Edit: An Tĩnh


Trong phòng bệnh vào thời gian này không quá yên tĩnh. Tivi phát tin tức, con nít bảo muốn xem phim hoạt hình thì bị người lớn mắng một trận, khóc huhu rất lớn.

Vân Nê uống canh, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Lý Thanh Đàm đang ngồi im lìm ở cuối giường.

Thời gian về lâu về dài, cô dần dần phát hiện điều không đúng.

Cô buông muỗng xuống, hỏi: “Em sao vậy?”

Lý Thanh Đàm lấy lại tinh thần, bảo mình không sao. Cậu cứ nhìn điện thoại mãi không ngừng, lúc hơn bảy giờ, Tưởng Dư gửi một tin nhắn đến.

[Tên Chung Diễm này quá kín tiếng, ảnh chụp cả mặt gần đây không có một tấm nào. Tớ chỉ tìm được một ảnh chụp lúc cậu ta mới nhập học hồi lớp mười, cậu xem có được không.]

Lý Thanh Đàm mở tấm hình kia ra.

Nam sinh có mái tóc rất ngắn, mặt mũi nghiêm nghị. Vẻ mặt vô cảm, ngoại hình ưa nhìn nhưng gương mặt trông chẳng hiền lành chút nào.

Cậu đưa điện thoại đến trước mặt Vân Nê: “Đàn chị, chị có ấn tượng gì về người này không?”

Vân Nê nhìn chằm chằm mấy giây, lắc đầu nói: “Không có.” Nói xong cô lại hỏi người trong hình là ai.

Lý Thanh Đàm không giấu giếm, nói rõ đầu đuôi: “Chung Diễm, chính là nam sinh bị đánh mà chúng ta gặp ở trong hẻm lúc trước, có thể là người đưa giấy cho chị lần này, có lẽ cũng là người đã cứu chị nữa.”

Nhắc đến chuyện này, Vân Nê lại nhìn vào hình, cẩn thận nhớ lại nam sinh mình đụng phải đêm hôm đó. Trong con hẻm đó không đủ ánh sáng, lúc ấy cô đã rơi vào trạng thái sắp hôn mê, tất cả những gì trước mắt đều mờ ảo.

Vân Nê nói: “Đường nét có hơi giống nhưng chị không chắc chắn có phải là một người không. Còn về người đã đưa giấy cho chị thì cậu ta chạy quá nhanh nên chị cũng không thấy rõ.”

Lý Thanh Đàm gật đầu, nói: “Em biết rồi.”

Đầu óc Vân Nê xoay chuyển rất nhanh, trong lòng nảy ra một ý nghĩ, hỏi: “Có phải em…. Biết người đánh là ai không?”

Cậu ngẩng đầu nhìn cô, im lặng một lúc. Dường như đang cân nhắc, sau đó cậu mới nói: “Chỉ là suy đoán thôi.”

Mặc dù Lý Thanh Đàm không nói rõ nhưng Vân Nê nhanh chóng nghĩ ra: “Là những người ở trường nghề sao? Họ biết chúng ta báo cảnh sát nên lần này trả thù đúng không?”

Cô cau mày, trên trán, nơi gò má và khóe miệng đều là vết thương, xanh xanh tím tím.

Lý Thanh Đàm hít một hơi thật sâu, rời mắt đi, đáp một tiếng “ừ” trầm trầm.

Hoàng hôn ngoài cửa sổ rút lui, màn đêm tấn công ập đến. Những tòa nhà chọc trời phía xa xa sáng đèn.

Vân Nê nhìn sắc mặt không hề tốt chút nào của nam sinh, cất giọng dịu dàng: “Ngày mai chị sẽ liên lạc với cảnh sát nhân dân phụ trách vụ án này, nói với người ta về tình huống ấy.”

“Không cần, bây giờ chỉ là suy đoán thôi, hơn nữa chị cũng biết tên Chung Diễm kia thế nào mà. Cậu ta sẽ không nói bất cứ điều gì với cảnh sát đâu, càng sẽ không ra mặt làm chứng chỉ mặt những người đó.”

Làm đến như bây giờ đã là sự tốt bụng lớn nhất của cậu ta rồi.

Tưởng Dư lại gửi tin nhắn đến, Lý Thanh Đàm liếc nhìn, nói: “Em sẽ xử lý chuyện này. Em còn có chút việc, mấy ngày nay em không ở Lư Thành, chị phải cẩn thận đó.”

Cậu đứng dậy định đi. Dường như Vân Nê có thể đoán được cậu sẽ giải quyết bằng cách nào, bèn cuống cuồng cầm cổ tay kéo cậu lại.

