổn thức, cũng có người cảm thấy tiếc nuối.

Lưu Nghị Hải không nói quá nhiều. Vân Nê nghĩ đến số điểm dự tính của mình trước đó, không nhịn được cắn khóe môi, bóp đốt ngón tay vang lên tiếng “rắc rắc”.

Mãi đến hơn 11 giờ mới có thể tra được điểm. Trong tám người có mặt đã tra được điểm của 6 người, tất cả đều hơn 620 điểm.

Sau cùng còn lại Vân Nê và lớp trưởng Tần Thực. Số điểm của các bạn học trước làm Lưu Nghị Hải hài lòng đến độ khóe mắt chan chứa ý cười, ông nói: “Hai em ai tra trước đây?”

Tần Thực liếc nhìn Vân Nê rồi nói: “Ưu tiên nữ sinh đi ạ.”

Cô không có ý kiến gì. Sau khi đưa số báo danh chính xác cho Lưu Nghị Hải thì nhìn ông gõ từng con số vào ô, click chuột một cái, vòng hoa cúc quay vòng vòng.

Quay phải đến hơn mười lần thì trên màn hình mới hiện ra.

Kết quả thi đại học chỉ là dạng một tờ đơn. Thông tin hiện ra đầu tiên là số báo danh thí sinh và tên họ, bên dưới là một nhóm bao gồm tổng điểm thi đại học và hạng toàn tỉnh. Vân Nê nhìn chằm chằm màn hình máy tính, rồi lại cắn môi dưới. Lần này không chú ý đến lực cắn nên vô tình cắn rách một miếng nhỏ.

Ngay tại lúc đầu lưỡi nếm thấy vị rỉ sét thì cô nghe thấy giọng nói không kiềm được kích động của Lưu Nghị Hải vang lên: “663, hạng bảy toàn tỉnh.”

Mấy giây trước Vân Nê vẫn còn ngây người nhưng vào giây phút nhìn chằm chằm vào màn hình và thấy mấy con số kia, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Tạm được, xem ra không uổng phí sự cố gắng một năm qua.

Chờ tra điểm xong, Lưu Nghị Hải vội vàng chạy đi báo cáo với thầy chủ nhiệm. Trước khi đi còn không quên dặn họ về nhà cân nhắc trường đại học và chuyên ngành muốn học. Vân Nê đi ở phía sau, Tần Thực chợt vỗ vào bả vai cô và nói: “Chúc mừng cậu nha.”

“Cảm ơn.” Điểm số của Tần Thực không thấp nên cô cũng nói một câu chúc mừng cậu bạn.

Hai người trò chuyện mấy câu, Tần Thực nhận được điện thoại của người nhà nên đi xuống lầu trước. Còn cô thì đứng trong hành lang gọi điện thoại cho Vân Liên Phi báo điểm.

Vân Liên Phi liên tục nói mấy tiếng tốt tốt, sau đó giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào. Lòng Vân Nê đau xót, cô khẽ hít một hơi rồi nói: “Chờ con lên đại học rồi sau này ba sẽ không phải cực khổ như vậy nữa.”

“Ba biết mà, con gái ba rất tài giỏi.” Vân Liên Phi vừa nói vừa cười: “Buổi tối nếu con không ra ngoài thì chiều nay ba đi mua ít thức ăn, chúng ta làm một bữa ăn mừng tại nhà nhé.”

“Được ạ.”

Vân Liên Phi vẫn đang đi làm nên hai ba con cô không nói chuyện nhiều. Sau khi cúp điện thoại, Vân Nê trả lời tin nhắn của Phương Miểu, không tránh khỏi việc nhìn thấy khung trò chuyện không có động tĩnh gì suốt ba ngày nay.

Không biết gần đây Lý Thanh Đàm đang bận chuyện gì mà cô gửi tin nhắn cũng không thấy trả lời.

Vân Nê kéo lên nhật ký trò chuyện lúc trước, cậu vốn luôn trả lời lại ngay sau mấy giây. Nếu như trả lời trễ thì sẽ giải thích vừa rồi cậu phải làm gì. Trước nay chưa từng xuất hiện chuyện thế này.

Nỗi bất an vẫn luôn quanh quẩn trong lòng mấy ngày nay chợt trào dâng lên lần nữa vào giờ khắc này. Cô tìm thấy số điện thoại của Lý Thanh Đàm rồi bấm gọi đi.

Điện thoại của cậu cũng không khóa máy nhưng không có ai nghe cả.

Vân Nê cúp cuộc điện thoại không người nghe này. Vì vẫn còn hơi bận tâm nên cô đành phải lên QQ gửi tin nhắn cho Tưởng Dư.

Chỉ là chờ một lúc rất sau, Tưởng Dư cũng không trả lời lại.

