*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tư Hằng nhập học gần nửa tháng, như kỳ tích dần quen thân với Mẫn Nguyệt Văn. Bởi vì ở thành phố đó, Mẫn Nguyệt Văn dường như là người bạn cùng lớp duy nhất mà cậu quen biết.

Tư Hằng là cậu bé có tính ỷ lại, đây được coi là một điểm yếu trong tính cách của cậu. Tuy dễ dàng kết bạn, nhưng đối với hoàn cảnh xa lạ lại có thói quen hơi kháng cự.

Điều này rất mâu thuẫn.

Từ lần đụng mặt ở khách sạn, Tư Hằng bắt đầu mời hắn cùng chơi game, sau đó biến thành Mẫn Nguyệt Văn login gọi cậu chơi game.

Tư Hằng tự cho rằng mình chơi lâu năm nhiều kinh nghiệm, đương lúc dạy Mẫn Nguyệt Văn chơi game, giọng điệu đắc ý chẳng thể giấu nổi.

"Sao cậu lại ăn như vậy nha!" Tư Hằng vừa quay đầu thì thấy mình lại treo, trong tiểu đội bốn người truyền đến tiếng cười của Vạn Hạnh và Thường Nhạc, Tư Hằng lập tức xấu hổ, tối hôm qua cậu mang Mẫn Nguyệt Văn chơi một buổi tối thôi, ai ngờ tên này tiến bộ nhanh như vậy, rất nhanh Tư Hằng trở thành tay gà mờ* nhất phương diện này.

*Gốc là 菜鸟: /càiniǎo/: trước đây được dùng để chỉ những người không giỏi dùng máy tính, sau đó từ này được sử dụng phổ biến ngoài xã hội để chỉ những người dở tệ trong lĩnh vực gì đó

Cậu cắn răn nghiến lợi phản bác thường Nhạc, "Tớ đây do nhất thời sơ sẩy thôi."

Vạn Hạnh dùng cây súng bắn tỉa 98k*, chả chút khách khí bắt đầu moi vật tư của Tư Hằng, "Cưng cả đời sơ sẩy, Hằng bảo à~~"

*Gốc là: 万幸用 98k 狙了一个人, mình không chơi game nên không biết dịch vậy có đúng không nữa

Tư Hằng ngượng ngùng cao giọng, "Không được gọi tớ như vậy!"

Nhũ danh này bắt nguồn từ Tư Giai, lần ấy Tư Giai đến đón bọn họ, trên đường gọi Tư Hằng là Hằng bảo, rất nhanh cái nhũ danh này đã được thay thế trong vòng bạn bè, Tư Hằng không chỉ một lần đoạt lấy di động của hai người họ để sửa ghi chú nhưng đều chẳng thành công.

Mẫn Nguyệt Văn vậy mà cũng theo bỏ đá xuống giếng, "Hằng bảo? Nhũ danh của cậu ngây thơ vậy? Hằng bảo?"

Tư Hằng: "Các cậu chờ đi, ông trời sẽ nguyền rủa các cậu ngay!"

Chắc vì chất từ tâm linh, ba người đều rơi bị xuống đất thành hộp liên tục sáu lần. Tư Hằng dẫn đầu đoàn người, mvp* tốt nhất, kiêu ngạo ngủ thẳng đến 12h trưa ngày hôm sau, bị Trạm Hành một chưởng đập tỉnh, đứng lên ăn cơm trưa.

* Most Valuable Player: Người chơi được đánh giá là quan trọng nhất, có thành tích tốt nhất trận và có những ảnh hưởng lớn đến kết quả trận đấu

Bởi vì cậu và Mẫn Nguyệt Văn chung ngày khai giảng, nên Tư Hằng đã mua vé tàu cao tốc cùng với hắn.

Trạm Hành và Tư Giai hộ tống hai đứa nhỏ đến nhà ga, bọn họ rốt cục không còn là hai người ba mặt đối mặt khóc rống khi đưa Tư Hằng đến nhà trẻ nữa, bọn họ có thể bình thản yên tĩnh đối mặt với sự lớn lên của cậu con trai nhà mình. Đứa bé này dần dang rộng đôi cánh, bay về phía bầu trời mênh mông rộng lớn hơn.