“Lý Thanh Đàm.” Giọng nói của cô vừa mềm mại vừa gấp gáp: “Nếu chuyện này thật sự do họ làm thì chắc chắn họ sẽ còn đến tìm em, chỉ cần chúng ta báo cho cảnh sát biết trước tình hình này, bắt được họ chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Lần này cứ xem chị chịu thiệt thòi đi, nhưng em đừng trêu chọc họ nữa, có được không?”

Cậu cụp mắt, nhìn băng gạc quấn trên ngón tay cô, còn có vết máu bầm trên mu bàn tay. Một cảm giác kì lạ đột ngột dâng trào trong lòng, cậu đứng ở kia không nói lời nào.

Trong sự trầm mặc, Vân Nê ý thức được động tác này không ổn, vội đặt tay về chăn. Hai người âm thầm đấu tranh với nhau.

Một lúc lâu sau Lý Thanh Đàm mới lên tiếng: “Em biết rồi, em sẽ tìm Chung Diễm hỏi rõ chuyện này, chị nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

Lần này Vân Nê không cản cậu nữa, nhưng trong lòng vẫn luôn ẩn chứa sự bất an.



Tưởng Dư đã nhờ bạn hỏi được vị trí hiện tại của Chung Diễm. Cậu gửi cho Lý Thanh Đàm, đồng thời cũng chạy đến đó.

Hai người một trước một sau tìm đến mục tiêu.

Đó là một câu lạc bộ boxing ngầm, một nơi nói chính thức thì chính thức, nhưng nói không chính thức thì cũng có chút không chính thức. Song chẳng ai thèm để ý những chi tiết này làm gì.

Cửa vào nằm trong một con ngõ bình thường, thành viên lui tới chỗ này có tốt có xấu.

Ban đầu Lý Thanh Đàm và Tưởng Dư bị cản lại ngoài cửa vì ngày tháng trên thẻ căn cước cho thấy hai người chưa thành niên. Thế là sau đó phải bỏ ra một nghìn tệ để mua hai tấm vé vào cửa không rõ nguồn gốc.

Tối nay Chung Diễm có một trận đấu.

Lúc hai người Lý Thanh Đàm và Tưởng Dư đi vào trong, toàn khán đài đều đang hô hoán tên của Chung Diễm. Họ đứng ở một góc, nhìn hai người mồ hôi đổ như mưa trên đài.

So với vẻ điển trai và lạnh lùng trong bức ảnh hai năm trước thì dáng vẻ Chung Diễm đứng trên đài vật lộn với người khác trông có thêm chút hoang dã.

Tưởng Dư ghé đến bên tai Lý Thanh Đàm trong những tiếng hoan hô không cách nào dập tắt: “Cuộc sống của người tên Chung Diễm này không tốt lắm. Ba cậu ta là tội phạm giết người, sau khi người ba bị xử tử hình không lâu thì mẹ cậu ta cũng chạy theo người khác. Năm mà người mẹ bỏ đi, cậu ta chỉ mới bốn tuổi, được bà nội nuôi lớn. Từ nhỏ đã lăn lộn ở đây, đối với cậu ta mà nói, đánh nhau là chuyện bình thường như cơm bữa. Nghe nói lần trước bị thương trong lúc thi đấu nên đám bên trường nghề đã nắm lấy cơ hội đó đánh cậu ta một trận.”

Lý Thanh Đàm đút tay trong túi, ánh mắt nhìn về phía đài.

Nam sinh ra quyền và thu quyền không quá chuyên nghiệp nhưng không cản được những chiêu thức ngang tàn và mạnh mẽ của tuổi trẻ. Đối thủ liên tiếp tháo chạy, nhanh chóng bị lép vế.

Không ngoài dự đoán, Chung Diễm đã chiến thắng trận đấu này.

Tưởng Dư cũng không nhịn được, vung cánh tay hoan hô: “Mẹ kiếp, người anh em này được đó.”

Lý Thanh Đàm không đưa ra ý kiến, ánh mắt chuyển động theo sát cậu ta. Sau khi thấy nam sinh vén rèm đi ra sau đài, cậu đưa tay kéo tay nhân viên làm việc ở đây, đưa cho đối phương mấy tờ tiền giấy một cách kín đáo, tiếp đó đã được đưa vào bên trong.

Dường như Chung Diễm cũng không biết ngờ với việc hai người đến đây.

Cậu ta vừa mới thi đấu xong, trên người còn mang theo hơi nóng và mùi máu tanh. Nửa trên để trần, có một chiếc khăn lông vắt trên cổ, eo săn chắc, đường cong bắp thị vô cùng đẹp.

Đối mặt với Lý Thanh Đàm mấy giây, cậu ta nhàn nhạt lên tiếng: “Tìm tôi có chuyện gì?”

Lý Thanh Đàm: “Có hai chuyện muốn hỏi cậu.”