Cô không tìm thêm được người nào để tìm hiểu tình hình của Lý Thanh Đàm. Vân Nê đứng tại chỗ một lúc, đến khi phơi nắng lâu có cảm giác hơi nóng thì mới xuống lầu.

Sau khi về đến nhà, Vân Nê ăn tạm gì đó rồi nằm trên giường với một chiếc quạt ở cuối giường. Không biết là do quá nóng hay vì thế nào mà những tiếng ve sầu kêu trên cây bên ngoài ngày hôm đó làm cả ngoài lẫn trong người đều bí bức và phiền muộn.

Giấc ngủ trưa của cô không yên ổn chút nào. Đến khoảng ba giờ chiều thì có một cuộc gọi đến điện thoại, Vân Nê mơ mơ màng màng cầm lên nghe máy.

Người gọi đến là Tưởng Dư, cậu hỏi cô điểm thi thế nào qua điện thoại.

Vân Nê lập tức tỉnh táo lại, sau đó đứng dậy đóng kín cửa sổ, ngăn cách những tiếng động bên ngoài, “Cũng tạm được, hơn 600 điểm.”

“Thật tốt quá, chúc mừng chị.” Giọng nói của Tưởng Dư nghe chẳng hưng phấn mấy. Nói xong câu này thì không nghe thấy cậu nói gì tiếp nữa, mà cậu cũng không nói sẽ cúp máy.

Vân Nê cầm điện thoại, chẳng hiểu sao trong cổ họng rất khô. Cô cụp mắt nhìn bóng dáng chính mình ở góc bàn, “Gần đây em và Lý Thanh Đàm có ở cùng nhau không?”

“Có ạ.”

“Vậy tại sao cậu ấy không trả lời….” Vân Nê không biết phải hỏi thế nào. Dường như nếu cô không hỏi thì những thứ cô tưởng tượng, những chuyện cô không ngừng suy đoán sẽ không xảy ra vậy.

Hai người không ai nói lời nào.

Một lúc lâu sau, có vẻ như Tưởng Dư không chống đỡ nổi nữa. Cậu khẽ thở dài rồi nói: “Cậu ấy xảy ra chuyện rồi.”



Vào buổi tối ba ngày trước, Ngô Vĩ chủ động tìm đến cửa. Anh ta hẹn Lý Thanh Đàm đến một quán bida ở phía Nam thành phố để nói về chuyện của em trai gã.

Lý Thanh Đàm biết đây là Hồng Môn yến nên trên đường đi đến đó, cậu đã gửi địa chỉ cho Tưởng Dư, bảo cậu ấy đưa thêm mấy người tới. Nhưng cậu không ngờ rằng ngay cả làm Hồng Môn yến mà tên Ngô Vĩ này cũng lười, nói chuyện chỉ là cái ngụy trang, muốn giết chết cậu mới là thật.

Đối phương đông người, còn cậu chỉ có một mình một ngựa. Lúc Tưởng Dư đến nơi thì Lý Thanh Đàm đang thoi thóp chỉ thở được vài hơi tàn.

“Con mẹ nhà mày!” Mắt Tưởng Dư đỏ ngầu lên vì bộ dạng đầy máu của Lý Thanh Đàm. Cậu nhấc cái ghế đẩu bên cạnh lên ném vào trước ngực Ngô Vĩ rồi mắng: “Nếu cậu ấy có chuyện gì thì tao sẽ khiến mày ở tù đến thối nát suốt cả đời này như cái thằng em trai rác rưởi của mày đấy.”

Chuyện này tạo nên ồn ào không nhỏ. Lúc Tưởng Dư đang chờ bên ngoài phòng cấp cứu thì Hà Sở Văn nhận được tin đã chạy đến và đứng một bên gọi điện thoại cho ba Lý Thanh Đàm.

Đêm cùng ngày hôm đó, Lý Minh Nguyệt và Lý Chung Viễn một trước một sau đến bệnh viện. Khi ấy Lý Thanh Đàm mới vừa được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu.

Trên người cậu có rất nhiều chỗ gãy xương. Nghiêm trọng nhất là hai vết dao chém ở bụng. Vì mất máu quá nhiều cộng thêm chấn động não nên cậu mãi không tỉnh lại.

Trước đây Tưởng Dư chưa từng gặp người nhà của Lý Thanh Đàm và cậu cũng không thể nói bất cứ điều gì. Toàn bộ mọi chuyện đều được Hà Sở Văn nói rõ lại. Từ việc cứu Chung Diễm cho đến Ngô Chinh ở tù, bây giờ thì là Ngô Vĩ.

Lý Chung Viễn không có hơi đâu để truy cứu việc Hà Sở Văn giấu giếm chuyện của Ngô Chinh giúp Lý Thanh Đàm mà chỉ quay đầu trầm giọng dặn dò người mình đưa đến đi xử lý Ngô Vĩ.

