*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.11.
Giản Tư Tề rúc trên sofa mà run rẩy cái thằng mình.
“Lạnh quá, sao mùa đông năm nay lạnh thế không biết.”
Hà Viên hâm nóng cốc sữa rồi bước tới nhét vào tay hắn, sau đó ôm hắn vào lòng.
“Ấm hơn chưa?”
Giản Tư Tề hà hơi: “Khá hơn rồi, chật phát sợ.”
Hà Viên gác cằm lên vai hắn: “Nhà nhỏ, thông cảm.”
Giản Tư Tề dụi đầu vào anh, dụi đến mấy cọng tóc cũng dựng tớn lên.
“Không nhỏ, hai đứa mình ở là vừa xinh.”
Hà Viên cười phì: “Nói hay lắm, có thưởng.”
“Anh có thể đừng phá hỏng bầu không khí không hả?”
“Thưởng cưng một bữa buffet hải sản.”
“Tạ chủ long ân!”
Giản Tư Tề duỗi tay chạm vào mái tóc ngắn ngủn của anh.
“Trông chả quen gì cả.”
Hà Viên nói: “Anh cũng không quen, lúc mới cắt xong phát đầu lạnh toát.”
Giản Tư Tề: “Xấu đến buốt cả óc chứ giề?”
Hà Viên: “Cảm giác như kiểu đi lính ấy.”
Giản Tư Tề: “Hê hê, vừa ra tù cũng là đầu đinh thế này đấy.”
Hà Viên: “Em có biết em cứ thế thì sẽ không có bạn trai không?”
Giản Tư Tề: “Ủa cưng khôm phải bạn trai anh hẻ?”
Hà Viên: “Anh là chồng em.”
Giản Tư Tề: “…..”
Hà Viên: “Gọi chồng nghe coi.”
Giản Tư Tề: “Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục.”
Hà Viên: “Buffet hải sản.”
Giản Tư Tề: “Tồng ưi ~”
Hà Viên nghiêng mặt, cắn má hắn một phát.
“Gọi hẳn hoi.”
Giản Tư Tề “ái chà” tiếng rồi phát ra một tiếng “Chồng ơi” mơ hồ.
Hà Viên hài lòng in dấu lên má hắn.
“Cũng biết cái gọi là cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng đấy.”
Lòng Giản Tư Tề ngập tràn đau thương căm phẫn.
Chủ nghĩa tư bản chính là tột cùng của độc ác.
Ngày Tết ấy, Giản Tư Tề quyết định tự mình phấn đấu làm giàu, lật mình làm vũ công.
Hắn chiến đấu hăng hái cả ngày trời, cướp lì xì đến chuột rút cả tay, mãi cho đến khi kiệt sức, tê liệt ngã nhào vào lòng Hà Viên.
Hà Viên cầm di động của hắn mở lịch sử, khen câu mà không dính tí ý khen ngợi nào: “Giỏi ghê ha, 30 bao lì xì cộng lại làm tròn là 10 tệ.”
Giản Tư Tề cố thốt lên bằng chút hơi tàn: “Anh im đi, năm mới nhất định tôi sẽ rút được bao lì xì to nhất!”
Hà Viên: “Em chắc chứ?”
Giản Tư Tề: “Tôi tự lập flag[1] cho mình được chưa!”
[1] Lập flag: Ngôn ngữ mạng Tàu, ý chỉ to mồm hùng hồn nói trước điều gì đó, nhưng kết quả thì ngược với mong đợi, tương tự gáy sớm ăn lìn )))Hà Viên: “Flag… thế thì há chẳng phải là bảo không rút trúng.”
“Anh im ngay!” Giản Tư Tề đập bộp phát vào gáy anh, “Giờ đầu óc tôi đang ngủ trưa, đừng có mà bắt nạt tôi.”
Hà Viên cúi đầu hôn hắn cái: “Ok ok ok, chỉ bắt nạt cái mông vểnh của cưng thôi.”
“A a a a! Đã bảo anh im đi mà!”
Giản Tư Tề phát điên mất thôi.
Còn Hà Viên thì không thể ngừng cười.