Chung Diễm nhặt áo phông mặc vào người, cũng không muốn nói nhảm: “Người ra tay là người bên trường nghề. Tôi đã nhắc nhở cô ta, bây giờ tôi lại nhắc nhở cậu một lần nữa.”

“Được.” Lý Thanh Đàm cũng không muốn nói nhiều với cậu ta, xoay người định đi.

Nhưng Chung Diễm lại lên tiếng nói: “Lần sau đừng xen vào việc của người khác.” Cậu ta nghiêng người đủ để lấy thuốc lá và bật lửa trên bàn. Cánh tay chống trên đầu gối, lưng hơi cong, giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc chưa châm, ngước mắt đối diện với tầm mắt của Lý Thanh Đàm: “Không nên lãng phí cái mà học sinh tốt các cậu gọi là tinh thần trọng nghĩa vào những chuyện vô dụng này. Tìm phiền phức cho mình cũng là tìm phiền phức cho người khác.”

Lời vừa dứt, Tưởng Dư chỉ kịp thấy bóng dáng trước mắt mình lao vụt đi.

Một giây kế tiếp, cậu đã nhìn thấy Lý Thanh Đàm túm cổ áo của Chung Diễm, cúi người đến sát mặt cậu ta, nói lời thô tục: “Nếu cho tao thêm một cơ hội nữa thì tao tuyệt đối không xen vào chuyện hư hỏng chó má của mày đâu.”

Chung Diễm nhún vai một cái tỏ vẻ sao cũng được.

Tưởng Dư nghĩ vẫn còn những người khác ở đây, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện nên vội xông đến kéo Lý Thanh Đàm lại: “Thôi bỏ đi, biết ai làm là được rồi, mau đi thôi.”

Lý Thanh Đàm buông tay ra, Chung Diễm ngã về sau, vẻ mặt lạnh nhạt. Cậu đá văng cái ghế bên cạnh, sau đó xoay người rời đi.

Ra khỏi câu lạc bộ boxing, nhiệt độ chênh lệch một trời một vực với bên trong. Gió lạnh thấu xương, Tưởng Dư rụt cổ lại, “Bây giờ cậu định làm thế nào?”

Lúc này Lý Thanh Đàm mới bình tĩnh lại, lạnh nhạt nói: “Chờ bọn nó tìm tới cửa.”

“…..” Tưởng Dư có nghĩ cũng chẳng nghĩ ra được biện pháp khác: “Được rồi, vậy bây giờ cậu làm sao? Phải quay về Bắc Kinh à?”

“Về đây.” Lý Thanh Đàm dừng bước lại: “Mấy ngày nay tớ không có ở đây, cậu chú ý bên đàn chị giúp tớ. Còn về những thứ khác thì chờ tớ quay lại rồi nói.”

“Không thành vấn đề.” Tưởng Dư hô lên.

Lý Thanh Đàm trở về Bắc Kinh trong đêm.

Buổi sáng ngày hôm sau khi Vân Nê tỉnh dậy mới nhìn thấy tin nhắn cậu gửi lúc hai giờ sáng.

[Đàn chị, em về nhà đây. Tạm thời chị đừng nói chuyện bên trường nghề ra ngoài, họ đã dám ra tay thì chắc chắn sẽ làm trọn vẹn kế hoạch. Nếu bây giờ chị nói cho cảnh sát thì chỉ bứt dây động rừng thôi. Chị yên tâm, em sẽ xử lý tốt chuyện này, em không làm bừa đâu.]

Cô để điện thoại xuống. Vân Liên Phi từ ngoài đi vào, thấy dáng vẻ mày chau mặt ủ của cô thì quan tâm hỏi: “Sao vậy con? Xảy ra chuyện gì à?”

“Không, không có gì ạ. Con đang nghĩ khi nào mới có thể xuất viện thôi.”

“Sắp rồi, buổi sáng ba có hỏi bác sĩ. Hôm nay sẽ kiểm tra toàn thân một lần nữa, nếu không có vấn đề gì lớn thì ngày mai có thể xuất viện.”

Vân Nê thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là được rồi ạ.”

Buổi chiều Phương Miểu đến hỏi thăm sức khỏe Vân Nê. Cô ấy ngồi tập trung xem bài thi một mình, sắp đến sẩm tối mới nói phải đi, “Vậy tớ đi trước, ngày mai cậu xuất viện tớ sẽ đến đón cậu.”

Vân Nê cười cười: “Được.”

Phương Miểu thu dọn sách vở đi ra khỏi phòng bệnh. Vừa đến cổng bệnh viện thì đâm sầm vào người khác, giỏ trái cây đối phương xách trong tay rơi trên mặt đất.