Nếu không phải lúc ấy các triệu chứng sức khỏe của Lý Thanh Đàm không quá ổn định thì ngay trong đêm đó, Lý Chung Viễn đã sắp xếp cho cậu chuyển viện đến Bắc Kinh rồi.

Những chuyện về sau thì Tưởng Dư không rõ lắm. Người nhà họ Lý chưa từng hỏi gì cậu, cũng không cho cậu gặp Lý Thanh Đàm. Nhưng may mắn thay, nhà họ Tưởng cũng xem như có tiếng nói ở Lư Thành nên cậu không đến mức không biết chút tin tức gì về Lý Thanh Đàm.



“…. Điện thoại của cậu ấy chắc hẳn đang ở trong tay chị gái cậu ấy rồi. Lúc trước em có gọi thử một lần nhưng không ai nghe máy.” Giọng của Tưởng Dư nghe hơi mệt mỏi: “Bây giờ em cũng không liên lạc được với cậu ấy.”

Nghe xong lời của Tưởng Dư, những cảm xúc vốn luôn đóng băng trong đầu Vân Nê hoàn toàn vỡ òa. Tất cả những gì xuất hiện trong đầu cô đều là hình ảnh Lý Thanh Đàm cả người đầy máu đang nằm dưới đất. Cô cố gắng mím chặt môi mới có thể đè nén cảm giác chua chát dâng trào từ sâu trong cổ họng, “Vậy cậu ấy….. Thế nào rồi?”

“Hiện tại đã qua khỏi cơn nguy hiểm rồi, sáng sớm hôm nay có tỉnh lại một lần.”

Vân Nê kìm lại sự run rẩy trong giọng nói mình: “Chị có thể đến gặp cậu ấy không?”

“Không gặp được, hiện tại luôn có người canh giữ phòng bệnh của cậu ấy. Ngoại trừ bác sĩ và y tá thì không ai được vào cả.” Trong giọng nói của Tưởng Dư cũng có đôi chút nghẹn ngào, “Tại em cả, đáng lẽ lúc ấy nhận được cuộc gọi, em phải ngăn cậu ấy lại. Nếu em đi cùng cậu ấy thì chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện như vậy.”

“Tưởng Dư, đây không phải là lỗi của em.” Lúc này cảnh tượng Lý Thanh Đàm nằm trong vũng máu chất đầy trong đầu Vân Nê. Huyệt thái dương cô đau đớn như bị kim châm nhưng cô vẫn không muốn Tưởng Dư gánh hết những tội danh này vào bản thân cậu, giống như cô của khi trước vậy.

Mà bây giờ cô lại giống như Lý Thanh Đàm của lúc ấy.

“Đây không phải là lỗi của em mà là lỗi của đám cặn bã vô kỷ luật kia.” Vân Nê hít một hơi thật sâu rồi đổi chủ đề, “Ngô Vĩ và đồng bọn của anh ta bị bắt chưa?”

Tương Dư “ừm” một tiếng, giọng nghẹn ngào nặng nề.

“Vậy thì tốt…..” Cô lầm bầm.

Một cuộc điện thoại của Tưởng Dư đã hoàn toàn cuốn trôi niềm vui đạt điểm cao trong lòng Vân Nê. Cô ngồi ủ rũ trong phòng ngủ được phủ đầy nắng hè oi bức. Những giọt nước mắt lẳng lặng rơi xuống theo hoàng hôn ngả về Tây.

Buổi tối lúc ăn cơm, Vân Liên Phi nhìn thấy hốc mắt ươn ướt đỏ hoe của cô. Ông không biết đã xảy ra chuyện gì nên chờ đến lúc ăn cơm xong mới hỏi cô có phải bên phía trường học xảy ra chuyện gì rồi không.

Cô lắc đầu nói không phải. Thế rồi nỗi lo lắng sợ hãi không thể nói thành lời cả chiều nay đột nhiên vỡ tan ra vào giờ khắc này. Cô vừa khóc lóc vừa nói năng lộn xộn kể lại chuyện này.

Từ sau khi Từ Lệ qua đời, Vân Liên Phi chưa từng nhìn thấy con gái mình bộc lộ cảm xúc ra ngoài quá nhiều. Tiếng khóc của cô làm tim gan ông thắt lại, ông vội vàng lau nước mắt cho cô rồi an ủi: “Không phải đã qua khỏi nguy hiểm rồi sao, có gì ba đưa con đến thăm cậu ấy.”

“…. Con không được gặp.” Trong lòng Vân Nê rất khó chịu, cô luôn lặp lại mấy chữ này.

Vân Liên Phi không còn lời nào để an ủi nữa. Khi mở mắt quay sang chỗ khác và nhìn thấy di ảnh của vợ treo trên tường, hốc mắt ông cũng đỏ ửng lên.