Muốn rút được bao lì xì lớn à, vậy thì anh sẽ phát cho toàn bộ người trong phòng, chắc chắn khiến hắn trở thành vua may mắn.
12.
Hy vọng rút được một con lì xì siêu toa khổng lồ là chuyện quá đỗi mong manh, thế là Giản Tư Tề quyết định đổi sang con đường kiếm tiền khác.
Hắn vừa về đến nhà đã đẩy cánh tay của Hà Viên rồi thúc giục: “Em với Tiểu Vương lập chung một tài khoản WeChat chính thức[2] á, mau dzô theo dõi đi.”
Hà Viên trở tay túm hắn, kéo xuống ngồi ngay ngắn lên sofa.
“Tiểu Vương học cùng cấp ba?”
“Chính xác.”
“Không ngờ tình bạn thủy tinh của hai người có thể kéo dài đến tận giờ,” Hà Viên lấy di động ra, “Tài khoản đăng ký hay dịch vụ?”
Giản Tư Tề kích động nhìn anh: “Tài khoản đăng ký!”
Hà Viên khựng tay: “Có chuyện hài không, có thì theo dõi.”
Giản Tư Tề vội vã nói: “Có có có!”
Hà Viên: “Chuyện hài đồi trụy thì next.”
Giản Tư Tề: “Không đồi trụy!”
Hà Viên: “Đến chuyện hài đồi trụy cũng không có, đúng là cùi bắp, tạm biệt.”
Giản Tư Tề: “Có xíu đồi trụy!”
Hà Viên: “Làm ăn ba phải mèo mửa, không theo dõi.”
Giản Tư Tề vả một phát vào tay bay ngay di động: “Có phải anh đang trêu đùa tôi đúng không?”
Hà Viên trơ tráo thừa nhận: “Phải đó.”
“…..” Giản Tư Tề nhảy dựng lên, “Cho anh ba giây, theo dõi ngay lập tức cho tôi. Đừng có mà ép tôi phải nổi điên, tôi mà nổi điên đến chính mình tôi còn đấm nữa đấy!”
Hà Viên mặt không đổi sắc đáp: “Úi chà sợ quá.”
Giản Tư Tề hếch ngược lỗ mũi lên trời, hứ!
Hà Viên thôi không trêu hắn nữa, cúi đầu lướt di động xem một hồi, ngẩng lên.
“Trông cũng khá đấy, chắc đều do Tiểu Vương quản lý chứ gì.”
Giản Tư Tề hỏi một cách quái dị: “Sao anh biết, có cửa sau?”
“Trình em thế nào anh lại không rõ?” Hà Viên hỏi, “Tiểu Vương rảnh rỗi sinh nông nổi à mà tạo cái tài khoản chính thức làm gì?”
Giản Tư Tề đáp: “Tuần trước chả đi phỏng vấn, giám khảo hỏi chả có biết làm tài khoản chính thức không, chả đáp không, thế là out luôn. Bởi vậy nên mới tính chăm chỉ luyện tập một thời gian.”
Nghe xong, Hà Viên nghĩ một chốc rồi bảo: “Chủ yếu vẫn là do nhan sắc có hạn.”
Giản Tư Tề ngẫm mà thấy hợp lý quá chừng: “Đúng là một xã hội dựa mặt mà sống, thật may là anh đây đẹp trai.”
Hà Viên ôm lấy hắn: “Không, cưng chỉ có đôi quả mông vểnh thôi. Mặc dù đây không phải là tiểu thuyết bao nuôi, nhưng tiểu thuyết sếp tổng pha ke cũng có quy tắc ngầm đấy.”
Giản Tư Tề: “….. Hà Viên, đệch cả lò nhà anh!”
——–
Chú thích:
[2] Tài khoản WeChat chính thức: là tài khoản có gắn tích cam, dạng giống một trang Facebook doanh nghiệp hoặc Instagram có huy hiệu.Trong tài khoản chính thức sẽ được chia làm hai loại tài khoản, là tài khoản đăng ký và tài khoản dịch vụ. Chi tiết xem tại đây.