Cô vừa nói xin lỗi vừa nhặt lên đưa lại cho đối phương, “Xin lỗi, hình như táo này bị dập mất rồi. Anh xem có thể dùng nữa hay không, nếu cần phải bồi thường thì tôi có thể đưa tiền.”

“Không cần.” Nam sinh nhận lấy, nói với giọng lạnh nhạt.

Phương Miểu nhìn bóng dáng dần đi xa của đối phương, cũng không quá để tâm. Nhưng đến ngày hôm sau, khi cô đến đón Vân Nê xuất viện, lại thấy giỏ trái cây hơi quen thuộc đó trong phòng bệnh.

Cô ngây người.

Phương Miểu đi đến nhìn kĩ qua, nhìn thấy trái táo bị dập ở bên góc. Qua một đêm, màu sắc nơi bị hỏng đã hơi sẫm lại.

Vân Nê thu dọn đồ đạc xong, quay đầu thấy Phương Miểu đang thất thần nhìn chằm chằm giỏ trái cây, bèn hỏi: “Sao thế?”

“Giỏ trái cây này là bạn cậu tặng cậu à?”

“Không phải, ngày hôm qua có người gửi ở chỗ y tá nhờ đưa đến cho tớ. Tớ cũng không biết ai tặng nên chưa mở ra.”

Phương Miểu nói: “Hình như tớ biết đó.”

“Hửm?”

Cô ấy nói: “Ngày hôm qua tớ đụng phải một nam sinh ở cửa bệnh viện, anh ta xách giỏ trái cây này đó. Lúc ấy tớ còn nói táo bị dập rồi, có cần tớ bồi thường cho anh ta không nhưng anh ta bảo không cần, sau đó đi mất.”

Vân Nê cũng ngây người, nhất thời không nghĩ đến đó là ai.

“Có phải người nào đó ở trường crush cậu không?” Phương Miểu cười: “Dáng vẻ cậu nam sinh kia cũng rất đẹp trai á.”

“….”

Mất một buổi sáng cho chuyện xuất viện, Phương Miểu đưa Vân Nê về đến nhà. Vân Liên Phi bảo cô ấy ở lại ăn cơm trưa. Đến buổi tối, Vân Nê thương lượng việc ngày mai sẽ quay lại trường học với Vân Liên Phi.

Vân Liên Phi không đồng ý: “Con vừa mới xuất viện, nên ở nhà nghỉ ngơi nhiều hơn, đúng lúc ba còn mấy ngày nghỉ.”

Vân Nê không thể làm gì khác, chỉ đành ngây ngốc ở nhà cả một tuần lễ.

Vân Liên Phi sẽ quay về Hàng Châu vào ngày đầu tiên của tháng mười hai. Công việc của ông không thể xin nghỉ lâu, khoảng thời gian nghỉ làm này đều do nhân viên thời vụ đảm đương thay.

Vân Nê đưa ông đến trạm xe buýt, ông dặn dò mấy câu, cuối cùng nói: “Chờ hết năm nay ba sẽ không đi làm xa nữa.”

Cô nhìn mái tóc hoa râm của ba, mũi cay cay, nhẹ nhàng đáp tiếng “vâng”.

Xe buýt chạy đi, Vân Nê hít một hơi thật sâu, sau đó xoay người đi vào tiểu khu.

Hết cuối tuần, Vân Nê quay về trường học. Mặc dù chuyện cô bị đánh đã lan truyền khắp trường học nhưng có lẽ trước đó Lưu Nghị Hải đã thông báo sẵn. Hơn nữa bản thân cô cũng không quá thân quen với những người khác trong lớp, nên mọi người đều không hỏi gì cả.

Đồn công an vẫn đang điều tra chuyện này, sau khi Lý Thanh Đàm về nhà thì không có chút tin tức nào nữa. Nhưng mấy ngày nay khi Vân Nê tan học ngồi xe buýt về nhà thì sẽ gặp được nam sinh tên Tưởng Dư thường hay đi chung với cậu.

Cậu ta không đến gần bắt chuyện, bình thường khi lên xe đều sẽ ngồi ở hàng cuối cùng. Mãi đến khi cô xuống xe cũng không di chuyển.

Trải qua mấy ngày sống bình yên vô sự.

Trong tiết thể dục vào ngày thứ sáu hôm nay, Vân Nê không cần chạy bộ vì trên người còn bị thương. Cô đứng cạnh đường đua nhìn người đến người đi trong thao trường.

Bỗng có tiếng bước chân dừng lại bên cạnh, cô ngẩng đầu lên, hơi kinh ngạc.

“Đàn chị.” Lý Thanh Đàm đứng trong bóng chiều tà, ánh mắt mờ nhạt dịu dàng bao lấy bóng dáng cao ráo và gầy gò của cậu thiếu niên. Khóe miệng cậu cong cong, nở một nụ cười rất nhẹ: “Em về rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play