Khóc một hồi cũng mệt, Vân Liên Phi cầm khăn lau mặt cho con gái. Hành động này hệt như khi còn bé vậy, ông sẽ vừa lau vừa hát nhạc thiếu nhi cho cô nghe.

Chỉ là thời gian dài trôi qua, đến giai điệu cũng không theo kịp nữa. Vân Nê vừa muốn khóc vừa muốn cười. Sau khi mất khống chế cảm xúc, cô có hơi ngượng ngùng, đành tự mình nhận lấy khăn rồi lau mặt một cách qua loa.

Buổi tối trước khi ngủ, Vân Liên Phi vẫn còn quan tâm đến chuyện này, muốn hỏi cô xem đó là người bạn nào.

Vân Nê suy nghĩ rất lâu, không biết nghĩ đến điều gì mà đột nhiên cụp mắt nói: “Là một người bạn rất quan trọng ạ.”



Mấy ngày sau, Vân Nê vừa bận rộn vừa rối tung. Điểm số của cô có thể đến bất kỳ trường đại học nào cô muốn, Lưu Nghị Hải chỉ đưa ra một vài ý kiến về ngành học cho cô thôi.

Đại học sẽ kéo dài bốn năm, học phí và tiền sinh hoạt đều không thể so sánh với hồi cấp ba. Sau khi cân nhắc trường và ngành học, Vân Nê tìm công việc làm thêm là hai lớp gia sư dạy kèm tại nhà.

Sẩm tối lúc kết thúc buổi dạy, cô sẽ ngồi xe buýt đến bệnh viện. Mặc dù không thể gặp Lý Thanh Đàm nhưng ngồi ở đó một giờ cũng đã làm lòng cô bình tĩnh hơn rất nhiều. Có đôi lúc cô còn gặp được Tưởng Dư, hai người ngồi ở vườn hoa nhỏ phía sau tòa nhà khu nội trú, chờ đến khi màn đêm buông xuống mới rời đi.

Chỉ như vậy qua hết cả tháng sáu. Vân Nê dạy thêm tại nhà xong, lại tiếp tục đến cửa hàng McDonald’s làm việc.

Ngày đầu tiên bước vào tháng bảy, Lư Thành đón một cơn mưa như thác đổ, xua tan đi đôi chút khí trời nóng bức trong những ngày gần đây.

Lúc nhận được cuộc gọi của Tưởng Dư, Vân Nê vừa kết thúc buổi dạy thêm và đang đi ra khỏi tiểu khu. Bên ngoài mưa to ào ạt, cô một tay cầm dù, một tay cầm điện thoại đứng ở ven đường, “Tưởng Dư, sao lại —-“

“…. Đàn chị.”

Còn chưa kịp nói hết câu đã bị tiếng gọi quen thuộc này cắt ngang. Cô đứng ngây ngốc tại đó, bất chợt có cảm giác như đã qua một đời rồi vậy.

Đúng lúc này có một chiếc xe mui kín chạy nhanh qua một vũng nước đọng trên đường làm nước bắn tung tóe khắp nơi. Những người đi đường khác bất mãn hét chói tai và than phiền mắng mỏ.

Hơi thở đầu bên kia thoáng dừng lại, sau đó nhanh chóng gọi: “Đàn chị?”

Vân Nê cầm chặt điện thoại. Cô ngừng thở như thể không dám tin đây là sự thật. Tiếp đó lại cất giọng rất nhẹ rất êm hỏi: “Lý Thanh Đàm?”

Trong loa điện thoại im lặng mấy giây rồi mới có tiếng phát ra: “Là em.”

Nghe được câu trả lời này, Vân Nê không thể kiềm được những cảm xúc đã đè nén bao lâu nay nữa. Trong khoảnh khắc nước mắt rơi xuống, cô vội cúp điện thoại.

Lý Thanh Đàm gọi lại rất nhanh.

Song cô lại không nghe máy, vừa lau nước mắt vừa gõ chữ.

[Trời đang mưa nên chị không tiện nghe điện thoại. Em khỏe hơn chút nào chưa?]

[Em khỏe hơn nhiều rồi, chị đang ở bên ngoài ạ?]

[Ừm, vừa dạy kèm tại nhà xong.]

Lý Thanh Đàm không hồi âm nữa. Đợi thêm một lúc lâu sau lại có một cuộc gọi đến. Khi Vân Nê nghe máy thì bên kia đã đổi người.

“Đàn chị, là em đây. Ba của Lý Thanh Đàm tạm thời đến nên em không thể nán lại trong phòng bệnh lâu được.” Một điều hiển như là giọng nói của Tưởng Dư ung dung hơn trước rất nhiều, cậu nói tiếp: “Cậu ấy hồi phục tốt lắm ạ, chị không cần lo lắng quá đâu.”