Tư Hằng vô cùng nhiệt tình chia tay ba, thẳng đến khi thật sự không còn trông thấy thân ảnh của bọn họ, mới dở khóc dở cười rơi nước mắt đã nhẫn nhịn từ lâu trước mặt Mẫn Nguyệt Văn.

Cậu thút tha thút thít, giống hệt thời cấp ba ấy, tiếp nhận khăn tay của Mẫn Nguyệt Văn lau nước mắt, cậu nói, "Con trai khóc..."

Mẫn Nguyệt Văn biết nghe lời phải, "Không phải biểu hiện mềm yếu. Điều này bình thường. Tôi sẽ không cười cậu."

Tư Hằng đỏ hết cả tai.

Lộ trình kéo dài ba tiếng rưỡi, họ cùng ôn lại bộ mà Tư Hằng đã xem đến sáu lần《 Hachiko chú chó trung thành 》[1], còn cùng nhau ăn mì gói Tang Daren*, Tư Hằng nói: Đây là món ngon thứ hai xếp trong lòng cậu – thứ nhất là món ăn Trạm Hành làm.

[1] Bộ này quá nổi tiếng rồi, nhưng mình vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để xem

Tư Hằng tràn ngập nghi thức thêm chân giò hun khói và hai quả trứng gà*, chắc như đinh đóng cột nói đây là chuẩn bị cho điểm cao của tương lai. Đồng thời không cho phép Mẫn Nguyệt Văn làm giống mình.

* Hàm ý đạt được điểm tuyệt đối 100 điểm trong bài kiểm tra)

"Cậu như vậy là phản nhân loại."

Mẫn Nguyệt Văn hỏi, "Tại sao?" Hắn thích thú chờ đời đáp án còn thú vị hơn.

Tư Hằng lại vung nắm đấm nhỏ, "Bởi vì học thần đã đạt đỉnh rồi, chẳng thần nào phù hộ cậu đâu!"

Mẫn Nguyệt Văn thêm một chân giò hun khói và ba quả trứng dưới sự kháng nghị của Tư Hằng, hắn hết sức chăm chú, "Tôi nhiều hơn cậu chín trăm rồi."

Mặt Tư Hằng lạnh lùng-ing, "Cậu thật trẻ con."

Mẫn Nguyệt Văn cười nhạt không mở miệng.

Hắn ngó Tư Hằng nghiêm túc thưởng thức mì gói, ánh nắng tươi sáng ngoài cửa sổ chiếu vào phần lông tơ rất nhỏ trên mặt cậu, lông mi khẽ chớp, như có sợi lông vũ mềm mại chạm vào trái tim hắn.

Mẫn Nguyệt Văn nghĩ, khó trách nhiều người đối xử tốt với cậu như thế.

Cậu ấy thật sự vô cùng, vô cùng đáng yêu. Mẫn Nguyệt Văn moi hết ruột gan, vậy mà chẳng tìm được từ ngữ nào phù hợp để miêu tả đầy đủ về Tư Hằng hơn từ đáng yêu này.

Tư Hằng hoàn toàn nào biết suy nghĩ của Mẫn Nguyệt Văn. Ăn uống no nê xong, cậu từ từ đánh một cái nấc vang dội.

Yên tĩnh trong thoáng chốc.

Hai cô gái bên cạnh cùng anh chàng đẹp trai đằng trước đều quay lại dòm cậu. Tư Hằng đóng băng tại chỗ, mắt thường gần như có thể thấy cậu trở thành trái cà chua chín. Mặt cậu ngượng ngùng chết mất, nhất thời đâu để ý, xấu hổ vùi cả khuôn mặt vào hõm vai Mẫn Nguyệt Văn, rõ ràng chính là chiêu giấu đầu lòi đuôi, bịt tai trộm chuông mà.

Mẫn Nguyệt Văn cười ra tiếng.

"Cậu là heo à?"

Trên người Tư Hằng hỗn tạp hương vị dầu gội đầu lẫn mùi mì gói Tang Daren. Hắn vất vả nhịn cười, ăn xong bát của mình.

- --

Mì gói Tang Daren [ 汤达人方便面 ]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play