Vân Nê vẫn còn đứng ven đường, gió táp mưa sa. Chiếc dù nhỏ hẹp không che được mưa nên cô phải lùi lại trước cửa một cửa hàng tiện lợi ở phía sau, “Vậy lúc nào mới có thể đến bệnh viện thăm cậu ấy?”

“Có lẽ phải chờ đến lúc ba cậu ấy về Bắc Kinh mới được. Người nhà cậu ấy rất nghiêm khắc, nếu hôm nay không gặp được chị của cậu ấy thì em cũng không được vào trong.”

Vân Nê hít nhẹ một hơi rồi nói: “Chị biết rồi, cậu ấy không sao là tốt rồi.”

Cuộc điện thoại bất ngờ này đã quét sạch sự buồn bã và không vui trước đây của cô. Tựa như cầu vồng sau cơn mưa như thác đổ vậy, khiến người ta vừa vui mừng vừa ngạc nhiên.

Cô sẽ không phải mất ngủ vì lo lắng cho Lý Thanh Đàm, cũng không giật mình tỉnh lại từ cơn ác mộng nhìn thấy cậu bị thương nữa.

Hai ngày như vậy trôi qua. Chờ đến lúc Vân Nê nhận được cuộc gọi từ Tưởng Dư lần nữa thì mới hay tin Lý Thanh Đàm sắp phải quay về Bắc Kinh.

Lúc ấy cô mới vừa dạy kèm tại nhà xong và đang trên đường về. Khi đột nhiên dừng bước thì có một thiếu niên đạp xe đạp từ phía sau lưng lên đụng ngã cô, cũng vì thế mà điện thoại bị rơi ra.

Vân Nê chẳng màng đến cánh tay bị trầy da của mình mà lập tức bò dậy nhặt điện thoại lên, sau đó vội vàng nói câu xin lỗi rồi đứng ven đường bắt một chiếc taxi chạy đến bệnh viện.



Lý Thanh Đàm ở phòng bệnh cao cấp, một người một phòng, giá cả đắt đỏ khiến nhiều gia đình chùn bước. Cũng vì vậy mà cả tầng lầu đều rất yên tĩnh.

Yên tĩnh đến mức dù đứng ở khoảng cách rất xa thì vẫn có thể nghe thấy tiếng cãi vả của cậu và Lý Chung Viễn.

“….. Ba quan tâm con sao? Lúc ba làm chuyện gì có từng hỏi ý kiến con chưa? Ba đưa con từ Lư Thành đến Bắc Kinh rồi ném con ở trong cái nhà đó như ném rác rưởi, thế ba có biết con đã trải qua cuộc sống thế nào khi ở đó không!” Lý Thanh Đàm hét đến rát cổ bỏng họng: “Nếu ba không cần con thì tại sao ban đầu phải sinh con ra? Chính ba mắc sai lầm tại sao con phải gánh chịu thay ba?!”

“Mày mất dạy!” Lý Chung Viễn giơ tay tát cậu một cái.

Lý Minh Nguyệt vội hét lên: “Ba!”

Trong giọng nói của Lý Chung Viễn cũng khó nén sự tức giận: “Chuyện này không cần phải bàn bạc gì hết, ngày mai mày về Bắc Kinh ngay cho tao!”

Dứt lời, cửa phòng bệnh bị người ta kéo ra từ bên trong, cánh cửa đập vào tường phát ra tiếng “rầm” rất to. Lý Chung Viễn bước ra với khuôn mặt sa sầm, thậm chí trong cơn lửa giận ngút trời đó, ông còn không chú ý đến hai bóng dáng vội trốn đi ở lối đi an toàn đối diện ngay lúc mình mới mở cửa.

Hành lang yên tĩnh một hồi, Tưởng Dư và Vân Nê mới đẩy cửa ở lối đi an toàn ra.

Bức tường của nhà vệ sinh chắn hơn phân nửa tầm nhìn trong phòng. Chỉ có thể nhìn thấy phần cuối giường bệnh và Lý Minh Nguyệt đang ngồi quay lưng ra hướng cửa gần cuối giường.

Trước đó Tưởng Dư đã từng liên hệ với Lý Minh Nguyệt một lần. Cô ấy luôn mắt nhắm mắt mở trước những mối quan hệ bạn bè của Lý Thanh Đàm, không hề can thiệp vào quá nhiều.

Cậu vừa định gõ cửa thì nghe thấy Lý Minh Nguyệt lên tiếng nói: “Em có biết hôm nay mình đã nói gì không? Chỉ vì một cô gái mà em lại nói như vậy với ba, em có thấy đáng giá không?”

“Những gì em nói đều là thật, không liên quan gì đến đáng giá hay không, cũng không liên quan gì đến cô ấy.”

“Trước kia em không như vậy.” Lý Minh Nguyệt lẳng lặng nhìn cậu thiếu niên trước mắt. Lúc lên tiếng lần nữa thì trong giọng nói đã nhuốm vẻ mệt mỏi: “Kết cục của chị và Dương Thành Thư chưa đủ cho em một bài học sao?”

Dương Thành Thư là bạn trai cũ của Lý Minh Nguyệt. Hai người họ yêu nhau sáu năm, từ cấp ba cho đến đại học. Song đến cuối cùng vẫn thua trước bốn chữ “môn đăng hộ đối”.

Lý Thanh Đàm từng chứng kiến sự tốt đẹp của họ, từng nhìn thấy Lý Minh Nguyệt đấu tranh với cả nhà vì Dương Thành Thư. Nhưng những chuyện này không phải chỉ một lời hai câu là có thể nói được.

Cậu không muốn đâm vào vết thương lòng của cô. Cả người hơi nhích đến mép giường, nhắm mắt gọi: “Chị….”

Lý Minh Nguyệt nhẹ giọng nói tiếp: “Gia đình như chúng ta ấy, nói dễ nghe là sinh ra đã ngậm thìa vàng, dù đến chết cũng vẫn ngậm thìa vàng. Cả đời này được hưởng vinh hoa phú quý nhưng cuối cùng thì sao, để có được những thứ này phải trả giá quá lớn. Em sẽ không có cách nào để thay đổi được nó.”

“Không cách nào để thay đổi vậy nếu em từ bỏ thì sao?”

“Lý Thanh Đàm!” Lý Minh Nguyệt cất cao giọng, “Em biết em đang nói cái gì không hả? Sao em lại từ bỏ? Có phải đầu em bị đánh trúng nên điên rồi đúng không?”

“Chị.” Lý Thanh Đàm đột nhiên cười nói: “Em không nói đùa với chị đâu. Nếu thật sự có ngày đó thì em bằng lòng từ bỏ.”

“…..”

Cổ Lý Minh Nguyện nghẹn lại trong chốc lát. Có thể vì đang nghĩ đến quá khứ của mình nên mắt cô hơi đỏ lên, “Chị nói hơi khó nghe nhưng chờ đến khi em quay về Bắc Kinh thì những người và những chuyện em gặp ở nơi này còn chẳng có sức nặng bằng một hạt cát trong cuộc đời còn dài còn xa của em. Bây giờ em mới bao lớn, em biết cái gì là thích, cái gì là yêu sao?”

“Em không biết yêu và thích là gì trong định nghĩa của chị.” Lý Thanh Đàm dừng một lúc rồi mới nói tiếp: “Em chỉ biết là cô ấy cần em.”

“….”

“Trong một năm em mới đến Bắc Kinh, em cảm giác mình như không khí ở trong nhà vậy. Không ai để ý đến sự tồn tại của em cũng không ai quan tâm em. Bất kể em có làm gì, có nói gì cũng không nhận được sự đáp lại nào. Em thật sự, chị à, em chưa từng nói với chị, em thật lòng cảm ơn chị.”

Trước giờ Lý Minh Nguyệt chưa từng nghe cậu nói những lời như vậy. Đôi mắt bất chợt cay cay nhưng cô vẫn kìm lại được, không để bản thân mình bật khóc.

“Sau khi bị ba đưa đến Lư Thành, cảm giác ấy trong em còn mãnh liệt hơn trước. Thậm chí em từng cảm thấy nếu em chết đi thì chắc sẽ không có ai rơi nước mắt vì mình đâu, trái lại có thể họ sẽ còn thoải mái và ung dung hơn như vứt bỏ được gánh nặng vậy.” 

Nói rồi Lý Thanh Đàm cầm khăn giấy trên bàn ném về phía cuối giường, nhưng động tác này vô tình đụng phải vết thương ở bụng nên cậu cau mày ngồi ngay ngắn lại. Sau đó nói tiếp: “Nhưng cô ấy không giống vậy. Cô ấy thoạt nhìn rất thông minh, nhưng cũng có lúc rất ngốc. Trời mưa không biết mang dù, cũng không có tế bào vận động. Khi bị bệnh không cần ai chăm sóc, bị người khác bắt nạt cũng không nói ra. Đôi khi đang bộ sẽ bất cẩn mà ngã…..”

Rõ ràng cậu nói nữ sinh kia rất cần có người chăm sóc nhưng dường như Lý Minh Nguyệt lại nghe thấy cậu muốn chứng minh ý nghĩa tồn tại của mình thông qua việc chăm sóc cho cô gái kia.

Cuối cùng cô cũng hiểu ra, giữa Lý Thanh Đàm và Vân Nê, không phải là Vân Nê cần Lý Thanh Đàm mà là Lý Thanh Đàm không thể rời bỏ Vân Nê.



Buổi chiều hôm đó, Vân Nê vẫn không thể gặp Lý Thanh Đàm.

Cô và Tưởng Dư đi ra khỏi tòa nội trú. Lúc cậu muốn nói gì đó lại thôi thì cô nhận được một cuộc gọi. Sau đó không kịp nói gì đã phải rời khỏi bệnh viện.

Đến khi gặp được Lý Thanh Đàm đã là rạng sáng ngày hôm sau.

Buổi chiều hôm trước Vân Liên Phi đột nhiên ngất xỉu trong lúc đang kiểm tra độ an toàn của mạch điện ở công trường. Ông rơi xuống từ tầng hai của tòa nhà nhưng may mắn là dưới tầng trệt chất đầy những túi xi măng, cộng thêm độ cao giữa hai tầng lầu cũng thấp nên ông không bị thương gì quá nặng.

Còn về nguyên nhân ngất xỉu thì sau khi kiểm tra xong mới biết là vì mệt mỏi quá độ nên mới dẫn đến chuyện như vậy. Hơn nữa ông cũng đã lớn tuổi nên các chỉ số sức khỏe có hơi cao.

Vì lí do an toàn, bác sĩ đưa ra đề nghị làm kiểm tra toàn diện. Sau đó ở lại bệnh viện theo dõi hai ngày, sau khi đảm bảo không còn vấn đề gì nữa thì có thể xuất viện.

Vân Liên Phi được đẩy vào phòng bệnh thường. Cô ngồi bên mép giường trông nom. Nhìn gương mặt ngủ say của ba, lòng cô rất rối bời.

Đến khi đêm xuống Vân Liên Phi vẫn chưa tỉnh lại. Vân Nê đứng dậy đi ra ngoài, nhắn nhủ với y tá trực ban mấy câu rồi mới rời khỏi bệnh viện để về nhà thu dọn đồ đạc.

Xe dừng lại trước cổng tiểu khu. Vừa bước xuống đã đón một cơn gió còn vương hơi nóng oi ả của ban ngày thổi tới từ đối diện.

Cô chạy chậm vào trong, làn gió đuổi theo ngay sau lưng.

Gần đây trong tiểu khu đang sửa sang lại, trồng thêm nhiều cây xanh hơn. Bãi đất trống trước tòa nhà cũng để thêm những dụng cụ tập thể dục và một băng ghế dài.

Lý Thanh Đàm đang ngồi trên băng ghế đó.

Cậu vẫn còn mặc quần áo bệnh nhân màu trắng xanh. Chỗ bị thương trên trán trước đó được dán băng gạc. Tóc cũng cắt ngắn đi, sắc mặt tiều tụy hơn ngày trước rất nhiều.

Không biết cậu đã đợi bao lâu, vào giờ phút này hai chân rộng mở, tay đan chéo đặt trên bụng. Cả người dựa ra lưng ghế như đang ngủ vậy.

Ở đầu khác của ghế dài có một con mèo xám trắng đang ngủ say. Chiếc bật lửa màu bạc và hộp thuốc lá hơi mở hé đặt giữa cậu và chú mèo.

Vân Nê bỗng chốc dừng bước chân. Đứng ở một khoảng cách không xa.

Vào giờ khắc này, bức tường trong trái tim vốn đã từng hơi nứt ra vì bộ dạng phong trần mệt mỏi của cậu đã hoàn toàn sụp đổ khi nhìn thấy dáng vẻ cậu yếu ớt chờ đợi mình ở kia.

Cô lặng lẽ đến gần, chú mèo lập tức cảnh giác. Sau khi mở mắt và nhìn thấy khuôn mặt xa lạ, chú ta kêu “meo” một tiếng rồi nhảy xuống khỏi ghế dài, chạy vào trong bóng tối thâm sâu.

Lý Thanh Đàm bị tiếng động này đánh thức. Cậu ngước mắt nhìn bóng dáng đứng trước mặt mình, cất giọng vừa trầm vừa khàn: “…. Đàn chị.”

Lòng Vân Nê đau xót, nói với giọng khô khốc: “Sao em lại đến đây?”

Cậu chống tay vịn bên ghế để đứng lên, cơ thể khẽ run run, chân mày cũng cau lại. Sau khi đứng vững mới nói: “Em phải về Bắc Kinh rồi.”

Cô kìm nén sự run rẩy trong giọng nói, “Chị biết rồi.”

Từ đầu đến cuối, Lý Thanh Đàm luôn nhìn cô, giống như rất nhiều lần trước đây vậy. Vân Nê biết chắc Tưởng Dư đã nói gì đó với cậu, nếu không cậu sẽ không xuất hiện ở đây vào thời gian này.

“Lý Thanh Đàm.” Cô không cách nào lên tiếng được nữa, sợ rằng ngay giây kế tiếp thôi chính mình sẽ bật khóc thành tiếng.

“Em biết chị muốn nói gì.” Lý Thanh Đàm đi về trước một bước. Trong đôi mắt đen nhánh của cậu hằn đầy tia máu, giọng nói mang theo sự cầu xin van nài: “Nhưng hôm nay em chỉ đến nói từ biệt với chị. Những chuyện khác để lần sau gặp mặt rồi nói, có được không chị?”

Cô cắn chặt răng, giọng nói cũng đang phát run: “Không được.”

Lý Thanh Đàm cúi đầu, đường nét cơ mặt căng cứng hiện rõ. Chỉ đối mặt mấy giây mà cậu như không thể chịu đựng được nữa, vội nói: “Nhưng em không muốn nghe.”

Cậu nhịn cơn đau, muốn chạy trốn nhưng mỗi bước chân lại rất chậm chạp.

Hai người đi về hai phương hướng ngược nhau như một đường thẳng. Vân Nê cúi đầu xuống, nước mắt lăn dài. Cô đưa lưng về phía cậu nói: “Em có từng nghĩ rằng lời chị em nói chẳng hề sai không. Chúng ta là người của hai thế giới khác nhau. Sau khi em về Bắc Kinh, có lẽ em sẽ nhanh chóng quên chị ——“

“Em đã nói là em không muốn nghe!” Lý Thanh Đàm quay đầu gào lên. Cậu nhìn bóng lưng cô, vẻ mặt gợi lên vẻ vừa yếu ớt vừa khổ sở, “Em sẽ không đâu.”

Cậu lặp lại từng câu từng chữ: “Cả đời này em sẽ không bao giờ quên chị.”

Lòng Vân Nê trở nên rối loạn trước câu nói này của Lý Thanh Đàm. Cô nhắm mắt hít sâu một hơi rồi xoay người nhìn cậu và nói: “Hôm nay ba chị bị bệnh phải nằm viện. Vào giây phút ông ấy nằm trên giường bệnh, chị mới phát hiện hóa ra đầu ông ấy đã có nhiều tóc bạc như vậy rồi. Sau khi mẹ chị qua đời, ông ấy vẫn luôn cố gắng để cho chị một cuộc sống tốt đẹp. Ban đầu để mua được căn hộ này mà nhà chị đã nợ nần rất nhiều tiền. Nhưng ông nói ông không muốn lúc chị ở Lư Thành một mình mà đến cả chỗ để đặt chân cũng không có. Mặc dù mẹ chị không ở đây nhưng mái ấm thì vẫn còn đó.”

“Lý Thanh Đàm à, chị em nói không sai. Em sinh ra đã ngậm thìa vàng, cả đời được hưởng vinh hoa phú quý. Nếu yêu đương thì em cũng sẽ được người khác theo đuổi, dỗ dành. Vốn chưa từng nếm trải khổ cực gì.” Vân Nê nhìn cậu, giọng nói dần chậm lại: “Nhưng có thể lần này em phải chịu khổ chút rồi. Vì ba chị đã lớn tuổi, chị muốn ở bên cạnh ông để chăm sóc nên không thể đi học ở xa được, càng không thể đến Bắc Kinh được.”

Dáng vẻ muốn trốn tránh trước đó của Lý Thanh Đàm chợt cứng đờ tại chỗ vì lời nói của cô. Vẻ mặt cậu sửng sốt, dường như đang khó tin. Cậu kinh ngạc nhìn cô rồi lên tiếng: “…. Cái gì cơ?”

“Vẫn chưa hiểu ra sao?” Vân Nê cũng nhìn cậu không chớp mắt. Có lẽ những lời sắp nói kế tiếp khiến cô hơi ngượng ngùng nên cần chuẩn bị một hồi lâu. Đến khi vành tai và gò má đã hơi ửng đỏ thì cô mới nói một cách vô cùng nghiêm túc: “Chị muốn ở bên cạnh em.”



Vân Nê đã từng trốn tránh rất lâu, cũng từng từ chối rất nhiều lần. Nhưng từ đầu đến cuối cậu không hề rời đi, cô lùi một bước, cậu lại tiến về trước hai bước.

Chính cậu đã làm cô tin vào một điều rằng, trên cuộc đời này thật sự có cầu vồng sau cơn mưa [1].

Vậy nên lần này, cô muốn đi về trước một bước. Cho dù con đường tương lai phủ đầy những bụi gai nhưng chỉ cần yêu thương lẫn nhau thì có lẽ vào một ngày nào đó, những bụi gai ấy vẫn sẽ nở rộ đóa hoa tươi đẹp.

__

[1] Gốc là “khổ tận cam lai” (苦尽甘来): Khổ tận cam lai có nghĩa là hết khổ đến sướng, thời kỳ gian khổ đã qua, giờ đã đến lúc hưởng sung sướng. Câu này cũng có ý nghĩa tương tự câu Bĩ cực thái lai, hoặc Qua cơn bĩ cực đến hồi thái lai.

**

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play